Chương 165: Lỗ hổng chí mạng

Tần Lệ cho rằng đối với Mục Hàn mà nói, sửa chữa đoạn video đã bị hư hỏng hoàn toàn trong vòng ba giờ đồng hồ thật sự là chuyện điên rồ.

Như thếnày là đang mang tiền đồ của con gái bà ta ra làm trò đùa.

“Nhã Hiên, em đừng lo, trước đây anh từng biết một siêu hacker trên mạng. Anh ta có kỹ năng máy tính rất giỏi, có thể dễ dàng phục hồi bất kỳ tệp video bị hỏng nào”.

Mục Hàn an ủi.

Mặc dù Lâm Nhã Hiên không tựtin cho lắm, nhưng với tình hình hiện tại, đây có thể là một giải pháp.

Mục Hàn nhanh chóng liên lạc với Mộ Dung Phong: “Tôi đã gửi cho ông một tệp nguồn video bị hỏng. Không cần biết ông dùng cách gì, bắt buộc phải sửa chữa nó nhanh nhất có thể. Hãy nhớ ông chỉ có một tiếng đồng hồ!”

Điện Long Vương nắm giữ một nửa tài sản và quyền lực của thế giới. Muốn tìm được một chuyên gia máy tính đẳng cấp thế giới thật sự là chuyện quá dễ dàng.

Trong vòng mười lăm phút, Mộ Dung Phong đã gửi lại video đã sửa chữa cho Mục Hàn.

“Nhanh vậy sao?”, hiệu quả làm việc của Mục Hàn khiến Lâm Nhã Hiên kinh ngạc.

“Chúng ta cùng xem đi”, Mục Hàn cười và mở đoạn ghi hình đã được khôi phục.

Trong video, một người phụ nữ quây kín người đi vào công ty Tần Thị, đi tới phòng tài vụ, trực tiếp bật máy tính lên và thao tác rất nhanh.

Thời gian trên đầu màn hình đúng mười giờ ba mươi phút đêm.

Đó là thời điểm mà khoản tiền khổng lồ này của công ty Tần Thị đã bị lấy đi.

“Đáng tiếc bà ta đeo khẩu trang đen nên không thể nhận ra là ai!”, nhìn đến đây, Lâm Nhã Hiên cau mày nói: “Cho dù video có sửa lại rồi cũng không có gì khác biệt!”

“Vợ, đừng sốt ruột”, Mục Hàn cười nói: “Cứ xem tiếp đi”.

Trong đoạn video, người phụ nữ đeo khẩu trang bất ngờ ngẩng đầu nhìn lên phía camera ở bức tường đối diện sau khi đã lấy đi số tiền khổng lồ của công ty Tần Thị, bà ta đưa tay kéo khẩu trang ra và làm một cử chỉ rất ngạo mạn về phía camera.

Như thể đang khoe chiến tích của mình.

Và hình ảnh thừa thãi này là sơ hở chết người trong âm mưu của họ.

“Là bác cả?”, Lâm Nhã Hiên nhận ra ngay người phụ nữ này chính là Tần Phiêu.

“Hay lắm!”, ngay khi bộ mặt thật của Tần Phiêu xuất hiện, Tần Lệ cũng đầy vẻ tức giận: “Không ngờ chị cả lại thực sự chiếm đoạt số tiền khổng lồ của công ty, lại còn muốn vu oan giá họa cho con gái mình, thật rõ là đáng hận!”

Cùng lúc đó.

Mộ Dung Phong cũng báo cáo với Mục Hàn rằng số tiền lớn mà công ty Tần Thị bị chiếm đoạt thực ra đã được chuyển vào tài khoản của Tần Nam.

Điều này cho thấy, thực ra chuyện nói Lâm Nhã Hiên tự ý cuỗm đi số tiền khổng lồ của công ty là một âm mưu của đám người nhà họ Tần.

Ngay cả hai người Tần Nam và Ngô Tâm Ưu cũng tham gia.

“Mộ Dung Phong, chuyển toàn bộ số tiền khổng lồ này vào tài khoản riêng của Tần Phiêu”, Mục Hàn dặn dò.

“Không vấn đề”, Mộ Dung Phong cười.

Điện Long Vương kiểm soát một nửa tài sản và quyền lực của thế giới. Những hacker hàng đầu của họ nhiều vô kể, họ có thể dễ dàng xâm nhập hệ thống ngân hàng mà không ai hay biết, đồng thời đổi tiền giữa các tài khoản mà không bị ngân hàng phát hiện.

Thậm chí có thể thay đổi thời gian biến động số tiền giữa các tài khoản, trực tiếp sửa đổi hiển thị trên sổ sách ngân hàng.

“Đã đến lúc trở về công ty và rửa oan cho Nhã Hiên rồi!”, sau khi xử lý xong tất cả những chuyện này, Mục Hàn lại đưa Lâm Nhã Hiên trở lại công ty Tần Thị.

“Ồ, quay lại rồi đấy à!”, nhìn thấy Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên, Tần Phiêu chế nhạo nói: “Đoạn video khôi phục thành công rồi chứ?”

“Làm sao có thể chứ?”, Tần Lượng cười nói: “Theo em thấy, bọn nó quay lại để xin tha ấy mà!”

“Còn chán mới được ba giờ đồng hồ, chắc là bọn nó đi đến bước đường cùng rồi nên đành phải quay lại nhận tội!”, Tần Yến nói.

“Thật là ngại quá, đã khiến mọi người phải thất vọng rồi”, Mục Hàn lắc lắc tập nguồn video trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Chúng tôi đã khôi phục lại đoạn video rồi!”

Nói xong, Mục Hàn nhìn Tần Phiêu với vẻ đầy hứng thú: “Bác cả, hay là bác xem trước đi!”

Nghĩ đến động tác khiêu khích của bà ta trong camera tối hôm qua, Tần Phiêu không khỏi rùng mình một cái, nhưng bà ta đã nhanh chóng bình tĩnh lại: “Hù dọa ai chứ! Cậu tưởng rằng mình là hacker sao! Video bị hỏng rồi, làm sao có thể sửa chữa dễ dàng như vậy được”.

“Thế mà tôi lại phục hồi thành công rồi đấy”, Mục Hàn cười, cắm đĩa cứng trên tay vào máy tính rồi bấm play.

Đột nhiên, một hình ảnh video rất rõ ràng hiện ra trước mặt mọi người.

Trong video, cho đến khi Tần Phiêu lẻn vào phòng tài vụ để chuyển tiền thì vẫn không thể biết được thân phận của bà ta.

“Chỉ thế này thôi á?”

“Mặc dù video đã được khôi phục nhưng người phụ nữ đó đã che quá kỹ nên căn bản không thể xác minh được cô ta có phải là Lâm Nhã Hiên hay không!”

“Đúng! Điều này hoàn toàn không nói lên được điều gì!”

“Mối nghi ngờ đối với Lâm Nhã Hiên vẫn chưa được giải tỏa!”

Mọi người trong nhà họ Tần đều lần lượt phát biểu ý kiến.

Chỉ có Tần Phiêu là tim sắp bắn ra ngoài.

Hy vọng đoạn video đến đây là kết thúc.

Tuy nhiên, mọi thứ không phát triển như Tần Phiêu tưởng tượng.

Ở cuối đoạn video, người phụ nữ bị bịt kín mặt đưa tay lên mở khẩu trang và ra dấu hiệu chữ V với camera.

Đó chính là Tần Phiêu!

“Chị cả, sao có thể là chị?”, đối mặt với sự thật đanh thép trước mặt, Tần Lượng lập tức gió chiều nào xoay chiều ấy: “Không ngờ lại là chị biển thủ số tiền lớn đó!”

“Chị cả, bố mẹ rất tin tưởng chị, sao chị có thể làm ra chuyện này được?”, Tần Yến cũng lanh trí.

“Chị cả, chị làm chúng em thất vọng quá!”, Tần Mỹ cũng nhanh chóng giũ bỏ mối liên hệ với Tần Phiêu.

“Mấy người …”, Tần Phiêu chợt sững sờ, sau khi sự thật phơi bày, mấy người em này của bà ta lại lần lượt quay lưng thế này.

Rõ ràng là mấy người cũng đều tham gia vào chuyện này kia mà?

Tình chị em cây khế này….

Tần Phiêu quay đầu lại nhìn Trương Hạo chồng bà ta.

 

Ai ngờ Trương Hạo cũng nói một cách ngay thẳng: “Vợ à, sao em có thể làm như thếđược? Đây là công quỹ, hơn nữa số tiền còn lớn như vậy! Em làm như vậy sẽ hại chết Nhã Hiên đó!”

Ngay cả Tần Nam cũng không khỏi lắc đầu.

Cụ ta quá thất vọng với biểu hiện của Tần Phiêu.

Đã chuyển khoản xong rồi thì cứ thế mà chuồn đi, có phải mọi sự đều êm xuôi rồi không?

Lại còn tạo dáng Pose trước camera, không phải là tự đâm đầu vào rọ hay sao?

“Bác gái, bác nói sao về chuyện này?”, Mục Hàn nhấn mạnh.

“Tôi…”, Tần Phiêu đột nhiên hoảng sợ, đầu óc trống rỗng.

“Chuyện này cũng không trách con cả được!”, lúc này Tần Nam mới lên tiếng: “Thật ra, tối hôm qua là bố đã dặn nó đến phòng tài vụ để chuyển tiền. Gần đây, Sở Bắc không được yên ổn lắm, sợ tiền không an toàn nên mới bảo con cả chuyển vào tài khoản cá nhân của bố”.

“Chỉ là bố đã lớn tuổi, trí nhớ cũng dần giảm sút. Rõ ràng chuyện mới xảy ra tối hôm qua mà chớp mắt đã quên ngay được, suýt nữa thì đã hiểu lầm Nhã Hiên!”

“Đúng, đúng, đúng!”, Tần Nam nói xong, Tần Phiêu liền vội phụ họa theo: “Là bố đã dặn tôi làm vậy đó!”

“Ông ạ, cháu thấy cũng chưa hẳn là vậy”, Mục Hàn mỉm cười: “Tuổi ông đã lớn, trí nhớ cũng giảm sút, đừng để bị người khác lừa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện