Bên ngoài truyền tới âm thanh tra chìa khóa mở cửa, tiếp đó một người liêu xa liêu xiêu bước vào, Kỉ Tiễu nghe tiếng bước chân liền biết Diêm Trừng đã uống rất nhiều. cậu mở đèn đầu giường lên, nhìn người nọ bộ dáng lay động, ngay cả áo khoác cũng không cởi liền lảo đảo ngã lên giường không đứng dậy được nữa.

Diêm Trừng mơ hồ cảm giác có một chiếc khăn mặt ấm áp lau mặt cho mình, giầy rồi quần áo chậm rãi đều được cởi ra, cậu cố sức mở mắt ra, nhìn thấy người trước mặt lập tức bật cười, vươn ta bắt được bàn tay lành lạnh trên người, Diêm Trừng hé miệng nói: “Tớ lại nằm mơ… tớ trước kia thường nằm mộng như vậy… cậu lau mặt cho tớ, ngô, tớ không cần tỉnh…”

Kỉ Tiễu nhăn mi lại, cố rụt tay lại nhưng không thành công, cậu chỉ có thể đem khăn mặt ném sang một bên, đơn giản nằm lên giường.

Mà nhận thấy nhiệt độ cơ thể đối phương, Diêm Trừng tự động sán lại gần Kỉ Tiễu, sau đó chặt chẽ ôm lấy cậu.

Kỉ Tiễu chịu đựng mùi rượu từ Diêm Trừng, muốn đem hắn đẩy ra nhưng không được, Diêm Trừng đang huyên thuyên nói gì đó, hơn phân nửa đều là gọi tên cậu, còn lại đều là chuyện khó khăn công ty gặp phải. vạn sự khởi đầu nan, hết rào cản này tới rào chắn khác đang chờ đợi bọn họ, những người hùn vốn hợp tác, thiếu niên nhỏ một chút thì giống như Diêm Trừng, mới 18, 19 tuổi, còn đang đi hcoj, lớn hơn một chút thì ngoài 20, không bối cảnh không quan hệ, đi ra ngoài một mình đảm đương mọi chuyện đương cũng bị nơi chốn khó xử, trong đó có bao nhiêu gian khổ cũng chỉ có bọn họ hiểu, may mà những điều đó các thiếu gia công tử từ nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng này có thể chịu được, nói theo một cách khác thì chính là những áp lực từ gia nghiệp huy hoang tạo ra cho bọn họ liền có thể thấy được.

Kỉ Tiễu yên lặng nhìn gương mặt an tĩnh ngủ say của Diêm Trừng, vươn tay tắt đèn đầu giường đi.



Ngày hôm sau, Diêm Trừng khó được khi không cần dậy sớm, Kỉ Tiễu cũng không gọi hắn, sau khi làm bữa sáng để lên bàn cho hắn, liền vội vàng tới trường.

Vừa vào trường liền thấy bên đường treo đầy cờ màu biểu ngữ, các loại áp phích tuyên truyền hấp dẫn học sinh sinh viên qua lại, đúng là ‘tuần lễ văn hóa nghệ thuật sinh viên’ mỗi năm một lần của F đại khai mạc.

Nơi tổ chức chính là hội trường lớn và ngoài sân bóng, bên ngoài trời có triển lãm các tác phẩm điêu khắc, mô hình máy bay, tàu thuyền, có biểu diễn của đội cổ động, trong nhà thì có triển lãm truyền thông, còn có cuộc thi hùng biện, tóm lại có rất nhiều hoạt động, sinh viên có thời gian rảnh có thể đi tham quan hoặc là trực tiếp tham gia, buổi tối cũng có tiết mục, diễn ra trong một tuần, đây là một trong những sự kiện lớn nhất của F đại, cũng thu hút không ít sinh viên của các trường bạn tới góp vui, dòng người tưng bừng hớn hở bắt đầu khởi động.

Khoảng 10h, Diêm Trừng gọi điện tới, hỏi Kỉ Tiễu đang ở đâu, rõ ràng hắn nhớ sáng nay khoa lịch sử không có tiết, mà nhận được câu trả lời là Kỉ Tiễu tới giúp khoa làm chút chuyện, gần đây thời gian hai người ở chung vô cùng ít, Diêm Trừng vốn định nghỉ ngơi nửa ngày có thể cùng Kỉ Tiễu thân thiết nhiều hơn chút, lúc này đổ sông đổ bể hết, Diêm Trừng liền hỏi Kỉ Tiễu buổi tối có thể cùng nhau xem kịch không, Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ rồi đồng ý.

Sau khi cúp điện thoại, Kỉ Tiễu cầm chổi, đứng ở trong phòng máy tính tầng 2, liếc mắt nhìn cảnh tượng náo nhiệt phía dưới, xoay người tiếp tục quét dọn.

Nói là cùng Kỉ Tiễu xem, nhưng thật sự tới khi biểu diễn, Diêm Trừng chưa ngồi ấm chỗ, một chốc lại có thư kí hậu trường tới tìm hắn, chốc lát lại có nhân viên đạo cụ gọi hắn đi, rõ ràng không phải người của độ văn nghệ, nhưng Diêm Trừng so với bất cứ ai đều bận rộn hơn, kết qyar, Kỉ Tiễu một mình ngồi một góc xem toàn bộ vở kịch, tới khi dàn diễn viên ra chào cảm ơn thì Diêm Trừng vẫn chưa thấy trở về.

Dòng người đứng dậy ra ngoài, Kỉ Tiễu cũng không thể ngồi mãi ở đấy, liền đứng dậy đi ra ngoài chờ hắn, cậu cũng không có gọi điện thoại cho Diêm Trừng, chỉ tìm một gốc cây ngô đồng dựa vào, yên lặng nhìn hội trường rực rỡ ánh đèn cách đó không xa.

Vở kịch hôm nay là ngày biểu diễn cuối cùng, nhìn nhìn thời gian, cũng gần 10h tối, sinh viên cũng về gần hết, trường học dần khôi phục yên tĩnh, ngẫu nhiên gió đêm thổi qua, quét qua ngọn vây, những chiếc lá rụng xào xạc, một người đứng đó trông có vẻ thê lương.

Nhận thấy được xa xa có một chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ, đèn trước xe lần thứ 3 sáng lên, Kỉ Tiễu do dự rồi cũng chậm rãi đi qua.

Cậu tới gần thì cửa kính xe cũng chậm rãi hạ xuống, một khuôn mặt luôn ưu nhã ung dung ẩn hiện sau đó.

Kỉ Tiễu thấy người đó cũng không ngoài ý muốn, chỉ lễ phép gật đầu chào hỏi.

Bà ngoại đánh giá hài tử trước mắt, lát sau mới nói: “Các con đều gầy chút…” lời này của bà mang theo cảm thán, đã tận lực khắc chế ẩn nhẫn, nhưng vẫn có thể nghe ra trong đó có suy sụp thương tâm.

Kỉ Tiễu chú ý tới bà ngoại nói là “các con”, có thể thấy được bà cũng đã gặp qua Diêm Trừng, nhưng hẳn là không để hắn phát hiện.

Kỉ Tiễu không nói gì.

Bà ngoại nhìn cậu: “con không nghĩ muốn trở về sao, dù bên ngoài thế nào thì trong nhà mới là tốt nhất.”

Ánh mắt Kỉ Tiễu chợt lóe, nhẹ nhàng nói: “Cháu không có nhà…” hoặc, hiện tại một lần nữa đang có, nếu rời đi, mới là thật không có.

Bà ngoại ý thức được mình đã nói sai, lắc đầu, lại nói: “Diêm Trừng không giống với con…” bà cũng biết nói như vậy có chút tàn nhẫn, thế nhưng đồng dạng vì cháu mình mà bỏ qua hết thảy, Diêm Trừng buông tay so với Kỉ Tiễu nhất định khó hơn, kiên quyết cũng hơn hẳn đối phương, trả giá lớn như vậy mà gần như không thu lại được gì bà thấy thực ngu ngốc, mấy năm nay bà đã tốn bao tâm huyết trên người Diêm Trừng như vậy, vừa hi vọng ngoại tôn có thể thành tài, cũng hy vọng nó có thể hạnh phúc, cũng có được nhân sinh hoàn mỹ, mà hiện tại con đường nó đi lại hoàn toàn gạt bỏ quá khứ và tương lai của mình, điều này sao có thể không khiến bà ngoại đau lòng chứ.

Từ sáng hôm nay, bà ngoại đã ngồi ở trong xe, bà nhiều lần nhìn thấy Diêm Trừng gần gũi đi qua đi lại trước mặt minh, mặc quần áo phổ thông bình thường, trên mặt mang theo nụ cười, tuy không có thay đổi gì lớn nhưng tinh thần có chút kém, trạng thái cũng không có hăng hái như trước, bà ngoại đau lòng khổ sở, các loại cảm xúc hỗn độn đan xen, vừa oán trách đối với Diêm Trừng không hiểu chuyện, cũng đồng thời cảm thấy bi ai với việc mình không thể lựa chọn, trong tâm tình như vậy, bà cũng không căm ghét Kỉ Tiễu, không đổ mọi trách nhiệm cho cậu, đã là khoan dung lớn nhất, nhưng muốn bà ngoại hoàn toàn hiểu biết thậm chí là chúc phúc đối với bọn họ thì thật sự là quá khó khăn.

“Đây chính là cuộc sống mà hai đứa muốn trải qua sao? Thu nhập ít, khốn khó cùng thất vọng, như vậy cũng đáng sao?” bà ngoại lại nói: “Cho dù hai đứa có thể đứng vững trên đôi chân mình ở ngoài xã hội nhưng con cũng biết, Diêm Trừng là con trai độc nhất của Diêm gia và Đàm gia, cho dù bây giờ có mặc kệ nó chịu khổ làm bậy nhưng Diêm gia sẽ không thật sự từ bỏ thằng bé, kết quả gieo gió gặp bão vẫn chính là hai đứa, không, là mình con…”

Lời này của bà ngoại, Kỉ Tiễu có thể minh bạch, bà không phải đang uy hiếp mà là đang nhắc nhở, nhưng tất cả đều rất có đạo lý, Kỉ Tiễu sao có thể không hiểu, cậu cũng đã dần cảm nhận được, chỉ là giờ phút này vẫn cúi đầu, thủy chung bảo trì trầm mặc, cậu không thể nghĩ được lời nào để bác bỏ, cuộc sống là chính mình trải qua, ngoài miệng cam đoan sẽ chờ được tới ngày tốt đẹp nhưng bất quá chỉ là công dã tràng, căn bản không thể thuyết phục được ai, mà cuộc sống sinh hoạt của mình và Diêm Trừng đích xác có chút không xong, cậu còn có thể nói gì đây.

Sau khi bà ngoại đem những lời trong lòng nói ra, lại nhìn khuôn mặt Kỉ Tiễu không hề gợn sóng, không khỏi than thở, đứa nhỏ này vĩnh viễn là như vậy, tâm tư thâm trầm, nhìn như cái gì cũng không để ý nhưng lại lộ ra sự yếu đuối dưới lớp vỏ kiên cường, yếu đuối khiến người khác không đành lòng trách mắng nặng nề, bà ngoại cũng biết Kỉ Tiễu kiên cường, bằng khả năng của bà, không cách nào có thể dễ dàng lay động suy nghĩ của cậu.

Bà ngoại nói: “công việc của con làm không nổi nữa, việc dạy thêm của Diêm Trừng cũng sắp không giữ được, hiện tại bên phía công ty kia, với chút tiền ít ỏi Diêm Trừng gửi ngân hàng sao có thể đủ dùng, nó đang muốn tìm người vay tiền, lại không chịu cầu xin, hai đứa lấy cái gì để sinh sống? aiz, chỉ có thể cố gắng dùng cái này để vượt qua đoạn thời gian sắp tới rồi nói sau.” Bà chung quy cũng mềm lòng, nửa điểm cũng không nỡ để ngoại tôn chịu khổ.

Kỉ Tiễu nhìn thẻ tín dụng bỗng nhiên đưa tới trước mặt mình, biểu tình trên mặt khẽ thay đổi, lộ ra một tia giật mình…

Diêm Trừng vội vàng chạy ra khỏi hội trường, tới khi nhìn thấy một bóng người đứng ở dưới gốc cây ngô đồng, lúc này mới thở phào một hơi, hắn nhanh chóng đi tới gắt gao nắm chặt tay Kỉ Tiễu: “Tớ còn tưởng cậu đã đi trước rồi, sao không ở bên trong chờ tớ?”

Kỉ Tiễu nói: “Hơi muộn.”

Diêm Trừng bất đắc dĩ: “Xin lỗi, là lỗi của tớ, nói là cùng cậu xem kịch, không ngờ lại bận rộn thành như vậy…”

Kỉ Tiễu không để ý lắc đầu, trên mặt không có chút thần sắc khó chịu nào, nhưng Diêm Trừng vẫn không yên lòng, vừa nắm tay cậu đi về phía trước, vừa cẩn thận hỏi: “Đói bụng không, có muốn đi ăn khuya không?” nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ, tuy rằng gia nhập hội học sinh đối với việc học sau này sẽ có lợi nhưng thật sự đã chiếm dụng không ít thời gian của hắn, bên ngoài vội vàng làm thêm kiếm tiền thì không nói, nhưng đã bận rộn tới mức không có nhiều thời gian ở bên Kỉ Tiễu, liền tự ngẫm lại một chút có nên tiếp tục như vậy nữa hay không.

…..

Cách ngày Diêm Trừng say tới hôn mê bất tỉnh một ngày, hắn bỗng nhiên phát hiện trong tài khoản của mình có thêm năm vạn đồng, Diêm Trừng cả kinh, trước tiên nghĩ tới là do anh em nào đó tài trợ, thế nhưng chuyện Diêm Trừng muốn gây dựng sự nghiệp ngoại trừ Liêu Viễn Đông ra thì không một ai biết, hắn cũng đã vạn lần dặn dò anh ta là không được nói ra rồi, cũng không muốn đối phương hỗ trợ, bằng không sinh hoạt của hắn phải dựa vào cứu tế mới có thể sống được thì thật quá vô dụng, không phải là đã phá vỡ lúc trước hắn phủi sạch thân thế rời khỏi nhà sao. Nhưng khi thấy tên người gửi tiền, thì tâm tình hắn so với bất cứ ai khác cho tiền càng phức tạp hơn, hắn vội lấy di động ra gọi điện thoại.

Kỉ Tiễu vừa tan học, đang bê một chồng sách dày tới văn phòng khoa, nên di động vang hồi lâu cậu mới có thể nghe được, Diêm Trừng đầu dây trực tiếp hỏi: “Cậu lấy tiền ở đâu ra?”

Kỉ Tiễu im lặng, Diêm Trừng lại hỏi: “Có phải là cậu đã đi làm thêm không?”

Kỉ Tiễu không nói lời nào, liền nghe Diêm Trừng nói tiếp: “Tở trả lại cho cậu.”

“Không cần…” Kỉ Tiễu rốt cục cũng lên tiếng: “Tớ có tiền.”

Diêm Trừng trầm mặc, hai người ở chung đại bộ phận sinh hoạt phí đều là dùng của Diêm Trừng, nhưng dần dần Kỉ Tiễu cũng mua không ít đồ vật này nọ, đặc biệt là đồ ăn, mà Kỉ Tiễu có bao nhiêu tiền, Diêm Trừng cũng có thể đoán được, số tiền đó một mình cậu có thể đủ dùng, thế nhưng nếu dùng cho hai người nhất định sẽ ngày càng giảm bớt, cho nên trong thời gian ngắn hắn có hoài nghi có phải đã có người đi tìm Kỉ Tiễu hay không, là Trì Xu Hyên hay là….người nhà mình.

Nhưng Diêm Trừng rất nhanh đã phủ định đáp án này, vô luận là bên nào, Kỉ Tiễu cũng sẽ không nhận tiền, điểm ấy Diêm Trừng đối với cậu rất tin tưởng, cho nên tiền này chắc là của Kỉ Tiễu.

“Cậu làm sao mà biết được?” biết việc dạy thêm của mình đã bị hủy, công ty cũng cần tài chính: “Chẳng lẽ, công việc bên kia của cậu cũng bị ảnh hưởng?” Diêm Trừng vừa hỏi, mới cảm giác mình ngu như heo, hắn hẳn nên phát hiện sớm, chỗ mình có vấn đề khẳng định chỗ Kỉ Tiễu cũng không suôn sẻ, cứ cho rằng Kỉ Tiễu không nói gì liền vô sự, hắn sao còn không hiểu tính tình của Kỉ Tiễu?! Diêm Trừng hối hận thật muốn đấm cho bản thân một quyền! “Cậu mấy ngày nay…”

Kỉ Tiễu lại ngắt lời hắn: “Tớ tìm được việc mới, cho nên gần đây mới bận rộn một chút, hơn nữa…chính vì việc này mới có một khoản đầu tư vào công ty cậu.”

Công ty trước mắt là hy vọng duy nhất của Diêm Trừng, cũng là hy vọng của Kỉ Tiễu và hắn, muốn thật sự cải thiện sinh hoạt thì phải liều được ăn cả ngã về không.

Nghe Kỉ Tiễu nói như vậy, tư vị trong lòng Diêm Trừng thật sự là bách chuyển thiên hồi (trăm ngàn lần nghĩ ngợi), hắn vừa cảm động vì sự ỷ lại và tín nhiệm của Kỉ Tiễu, lại vừa sợ vạn nhất thất bại, thì ngay cả học phí của Kỉ Tiễu cũng không có mà đóng nữa sao? Nếu chỉ có một mình hắn, Diêm Trừng hoàn toàn sẵn sàng đánh bạc một phen, nhưng chuyện giờ lại có liên quan tới Kỉ Tiễu, hắn lại càng thêm cẩn thận hơn, không muốn phải liên lụy tới cậu.

“Không được….”

Diêm Trừng vẫn không đồng ý, Kỉ Tiễu lại không cần chờ hắn nói xong đã chen ngang: “Cậu dám trả lại thử xem.” nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Hết chương 121
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện