Chương 753: Liệu Mục Hàn có bỏ trốn

Thấy Mục Thịnh Uy tức giận, đám người nhà bà cụ Lâm ai nấy đều bị dọa sợ hết hồn.

Đồng loạt dùng ánh mắt vô cùng phẫn nộ nhìn Mục Hàn.

Đây đường đường là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ đấy!

Thế mà Mục Hàn lại không thèm coi trọng.

“Mục Hàn, cháu mất trí hay là có chỗ nào bất thường à?”, bà cụ Lâm thẳng thừng trách móc Mục Hàn: “Trước mặt gia chủ Mục, bà không thể chấp nhận được việc cháu càn rỡ như vậy!”

“Huống hồ, gia chủ Mục còn là bố ruột của cháu nữa!”

 

Về phần những người nhà họ Lâm còn lại đều bị dọa sợ đến quỳ xuồng lần nữa.

Sợ rằng Mục Thịnh Uy trong cơn thịnh nộ sẽ tiêu diệt luôn nhà họ Lâm ở Sở Dương.

Mục Thịnh Uy lại liếc nhìn bà cụ Lâm bằng ánh mắt sâu xa.

Bà già này rất biết suy tính!

Mục Thịnh Uy vừa nhìn đã thấu tâm tư của những người này.

Quả nhiên giống hệt như những gì Mục Thịnh Uy nghĩ, bà cụ Lâm bắt đầu thấy sang bắt quàng làm họ: “Gia chủ nhà họ Mục thân phận tôn quý, tên nhóc Mục Hàn ở cái tỉnh nhỏ bé này sống đã nhiều năm, thế nên tính cách cũng hơi nhỏ nhen, mong ông đừng để trong lòng!”

“Chúng tôi muốn thay mặt tên nhóc này gửi lời xin lỗi sâu sắc tới ông!”, bà cụ Lâm vô cùng thành khẩn nói: “Dù sao thì thằng nhóc này vẫn còn trẻ tuổi, tương lai nhất định sẽ được dạy dỗ đàng hoàng”.

Bà cụ Lâm nói như vậy, những người còn lại trong nhà họ Lâm đều đồng loạt phụ họa theo.

Mục Thịnh Uy nheo mắt lại nhìn đám người bà cụ Lâm, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt cân nhắc hỏi: “Mọi người muốn tôi nhận nó sao?”

“Nếu được như vậy thì là tốt nhất”, bà cụ Lâm nghe xong thì vui mừng, cho là có hy vọng nên vội gật đầu nói: “Thưa gia chủ Mục, thật ra bản chất của đứa trẻ này cũng không tồi, ông nhận lại cậu ta rồi đưa về nuôi dưỡng cẩn thận, tương lai nhất định là một nhân tài đáng đào tạo!”

Bà cụ Lâm nói xong, mọi người nhà họ Lâm đều mang vẻ mặt mong đợi nhìn Mục Thịnh Uy.

Lâm Nhã Hiên cũng không ngoại lệ.

Nếu lúc này Mục Thịnh Uy chịu nhận lại Mục Hàn, vậy thì vụ cá cược một năm đương nhiên cũng tự động hủy bỏ.

Bọn họ cũng không cần lo lắng nhà họ Mục ở thủ đô sẽ vì đối đầu với Mục Hàn mà liên lụy tới bọn họ nữa.

Thậm chí còn có thể dựa vào quan hệ thông gia, bám vào nhà họ Mục ở thủ đô, một bước lên trời.

“Thật sao?”, Mục Thịnh Uy lạnh lùng cười khẩy, trên mặt lộ ra vẻ coi thường: “Tôi phải xem thử rốt cuộc nó có cái gì đáng đào tạo?”

“Muốn tôi nhận nó, được thôi. Nhưng Mục Thịnh Uy tôi cũng không phải là người tùy tiện, dạng chó mèo gì tôi cũng chấp nhận được”.

“Không sai!”, lúc này, Mục Sảng đã hiểu được ý đồ của Mục Thịnh Uy tiếp tục nói: “Muốn bố tôi công nhận Mục Hàn thì Mục Hàn ít nhất phải có thực lực đứng trong TOP mười của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ!”

“Nếu không thì đừng mơ!”

TOP mười của bảng xếp hạng Chiến Lang Hoa Hạ sao?

Đám người nhà bà cụ Lâm đồng loạt rùng mình.

Một trăm thành viên của Chiến Lang Hoa Hạ có thể nói là tập hợp một trăm người có thực lực mạnh nhất trong quân đội.

Về việc có thể lọt vào TOP mười thì chắc chắn phải là cao thủ cấp tông sư.

Chỉ riêng về thực lực võ thuật cũng đã có thể sánh ngang được với người đứng đầu các môn phái võ thuật trong giới võ lâm.

Những gia tộc vô cùng danh giá thì càng đừng kể tới.

“Sao? Bị dọa sợ rồi à?”, rõ ràng Mục Sảng đã sớm dự đoán được vẻ mặt của bà cụ Lâm, nhất thời bật cười ha hả: “Nên vứt bỏ những suy nghĩ xa vời của mấy người đi!”

“Đừng cho rằng bố tôi không biết mấy người đang nghĩ gì”.

 

Nghe thấy lời cảnh cáo của Mục Sảng, đám người bà cụ Lâm vội đưa tay lên trán lau mồ hôi lạnh.

“Sảng Nhi nói không sai, muốn tôi thừa nhận thân phận của Mục Hàn thì chỉ có hai lực chọn”, lúc này, Mục Thịnh Uy cũng mở lời: “Hoặc là có được thực lực đứng trong TOP mười bảng xếp hạng Chiến Lang của Hoa Hạ, hoặc là đạt được yêu cầu tôi đưa ra”.

Trước đây, sau khi ông ta và Mục Hàn đề ra vụ cá cược.

Mục Thịnh Uy đã đặc biệt truyền ra thông tin.

Mấy tiêu chuẩn mà Màn Mục phải thực hiện được nếu muốn bước chân vào nhà họ Mục ở thủ đô, lần lượt là mấy phương diện như xe cộ, chính trị, thương nghiệp và thực lực võ thuật.

Còn những thứ đại diện cho nhà họ Mục mà Mục Thịnh Uy đưa ra về các phương diện xe cộ, chính trị, thương nghiệp và thực lực võ thuật đều là những đỉnh cao trong từng lĩnh vực tương ứng.

Không chỉ là đám người nhà bà cụ Lâm.

Ngay cả Mục Thịnh Uy và Mục Sảng cũng không cho rằng Mục Hàn có thể đạt được những tiêu chuẩn trên.

Nói đến đây, Mục Tịnh Uy liếc nhìn Mục Hàn với dạng vẻ của kẻ bề trên: “Mục Hàn, cậu nên biết rõ ràng, thân phận của tôi hiện giờ là gia chủ của thế gia số một Hoa Hạ, dù trong người cậu đang chảy dòng máu của tôi, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cậu có thể lập tức trở thành người của nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Muốn nhận tổ quy tông, nhất định phải có được năng lực xứng đáng”.

“Về phần làm sao để thể hiện được bản thân cậu, thì các tiêu chuẩn cụ thể, tôi vừa nói cả rồi”.

“Đương nhiên, cân nhắc đến việc cậu ở bên ngoài nhiều năm, vẫn chưa từng sống tại nhà họ Mục ở thủ đô, những phương diện như xe cộ, chính trị, thương nghiệp và năng lực võ thuật mà tôi nhắc tới ở trên tôi cũng không cần cậu đạt được toàn bộ, chỉ cần cậu hoàn thành một trong những yêu cầu đó thì tôi cũng coi như là cậu đã đạt tiêu chuẩn!”

Đám người nhà bà cụ Lâm không ngừng cười gượng gạo.

Với địa vị là thế gia số một Hoa Hạ của nhà họ Mục ở thủ đô, chỉ sợ đối với mấy người bọn họ mà nói, một tiêu chuẩn bất kỳ nào đó cũng là điều khó với tới.

Mục Hàn hoàn toàn không có khả năng hoàn thành.

“Sao? Cậu không có tự tin à?”, thấy Mục Hàn không trả lời, Mục Thịnh Uy nói tiếp: “Đây đã là tiêu chuẩn thấp nhất rồi, tôi không thể tiếp tục hạ thấp thêm nữa”.

“Là người của nhà họ Mục, nếu ngay cả những tiêu chuẩn đơn giản như vậy mà cũng không thể hoàn thành vậy thì cậu cũng chẳng còn mặt mũi nào sống trên đời này đâu!”

Lời của Mục Thịnh Uy lại lần nữa khiến mấy người nhà bà cụ Lâm kinh sợ.

Đặc biệt là Lâm Nhã Hiên.

Càng hãi hùng khiếp sợ hơn.

Ẩn ý trong lời nói này của Mục Thịnh Uy đã vô cùng rõ ràng, chỉ cần Mục Hàn thất bại, bọn họ sẽ giết chết Mục Hàn.

Đến lúc đó, đứa trẻ trong bụng…

Lâm Nhã Hiên bất giác đưa tay sờ bụng mình.

“Vẫn là câu nói kia, cũng chỉ là nhà họ Mục cỏn con thôi mà, tôi không coi trọng lắm”, Mục Hàn hờ hững đáp lại: “Mục Thịnh Uy, ông cứ yên tâm đi. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ tự mình đánh đổ nhà họ Mục, khiến ông phải hối hận”.

“Ha ha ha!”, nghe Mục Hàn nói, Mục Thịnh Uy không ngừng bật cười điên cuồng: “Mục Hàn ơi là Mục Hàn, cái tính ngang ngược của cậu, thật sự là không thay đổi chút nào!”

“Được, vậy tôi chờ ngày cậu đánh đổ nhà họ Mục khiến tôi hối hận!”

“Bố, nói thật lòng, con rất muốn xem, thằng con riêng này làm sao khiến chúng ta hối hận?”, Mục Sảng đứng ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm: “Bố xem dáng vẻ ngạo mạn này của cậu ta có chỗ nào giống với việc có thể thách đấu được nhà họ Mục chúng ta không cơ chứ?”

“Theo con thấy, đến lúc đó cậu ta nhất định sẽ cuốn gói mà chuồn đi trước thôi!”

“Ồ?”, Mục Thịnh Uy bật cười nói: “Đây cũng là vấn đề đấy!”

“Nếu nó bị dọa mà chuồn mất thì càng không có tư cách để làm con trai của Mục Thịnh Uy!”

Đám người bà cụ Lâm đưa mắt nhìn nhau.

Bởi vì lời nói của bố con Mục Thịnh Uy đã chọc trúng lo lắng của họ.

Lỡ Mục Hàn chạy mất thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện