Chương 62: Đại sư phụ dương cầm!

!

“Tự mình biểu diễn thị phạm?”

Lý Nhất Nam hơi nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, nhưng cô phải hứa với tôi một điều kiện. Cô không được tiết lộ cho bất kỳ ai người chơi đàn là tôi, bao gồm cả thầy Nhậm Ý Sinh của cô, thế nào?”

Mục Hàn cười nhạt hỏi.

“Được! Nhưng … tôi đoán là thầy tôi cũng không hẳn có hứng thú muốn tìm hiểu về anh đâu!”

Lý Nhất Nam bĩu môi nói.

Thành thật mà nói, cô ta nghĩ người đàn ông trước mặt mình có thể có trình độ về lý thuyết, nhưng nếu anh ta thực sự chơi dương cầm …

Nhìn sao cũng không thấy có khí chất ở khía cạnh này!

“Cứ chốt thế nhé!”

Nói xong, Mục Hàn đi đến văn phòng chủ tịch của khách sạn Hùng Thịnh, trong khi Lý Nhất Nam quay trở lại đại sảnh.

“Kỳ lạ? Lẽ nào tên đó có quen biết chủ tịch khách sạn?”

Lý Nhất Nam nhìn xung quanh, có chút lơ đễnh.

Đúng lúc đó.

Một người phụ nữ duyên dáng bước đến vị trí trung tâm khách sạn.

Cô ta chính là chủ tịch của khách sạn, Phương Tứ Nương, hôm nay cô ta mặc một bộ sườn xám lớn màu đỏ, càng tôn lên những đường cong nóng bỏng của cơ thể.

“Các vị, hôm nay khách sạn chúng tôi rất vinh dự được mời một vị khách vô cùng tôn quý sẽ biểu diễn một bản dương cầm cho chúng ta! Mời các vị từ từ thưởng thức!”

“Nhưng những lời không hay phải nói trước. Nếu ai xúc phạm đến vị khách này thì chính là đắc tội với Phương Tứ Nương tôi đây!”

Khuôn mặt quyến rũ của Phương Tứ Nương ngay lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng.

Khoảnh khắc tiếp theo.

Tại vị trí trần treo của trung tâm khách sạn, từ từ hạ xuống một sân khấu trên không!

Ở chính giữa sân khấu, một người đàn ông ăn mặc như một quý tộc quay lưng về phía khán giả, ngồi yên lặng bên cây đàn dương cầm, ánh đèn tập trung vào anh!

Như một hoàng tử dương cầm!

“Người này là ai mà lại có thể mời được bà chủ của khách sạn Hùng Thịnh này ra ngoài làm người chủ trì vậy!”

“Đúng vậy, cả cái Sở Dương này có ai không biết Phương Tứ Nương là người lũng đoạn toàn bộ thế giới ngầm!”

“Không chỉ vậy, người ta còn nói rằng Phương Tứ Nương này và họ Lữ, một trong mười gia tộc hàng đầu ở thủ đô có quan hệ chặt chẽ với nhau!”

Những người có mặt đều bị sốc. Dù sao thì bình thường họ có nhờ vả các mối quan hệ muốn gặp Phương Tứ Nương một lần cũng đã khó hơn lên trời rồi!

“Là anh ta!”

Trái tim Lý Nhất Nam đập thình thịch và ánh mắt đầy mong đợi. Rốt cuộc người đàn ông này sẽ chơi nhạc thế nào đây?

“Chị này, người này thật kỳ quái, tại sao biểu diễn treo trên không mà lại còn quay lưng lại với chúng ta? Lẽ nào xấu xí quá nên không dám gặp ai?”

Lâm Thù Nhi lặng lẽ nói bên ai Lâm Nhã Hiên.

“Đừng nói nhảm!”, Lâm Nhã Hiên thận trọng liếc nhìn Phương Tứ Nương, sợ bị cô ta nghe thấy, sau đó hạ giọng nói: “Có điều, bóng lưng của anh ta trông rất quen! Hình như đã gặp anh ta ở đâu rồi!”

Vi Dương nhìn hai cô gái chăm chú quan sát gã đàn ông kia như vậy, trong lòng càng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“Không phải chỉ là chơi đàn thôi sao? Trò tiểu xảo vặt vãnh!”

Vi Dương chua xót nói thầm.

Ngay sau đó.

Tiếng dương cầm đột ngột vang lên giữa không trung.

Lúc thì sục sôi, lúc thì hùng hồn, giống như các quần hùng trung nguyên, khí thế nuốt chửng vạn dặm như loài hổ!

Lúc thì lại uyển chuyển và lưu luyến, như một người vợ ai oán chốn khuê phòng, không thể kể xiết sự căm hận sự ly biệt.

Ngay khoảnh khắc này.

Mọi người hoàn toàn say sưa theo từng nốt nhạc bật ra từ ngón tay của Mục Hàn!

Khi âm nhạc sôi động, họ cảm thấy trạng thái tâm trí của mình bay bổng hào hùng, chợt sinh ra lòng hăng hái cao ngút trời.

Khi nhạc buồn, họ như vọng tưởn lại những ngập ngừng, bất lực khi họ không được như ý muốn mà nước mắt lưng tròng.

Sau khi đàn xong khúc nhạc, Mục Hàn đứng dậy và rời đi, để lại phía sau một nhóm khán giả vẫn đang đắm chìm không muốn dứt mình ra khỏi đó.

“Đây … chính là cái thần mà anh ta nói?”

Lý Nhất Nam nhẹ nhàng lau vết nước mắt trên khóe mắt, trong lòng nổi lên sóng lớn, rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được!

“Đại sư! Đây mới chính là cao thủ dương cầm chân chính!”

“Đại sư đi đâu rồi! Nhậm Ý Sinh tôi muốn bái người làm thầy!”

Đôi mắt đục ngầu của Nhậm Ý Sinh nở ra tia sáng, cả người giống như điên cuồng, tìm kiếm người đã đánh đàn khắp nơi!

“Chị ơi, bài hát vừa rồi quá tuyệt vời, rõ ràng là em nghe không hiểu, nhưng tâm trạng vẫn buồn hay vui theo nhịp điệu, em chưa từng có cảm giác này!”

Lâm Thù Nhi nói một cách trống rỗng, rõ ràng, cô ta vẫn chưa hoàn toàn thoát ra khỏi bài hát.

“Từ giai điệu có thể nghe ra được người đàn ông này rõ ràng là một vị anh hùng bất khả chiến bại, khi tỉnh thì nắm giữ cả thiên hạ, khi say thì nằm gối mỹ nhân, nhưng lại không hề thiếu sự si mê cuồng dại nữ nhi tình trường! Ầy, chị hơi tò mò không biết đây rốt cuộc là người như thế nào!”

Đôi mắt đẹp của Lâm Nhã hiên khẽ nhấp nháy.

“Hừ! Quả thực cũng hơn được một chút so với cái tên Mục Hàn chỉ toàn ăn nói nhảm nhí kia!”

Vi Dương nói với vẻ không cam tâm.

Vào lúc này, Mục Hàn vừa duỗi cơ vừa quay trở lại ghế ngồi khách sạn.

Anh đã không chơi dương cầm trong một thời gian dài, chỉ đánh có một lúc mà cơ thể anh đã cứng lại, rất không thoải mái.

“Mục Hàn, anh quay lại rồi đấy à? Anh vừa bỏ lỡ một buổi biểu diễn dương cầm của một bậc thầy đẳng cấp thế giới! Nếu không, đôi tai anh đã có phúc lớn thưởng thức rồi!”

Lâm Nhã Hiên vui vẻ chia sẻ với Mục Hàn.

“Đúng vậy! Tuy rằng không nhìn thấy phía trước anh ta, có điều chỉ nhìn bóng lưng cũng biết đó là một người đẹp trai! Nếu lần sau có cơ hội gặp lại, có đánh chết em cũng phải xông lên hôn anh ta một phát”.

Lâm Thù Nhi nói như một tên ngốc.

“A! Anh ta cũng chỉ là một người bình thường thôi, hình như cũng không tốt đến vậy? Mọi người đều đã quá khen rồi!”

Mục Hàn gãi đầu cười hi hi.

“Không tốt như vậy? Mục Hàn, anh lấy đâu ra dũng khí mà nói câu này?”

“Nói ra cũng trùng hợp ghê nhỉ, đại sư phụ vừa biểu diễn xong khúc dương cầm thì người đi xả nước cũng quay lại luôn! Nói đi, có phải anh sợ gặp đại sư phụ cảm thấy hổ thẹn nên trốn vào xó xỉnh nào đó không dám ra ngoài không?”

Khi Vi Dương nhìn thấy Mục Hàn, lửa giận trong lòng lại tự động trào dâng, anh ta nói một cách kỳ quái.

“Ngu ngốc!”

Mục Hàn nhổ ra hai chữ một cách không hề nể nang.

“Anh!”

Vi Dương tức giận đến sắp nghiến gãy cả răng!

Trong lòng đang bực bội thì anh ta chợt nhìn thấy Lý Nhất Nam đứng cách đó không xa, vội vàng chạy tới từng bước nhỏ.

“Cô Lý, cô đã nhìn thấy chưa, cái người thô bỉ, mặt mũi lưu manh kia lại dám xúc phạm vị đại sư phụ vừa chơi đàn xong!”

“Hi vọng cô lập tức nói với ông Nhậm, để ông ấy trừng phạt cái loại vô liêm sỉ đó!”

Vi Dương chỉ vào Mục Hàn và nói một cách đay nghiến.

Hắn đoán rằng Lý Nhất Nam và Nhậm Ý Sinh, với tư cách là những người giỏi nhất trong ngành dương cầm của Hoa Hạ nhất định sẽ không để người khác xúc phạm bậc thầy dương cầm đó!

 

“Những gì anh nói đều là thật sao?”

Lý Nhất Nam bình tĩnh hỏi.

“Đương nhiên, câu nào cũng từ tận đáy lòng!”

Vi Dương vỗ ngực nói.

Bốp!

Một cái tát không hề nể nang trúng mặt Vi Dương.

Ngay lập tức.

Mặt hắn sưng lên như một ngọn đồi.

“Ngu dốt!”

Lý Nhất Nam nhìn Vi Dương một cái khinh bỉ, sau đó xoay người rời đi.

Trong phút chốc, môi Vi Dương run lên, khuôn mặt to lớn đầy sự uất ức.

“Các người… ăn hiếp người ta!”

Vi Dương nghẹn ngào thấp giọng nói yếu ớt, nước mắt suýt nữa rơi xuống.

“Chuyện này … chuyện gì vậy, Lý Nhất Nam hình như đang giúp cái tên vô dụng Mục Hàn kia!”

Lâm Thù Nhi nói với vẻ không dám tin.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện