Chương 145: Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga

“Em đừng đùa”, Mục Hàn lắc đầu.

“Em không đùa”, Tư Đồ Doãn Nhi nghiêm túc nói.

“Này này này!”, Lâm Thù Nhi ở một bên không vui: “Các người xem tôi là không khí đấy à?”

Lâm Thù Nhi hơi tức giận nói: “Doãn Nhi, cậu làm mình thất vọng quá. Mình xem cậu là bạn thân mà cậu lại muốn cướp anh rể của mình!”

“Mình nói đùa mà”, Tư Đồ Doãn Nhi biết chừng mực đáp lại: “Chẳng phải cậu luôn nói với mình rằng mẹ cậu muốn chị cậu ly hôn với Mục Hàn à? Sao vậy? Cậu không nỡ ư?”

“Mình không có!”, Lâm Thù Nhi lập tức phản bác.

“Được rồi, không đùa cậu nữa. Mình không thích người như anh rể cậu!”, Tư Đồ Doãn Nhi bật cười.

Nhưng Tư Đồ Doãn Nhi lại thầm nghĩ nếu Mục Hàn ly hôn với chị của Lâm Thù Nhi thì mình nhất định phải gả cho người đàn ông này.

“Đúng rồi, mọi người có biết nhà hàng Walking On The Cloud ở đâu không?”, Mục Hàn bỗng hỏi.

“Nhà hàng Walking On The Cloud?”, mắt Lâm Thù Nhi chợt lóe sáng: “Đó là nhà hàng cao cấp nhất ở Sở Bắc, muốn đến đó ăn thì phải đặt bàn trước. Hơn nữa, ăn một bữa ở đó ít nhất phải tiêu tốn hết một trăm nghìn tệ”.

“Nhưng nhà hàng Walking On The Cloud có vị trí rất tốt, là một trong những nơi đẹp ở Sở Bắc. Lúc dùng bữa có thể nhìn ra toàn cảnh thành phố Sở Bắc, mang lại cho mọi người trải nghiệm tuyệt vời!”

“Thế nên nơi này vừa lãng mạn vừa là nơi đốt tiền!”

“Anh rể, anh hỏi nơi này làm gì? Chẳng lẽ anh muốn đặt bàn ở nhà hàng Walking On The Cloud à?”

Lâm Thù Nhi hơi ngạc nhiên.

“Đúng! Anh muốn đến đó đặt bàn”, Mục Hàn gật đầu nói: “Chẳng phải ba ngày nữa là sinh nhật chị em sao? Nên anh muốn đặt một bàn tiệc sinh nhật cho chị em. Khung cảnh và điều kiện ở nhà hàng Walking On The Cloud rất tốt, rất phù hợp với yêu cầu của anh”.

“Ôi! Anh rể, anh tuyệt thật!”, hai mắt Tư Đồ Doãn Nhi sáng lấp lánh: “Bình thường em còn chẳng dám liếc nhìn mấy nơi cao cấp như nhà hàng Walking On The Cloud này nữa là!”

“Anh rể, yêu cầu của anh cao quá nhỉ!”, Lâm Thù Nhi bĩu môi: “Yêu cầu của anh là phù hợp nhưng anh chi tiền nổi không?”

“Anh đừng đắc ý mà quên mình là ai! Anh sẽ không gặp được may mắn như ngày kỷ niệm của quán karaoke Hoàng Triều lần thứ hai đâu!”

“Ôi trời, Thù Nhi, chúng ta vẫn nên đi xem trước đi!”, Tư Đồ Doãn Nhi chớp mắt: “Không chừng anh rể của cậu còn có thể dành cho chúng ta bất ngờ gì đấy!”

Tư Đồ Doãn Nhi đã nói như vậy thì Lâm Thù Nhi đành phải đồng ý.

Đến nhà hàng Walking On The Cloud nằm ở trung tâm Sở Bắc, cuối cùng Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi cũng được biết cái gì gọi là sang trọng và trang nhã thật sự.

Nhà hàng Walking On The Cloud nằm trên tầng cao nhất ở quảng trường Thiên Hỷ tại Sở Bắc toát lên phong cách hoàng gia Châu Âu, tạo cho người khác cảm giác quý phái.

“Oa!”, Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi hết sức kinh ngạc.

Nhà hàng Walking On The Cloud là một nơi chỉ có những gia tộc hạng nhất Sở Bắc mới có thể đặt chân đến.

Còn mấy gia tộc hạng hai, hạng ba như nhà họ Tần không thể đến nơi này.

“Này! Chẳng phải là em gái khóa dưới Thù Nhi sao?”, lúc này, một thanh niên mặc áo đuôi tôm bước đến.

Nhìn thấy người thanh niên này, sắc mặt Lâm Thù Nhi hơi thay đổi: “Sở Phong, sao anh lại ở đây?”

“À! Thù Nhi, không giấu gì em, nhà hàng Walking On The Cloud này là của nhà anh”, Sở Phong khẽ cười, vô thức liếc nhìn Mục Hàn bên cạnh: “Thù Nhi, người này là…”

“Tôi là…”, Mục Hàn vừa lên tiếng, Lâm Thù Nhi bỗng cướp lời: “Anh ấy là bạn trai tôi!”

Dứt lời, Lâm Thù Nhi còn cố ý choàng qua cánh tay Mục Hàn, lén nhéo anh một cái tỏ ý Mục Hàn nên phối hợp với mình.

Có thể thấy Sở Phong muốn theo đuổi Lâm Thù Nhi nhưng Lâm Thù Nhi lại không thích.

“À!”, Mục Hàn hết cách đành phải gật đầu: “Cứ xem là vậy đi!”

“Bạn trai em à?”, Sở Phong không tin lắm.

Dù gia cảnh của Lâm Thù Nhi không xứng với Sở Phong nhưng tốt xấu gì cũng là gia tộc hạng hai, hạng ba, còn Mục Hàn trông có vẻ rất bình thường, ăn mặc cũng khá tùy ý, quả thật không nhìn ra điểm nào đáng để Lâm Thù Nhi yêu thích.

“Phải!”, Lâm Thù Nhi nói: “Bạn trai tôi muốn đặt bàn ở nhà hàng Walking On The Cloud”.

“Anh ta muốn đặt bàn?”, ánh mắt Sở Phong hiện lên vẻ khinh khỉnh: “Em chắc rằng anh ta có đủ tiền đặt bàn ở đây à?”

Lâm Thù Nhi sửng sốt.

Vì cô ta quả thật không chắc Mục Hàn có thể đặt được bàn ở nhà hàng Walking On The Cloud hay không.

“Như vậy nhé”, Sở Phong nhếch khóe miệng: “Vốn dĩ khách không đặt bàn trước là không thể vào nhà hàng. Nhưng anh có thể cho em một đặc quyền, anh cho em vào trong xem trước, sau đó quyết định bạn trai em có muốn đặt bàn ở đây hay không”.

“Không cần, tôi đặt luôn!”, Mục Hàn nói.

“Hay là xem trước đi”, Lâm Thù Nhi nghĩ ngợi, cô ta thấy Sở Phong nói đúng.

Nếu không lát nữa Mục Hàn lại chi ra không nổi thì đúng là mất mặt.

Lâm Thù Nhi kéo Mục Hàn vào trong nhưng lại bị Sở Phong ngăn lại: “Anh vừa nói rồi, đặc quyền này chỉ có mình em được hưởng thôi, anh không nói sẽ cho anh ta vào. Dù sao nhà hàng Walking On The Cloud không phải là nơi con chó, con mèo nào cũng có thể vào được”.

“Anh!”, Lâm Thù Nhi hết cách đành phải liếc nhìn Tư Đồ Doãn Nhi: “Cậu ấy đi vào với tôi được chứ?”

Dù sao cũng là bạn, Sở Phong cũng sẽ nể mặt Tư Đồ Doãn Nhi.

“Được”, Sở Phong gật đầu.

Lầm Thù Nhi thở phào nhẹ nhõm.

“Thù Nhi, hay là một mình cậu vào đi”, Tư Đồ Doãn Nhi nghĩ một hồi lại từ chối Lâm Thù Nhi: “Mình sợ một mình anh rể cậu ở đây, Sở Phong lại nhân cơ hội ức hiếp anh ta!”

“Vậy được”, Lâm Thù Nhi thấy cô ta nói cũng đúng.

Sở Phong này quá hống hách ngang ngược.

 

“Người anh em, chỉ dựa vào loại người như anh mà cũng xứng làm bạn trai Lâm Thù Nhi à? Lại còn có ý nghĩ viển vông muốn đặt bàn ở Walking On The Cloud? Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”

“Tôi nói cho anh biết, cả đời anh làm công cũng không ăn nổi một bữa ở đây đâu!”

Sau khi Lâm Thù Nhi vào trong, Sở Phong bắt đầu chế giễu Mục Hàn, còn giơ cái chân mang đôi giày da ra ngoài, đắc ý nói: “Tôi thấy nếu không thì thế này nhé, anh quỳ xuống liếm sạch bụi trên giày của tôi thì tôi có thể cho anh một trăm nghìn tệ đủ cho anh ăn sung mặc sướng nửa đời còn lại, còn Lâm Thù Nhi thì anh đừng mơ tưởng đến nữa!”

Sở Phong giơ tay chỉ vào trong nhà hàng Walking On The Cloud: “Bước vào cánh cửa này, cô ấy chính là người của tôi rồi!”

“Hả? Thì ra tên này chỉ là một tên nghèo kiết xác à?”, quản lý vốn còn đang đứng ở cửa nhiệt tình đón khách lập tức tiếp lời Sở Phong: “Thằng ranh, mau liếm sạch giày cho cậu Sở là có được một trăm nghìn rồi! Cậu còn do dự cái gì, mau làm đi!”

“Đúng thế! Làm một con chó là có thể nhận được một trăm nghìn, không cần cân nhắc!”

Sở Phong cười ha ha nói.

“Sở Phong, anh quá đáng lắm rồi!”, Sở Phong cực kỳ kiêu ngạo, ngay cả Tư Đồ Doãn Nhi cũng không chịu nổi nữa.

Nhưng Tư Đồ Doãn Nhi rất hiếu kỳ, Mục Hàn sẽ phản kích lại Sở Phong thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện