Chương 174: Anh Long

Mặc dù hành động của mấy người Lý Văn Phong, Cố Kiếm Phong, Trương Nam và Hà Thư Hoàn khiến Mục Hàn vô cùng thất vọng, nhưng cô gái tốt bụng Tô Tiểu Muội này lại khiến Mục Hàn nhìn bằng ánh mắt khác.

Mục Hàn quyết định phải trọng dụng Tô Tiểu Muội.

Nghe Mục Hàn nói như vậy, Tô Tiểu Muội lắc đầu đầy bất lực, nói: “Nhưng tôi bị đuổi việc rồi!”

“Ai nói cô bị đuổi việc?”, Mục Hàn cười nói: “Tin lời tôi, sự việc ngày hôm nay cứ xem như chưa từng xảy ra, ngày mai cô cứ tiếp tục đi làm, sẽ có bất ngờ đấy!”

Tô Tiểu Muội nặng nề gật đầu: “Tôi tin anh!”

Không biết tại vì sao, Tô Tiểu Muội lại cảm thấy vô cùng tin tưởng Mục Hàn dù hai người mới gặp mặt lần đầu.

Mục Hàn trở về căn biệt thự Hoàng Đình số 1, vừa mới mở cửa nhà, Tần Lệ đã cầm chổi lông gà đánh về phía Mục Hàn.

“Đồ phế vật vô dụng làm được việc thì ít mà làm hỏng chuyện thì nhiều, từ sáng tới tối chỉ biết gây rắc rối cho Nhã Hiên nhà tao!”, Tần Lệ vừa đuổi đánh Mục Hàn vừa mắng chửi: “Ly hôn, lần này bắt buộc phải ly hôn!”

“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì thế!”, Lâm Nhã Hiên ngồi trên ghế sô pha bắt đầu cảm thấy không vui.

“Đúng thế, mẹ!”, Mục Hàn vừa né tránh Tần Lệ vừa hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Mày còn dám hỏi tao ư?”, Tần Lệ tức giận nói: “Mày tự mà xem đi!”

Bà ta dứt lời liền đưa điện thoại cho Mục Hàn.

Bên trong đang phát đoạn video ghi lại cảnh Mục Hàn bị đám người Lý Văn Phong đổ rượu lên đầu sỉ nhục.

Lúc này Mục Hàn mới hiểu, hóa ra mấy người Lý Văn Phong đã gửi đoạn video này cho Lâm Nhã Hiên.

“Bây giờ Nhã Hiên nhà tao là phó tổng giám đốc của nhà họ Lâm ở Sở Dương và là người thừa kế của nhà họ Tần ở Sở Bắc, là người cần có thể diện ở bên ngoài!”, Tần Lệ phẫn nộ nói: “Còn mày thì hay rồi, cả ngày chỉ biết ăn bám, chưa nói đến chuyện không chịu làm gì, vậy mà còn bị người ta nhục mạ ở bên ngoài, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này tao và Nhã Hiên còn có mặt mũi mà ra khỏi cửa sao?”

“Mẹ yên tâm đi!”, Mục Hàn nói: “Mấy người Lý Văn Phong không vui vẻ được lâu đâu”.

Trên đường trở về, Mục Hàn đã thông báo với Chúc Long, buổi họp mặt nhân viên lãnh đạo cấp cao vốn sẽ diễn ra sau ba ngày nữa đã được đổi luôn vào ngày mai.

Ngày mai đám người Lý Văn Phong sẽ nhận được sự trừng phạt thích đáng.

“Tao nói cho mày biết, mày mà xử lý chuyện này không tốt thì mày bắt buộc phải ly hôn với Nhã Hiên!”, hai tay Tần Lệ chống nạnh hét lớn.

“Vâng!”, Mục Hàn gật đầu đồng ý.

“Chồng à, mấy ngày nay anh đã vất vả nhiều rồi”, mặc dù trong mắt người khác, Mục Hàn cả ngày không làm gì, nhưng Lâm Nhã Hiên luôn cảm thấy bản thân có thể thuận lợi đủ đường như vậy là nhờ có Mục Hàn âm thầm trợ giúp phía sau.

Dù cho không biết Mục Hàn hành động thế nào, nhưng Lâm Nhã Hiên tin rằng đến lúc cần nói, Mục Hàn nhất định sẽ thẳng thắn nói ra.

Đoạn video Mục Hàn bị sỉ nhục này khiến cho Lâm Nhã Hiên cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Vợ à, có câu này của em là đủ rồi”, Mục Hàn bật cười.

Một đêm tĩnh lặng.

Ngày hôm sau.

Tại trụ sở chính của tập đoàn Lưu Thị nằm ở khu vực trung tâm thành phố Sở Bắc, xe cộ đông nghịt, vô cùng huyên náo.

Bãi đậu xe trước cửa đổ đầy những chiếc xe BMW, Audi, Mercedes-Benz, thậm chí còn có cả Porsche và Maserati.

Tập đoàn Lưu Thị là nơi nắm giữ mạch máu kinh tế Sở Bắc, tiền lương của nhân viên lãnh đạo cấp cao đương nhiên rất hậu hĩnh.

Đi xe sang cũng là chuyện thường tình.

Mà hôm nay lại là ngày tổ chức cuộc họp mặt nhân viên lãnh đạo cấp cao sau khi anh Long thu mua tập đoàn Lưu Thị.

Tất cả nhân viên lãnh đạo cấp cao đều đã đến.

Bọn họ đều muốn được gặp anh Long thần bí này.

Dù gì, ấn tượng của ông chủ mới về bọn họ cũng sẽ quyết định địa vị của bọn họ tại tập đoàn Lưu Thị sau này ra sao.

Mấy người như Lý Văn Phong, Cố Kiếm Phong, Trương Nam và Hà Thư Hoàn cũng đến tòa nhà trụ sở chính tập đoàn Lưu Thị từ sớm.

Sắp tới tám giờ, tất cả nhân viên lãnh đạo cấp cao đều đã tập trung tại phòng họp.

Thế nhưng, anh Long vẫn chưa xuất hiện.

Bởi vậy, mọi người bắt đầu trò chuyện, thảo luận về ông chủ mới này.

“Nghe nói anh Long này là đại gia đến từ Đông Hải nên mới quyết đoán như thế, chỉ trong một đêm đã thu mua luôn cả tập đoàn Lưu Thị”.

“Ông chủ như vậy, có lẽ sẽ coi trọng nhất những cấp dưới có tài năng như giám đốc Lý Văn Phong, nắm giữ bộ kỹ thuật, là thành viên nòng cốt của tập đoàn Lưu Thị, tương lai nhất định sẽ được anh Long trọng dụng!”

“Quá khen, quá khen! Trong hoạt động của một công ty lớn, ngoài kỹ thuật cốt lõi thì việc kinh doanh bán sản phẩm cũng rất là mấu chốt, trưởng phòng Trương Nam trước đây đã lấy về hàng trăm triệu đơn hàng cho tập đoàn Lưu Thị, có lẽ càng là chỗ dựa vững chắc cho anh Long!”

“Tôi có thể lấy được hàng trăm triệu đơn hàng cũng đều nhờ vào chất lượng sản phẩm, từ đó mới chiếm được tự tin tưởng của khách hàng. Mà về điểm này, trưởng phòng Cố Kiếm Phong của bộ quản lý sản phẩm rất đáng để tin cậy!”

“Ha ha! Tôi cảm thấy đối với hoạt động của một công ty lớn, làm tốt việc bảo đảm hậu cần thì mọi người mới có thể không còn lo nghĩ gì về sau, toàn tâm toàn ý cống hiến cho tập đoàn Lưu Thị! Bởi vì trước khi xuất binh ra trận thì phải chuẩn bị đầy đủ lương thực mà. Tôi cho rằng giám đốc Hà Thư Hoàn cũng sẽ được anh Long trọng dụng thôi!”

“Đúng vậy! Trước đây mọi người đều là những người có công lao quan trọng đối với tập đoàn Lưu Thị, tôi tin rằng với thực lực của anh Long, có lẽ đã chú ý đến mấy người từ lâu, bởi thế mới không thể chờ thêm nữa mà tổ chức sớm buổi họp nhân viên lãnh đạo cấp cao để gặp mặt mọi người!”

“…”

Cả đám người nhốn nháo bán tán, ai cũng hết mình tâng bốc mấy người Lý Văn Phong.

Điều này khiến trong lòng mấy người Lý Văn Phong vô cùng hưởng thụ.

Mà vào lúc những nhân viên lãnh đạo cấp cao đang hăng say bàn luận, bên dưới tòa nhà trụ sở chính tập đoàn Lưu Thị, một chiếc Lincoln chậm rãi dừng lại, Chúc Long và Mục Hàn bước ra.

“Lại còn phô trương như vậy, tôi thật sự vẫn chưa quen”, sau khi xuống xe, Chúc Long liền càm ràm.

“Sau này cậu sẽ dần dần quen thôi”, Mục Hàn cười nói.

Chúc Long và Mục Hàn bước vào sảnh lớn đã nhìn thấy Tô Tiểu Muội đứng đợi ở đó từ lâu.

Nhìn thấy Mục Hàn lại đi cùng Chúc Long, Tô Tiểu Muội vô cùng kinh ngạc.

Đột nhiên hiểu ra tại sao tối qua Mục Hàn lại tự tin như thế, bảo mình tiếp tục đi làm.

 

Hóa ra anh ấy đến đây cùng ông chủ thần bí kia!

A a a! Ông chủ đẹp trai quá!

Nhưng có vẻ như anh Mục cũng không hề kém cạnh!

Lúc hai người đàn ông bước tới, Tô Tiểu Muội cảm thấy trong mắt mình toàn là hình trái tim đỏ rực đang nhấp nháy.

“Tô Tiểu Muội, cô tới văn phòng ban đầu thu dọn một chút trước đã, đợi lát nữa đi cùng tôi vào phòng họp”, khi bước tới bên cạnh Tô Tiểu Muội, Mục Hàn quay sang nói với cô ấy.

“Vâng ạ!”, Tô Tiểu Muội gật đầu, vội vàng rời đi.

Sau khi Mục Hàn dặn dò, Chúc Long bước lên phía trước, đi tới phòng họp nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà.

“Anh Long tới rồi!”

Sau khi biết anh Long đã tới tòa nhà trụ sở chính, đám nhân viên lãnh đạo cấp cao đang ngồi trong phòng họp như Lý Văn Phong lập tức trở nên nhốn nháo.

Tất cả mọi người đều vô cùng mong chờ, nóng lòng muốn gặp anh Long này.

Chúc Long mặc âu phục đi giày da bước vào phòng họp, ngay lập tức thu hút vô số ánh mắt.

“Chào mọi người, lần đầu gặp mặt, tôi xin tự giới thiệu trước”, Chúc Long nhìn bốn phía, vẻ mặt tươi cười: “Tôi tên là Long, hiện giờ đang là tổng giám đốc của tập đoàn Lưu Thị!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện