Chương 16: Người thần bí

“Tham quan nhà của tôi? Hai người đã có sự đồng ý của tôi chưa?”

Mục Hàn nghĩ thầm, vẻ mặt hơi khác lạ.

“Hay là bọn em đi cùng đi, cơ hội hiếm có. Khu biệt thự Vân Đỉnh không phải là nơi người bình thường muốn vào là vào đâu! Nếu không phải là chồng chị, cả đời này bọn em cũng không có cơ hội!”

Chu Liên ôm chặt cánh tay Trần Hanh Lợi, vô cùng tự hào.

“Được! Em đã muốn đến đó từ lâu rồi”.

Lâm Nhã Hiên rất vui vẻ, vội vàng đồng ý.

Từ nhỏ cô đã luôn ước có thể được sống ở khu biệt thự Vân Đỉnh, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội trước mắt này.

Mục Hàn cũng không phản đối, hôm nay xem như anh đến làm quen với tài sản do mình đứng tên trước vậy.

Chẳng mấy chốc, bốn người đã đến cổng biệt thự Vân Đỉnh.

Một người đàn ông trung niên ưỡn cái bụng bia đang không kiên nhẫn đi qua đi lại.

“Mọi người đợi trên xe, tôi xuống nói với giám đốc quản lý tài sản một tiếng trước! Mặc dù bây giờ có thêm hai người nữa nhưng nể mặt tôi chắc không vấn đề gì”.

Trần Hanh Lợi thờ ơ nói, vừa nói hắn vừa đắc ý liếc nhìn Lâm Nhã Hiên.

“Mục Hàn, đã thấy chưa? Đây gọi là mối quan hệ đấy! Người đàn ông thành công đi đâu cũng có bạn! Loại lười biếng giống cậu thì cả đời này cũng sẽ không có tiền đồ!”

Chu Liên nhìn bóng lưng Trần Hanh Lợi, sau đó lại nhìn Mục Hàn ở vị trí lái xe khinh thường nói.

“Quan hệ? Tôi không có hứng thú”.

Mục Hàn bĩu môi đáp.

Đường đường là Điện Chủ của Điện Long Vương, nắm trong tay tiền tài và quyền lực nửa thế giới, đến các nguyên thủ quốc gia cũng phải giành nhau nịnh nọt mình mà mình còn cần quan hệ gì đó sao?

“Hết thuốc chữa rồi”.

Chu Liên cười khẩy, sau đó nhắm mắt lại chán chẳng thèm nói nhiều với anh.

Theo cô ta thấy, Mục Hàn là người vô dụng, không có trình độ cũng không có gia thế.

“Phải rồi vợ à, lát nữa em vào đấy nhớ xem có chỗ nào không vừa ý cứ nói, anh bảo người ta sửa lại!”

Mục Hàn bỗng ngẩng đầu lên nghiêm túc nói với Lâm Nhã Hiên.

Vẻ mặt ngượng ngùng của Lâm Nhã Hiên lập tức co giật, dứt khoát làm như không nghe thấy.

Sửa lại?

Anh xem mình là chủ khu biệt thự Vân Đỉnh đấy à?

Chu Liên lắc đầu, vẻ chế nhạo càng hiện rõ trên gương mặt cô ta.

Mấy phút sau, họ xuống xe và đi vào cổng khu biệt thự.

“Phải đi sát phía sau tôi đấy, đừng đi lung tung! Từng bông hoa cây cỏ ở đây đều rất quý giá, vô ý làm hỏng thì mọi người không đền nổi đâu!”

Trần Hanh Lợi nghiêm túc dặn dò, vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc.

Nghe vậy, Lâm Nhã Hiên và Chu Liên đều nghiêm túc gật đầu.

Chỉ có Mục Hàn làm như không quan tâm.

Đi dạo trong nhà mình thì đâu cần để ý nhiều như vậy!

“Oa! Khắp nơi đều có hoa, phong cảnh thật mê người. Đây nào phải nhân gian, giống như tiên cảnh thì đúng hơn”.

Chu Liên ngạc nhiên vì phong cảnh như tranh trước mắt, không kiềm được cảm thán một câu.

“Đúng vậy! Một đoạn hành lang, một lùm cỏ bên bậc thềm, một bộ điêu khắc tinh tế đều khiến người ta không khỏi đắm chìm vào trong đó! Quả là tài nghệ điêu luyện”.

Lâm Nhã Hiên hít sâu một hơi, thích thú không thôi, gương mặt ửng đỏ càng xinh đẹp hơn!

“Nhã Hiên, lần này may mà có chồng yêu của chị, nếu không có lẽ cả đời này em cũng không thể vào đây đâu!”

Chu Liên phấn khích nhưng cũng không quên khoe khoang mình!

“Đâu có, đều là bạn anh nể mặt anh thôi”.

Nghe vậy, Trần Hanh Lợi kiêu ngạo ngẩng cao đầu hơn.

“Vợ à, em thích nơi này không?”

Mục Hàn không để ý đến hai người kỳ quái kia mà cưng chiều nhìn Lâm Nhã Hiên hỏi.

Cô ngốc này mới tham quan có một chút thôi mà đã vui như vậy, đợi đến ngày kỉ niệm mà biết mình là bà chủ của khu biệt thự Vân Đỉnh này chắc sẽ vui đến phát điên mất nhỉ?

“Thích!”

Lâm Nhã Hiên cười tươi như hoa cực giống nàng tiên trong tranh.

Mục Hàn hơi ngây ngốc nhìn cô, còn nước miếng Trần Hanh Lợi chảy dài hơn!

“Dựa vào cái gì mà tên vô dụng này có thể cưới được người phụ nữ như tiên giáng trần vậy chứ!”

Trần Hanh Lợi đố kỵ liếc xéo Mục Hàn, ai biết cái nhìn này khiến hắn suýt bị dọa mất hồn!

Mục Hàn thế mà lại to gan giẫm trên cỏ!

“Làm bậy! Mục Hàn, cậu bị điếc sao? Không nghe thấy tôi vừa nói gì à? Đừng đụng vào bất cứ đồ vật nào ở đây!”

“Bây giờ cậu dám giẫm trên cỏ, có phải chê sống đủ rồi phải không?”

Trần Hanh Lợi lo lắng nhìn xung quanh, hắn quả thật sắp tức chết rồi.

Nếu làm hỏng cái gì đó, hắn có bán hết tài sản cũng không đền nổi!

“Ôi trời, Nhã Hiên, em mau quản lại ông chồng không có tiền đồ của mình đi”.

“Mục Hàn, cậu mau cút đi! Nếu không tôi sẽ nói bảo vệ đuổi cậu ra ngoài đấy, đúng là không có quy củ gì cả”.

Chu Liên chống nạnh tức giận mắng, bộ dạng y hệt chủ nhân biệt thự này!

“Đuổi tôi ra ngoài?”

Mục Hàn lập tức vui vẻ.

Giẫm lên cỏ thì làm sao?

Anh ngược lại muốn xem ai ở khu biệt thự Vân Đỉnh này dám động vào anh.

“Phải! Cậu đừng quên, không có chồng yêu của tôi thì dù cậu có làm chó cũng không nhảy vào đây được đâu!”

Chu Liên khinh thường nói.

Mục Hàn nhướng mày, vốn dĩ anh còn muốn nói tiếp gì đó nhưng thấy nụ cười trên gương mặt Lâm Nhã Hiên dần biến mất, bất đắc dĩ anh chỉ đành nhún vai bước sang một bên.

Không lâu sau, họ vào khu biệt thự tầng một.

“Các biệt thự ở Vân Đỉnh được chia thành nhiều tầng, tầng một có bốn căn, căn cao nhất có tên là Quân Lâm Thiên Thượng, nghe nói là nơi ở của một nhân vật lớn cực kỳ lợi hại”.

“Lần này dựa vào quan hệ của tôi, chúng ta có thể vào tầng một tham quan. Trước khi vào, tôi vẫn muốn nhấn mạnh, không được phép nói lớn tiếng, không được đụng lung tung vào đồ vật! Nhất là cậu đấy Mục Hàn, một mình cậu chết thôi đừng làm liên lụy đến chúng tôi!”

Trần Hanh Lợi hung hăng trừng mắt nhìn Mục Hàn và nói.

“Ồ? Nếu bản lĩnh của anh rể lớn như vậy, lẽ nào không biết khu biệt thự Vân Đỉnh đã bị một người bí mật mua lại toàn bộ rồi sao?”

Mục Hàn khôi hài hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện