Ta bị nhốt ở trên đỉnh Tây Sơn.

Ở đây ta như tù nhân phải chịu cực hình. Ghế trúc của hồ ly bị khập khiễng, hắn dùng ta để chèn chân ghế. Mỗi ngày bị đặt ở dưới đáy ghế trúc, gọi trời trời không ứng, hô đất đất chẳng linh, xảy ra tình huống thế này lại khiến ta nghĩ đến tình cảnh của lão tổ tông năm đó, người bị Như Lai Phật Tổ đặt ở dưới chân Ngũ Hành Sơn, chẳng lẽ cũng có tâm trạng như ta bây giờ? ……

Không lẽ ta sẽ lại đi theo vết xe đổ của người, bị vây khốn năm trăm năm sao?

Nghĩ đến đây, ta cảm thấy con đường phía trước thật u ám.

“Nghe ta nói này hồ ly, đại vương sẽ không dùng Hoa Sen Tuyết đến đổi lấy ta, ngươi nhốt ta ở nơi này chỉ uổng công vô ích mà thôi!”

Hắn vẫn thản nhiên đánh đàn không để ý tới ta như trước, nhưng ta đột nhiên cảm thấy sức nặng trên người tăng thêm vài phần, cũng khiến ta bị ép xuống vài phần.

“Một bên mông của ngươi bị sưng à, sao sức nặng đều dồn về cả về phía ta, ngươi ngồi thẳng lên được không?” Cảm giác sức nặng trên người đột nhiên tăng thêm, ta tức giận quát.

Hắn vẫn không nói gì, tay đánh đàn càng lúc càng nhanh, tiếng đàn cũng càng lúc càng dồn dập, giống như bão tố gào thét, lại giống như tiếng trống xuất binh của thiên quân vạn mã.

Tâm của ta theo đó mà bị ai đó siết chặt lấy ném lên cao, đợi cho tiếng đàn chậm trở lại, mới rơi xuống đất, lại cảm thấy sức nặng ngàn cân như trước. Một lúc sau, trên thân viên đá ta tạm thời sống nhờ nổi lên một tầng mồ hôi mỏng.

Tiếng đàn chấm dứt, hồ ly kia đứng dậy, lạnh lùng nói: “Nếu còn lắm mồm, miệng phun lời thô tục, ta sẽ khiến ngươi tan xương nát thịt!”

A! Ý hay!

Hồ ly dùng pháp thuật biến viên đá này thành một cái lồng giam.

Hiện tại thần thức của ta bị trói buộc trong viên đá này, nếu như nó bị hủy đi, ta chắc chắn có thể trở lại thân thể mình, nghĩ thế, ta lớn tiếng nói: “Hồ ly, ngươi tới đây, ngươi nghĩ ta sợ ngươi sao!”

Hắn phớt lờ ta, lập tức đi vào trong phòng.

Ta tiếp tục nói: “Tai ngươi bị điếc sao, ta đang nói chuyện với ngươi đó!”

Ta đang lớn tiếng hô hoán, đột nhiên thấy một dải ánh sáng màu bạc gào thét mà đến. “Phập” một tiếng, trường kiếm sượt qua ta, trực tiếp cắm xuống bãi đất ngay bên cạnh, cắm xuống đất rồi mà thân kiếm vẫn còn rung lên, khiến ta hoảng sợ không ít, lại đổ thêm một tầng mồ hôi.

“Quân tử nói chuyện không động tay chân!”

“Khi cần thiết thì vẫn phải ra tay.” Giọng nói của hồ ly từ xa xa truyền tới, như hưởng ứng với lời của hắn, trường kiếm đang cắm trên mặt đất cũng “đang” một tiếng.

Ta phi! (Phi: thán từ, chỉ sự khinh miệt)

“Chỉ biết uy hiếp một nữ tử yếu đuối.” Ta lầm bẩm oán hận, nhưng trong lòng lại nặng nề thở dài.

Ở đây đã mấy ngày, cũng không biết địa giới của ta có bình an hay không, đám tiểu yêu kia có ẩu đả hay tụ tập đánh bạc hay không?

Còn có thân thể của ta nữa, lúc này không có thần hồn ở trong đó, chẳng phải chỉ là một cái xác hay sao?

May mắn khi thi pháp, ta ngồi ở bên trong động phủ, cũng dặn dò đám tiểu yêu không được tới quấy rầy ta, nếu không để bọn chúng thấy ta chỉ là một cái xác không hồn, Tây Sơn quần lĩnh chẳng phải là sẽ náo loạn sao……

Trong lòng ta nhớ thương đám yêu tinh ở Tây Sơn, sau hai ngày mạnh miệng, rốt cuộc cũng ý thức được đối chọi với hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp, ta đành phải dung biện pháp mềm dẻo.

“Hồ tiên đại nhân, ta chỉ phụng mệnh làm việc, ngài tạm tha ta đi.”

“Ta cũng chưa đắc tội gì với ngài, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, thả ta ra được không.”

Hắn quay đầu liếc mắt nhìn ta: “Ngươi uống trộm rượu của ta.”

Ta: “……”

“Không phải chỉ là một bầu rượu thôi sao, rượu của hầu tinh trên Tây Sơn so với rượu của ngài còn ngon hơn nhiều, ngài thả ta ra, ta sẽ bồi thường cho ngài một vò!”

“Một vò không đủ, mười vò!” Ta vô cùng hào sảng nói.

Lại thấy hắn khẽ nhíu mày: “Nghe nói hầu tinh trên Tây Sơn yêu rượu như mạng, ngươi muốn lấy rượu của nó khác nào lấy tính mạng nó, ngươi chẳng qua chỉ là một Thạch Đầu tinh pháp lực thấp kém, hầu tinh kia có thể cho ngươi mười vò rượu sao?”

Ta hơi sửng sốt, sau đó cũng không lên tiếng nữa.

Sau một lát, ta lại lớn tiếng hỏi hắn: “Ngươi tới Tây Sơn làm chuyện gì? Có thể hỏi thăm được sở thích của yêu tinh xung quanh đây rõ ràng thấu đáo như vậy, ta thấy ngươi hình như không có ý tốt!”

“Ta đã nói rồi, ta chỉ ở tạm đây nửa năm.” Hắn liếc mắt nhìn ta rồi không nói gì thêm, trực tiếp ngồi xuống. Lần này không có đánh đàn, mà cầm ra một bàn cờ.

Hắn nhặt ta lên, nắm ở trong tay, đột nhiên nói: “Chi bằng khắc ngươi thành quân cờ, ngươi cảm thấy thế nào?”

Không đợi ta trả lời, hắn lại tiếp tục nói: “Ta tu luyện vạn năm, sắp được thành tiên, lấy thực lực của ta muốn bình định Tây Sơn này dễ như trở bàn tay, nếu ta thật sự không có ý tốt, ngươi cho rằng các ngươi có thể tránh được sao?”

“Vậy ngươi tới nơi này làm gì?” Ta hỏi dò.

“Thiên cơ không thể tiết lộ……”

Có quỷ mới tin ngươi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện