Chương 126: Chắc không phải là Mục Hàn mời đến chứ?

Tần Lượng quở trách: “Đây là nơi nào chứ, có thể tùy tiện nói đùa được sao? Em năm, em trông chừng cái thằng ở rể không biết giữ mồm kia cho tốt đi, đúng là nói khoác không biết ngượng mồm”.

Ba chị em còn lại của nhà họ Tần lại bày ra dáng vẻ thích thú xem kịch hay.

Tần Lệ cảm thấy vô cùng mất mặt, phẫn nộ nhìn Mục Hàn, mắng mỏ: “Mục Hàn, mày im mồm lại cho tao, mày không nói thì không ai bảo mày câm đâu!”

Mục Hàn chỉ nhún vai.

Một lũ ếch ngồi đáy giếng.

Sau khi con gái Lưu Minh Tương của chị ba Tần Yến gọi điện thoại xong thì quay sang nói với mọi người: “Bạn trai con nói hôm nay sẽ xin nghỉ phép để đặc biệt qua đây chúc thọ bà ngoại, còn về việc có mời được đội trưởng Tư Mã Thanh Vân đến hay không thì cũng chỉ biết thử xem sao mà thôi. Dù sao, một thủ trưởng cấp cao như Tư Mã Thanh Vân cũng không phải cứ tùy tiện là có thể mời đến được!”

“Cũng phải!”, Trương Hạo gật đầu, biểu thị vẻ tán đồng: “Cố hết sức là được!”

“Có thể đến đương nhiên tốt, còn nếu không thể đến thì chúng ta cũng chẳng thể ép buộc”.

“Đúng đúng đúng! Bạn trai của con bé Minh Tương này có thể đến đã là hãnh diện lắm rồi!”, anh rể thứ tư – Thôi Sĩ Kỳ nói.

Dù sao cũng là sĩ quan ở chiến khu Sở Bắc, mấy người bác rể vô cùng khoan dung với người bạn trai này của Lưu Minh Tương, tự động não nói khéo cho nỗi khó xử của hắn.

So với thái độ đối đãi với Sở Phàm, lúc này, thái độ của bốn người bác rể được thể hiện ra vô cùng rõ ràng.

“Trần Gia Thắng ở Sở Bắc tới!”

Buổi lễ mừng đại thọ sáu mươi của Ngô Tâm Ưu dần dần bắt đầu, cùng với đó, những người lãnh đạo hai giới chính trị và kinh doanh do mấy người con rể mời đến cũng bắt đầu tới thăm hỏi, chúc thọ Ngô Tâm Ưu.

Gia tộc giàu có rất chú trọng thể diện, người con rể nào mời đến nhân vật có thân phận và địa vị cao thì càng có thể chứng minh người con rể đó quen biết rất rộng ở bên ngoài, ở nhà họ Tần càng có mặt mũi, càng có nhiều quyền lên tiếng.

Như Trần Gia Thắng ở Sở Bắc này chính là người quen của anh rể cả Trương Hạo.

Trương Hạo chủ động bước lên trước chào hỏi Trần Gia Thắng: “Ông Trần, hoan nghênh, hoan nghênh!”

Ngay sau đó, vài chiếc xe công vụ lần lượt đến, đỗ bên ngoài cổng nhà họTần.

Người đến đều là một số lãnh đạo của Sở Bắc.

Những lãnh đạo này vừa đến đã lập tức nâng cao thể diện cho Trương Hạo.

Ngay cả hai cụ Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cũng đều vui vẻ đến mức cười không khép miệng.

Mặc dù những người này chỉ là cấp phó nhưng dù gì cũng là quản lý trong bộ máy nhà nước, thậm chí có thể nói, mỗi một câu nói của bọn họ đều có thể quyết định sự sống chết của một doanh nghiệp tại Sở Bắc.

Chồng mình có bản lĩnh như vậy, người chị cả như Tần Phiêu càng thêm hăng hái vui vẻ.

“Phó tổng giám đốc tập đoàn Giang Thiên – Lư Thông đến!”

So với những quan chức cấp cao trong giới chính trị, mặc dù mấy nhân vật trong giới kinh doanh không có nhiều quyền thế như vậy nhưng từ phương diện thực lực kinh tế mà nói, tập đoàn Giang Thiên là tập đoàn tài chính đứng nhất nhì ở Sở Bắc. Mà một phó giám đốc được coi là người kế nhiệm tập đoàn Giang Thiên như Lư Thông đương nhiên sẽ giàu có hơn nhà họ Tần rất nhiều lần.

Sự hiện diện của Lư Thông đồng nghĩa với việc khiến cho nhà họ Tần nở mày nở mặt.

“Phó giám đốc Lư là bạn của tôi!”, lúc này, anh rể thứ hai Vương Binh chủ động bước lên trước đón tiếp Lư Thông.

Vương Binh trước nay làm kinh doanh, bởi vậy các mối quan hệ trong giới kinh doanh ở Sở Bắc rất rộng.

Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cũng rất vui.

Tạo dựng được mối quan hệ với tập đoàn tài chính có thực lực như tập đoàn Giang Thiên, đối với nhà họ Tần mà nói là vô cùng có lợi.

“Phó hội trưởng hiệp hội kinh doanh Sở Bắc – Nguyễn Lượng tới!”

Người đến tiếp theo khiến Vương Binh vô cùng ngưỡng mộ.

Làm một người thương nhân, có thể tạo dựng được quan hệ với hiệp hội kinh doanh Sở Bắc thì sẽ loại bỏ được bao nhiêu đường vòng trong việc làm ăn.

Mà vị phó hội trưởng hiệp hội kinh doanh Sở Bắc Nguyễn Lượng này lại là người quen của anh rể thứ tư – Thôi Sĩ Kỳ.

“Chú tư, chú ghê gớm thật đấy, ngay cả Phó hội trưởng Nguyễn cũng mời đến được”, Vương Binh nịnh nọt Thôi Sĩ Kỳ.

“Ha ha!”, Thôi Sĩ Kỳ vô cùng tự hào, giả vờ khiêm tốn: “Phó hội trưởng Nguyễn nể mặt bố mẹ vợ nên mới tới mà thôi, nếu không dựa vào quan hệ của em thì có thể tùy tiện mà mời vị đại thần này tới sao?”

Trò tâng bốc của Thôi Sĩ Kỳ thật sự không có chút dấu vết.

Vừa lấy lòng được Tần Nam và Ngô Tâm Ưu vừa thuận tiện đề cao được địa vị của Nguyễn Lượng.

Càng vô tình mà cố tình để lộ ra mối quan hệ giữa ông ta và Nguyễn Lượng không hề tầm thường.

Mặc dù Lưu Minh không mời được người có máu mặt trong hai giới chính trị và kinh doanh đến nhưng bạn trai Diệp Chí Văn của con gái ông ta mặc trên người quân phục sĩ quan cấp ba của chiến khu Sở Bắc đến đây cũng coi như khiến cho Lưu Minh mát mày mát mặt.

Tần Yến thì hết lời tâng bốc: “Chí Văn nhà chúng tôi là sĩ quan cấp ba ở chiến khu Sở Bắc. Có biết thế là như nào không? Chính là bất cứ lúc nào cũng có thể ngồi cùng phòng làm việc với đội trưởng Tư Mã đại đội đặc chủng, còn cả tư lệnh chiến khu Trương Hùng!”

Tần Yến nói như vậy khiến địa vị của Diệp Chí Văn lập tức trở nên nổi trội ngay trong nháy mắt.

Những vị khách còn lại đều lần lượt bước lên trước chúc tụng.

Việc bố mẹ vợ tâng bốc thái quá khiến Diệp Chí Văn vô cùng khó xử. Mặc dù hắn là sĩ quan cấp ba nhưng trong chiến khu Sở Bắc, hắn hoàn toàn không có tư cách ngồi cùng phòng làm việc với Tư Mã Thanh Vân chứ chưa nói đến tư lệnh chiến khu Trương Hùng.

Nhưng để không làm mọi người mất hứng, Diệp Chí Văn chỉ có thể ngầm thừa nhận.

“Chí Văn, đội trưởng Tư Mã của đại đội đặc chủng chiến khu Sở Bắc bọn cháu có đến được không?”, Lưu Minh hỏi Diệp Chí Văn.

“Đội trưởng Tư Mã của bọn cháu hôm nay có nhiệm vụ quan trọng nên có lẽ không đến được ạ”, Diệp Chí Văn lấp liếm trả lời.

Mời đội trưởng Tư Mã Thanh Vân của đại đội đặc chủng đến chúc thọ bà ngoại của bạn gái, dựa vào thân phận và địa vị của Diệp Chí Văn thì hắn lấy đâu ra tư cách đấy. Dưới sự thúc giục của bố mẹ bạn gái, Diệp Chí Văn chỉ có thể bịa ra một lời nói dối.

“Không đến được sao?”, Lưu Minh không nghĩ nhiều, cười vui vẻ nói: “Là một người quân nhân, đương nhiên nhiệm vụ quan trọng! Thế nhưng, chiến khu Sở Bắc bọn cháu có nhiệm vụ quan trọng mà cháu vẫn có thể xin nghỉ phép để đến chúc thọ bà ngoài, điều này đã nói rõ địa vị của cháu trong mắt đội trưởng Tư Mã rồi!”

Những vị khách khác nghe thấy vậy thì đều hùa theo.

Là lý do này sao…

“A?”, nghe Lưu Minh tự động não nghĩ ra được điều này, Diệp Chí Văn sừng sờ, đờ đẫn gật đầu, da đầu trở nên tê buốt: “Vâng! Bố vợ tương lai nói đúng ạ!”

“Ầm ầm ầm!”

 

Lúc này, bên ngoài cổng đại viện nhà họ Tần vang lên những tiếng động lớn.

Hai chiếc xe Jeep màu xanh lá cây dừng trước cửa.

Hai người đàn ông trung niên mặc quân phục bước xuống xe, dẫn theo hai người lính cảnh vệ, trông dáng vẻ là biết địa vị rất cao.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu đi tới trước cửa chính nhà họ Tần liền nói với người quản gia phụ trách đăng ký: “Phiền thông báo một tiếng, tư lệnh chiến khu Sở Bắc – Trương Hùng và đội trưởng đại đội đặc chủng Tư Mã Thanh Vân đến để chúc mừng đại thọ sáu mươi của bà cụ nhà họ Tần!”

“Đội trưởng đại đội đặc chủng chiến khu Sở Bắc Tư Mã Thanh Vân đến rồi sao?”

“Ngay cả tư lệnh chiến khu Sở Bắc Trương Hùng cũng đến rồi?”

Hai người này vừa đến đã khiến đại sảnh nhà họ Tần trở nên náo động ngay trong nháy mắt.

Mấy người bác rể chợt ý thức được điều gì đó, vội nhìn sang Mục Hàn.

Tư lệnh chiến khu Sở Bắc Trương Hùng không phải do tên này mời đến đấy chứ?

Ngay cả Lâm Nhã Hiên cũng hiếu kỳ nhìn về phía Mục Hàn.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện