Chương 779: Có một người sẽ phải chết

Lâm Nhã Hiên thẳng thắn nói: “Tôi tự nhận mình không có khả năng thắng trong vụ cá cược một năm của nhà họ Mục ở thủ đô, cũng không cảm thấy mất mặt gì. Nhưng tôi mong gia chủ nhà họ Mục thừa nhận Mục Hàn không thất hứa”.

“Nếu cô đã ra mặt thay chồng thì xem như Mục Hàn không thất hứa”, Mục Thịnh Uy gật đầu nói: “Lâm Nhã Hiên, cô đã ra mặt thay chồng mình mà để thua thì phải chịu hậu quả”.

“Trước khi cô ứng chiến, tôi đã nói rõ điều này rồi”.

Nghe Mục Thịnh Uy nói vậy, đám đông hóng hớt đều rất căng thẳng.

Hành động vừa nãy của Lâm Nhã Hiên đã khiến họ rất cảm động.

Nếu cứ chết như thế thì thật đáng tiếc.

Rất nhiều người hóng chuyện thầm cảm thấy tiếc nuối cho Lâm Nhã Hiên.

Dù sao người đánh cược một năm với Lâm Nhã Hiên là nhà họ Mục ở thủ đô, gia tộc đứng đầu Hoa Hạ.

Gia tộc tồn tại hàng nghìn năm vẫn luôn xem mạng người như cỏ rác, Mục Hàn đánh cược một năm với Mục Thịnh Uy đã thách thức quyền uy của nhà họ Mục ở thủ đô rồi.

Còn Lâm Nhã Hiên ứng chiến thay chồng càng không tôn trọng nhà họ Mục ở thủ đô.

Bây giờ Lâm Nhã Hiên còn thua nữa thì với nhà họ Mục ở thủ đô, Lâm Nhã Hiên chết thay Mục Hàn là điều hiển nhiên.

“Đúng thế. Tôi sẵn sàng cược, tất nhiên nếu thua thì phải chịu trừng phạt của việc thất bại”, Lâm Nhã Hiên cũng không phản đối nói: “Thế nên một mình Lâm Nhã Hiên tôi sẽ gánh chịu hết hậu quả”.

Dứt lời, Lâm Nhã Hiên ngẩng cao đầu ưỡn thẳng lưng.

Tỏ vẻ mình không hề sợ.

“Không được!”, Sở Vân Lệ ở bên cạnh thấy thế vội vàng chạy đến chắn trước mặt Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, con vừa mới sinh xong, đứa nhỏ đã không có bố rồi, giờ không thể không có mẹ nữa”.

Nghe Sở Vân Lệ nói thế, vẻ mặt Lâm Nhã Hiên hơi dao động.

Cô vô thức cúi đầu nhìn đứa con còn nằm trong tã lót.

“Nhã Hiên, con đừng làm chuyện dại dột!”, Sở Vân Lệ nhìn Mục Thịnh Uy nói: “Gia chủ Mục, tôi cầu xin ông tha cho Nhã Hiên đi!”

“Tôi là mẹ của Mục Hàn, con trai tôi thua, mặc dù nó không ở đây nhưng là một người mẹ tôi có thể chết thay con trai!”

“Gia chủ Mục, ông giết tôi đi!”

Lời nói của Sở Vân Lệ lại khiến mọi người cảm động.

Vừa nghĩ đến tên Mục Hàn không biết trốn ở đâu, vậy mà lại có một người vợ và một người mẹ thế này. Mọi người xung quanh đều cảm thấy không đáng thay Lâm Nhã Hiên và Sở Vân Lệ.

“Ha ha! Những người phụ nữ bên cạnh Mục Hàn đúng là người này vĩ đại hơn người kia!”, Mục Thịnh Uy hừ một tiếng nói: “Đầu tiên là vợ đứng ra ứng chiến thay chồng, sau đó là mẹ chịu chết thay con!”

“Sao một mình Mục Hàn lại giành hết chuyện tốt trên thế giới này vậy?”

Ở một nơi không ai thấy.

Nghe Mục Thịnh Uy nói thế, đại tướng quân Đường Chiến lộ ra vẻ khinh bỉ.

“Được thôi, dù sao cũng đều là người thân của Mục Hàn, ai chết cũng như nhau cả”, Mục Thịnh Uy xua tay, không còn kiên nhẫn nữa: “Tôi cho hai người một phút để bàn bạc, hai người quyết định xem ai chết thay Mục Hàn”.

Chuyện đã đến bước này, trong hai người Sở Vân Lệ và Lâm Nhã Hiên chắc chắn có một người phải chết.

Nếu không gia tộc đứng đầu Hoa Hạ này biết giấu mặt đi đâu?

“Không cần bàn nữa, cứ để tôi!”, Mục Thịnh Uy vừa dứt lời, Sở Vân Lệ đồng ý ngay.

“Mẹ!”, Lâm Nhã Hiên nghẹn ngào nói.

“Con à, cuối cùng con cũng gọi mẹ là mẹ rồi, mẹ vui biết bao!”, Sở Vân Lệ giơ tay lau nước mắt: “Mẹ cũng lớn tuổi rồi không còn sống được bao lâu nữa đâu”.

“Con thì khác, con vẫn còn trẻ, còn con đường rất dài phía trước nữa”.

“Mẹ rất vui vì con vẫn tin tưởng Mục Hàn!”

“Mẹ, thật ra con vẫn luôn tin Mục Hàn, con biết chắc chắn một ngày nào đó anh ấy sẽ quay về”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói: “Đến lúc đó, con tin chắc anh ấy sẽ cho con một lời giải thích thuyết phục”.

“Ừ!”, Sở Vân Lệ nói lời tạm biệt với Lâm Nhã Hiên: “Con à, tạm biệt nhé”.

“Mẹ cũng tin một ngày nào đó Mục Hàn sẽ quay về, tiếp tục chăm sóc cho con và đứa bé thay mẹ!”

Lúc này Lâm Nhã Hiên bật khóc.

Đám đông hóng chuyện cũng đưa tay lau nước mắt.

Ngay cả đạo trưởng Cửu Dương cũng không khỏi thút thít.

“Cô Sở!”

Lâm Thù Nhi và Tư Đồ Doãn Nhi siết chặt bàn tay nhỏ nhắn.

Cả người căng chặt như dây cung.

Sau khi nói tạm biệt với Lâm Nhã Hiên, Sở Vân Lệ đi đến chỗ Mục Thịnh Uy nói: “Gia chủ Mục, tôi đã sẵn sàng, ông có thể bắt đầu được rồi!”

Phụng Cầu Hoàng ở một bên nhếch môi lên trông có vẻ khá vui khi nhìn cảnh Sở Vân Lệ sắp chết.

“Sở Vân Lệ, chết thay cho con là lựa chọn của bà, không ai ép bà cả”, Mục Thịnh Uy lạnh lùng nói: “Sở Vân Lệ, bây giờ bà có hối hận không?”

“Không, tôi không hối hận!”, Sở Vân Lệ kiên định lắc đầu.

“Hừ! Đã sắp chết đến nơi rồi mà còn không hối hận à?”, Mục Thịnh Uy bực bội hừ một tiếng, vung tay lên nói: “Người đâu, chuẩn bị!”

Lúc này một người làm của nhà họ Mục cởi trần vác theo một thanh đao lớn xuất hiện.

Hắn đi thẳng đến trước mặt Sở Vân Lệ.

Sau đó giơ cao thanh đao lớn trong tay lên.

Lưỡi đao lóe lên tia sắc lẹm dưới ánh sáng mặt trời.

Mọi người đều không khỏi nhắm mắt lại không dám nhìn cảnh tượng đầy máu me này.

“Chém đi!”, Mục Thịnh Uy ra lệnh.

“Vâng!”, tên kia khí thế bừng bừng đáp, sau đó hạ thanh đao lớn trong tay xuống về phía Sở Vân Lệ.

“Cạch!”

Thế nhưng ngay lúc này.

Một tiếng động vang lên, người cầm đao kinh ngạc nhìn thấy thanh đao lớn trong tay đã bị gãy rơi xuống đất.

Mục Thịnh Uy cực kỳ kinh ngạc, không ngờ ngay lúc quan trọng này mà lại có người dám đến đây quấy rối, đúng là chẳng xem nhà họ Mục ở thủ đô ra gì.

Mục Thịnh Uy lập tức quát: “Là ai đó? Dám xông vào nhà họ Mục ở thủ đô hả?”

Đội bảo vệ của nhà họ Mục cũng rất sốt ruột, tìm kiếm những nơi bất thường xung quanh.

Không lâu sau, một người bước ra từ trong đám đông.

Sắc mặt người này lạnh như băng, mặc một bộ áo giáp màu bạc, khoác lên mình áo gió màu trắng, có hơi thở của chiến trường.

Ngay lập tức đã thu hút ánh mắt của mọi người.

Dù sao thì ăn mặc như vậy cũng hơi chói mắt.

“Người này là ai vậy?”

“Trông khá giống binh sĩ vừa từ chiến trường về”.

“Bộ áo giáp trên người ông ta không giống áo giáp của binh sĩ Hoa Hạ chúng ta”.

“Binh sĩ gì chứ, nhìn khí chất của người ta đi, chắc là tướng quân!”

“…”

Mọi người nhao nhao bàn tán.

Ngay cả Mục Thịnh Uy cũng lộ ra vẻ ngờ vực không chắc chắn.

Mục Thịnh Uy quả thật không có ấn tượng gì với người này.

“Xin hỏi ông là ai?”, Mục Thịnh Uy hỏi.

“Tôi là ai không quan trọng”, đại tướng quân Đường Chiến hừ một tiếng, khinh thường nói: “Quan trọng là các người đường đường là gia tộc đứng đầu Hoa Hạ mà lại hành xử như vậy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện