Bọn họ nhanh chóng rời đi, cánh tay mơ hồ cầm túi sách cùng nhau, tỷ tỷ xinh đẹp nghiêng đầu nói chuyện cùng Quý Hướng Không, anh ngươi khuỵu xuống, thân mật hướng lỗ tai mình đến miệng chị gái.

Khâu Anh trợn tròn mắt, nhíu mày nhìn Quý Hướng Không, không biết nói chuyện gì, chị gái vừa cười vừa giận sữ, giơ tay đánh anh vài cái: "Hỏi thật đáy, nghiêm túc một chút đi!"

"Vâng vâng vâng" Quý Hướng Không nhếch miệng, ung dung thong thả nói, "Chị đừng vội mà, nóng ruột là ăn không hết đậu hũ nóng đâu đấy."

Tỷ tỷ xinh đẹp lườm anh một cái: "Cả ngày không nghiêm túc được mấy giây, chỉ có cậu mới dám nói chuyện như vậy với tôi."

Chạy ven đường qua mấy chiếc xe, bụi bẩn bị nghẹn khiến cổ họng Khâu Anh vô cùng nghía, cô che miệng lại, không để mình ho khan thành tiếng. Từng trận chua xót bắt đầu dâng lên trong dạ dày của cô, khó nhất chính là, cô phát hiện mình dường như không có tí lập trường nào.

Từ nơi cô đứng hoàn toàn không nhìn thấy được bên trong cuộc sống của anh, anh ở cùng ai, đã trải qua cái gì, cô không tài nào biết được. Anh trong cuộc sống có làm những việc nhỏ không đáng kể, có sướng vui đau buồn, có nghe nhạc, có đi ngắm cảnh đa tình không, cô tất cả đều không biết.

Khâu Anh muốn mau chóng rời khỏi đây, trái tim có thể nhớ nhung không ngừng, nhưng lý trí thì không được mù quáng. Cô yên lặng đi theo bọn họ, đầu óc trống rỗng, không thể nào tưởng tượng được hình ảnh cuối con đường này sẽ có dáng vẻ thế nào.

Khoảng khắc họ tách ra, tỷ tỷ xinh đẹp đưa tay xoa xoa đầu của Quý Hướng Không: "Hướng Không, tâm ý của tôi chưa bao giờ thay đổi, chỉ cần cậu đồng ý, cửa lớn nhà tôi sẵn sàng vì cậu mà mở lớn."

Quý Hướng Không ngoan ngoãn cúi đầu cắm mặt xuống đất, ngữ điệu chầm chậm mà lại đặc biệt ôn nhu: "Tôi biết"

Thấy anh quay về phía mình một đường tiến thẳng, Khâu Anh lập tức quay đầu đi, vừa bước được vài bước thì đụng phải một lồng ngực rắn chắc. Cô nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, đối mặt với Quý Hướng Không mà cười như không cười.

Cô rẽ sang trái một bước, anh chắn bên trái một bước. Cô hướng sang phải một bước, anh liền cứ phải mà đi. Mặt Khâu Anh bắt đầu đỏ lên, biết mình tránh không thoát, cô đơn giản lạnh lùng nói: "Vị tiên sinh này, có thể để tôi đi một chút được không?"

Quý Hướng Không cụp mắt, đầy hứng thú nhìn cô: "Đã theo đến tận đây rồi, bây giờ còn muốn chạy trốn sao?"

"Thấy tin tức anh rời khỏi Legend, tôi vẫn luôn lo lắng cho anh." Nhớ tới Quý Hướng Không vừa mới thân mật cùng tỷ tỷ xinh đẹp, trong lòng Khâu Anh tuôn ra một loạt ý xấu, "Có điều, anh bây giờ thật giống Tiêu Dao!"

Cửa hàng trà sữa đồ ăn vặt đang phát bài hát mới của nhóm nhạc nữ Firework, khắp nơi đều là nhóm năm nhóm bảy các bạn trẻ cười cười nói nói cùng nhau. Quý Hướng Không cắt một miếng dâu tây bỏ vào miệng, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Khâu Anh: "Đã là tuyển thủ chuyên nghiệp, giá trị bản thân đều là do ông chủ quyết định hết, huynh đệ tốt nhất vì tôi mà đẩy xuống hàng dự bị, không cách nào hoàn thành tâm nguyện lúc trước của đội trường giao phó, cô cảm thấy tôi rất Tiêu Dao sao?"

Bị từng chuyện từng chuyện vả liên tiếp vào mặt, Khâu Anh ứng phó không kịp, cô lo lắng lắc đầu một cái: "Tôi chính là vừa nhìn thấy... tôi, tôi nói sai,.......cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

Đôi mắt Quý Hướng Không dần trở nên ảm đảm, anh cúi đầu dùng nĩa tùy ý chọc vào đĩa bánh trên bàn, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cô đừng gửi WeChat cho tôi nữa, để lại tiếng xấu như vậy cho cô rồi, tôi không thường dùng lắm."

"Hả?"

"Cô là bình luận viên mới, tốt nhất đừng tìm tôi đòi dính líu quan hệ, sẽ ảnh hướng trái chiều đến cô đấy." Anh dừng lại một chút, "Cũng đừng cố tạo scandal với Bùi Hy."

Thời điểm anh nói hai chữ "Bùi Hy" kia, anh dùng sức cắm cái nĩa vào trái dâu tây bên trên, động tác rất mạnh, làm cái bánh sập xuống một khối lớn.

Khâu Anh ngây ngốc chợp mắt mấy cái, không hiểu tại sao đột nhiên anh lại chuyển hướng câu chuyện sang Bùi Hy rồi.

Anh đại khái là đã uống một chút rượu, biểu hiện thật không giống dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, lời nói cũng khiến người ta bố rối không hiểu được, chẳng bao lâu, anh lại hỏi: "CÔ và Bùi Hy, thân lắm sao?"

Khâu Anh không hieru sao có chút chột dạ: "Không quen, chính là lần trước tiện thể xem hắn ta chơi game...."

Cô còn chưa nói xong, sắc mặt Quý Hướng Không liền trở nên âm trầm, môi nhếch thành một đường cong.

Trong lòng Khâu Anh run lên từng đột, không biết có phải mình vừa nói sai gì không, chỉ thấy Quý Hướng Không phút chốc đứng lên, hai tay để trong túi quần, tầm mắt hướng xuống phía dưới, lạnh như băng nhìn cô, khiến cả sống lưng Khâu Anh lạnh run lên.

Một hồi lâu sau, mặt anh không thay đổi, hỏi: "Tôi có giống anh ta không?"

Khâu Anh nhây ngẩn cả người, lập tức lắc đầu: "Không giống, anh đẹp trai hơn."

"Miệng thật ngọt." Vẻ mặt căng thẳng Quý Hướng Không dần dãn ra, liếc mắt tình tứ nhìn cô, "Cô so với Kiều Hinh cũng xinh đẹp hơn."

Khâu Anh đập bàn: "Tôi không muốn bị so sánh với cô ta."

Quý Hướng Không ngồi xuống, cười nhạo nói: "Sao cô có thể cùng hắn tán gẫu như thế được, không cảm thấy mình nên quay về tám chuyện với bức tường hơn sao?"

"Không có, bọn tôi chủ yếu là nói chuyện về anh." Khâu Anh ngẩng cao đầu nhớ lại, "Hắn nói nhiều hơn tôi nhiều, đều là khen anh."

"Tên mặt đơ đó còn biết khen người cơ à?" Quý Hướng Không khinh thường hừ lạnh một tiếng, bỏ mặc cái bánh trên bàn. Một lúc lâu sau, anh đột nhiên tiến về phía trước, lấy cùi trỏ đẩy đẩy Khâu Anh, nháy mắt hấp dẫn, "Bùi Hy khen tôi rồi hả? Mau nói xem hắn khen tôi cái gì hả?"

Khâu Anh bị dáng vẻ này của anh trêu cười, kín bưng không nói gì cho anh biết. Không ngờ anh lại kéo đầu cô xuống, hai hàng lông mi chạm nhau.

Thời gian đã qua rất lâu, anh mới mở miệng.

"Đội trưởng Cố Phóng trước khi nghỉ hưu đã đem chiến đội giao cho tôi, tôi vừa đồng ý đã bị câu lạc bộ đuổi đi. Tôi biết rõ ràng, họ khát khao cái cúp quán quân thế giới, muốn đưa về tuyển thủ có khao thác số một Bùi Hy..." Quý Hướng Không tự cười chế giễu bản thân một cái, "Tôi vẫn là bị người ta nửa khen nửa chê, huấn luyện viên nói không sai, phần lớn khán giả đều không có cách nào lý giải chiến thuật của tôi. Nghề nghiệp cuộc đời tôi cứ lúc lên lúc xuống, tôi nhiều lần hoài nghi bản thân có thực sự phù hợp với thể thao điện tử hay không, như dù có như vậy, tôi cũng đã vượt qua hết rồi. Có điều A Hiên lần này bởi vì tôi mà bị ngồi vào hàng dự bị bổ sung, độ tuổi đấy lại để uống phí cho qua, tôi thực sự rất khó chấp nhận chuyện này."

Trái tim Khâu Anh co thắt dữ dội, một tuyển thủ chuyên nghiệp, thời gian hoàng kim chỉ ngắn ngủn mấy năm, làm sao có thể không chiến đấu tranh xuất đánh trong đội hình chính thức chứ? "Legend năm đó không có ý muốn tôi gia nhập, là đội trưởng Cố Phóng khư khư cố chấp quyết tâm đưa tôi vào, đội trưởng bởi vì tôi mà một năm qua vẫn luôn bị người ta chửi bởi, bị nghi ngờ, nói anh ấy bao che, bênh vực, không nhìn xa trông rộng, mỗi lần thi đấu thua, anh ấy đều gánh trên vai áp lực cực kỳ lớn..."

Quý Hướng Không dùng sức đưa tay sâu vào mái tóc, giật giật mấy sợi: "Tôi không để ý đến người ta nói mình là thứ bỏ đi, là khối u ác tính, là khuyết điểm của đoàn đội, nhưng nếu như sự tồn tại của tôi làm liên lụy đến những người khác....."

Thấy anh vì tâm trạng chán nản mà tùy ý rẽ vào ngõ cụt, Khâu Anh lập tức lên tiếng phá vỡ bầu không khí này: "Vì thế nên anh mới càng phải cố gắng để đứng lên! Bị phủ định thì làm sao! Ai xem thường anh, anh hãy dùng sự thật tàn nhẫn mà đập vào mặt họ!" Hồi tưởng lại những tin đồn lẫn bình luận xấu xa về anh trên mạng, trong lòng Khâu Anh bỗng phảng phất một nhành đuốc cháy càng ngày càng lớn, "Đội trưởng Cố Phóng đến cuối cùng vẫn vô cùng tin tưởng anh, hy vọng anh có thể thay anh ấy tiếp tục thi đấu trên vũ đài, anh ấy là tuyển thủ Iconquer số một đấy, còn chưa khẳng định đủ giá trị của anh sao?"

Cô hít một hơi thật sâu, cả người vì kích động mà run lên từng đợt: "Những người ngoài kia nói anh là khiếm khuyết, là thứ bỏ đi không biết chừng trình độ sơ cấp còn không có, bọn họ thì biết cái quái gì! Bất luận là cái ngành nghề nào, những người tinh anh sẽ vĩnh viễn đứng ở đỉnh cao của Kim Tự Tháp, đại đa số người không với được đến chỗ anh, bọn họ đương nhiên không hiểu anh!"

Quý Hướng Không kinh ngạc ngẩng cao đầu kinh ngạc nhìn Khâu Anh, cô gái này cách đây không lâu còn là một tiểu cô nương xinh đẹp cuộn thành một đống nhỏ như một con vật bị thương, khoảnh khắc này hai hàng lông mày cô lại như dính vào nhau, hai mắt đỏ bừng được che lại bằng một màn nước nhàn nhạt, khóe miệng mìm chặt, vừa mở ra liền có cảm giác chuổi biến cố vừa rồi không phải là của anh, mà là do cô gánh chịu.

Anh muốn vỗ vỗ vai Khâu Anh, giúp cô tỉnh táo lại, lại bị cô gái trước mắt một cước nắm lấy cánh tay. Cô khịt khịt mũi, ánh mắt sáng long lanh nói: "Anh đi theo tôi."

Quý Hướng Không để mặc cô dẫn đi, bên tay còn lại từ từ đưa lên tai, hơi thở của cô vừa va phải mặt, làn da của anh tùy hứng bắt đầu nóng lên. Mười mấy phút sau, nửa người anh dính sát vào Khâu Anh, lấy tay chống đầu, ánh mắt bình tĩnh hơi nghiêng người nhìn bóng dáng người kia ở phía trước. Khâu Anh dùng ghim tóc cài mái tóc mình lên, lộ ra cái cổ trắng nõn, cô đứng ở trước bàn đọc sách gõ bàn phím một chút, sau đó ôm chiếc máy tính đó đi tới chỗ anh.

Quý Hướng Không hôm nay đã có sẵn hơi rượu trong người, cộng thêm việc thức giấc lúc sáng sớm, bận rộn một ngày bên ngày, đầu có chút đau đớn, thấy cô tới gần, anh định ngồi nghiêm túc một chút, nhưng cô đã đến bên sofa ngồi xổm xuống, đêm màn hình giương lên cho anh xem.

Những tài liệu này đều là dữ liệu liên quan đến anh, các phiên bản bình luận video thi đấu, tuyển tập những trích đoạn đặc sắc, phân tích chuyết thuật, số liệu thống kê, những tin tức bát quái....

Quý Hướng Không lười biếng thu hồi biểu hiện trên khuôn mặt, ngồi thẳng người cầm lấy cái máy tính, mở một tệp ra, anh có chút kinh hãi nhìn về phía cô. Khâu Anh đứng dậy ngồi vào phía bên trái anh: "Những thứ này đều là fan của anh ủng hộ viết ra chiến thuật, bọn họ còn ghi âm lại lời nói, tôi lục soát khắp diễn đàn, Weibo, website, tập hợp toàn bộ những thứ giá trị lại đó."

Ngón tay vàng ngọc của cô nằm ngang trước mặt anh, ấn chuột, thỉnh thoảng đụng vào người anh, đang nói chuyện ấm áp, một luồng khí bỗng vuốt ve bên tai anh. Lồng ngực Qúy Hướng Không nhấp nhô rõ ràng, anh hít sâu một hơi, tập trung chú ý nhìn vào màn hình với từng hàng chữ chạy dọc chạy ngang.

"Quý thần cố lên! Chớ có bị những lời nói xấu xa trên mạng ảnh hưởng đến tâm trạng! Anh đã được Cố Phóng đại thần định giá năng lực rồi cơ mà!"

"Cho tới bây giờ anh đã chịu đựng rất nhiều rồi, trong lòng nhất định đang cảm thấy rất khó chịu, bình minh sẽ xuất hiện sau màn đêm tối tăm lạnh lẽo, chúng tôi chính là những tia đuốc sáng soi đường cho anh, phá vỡ giới hạn của chính mình, cố gắng đi nhanh như cánh buồm căng gió, chúng tôi chờ cậu đội vương miệng quay về!"

.....

Từng câu từng chữ, kiên định thành khẩn, mang theo năng lượng cổ vũ lòng người, chi chít, những ấm áp lan ra khắp không khí khiến cánh mũi Quý Hướng Không cảm thấy chua xót.

"Những người này lúc anh ở đỉnh cao thì vì ngưỡng mộ mà đến, trong lúc anh rơi xuống đáy vực cũng không rời bỏ, chỉ chờ mong một anh anh có thể leo lên đỉnh của thế giới, bọn họ có thể vì anh mà tận tình hoan hô hò hét."

Khâu Anh nghiêng đầu nhìn anh: "Tôi cũng là một trong số đó."

Dưới ngọn đèn, ngũ quan ôn hòa của cô ôn nhu, ánh mắt trong trẻo, chiếc mũi nhỏ xinh và đôi môi hồng hào, Quý Hướng Không lần đầu tiên có chút không chống đỡ được ánh mắt của cô, anh dời tầm mắt, một đường nhìn thẳng vào màn hình, không muốn để cô nhìn thấy viền mắt mình đang đỏ lên.

Khâu Anh không phát hiện ra sự bất bình thường của anh, giọng điệu chân thành nói: "Từ nhỏ đến lớn, tôi đều tự nói với bản thân rằng, chuyện mình muốn lằm, chắc chắn sẽ làm được! Núi cao có thể lao, sông sâu có thể lội, thất bại hay cản trở cũng không đáng sợ, chỉ khi bản thân bỏ cuộc mới là thứ đáng sợ thực sự.

Thanh am cô rất êm tai, vui tươi nhu hòa, mang theo chút giọng mũi đáng yêu, quanh quẩn bên tai anh. Quý Hướng Không cảm thấy đầu đau kinh khủng, hô hấp có chút không bình thường, anh nhìn dáng vẻ chăm chú nói chuyện của cô, ánh mắt dần trở nên thâm trầm.

"Vì vậy, không muốn khổ sở, không muốn hoài nghi, nếu như đáy lòng anh vẫn còn một chút không cam lòng, vậy thì hãy ra sức chạy về phía trước, chỉ cần anh nói anh có thể, anh không gì là không làm được!"

"Cảm ơn." Âm thanh khô khốc của Quý Hướng Không vang lên, thấy Khâu Anh vẫn như cũ nhìn mình, sống lưng cứng ngắc.

Anh điều chỉnh lại hô hấp của bản thân, gõ ngón tay xuống đầu cô, giải vờ nhẹ nhàng trêu đùa nói: "Có đai mỹ nhân hậu thuẫn tôi như vậy, địch chỉ cần chạm vào tay ta, một khắc nhất định sẽ thua."

Khâu Anh ngây ngẩn người, ngây ngốc chớp mắt mấy cái, cảm giác như đoạn tình cảm nồng cháy bi thương vừa rồi bị mang ra làm trò đùa, khán giả dưới khán đài không ngừng cười vang.

Quý Hướng Không hai tay mở ra, giống như đại gia dựa lưng về phía sau: "Cô bây giờ là fan của tôi rồi hả? Con người tôi đây, rất ác liệt, gặp phải nữ nhân xinh đẹp đẹp một mình nắm giữ không được, phải đem chia đều cho thiên hạ, để dính mưa cùng," anh nhíu nhíu mày, nghiêng cười hỏi, "Cô sẽ không cảm thấy oan ức chứ?"

Vẻ mặt Khâu Anh vô cùng mờ mịt, một hồi lâu sâu, cô tức giận lườm anh một cái: "Tôi nói nhiều như vậy, anh lại trả lại tôi mấy câu như vậy?"

Quý Hướng Không đuôi mắt cong lên lấy lòng: "Tôi khát quá, cho uống chút nước coi như là phần thưởng đi, uống xong tôi nghiêm túc nói chuyện với cô."

Mãi đến khi Khâu Anh đứng dậy đi vào nhà bếp, Quý Hướng Không mới có cảm giác hít thở được không khí, đầu còn hơi đau, anh đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, chỉ chốc lát, Khâu Anh lại lần nữa lại gần chỗ anh.

"Thật ngại quá, nhà tôi cơ bản ít có khách đến," Mặt cô hơi đỏ lên, "Chỉ có một cái cốc."

Quý Hướng Không tiếp nhận cái cốc chỗ Khâu Anh, đưa lên mép rồi ám muội hạ thấp giọng: "Cô không ngại hả?"

Khuôn miệng đỏ của Khâu Anh hé mở, định nói không ngại, những trong đầu lại hiện ra cảnh mấy lần trước anh đều trêu chọc, cô mím miệng, nghiêng mặt nói: "Không sao, sau đó tôi mua cái mới là được."

Đợi đến khi căn phòng yên tĩnh trở lại, Khâu Anh mới phát hiện có chút lúng túng.

Lúc trước cô nhìn thấy tinh thần Quý Hướng Không sa sút, nhiệt huyết tăng lên tận đại não, trong lòng tràn đầy năng lượng muốn anh nhìn thấy những thứ người hâm mộ của anh đã làm mà cô thu thập được trong máy tính, không tỉnh táo sớm, không nghĩ gì nhiều liền mang anh về nhà.

Hiện tại cô phải làm chút gì đó để khống chế lại cái bầu không khí này.

"Anh thích Miya đúng không, hay tôi bật bài của cô ấy cho anh nghe nhá?"

Bởi vì quay lưng đi, cô không thể nhìn thấy được khoảnh khắc khúc nhạc dạo vang lên, ánh mắt Quý Hướng Không trở nên thật ảm đạm.

Bài Khâu Anh bật chính là ca khúc solo của Miya trong album tiếng Trung của nhóm nữ Firework,.

Có người nói, bài hát này là Miya viết cho nam sinh mình thích năm 17 tuổi, giai điệu giản đơn nhẹ nhàng, ca từ ngây ngô non nớt, làm người nghe tim đập thình thịch. Album của Firework có rất nhiều ca khúc hay, nhưng Khâu Anh chỉ một mực thích mỗi ca khúc solo này của Miya.

Cái MV đơn giản kia cô xem đi xem lại nhiều lần, Miya lúc hát bài này đặc biệt nghiêng đầu đi, như đang chìm đắm trong một loại cảm xúc mơ hồ gì đó mà chỉ bản thân mới có thể lĩnh ngộ được, mơ mơ màng màng mà vô cùng sâu sắc. Khâu Anh từng trong livestream của mình bật bài này, mô phòng từng chi tiết trong MV rất chuẩn xác, riêng chỉ có một chỗ làm sao cũng không giống.

Ánh mắt, ánh mắt nhìn về phía người mà mình yêu nhất.

"Có điều sau đó Miya đã phủ nhận tin đồn này, trên truyền thông khẳng định một mực rằng mình không có mối tình đầu, cũng chưa từng có người mà mình thích, chờ mong số phận có thể đưa người đó đến gần cô một chút." Khâu Anh hơi nuối tiếc thở dài, "Tôi không tin, nhưng mọi chuyện cũng đã lý giải rồi, dù sao cũng là đại minh tinh mà, nếu như thừa nhận như vậy thật, các fan cuồng sẽ khóc chết mất."

Nghe cô nói xong những lời này, Quý Hướng Không dùng sức cười phá lên, cả vai cũng run run theo.

"Tôi sẽ không thế đâu" Anh buông mi mắt xuống, âm thanh trầm thấp mà ôn nhu, giống như một chiếc lông chim bị gió thổi rơi nhẹ nhàng trên biển rộng sóng nhỏ, "Bất luận cô ấy sau này ở phương trời nào, chung sống cùng ai, chỉ cần đó nơi trái tim cô ấy hướng tới, là con đường cô ấy muốn đi, tôi đều sẽ chúc phúc cho cô ấy."

Không biết có phải là ảo giác của Khâu Anh hay không, nhưng nét cười của anh ấy vương lại một chút cô đơn, lồng lực cô giống như vừa bị một nhát dao đâm chí mạng: "Nếu...nếu như tất cả các fan đều sáng suốt nghĩ như anh vậy thì ai chả muốn làm ngôi sao màn bạc chứ?"

"Đúng vậy." Quý Hướng Không gật gù, "Tôi chính là hình mẫu của fan đấy."

Phòng khách nhà Khâu Anh là nơi livestream của cô, Quý Hướng Không hứng thú đi tham quan lần lượt các thiết bị của cô, ngoại trừ một màn hình máy tính, một màn hình khác để chơi game, còn có thiết bị đọc bình luận cong cong, máy quay, micro, ghế tựa thoải mái của game thủ, cùng với một cái bàn để máy tính của thế kéo cao thấp tùy ý. Trong đó, quan trọng nhất đối với một gamer-streamer là dàn pc phải chất lượng cao, hình ảnh khi livestream mới có thể mượt mà, sáng sủa, khiến khán giả quan tâm thích thú.

Quý Hướng Không nhanh chóng kiểm trí vị trí sắp xếp của dàn PC chỗ cô: "Cái này cô mua đắt tiền như vậy, sau này nếu muốn đổi pc, cô nói trước với tôi một tiếng, tôi chọn ổ cứng cho cô."

Khâu Anh không nghe rõ anh nói gì, từ đầu đến cuối đều chú ý tới bộ dạng anh gõ bàn phím. Ngón tay Quý Hướng Không trắng nõn thon dài, khớp xương vô cùng rõ ràng, cô nghĩ, đây chính là tay của một vận động viên thi đấu thể thao điện tử chuyện nghiệp, chúng đang nhảy nhót trên chiến trường, trong một khoảng khắc, tiếng sấm vang trời bỗng vang lên, cơn mưa rào rơi như trút nước.

Quý Hướng Không không có ý ở lâu, anh vừa tối ưu hóa hệ thống máy chủ của Khâu Anh, đứng dậy mặc áo khoác chuẩn bị ra về. Khâu Anh thấy thời gian vẫn còn sớm, nhớ lại những lời anh cùng tỷ tỷ xinh đẹp lúc trước nói, nội tâm nhất thời thấm thỏm bất an.

- Hướng Không, tâm ý của tôi chưa bao giờ thay đổi, chỉ cần cậu đồng ý, cửa lớn nhà tôi sẵn sàng vì cậu mà mở lớn.

Cô yên lặng nhìn Quý Hướng Không ở cửa trước đi giày, vai rộng eo hẹp, hai chân thon dài, tiếng nhịp đập như nổi trống che lại tất cả. Quý Hướng Không vừa mở cửa, đột nhiên bị Khâu Anh kéo góc áo hỏi: "Anh muốn đến nhà chị ấy sao?"

"Ai cơ?"

"Mới vừa rồi còn ở cùng nhau....Anh bây giờ đã muốn đi, là muốn đi tìm chị ấy sao?" Ánh mắt Khâu Anh sáng lấp lánh, giống như cẩn thận từng chút tìm kiếm từ ngữ, "Tuy người trẻ tuổi bây giờ rất nhiều người như vậy, rất tùy tiện, nhưng một khi đã xảy ra những chuyện như vậy, sau đó gặp được người mà mình thích, chị ấy sẽ vô cùng đâu lòng."

Quý Hướng Không khẽ cau mày, sau đó lộ ra vẻ mặt vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Cô có phải là hiểu lầm rồi không? Chị ấy là CEO của VPG. Nhà cô ấy nói chính là câu lạc bộ VPG đấy."

"Hả?"

"Hóa ra cô nghĩ tôi có cái loại quan hệ kia!" Quý Hướng Không lông mày níu lại, chế nhạo nói, "Nếu quả thực như vậy? Cô làm sao đây? Thay thế chị ấy bảo vệ tôi sao?"

Lúc anh nói hai chữ "An ủi" còn cố ý bỏ thêm mấy phần trọng tâm, đáng tiếc Khâu Anh không hiểu được hàm nghĩa của mấy từ này, một mặt thản nhiên: "Tôi đã an ủi anh quá nhiều rồi" cuối cùng còn thân thiết hỏi một câu, "Không có hiệu quả sao?"

Tháy hàng lông mi thật dài của cô chớp chớp, Quý Hướng Không lại nổi lên tâm tư đùa giỡn, ánh mắt đào hoa hỏi: "Rất tiếc, con người của tôi, chỉ có mỹ nữ ôm ấp mới có thể làm tôi vui vẻ được."

Anh còn chưa dứt lời, một mùi oải hương thơm ngát xông thẳng vào mũi anh, Khâu Anh nhẹ nhàng ôm lấy anh, hai tay còn đưa lên lưng anh vỗ vỗ.

Quý Hướng Không cánh tay cứng đờ giữa không trung: "Này này, ngươi cũng quá nghe lời rồi, người khác nói ôm liền ôm hả?"

Khâu Anh thầm nói: "Anh cũng đâu phải khác khác."

"Không nhớ kỹ lần dạy học trước sao? Tôi cũng đâu phải người tốt lành gì?"

"Ừ."

"Tôi chuyện xấu gì cũng có thể làm được"

"Ừ" Khâu Anh nhìn anh chớp mắt mấy cái, "Anh đẹp trai như vậy, làm chút chuyện xấu tôi cũng không mất mát gì."

"Không sai, có tiến bộ nha" Quý Hướng Không đưa hai tay ôm lấy cô, qua một lúc lâu sau, anh mới cúi xuống thì thầm vào tai cô, "Khâu Anh, cảm ơn cô."

Thanh âm ôn nhu ở bên tai tan ra, lý trí Khâu Anh dần dần sụp đổ, giống như phòng tuyến cuối cùng cũng bắt đầu sụp đổ, một đường cũng không có dấu hiệu quay lại.

"Ngày đó trong hẻm nhỏ, anh nói cho tôi một bài học, không được dễ dàng tiếp cận nam nhân xa lạ, lúc đó chúng ta mới gặp nhau có mấy lần, anh không thích nội tâm tôi mang ý xấu tiếp cận anh, thì trực tiếp không để ý đến người ta là tốt rồi....." Khâu Anh ngẩng đầu lên dừng trước mặt Quý Hướng Không, mi mắt màng theo một màng nước nhỏ, "Nữ sinh chắc tiếp cận anh với ý xấu chắc nhiều lắm? Anh muốn giáo huấn, giáo huấn được nhiều người như vậy sao?"

Mắt Quý Hướng Không cụp xuống nhìn cô, ánh mắt anh thật đẹp, tóc mái rối trên trán, bên dưới là hàng lông mày anh tuấn, ngũ quan sắc xảo, mang theo đôi mắt sáng lấp lánh đào hoa, không cười nhưng vô cùng ẩn tình.

- Tôi cũng không phải ai cũng không cự quyệt, nếu như thật tâm thích tôi, tôi nhất định sẽ cự quyệt.

Như trúng độc, Khâu Anh trong lúc bàn tay anh trống không, tùy tiện áp bàn tay nóng ấm lên mu bàn tay anh. Cô nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta cùng nhau đi đâu đó đi, chơi một vài trò chơi đi?"

Quý Hướng Không chấn động toàn thân, thấy ánh mắt mê người của cô, trong con ngươi tràn ngập bóng hình mình, đáy mắt anh dường như bị một loại sương mù bao phủ, đại não nhất thời tỉnh táo cực kỳ: "Cô không phải là không uống rượu sao? Biết mình đang nói cái gì không đấy?"

"Không có." Khâu Anh dùng sức lắc đầu, "Anh đừng nghĩ nhiều, tôi cũng không phải người đàng hoàng trịnh trọng gì, ý của tôi là, không đồng ý cũng không sao."

Quý Hướng Không thu lại nét cười trên mặt, nhìn chằm chằm cô, hô hấp từ từ tăng lên.

"Không nên tùy tiện nói ra mấy câu như thế," Như đã qua một thế kỷ, anh chậm dãi đem mặt của mình tránh xa mặt cô, đưa tay vỗ vỗ đầu cô, "Cô vừa mới nói, sau khi gặp một người mình thực sự yêu thích, anh ấy sẽ vô cùng đau lòng."

Vừa nói xong, anh liền mở cửa, vẻ mặt vội vã rời đi.

Khâu Anh không hề động đậy đứng chôn chân tại chỗ.

- Sau khi gặp một người mình thực sự yêu thích, anh ấy sẽ vô cùng đau lòng.

Nhưng, anh rõ ràng một chút đau lòng cũng không có.

Cô thật chậm thật chậm ngồi xổm người xuống, đem mặt vùi trong bàn tay mình.

"Làm sao bây giờ? Tôi yêu anh thật rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện