Thẩm Thập Cửu đóng cửa lại, mặt vẫn luôn hướng tới chỗ cửa đứng, không có quay đầu lại.

Hắn đem Ngụy Y Nhân nhốt ở bên ngoài thật ra rất thuận tay, nhưng hiện tại lại thẹn thùng muốn chết.

"Đứng xa như vậy làm cái gì?"

Bùi Tranh thấy tiểu nhân nhi cứ đứng ở cửa, cười nói, "Lại đây."

Thẩm Thập Cửu xê dịch bước chân, lùi lại đi tới, vẫn như cũ không dám nhìn Bùi Tranh.

Quần áo trên người Bùi Tranh ướt sũng lạnh như băng, dán vào da thập phần không thoải mái, nhưng kỳ thật tứ chi hắn vẫn có thể hoạt động bình thường.

"Quay lại đây."

Thẩm Thập Cửu ngoan ngoãn xoay lại, ánh mắt không cẩn thận liếc tới cổ áo xiêu xiêu vẹo vẹo của Bùi Tranh, liền gấp gáp cúi đầu.

Bùi Tranh cười khẽ, "Vừa rồi chính nghĩa hợp lý hợp tình đi đâu rồi?"

Ngón tay đem nâng cằm nhỏ của hắn, làm hắn đối diện với mình, "Hiện tại biết thẹn thùng?"

Thẩm Thập Cửu nhìn Bùi Tranh cả người đều ướt dầm dề, hắn vốn là sinh mày kiếm mắt sáng tuấn mỹ, hiện tại sợi tóc hơi hơi hỗn độn nhỏ nước, khuôn mặt càng thêm trắng nõn, sắc môi cũng bị ấm áp trong phòng biếm hồng......

Thẩm Thập Cửu yên lặng nuốt nước miếng, trái tim nhỏ nhảy bùm bùm lợi hại, bên tai cũng chậm rãi trở nên nóng lên.

"Đại...... Đại nhân......"

Ngón tay Bùi Tranh để ở bên môi hắn, "Nơi này không có người khác."

"Nga, Bùi ca ca......"

"Ân?"

"Ngươi...... Ngươi nên nhanh lên đem quần áo ướt thay ra đi, bằng không...... Bằng không sẽ sinh bệnh."

Bùi Tranh nghe lời duỗi tay c.ởi quần áo của mình, kết quả cánh tay mới vừa nâng lên, hắn liền hơi hơi nhíu mày.

Thẩm Thập Cửu cẩn thận phát hiện Bùi Tranh dị thường, kéo cánh tay hắn hỏi, "Bùi ca ca, ngươi làm sao vậy?"

"Ta cánh tay không có lực, ngươi giúp giúp ta, được không?"

"Được." Thẩm Thập Cửu gật đầu, "Như thế nào giúp ngươi?"

Bùi Tranh đem cánh tay thả xuống dưới, tiến lên nửa bước.

"Giúp ta c.ởi quần áo."

Thẩm Thập Cửu hiển nhiên có chút do dự, bất quá không phải bởi vì gì khác mà đơn thuần là bởi vì thẹn thùng, vành tai nhỏ đỏ hồng bị Bùi Tranh để vào mắt.

"Quên đi, đợi lát nữa ta tự mình cởi."

Bùi Tranh ra vẻ mất mát, xoay người đi tới bên bên cạnh bàn ngồi xuống, "Bất quá, mặc quần áo ướt lâu rồi sẽ sinh bệnh."

Nói xong, hắn đúng lúc ho khan hai tiếng.

Thẩm Thập Cửu nắm chặt tay nhỏ, dường như hạ quyết tâm nhìn Bùi Tranh nói, "Bùi ca ca, ta hiện tại liền tới giúp ngươi cởi! Ta có thể!"

Thẩm Thập Cửu đi đến bên cạnh bàn, đứng ở trước người Bùi Tranh, duỗi tay đi giúp hắn cởi áo choàng đen.

"Tay trái."

Bùi Tranh phối hợp nâng lên tay trái.

"Tay phải."

Bùi Tranh lại phối hợp nâng lên tay phải.

"Đứng lên."

Bùi Tranh ngoan ngoãn đứng dậy.

Thẩm Thập Cửu thay hắn cởi th.ắt lưng, đôi tay vòng qua eo hắn, giống như là đang ôm.

Bùi Tranh đứng hưởng thụ, đôi tay nhỏ mềm mại kia vẫn luôn ở trên người hắn tới tới lui lui, trước kia như thế nào không cảm thấy khi những hạ nhân giúp hắn mặc quần áo thân mật như vậy? Áo ngoài cởi ra, như vậy lãnh thời tiết, Bùi Tranh bên trong chỉ xuyên thân đơn bạc màu trắng áo trong, hiện tại ướt đẫm lúc sau, loáng thoáng thấu ra bên trong thân thể đường cong tới.

Thẩm Thập Cửu động tác lập tức liền ngừng lại, một đôi tay từ trên xuống dưới không chỗ sắp đặt, không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.

Bùi Tranh chợt liền cầm một bàn tay của hắn, đem bàn tay mở ra, chậm rãi chạm trên ngực chính mình.

Cách một lớp quần áo hơi mỏng, có thể cảm nhận được phía dưới da thịt ấm áp, cùng với tiếng tim đập bùm bùm, một chút một chút, ngắn gọn hữu lực.

Thẩm Thập Cửu giật giật ngón tay, Bùi Tranh liền buông lỏng hắn ra.

"Bùi ca ca, cánh tay ngươi có sức lực sao?"

"Không có." Bùi Tranh nói dối tới mặt không đỏ tim không đập, "Còn cảm thấy có chút lạnh."

Thẩm Thập Cửu nhanh cởi áo trong của hắn, "Ta đây giúp ngươi đem cái này cũng cởi ra nga."

Nói xong đai lưng bên trong cũng được cởi ra.

Thẩm Thập Cửu hít vào một hơi thật sâu, sau đó từ chỗ xương quai xanh Bùi Tranh đem áo trong xốc lên, tay chân lanh lẹ đem áo trên cởi xuống dưới cho hắn.

Cơ bắp Bùi Tranh trên người đường cong rõ ràng lộ ra, ngày thường hắn ăn mặc quần áo còn nhìn không ra cái gì, kỳ thật thân thể phía dưới lớp quần áo tràn ngập hữu lực.

Thẩm Thập Cửu không dám nhìn Bùi Tranh ở trần, lắp bắp nói, "Ta...... Ta đi lấy...... quần áo sạch sẽ......"

Nói xong xoay người liền muốn chạy đi, kết quả một góc quần áo đã bị người kéo lại trước một bước, thoáng dùng sức lôi trở về, tiểu nhân nhi liền trực tiếp nhào vào trong lòng ngực.

"Nhào vào trong ngực?" Bùi Tranh cười khẽ, một tay còn đỡ trên eo nhỏ tiểu nhân nhi.

"Là Bùi ca ca kéo ta......"

Bùi Tranh ghé vào bên tai hắn, môi nhẹ nhàng chạm vành tai nhỏ đỏ rực, "Ta không đem ngươi kéo trở về, ngươi biết quần áo ở đâu sao? Hử?"

"Ta...... Ta......" trong đầu nhỏ Thẩm Thập Cửu sớm đã hỗn thành một bãi hồ nhão, "Ta" nửa ngày cũng chưa nói ra cái gì.

"Còn có, quần còn chưa có cởi đâu."

Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ Thẩm Thập Cửu nguyên bản trắng nõn liền biến đỏ, xuyên qua lớp mặt nạ có thể thấy nó biến đỏ, như vậy khuôn mặt nhỏ phía dưới mặt nạ kia phỏng chừng đỏ hồng giống như máu.

Đáy mắt Bùi Tranh tràn đầy ý cười, đem Thẩm Thập Cửu ngốc lăng kéo đến bên cạnh bàn ngồi xuống, không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt mềm mụp.

"Thật dễ thương."

Sau đó Bùi Tranh đi đến giường để quần áo, mặc chỉnh tề.

Thẩm Thập Cửu ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bàn, cánh tay chống ở trên bàn, hai tay kéo gương mặt, trong miệng không ngừng thở ra hít vào, tới bình phục trái tim nhỏ đang nhảy hỗn loạn.

Kỳ thật những chuyện giường chiếu chi hoan hắn là một chút cũng không hiểu, nhưng có một số việc giống như là bản năng, dù không trải qua, cũng sẽ mặt đỏ tim đập vô pháp khống chế đầu óc choáng váng.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, là thanh âm Ngụy Y Nhân.

"Bùi đại nhân, Bùi đại nhân?"

Bùi Tranh không nhanh không chậm, cũng không có để ý tới tiếng đập cửa.

Thẩm Thập Cửu cực chậm tới cửa, mở cửa phòng ra.

"Bùi đại nhân......"

Trên mặt Ngụy Y Nhân nhu ý cười tức khắc liền thay đổi, "Như thế nào là ngươi? Bùi đại nhân đâu?"

"Đại nhân đang mặc quần áo," đỏ ửng trên mặt Thẩm Thập Cửu còn chưa hoàn toàn tiêu tán, một đôi mắt đẹp lấp lánh mơ màng, dường như vừa làm ra chuyện gì đó.

"Ta chờ đại nhân ra tới rồi nói sau."

"Ngươi nói với ta là được, ta sẽ nói cho đại nhân."

Ngụy Y Nhân nghe xong lời này liền càng không muốn tính toán nói với hắn.

Bùi Tranh vừa lúc cũng từ trong phòng đi ra, đứng ở phía sau Thẩm Thập Cửu, khoảng cách rất gần hắn.

"Có việc gì?"

Ngữ khí lạnh băng xa cách.

Ngụy Y Nhân nhéo nhéo ống tay áo, thời điểm Bùi Tranh cùng Thẩm Thập Cửu trước mắt này nói chuyện cũng không phải là bộ dáng lạnh như băng này.

"Có." Nàng cố ý nhìn Thẩm Thập Cửu, ý tứ là có người ở chỗ này không tiện nói chuyện.

Ai ngờ Bùi Tranh không chỉ có không để Thẩm Thập Cửu lui ra, còn sờ sờ đầu của hắn, tay đáp ở đỉnh đầu hắn, lười biếng ngẩng đầu nhìn Ngụy Y Nhân.

"Đây là người của ta, có chuyện gì cứ nói."

Người của Bùi đại nhân? Ngụy Y Nhân cảm thấy thật là kỳ quái, này chẳng lẽ không phải người của Triệu tướng quân sao?

Bất quá nàng vẫn là thuyết minh ý đồ chính mình ra.

"Bùi đại nhân, chúng ta hôm nay đến sơn trang giữa hồ, ngài nhất định vạn sự phải cẩn thận."

Bùi Tranh nhướng mày, Ngụy Y Nhân thích mình, hắn liếc mắt một cái liền đã nhìn ra, nhưng là lời nàng nói này là có ý tứ gì?

Ngụy Y Nhân thấy ánh mắt Bùi Tranh phức tạp, sợ hắn không tin, có chút sốt ruột nói, "Bùi đại nhân, ta sẽ không lừa ngài, sự tình cụ thể ta cũng không biết rõ, nhưng là thà rằng tin chuyện này vẫn hơn là không a? Mong ngài tin tưởng, ta sẽ không hại ngài, ngài......"

Lời nàng nói còn chưa nói xong, liền thấy Ngụy đại nhân đã đi tới.

Khi Bùi Tranh cùng Thẩm Thập Cửu ngốc tại trong phòng, những người khác cũng đều đã bước lên du thuyền.

"Y Nhân, ngươi ở chỗ này làm gì? Mẫu thân ngươi nơi nơi tìm ngươi, còn không mau đi!"

"Vâng, phụ thân."

Ngụy Y Nhân cúi đầu ngoan ngoãn tránh đi.

Ngụy đại nhân đối với Bùi Tranh chắp tay, "Bùi đại nhân, hôm nay là hạ quan an bài không chu toàn, làm ngài sợ hãi, đều là sai lầm của hạ quan, mong Bùi đại nhân trách phạt." Bùi Tranh ánh mắt hơi đảo, nhìn Ngụy Y Nhân rời đi.

"Triệu tướng quân như thế nào?"

"Triệu tướng quân cũng đã trở về phòng nghỉ ngơi, nên là không có gì trở ngại."

"Còn tiểu nô bộc kia đâu?"

Ngụy đại nhân dừng lại, hắn thật đúng là không để ý tên nô bộc rơi xuống nước kia, "Cái này...... Hẳn là, cũng bị an bài xuống dưới đi."

"Hẳn là?" Bùi Tranh cười cười, "Triệu tướng quân tự mình cứu người, ngươi cho rằng người đó là bình thường?"

Ngụy đại nhân ngẩn người, đột nhiên minh bạch cái gì, sắc mặt xấu hổ không thôi.

"Hạ, hạ quan minh bạch, này liền phái người đi xem. Bùi đại nhân nghỉ ngơi cho tốt a, phỏng chừng một canh giờ là có thể đến sơn trang giữa hồ, hạ quan không quấy rầy ngài."

Nói xong Ngụy đại nhân thần sắc phức tạp rời đi.

Bùi Tranh lui vào trong phòng, kéo quần áo sau cổ Thẩm Thập Cửu, muốn đem hắn cũng kéo trở về.

Thẩm Thập Cửu lại bấu chặt khung cửa, nhìn Bùi Tranh nói, "Bùi ca ca, ngươi đã không có việc gì đúng không? Ta đây, có thể hay không đi xem A Nguyệt a, hắn vừa rồi cũng rơi xuống nước, còn ngất đi rồi, ta thực lo lắng hắn......"

Bùi Tranh nghe xong không chỉ có không buông tay, ngược lại dùng thêm sức, "Ai nói ta không có việc gì? Ta có việc."

Thẩm Thập Cửu có chút không tin nhìn chằm chằm hắn, "Chính là ngươi rõ ràng rất có sức lực......"

Bùi Tranh cũng nhìn chằm chằm hắn, "Buông tay."

Thẩm Thập Cửu như cũ lôi kéo khung cửa không buông, "Bùi ca ca! Ta thật sự muốn đi xem A Nguyệt! Ta liền đi nhanh xem một cái liền trở về được không a!"

Bùi Tranh quả thực buông lỏng tay ra.

Thẩm Thập Cửu cho rằng hắn là đồng ý, vui sướng buông lỏng ra khung cửa, cất bước hướng đường đi bên ngoài chạy ra.

Kết quả còn không có bước kịp, một cánh tay chợt chặn ngang đem hắn ôm lên, nhẹ nhàng đem tiểu nhân nhi ôm trở về trong phòng, đóng lại cửa phòng.

Thẩm Thập Cửu bị ôm eo, hai chân dính không chấm đất, quay cuồng liền ngã xuống trên giường nho nhỏ.

Hắn vừa định ngồi dậy, Bùi Tranh đứng ở mép giường cũng xoay người lên giường, hai tay chống ở bên sườn hắn, treo ở phía trên chặt chẽ áp chế hắn.

"Bùi ca ca, ngươi vừa rồi không phải đồng ý ta đi sao?"

"Ta nói đồng ý sao?"

Thẩm Thập Cửu ủy khuất chép chép miệng, hình như là chưa nói.

"Bùi ca ca, A Nguyệt hiện tại không biết tỉnh chưa, hắn thực đáng thương, một người thân cũng không có, ta là Thập Cửu c ca của hắn, ta nói phải làm bằng hữu tốt nhất của hắn, ta lo lắng hắn, muốn đi xem hắn......"

Thẩm Thập Cửu nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn Bùi Tranh tràn ngập chân thành.

Bùi Tranh bị hắn nhìn đến mềm lòng không được, duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm hắn.

"Ta biết, nhưng là ngươi tin tưởng ta, hắn khẳng định sẽ không có việc gì, hơn nữa hắn hiện tại nhất định sẽ được chiếu cố rất cẩn thận, cho nên, ngươi trước không cần đi quấy rầy hắn nghỉ ngơi, được không?"

Thẩm Thập Cửu tin tưởng Bùi Tranh, nhưng hắn hiển nhiên vẫn là có chút không yên tâm.

"Nhưng mà, những người đó một chút đều không để ý A Nguyệt, có thể có người khi dễ A Nguyệt......"

"Sẽ không, có Triệu Lệ Đường che chở hắn."

Thẩm Thập Cửu chu mặt, "Triệu tướng quân mới sẽ không đâu, hắn đối A Nguyệt thật hung dữ, một chút đều không ôn nhu giống như đối vỡi những người khác, A Nguyệt rõ ràng tốt như vậy, Triệu tướng quân còn luôn muốn đuổi hắn đi."

Bùi Tranh bị tính oán giận trẻ con làm nhếch khóe môi, nhịn không được cúi đầu cọ cọ chóp mũi hắn.

"Ngươi nha, tiểu ngu ngốc."

Thẩm Thập Cửu bị cọ sắc mặt hồng hồng, nhỏ giọng nói thầm, "Ta mới không phải tiểu ngu ngốc, ta là tiểu thông minh."

Lần đầu tiên nghe thấy có người như vậy tự khen chính mình, Bùi Tranh ý cười càng sâu, đáy mắt một mảnh tối tăm đều tiêu tán không thấy, trong mắt tràn ngập ngân hà.

"Bùi ca ca......" Thẩm Thập Cửu không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, duỗi tay sờ sờ bờ mi của hắn.

"Ngươi lớn lên thật là đẹp mắt"

Bùi Tranh kéo tay hắn qua ở bên môi hôn xuống.

Tiểu ngốc tử thích người lớn lên xinh đẹp, bằng không lúc trước cũng sẽ không liếc mắt một cái liền thích Bùi Tranh, trong lòng Bùi Tranh đều biết rõ, cho nên phải dùng sắc đẹp đem mê hoặc tiểu ngốc tử.

"...... Ta trước kia có phải hay không gặp qua ngươi."

Bùi Tranh thân mình chợt liền dừng lại.

"Trước kia, là khi nào?"

Thẩm Thập Cửu nghĩ nghĩ, "Nga, Bùi ca ca ngươi biết không? Ta trong óc mặt là trống không."

Hắn chỉ chỉ đầu chính mình, "Sư phụ nói, ký ức trước kia ta đều không có, ta không nhớ rõ chính mình gọi là gì, cũng không nhớ rõ chính mình là ai, càng không nhớ rõ chính mình vì cái gì sẽ từ trên vách núi rơi xuống, chỉ cần ta cố nhớ sự tình trước đây, liền sẽ đau đầu, cho nên sư phụ không cho ta tự hồi tưởng lại......"

"Chính là, ta cảm thấy ta trước kia hình như là đã gặp qua ngươi, nhưng là ta lại nghĩ không ra...... Bùi ca ca, vậy ngươi nhớ rõ không, ngươi gặp qua ta trước kia sao?"

Bùi Tranh hô hấp rối loạn, nắm một bàn tay Thẩm Thập Cửu, trong ánh mắt không biết tràn ngập một tầng cảm xúc che dấu nguyên bản.

"Kia, ngươi ngươi muốn nhớ lại trước đây sao?"

Thẩm Thập Cửu suy tư, "Nga, kỳ thật hiện tại không có suy nghĩ như vậy, bởi vì ta hiện tại có sư phụ, có Bùi ca ca, còn có A Nguyệt, có các ngươi ở bên, ta liền không nghĩ, nhưng là ng phải luôn ở bên ta mới được."

Bùi Tranh nghiêng người nằm ở trên giường, đem tiểu nhân nhi ôm vào trong lòng ngực.

"Ta ở, ta sẽ vẫn luôn đều ở bên."

Sẽ không để ngươi lại một mình nữa.

Mà du thuyền lúc này dần dần ngừng lại, đã đi tới cầu neo thuyền ở sơn trang giữa hồ cầu.

Người trên thuyền đều rất là hưng phấn vui vẻ, đồng thời đi xuống thuyền.

Sơn trang này chiếm cứ toàn bộ đảo giữa hồ, rất lớn, bộ cục trang trí bên trong không thua so với phủ đệ quyền quý ở Đế Đô Thành, thậm chí cảnh sắc còn thơ mộng hơn nhiều.

Chủ nhân sơn trang là một nữ tử, là muội muội của Tiền đại nhân thân, tự nhiên cũng là người của thế lực Hoàng Hậu, nàng mang rất nhiều nô bộc ra đón, đứng ở cầu tàu nghênh đón mọi người.

— người đi đường hàn huyên một hồi lâu sau, toàn bộ người trên du thuyền mới xuống hết.

Bùi Tranh cùng Thẩm Thập Cửu là người cuối cùng xuống, đi theo đằng sau Triệu Lệ Đường.

Thẩm Thập Cửu thấy Triệu Lệ Đường, nhỏ giọng hỏi, "Triệu tướng quân!"

Triệu Lệ Đường dừng bước chân.

Thẩm Thập Cửu thò lại gần, hỏi, "Triệu tướng quân, ngươi thấy A Nguyệt không?"

Ai ngờ Triệu Lệ Đường sắc mặt khó coi, lãnh ngạnh nói, "Không có."

Thẩm Thập Cửu "Nga", không lại tiếp tục dò hỏi.

Triệu Lệ Đường cất bước đi xa, phía sau chỉ Võ Tuyền đi theo.

"Thập Cửu......" thanh âm Nguyệt Nô từ bên cạnh truyền đến, Thẩm Thập Cửu nhìn qua, liền thấy Nguyệt Nô đang bị Thẩm Hoan nhào tới, sắc mặt bạch như tờ giấy.

"A Nguyệt, sư phụ."

Thẩm Thập Cửu đi đến bên Nguyệt Nô, hỗ trợ đỡ lấy hắn.

"Sư phụ, A Nguyệt hắn làm sao vậy? Không có việc gì đi?"

Thẩm Hoan trấn an hắn nói, "Tiểu đồ nhi yên tâm, không có việc gì, chính là bị chút phong hàn, cũng may vừa rồi được ủ ấm hơn, đợi lát nữa lại cho hắn uống thuốc sẽ tốt hơn."

Nói xong Thẩm Hoan liền thoáng nhìn Bùi Tranh đứng ở một bên ánh mắt bất thiện, bất quá ánh mắt Bùi Tranh vẫn luôn không thân thiện như vậy.

"Ai nha tiểu A Nguyệt của chúng ta không giống người như chúng ta, thân mình tốt giống như quái vật, rơi vào nước đá như vậy cũng không có việc gì, tiểu A Nguyệt của chúng ta phải chiếu cố thật tốt, bằng không sẽ bị lăn lộn đã chết cũng không làm người khác đau lòng."

Thẩm Hoan là cố ý để Bùi Tranh nghe thấy lời này, vừa rồi hai người Bùi Tranh cùng Triệu Lệ Đường không biết làm cái quỷ gì, giữa bọn họ có mâu thuẫn một hai phải đem Nguyệt Nô vô tội liên lụy, Thẩm Hoan chính là thay Nguyệt Nô bênh vực kẻ yếu.

"Sư phụ, ta đau lòng, ta đau lòng A Nguyệt......"

Thẩm Thập Cửu nắm chặt tay Nguyệt Nô lạnh băng, trên tay trước kia tràn đầy vết thương, sau đã được Thẩm Hoan đã trị hết.

Nguyệt Nô không có sức lực, nói không ra lời, nhưng là hắn nghe xong lời Thẩm Thập Cửu nói lại cảm thấy hốc mắt nóng lên, rất muốn khóc.

Thẩm Hoan nhìn thấy bộ dáng Bùi Tranh lạnh như băng sương, cảm thấy cuối cùng là thay Nguyệt Nô trút giận, Nguyệt Nô tuy rằng không ngốc, nhưng là so với tiểu đồ nhi cũng không khá hơn bao nhiêu, luôn là một bộ thật cẩn thận sợ sệt, này không phải làm người nhìn liền muốn khi dễ sao.

Cũng khó trách Triệu tướng quân luôn là đem hắn dọa khóc.

Đi xuống cầu tàu, liền tiến vào cổng lớn sơn trang.

Bốn ký tự lớn được khắc trên cánh cổng ngọc trắng trang nghiêm, "Lưu Vân sơn trang".

Tiền trang chủ mang theo mọi người đi vào, trước tiên phải đi xuyên qua một mảnh rừng cây rậm rạp, mới có thể đi vào lầu các.

Nhưng là vì trời thật lạnh, trong rừng cây đều trụi lủi, có vẻ hiu quạnh vô cùng.

Chính là ai ngờ lúc sau xuyên qua rừng cây trước mắt xuất hiện thật là một cảnh tượng khác.

Những nhã lầu tinh xảo lịch sự rắc rối phức tạp tọa lạc ở giữa sơn trang, các hành lang dài khúc chiết uốn lượn đem chúng liên tiếp nối cùng nhau, nơi này cây cối hoa cỏ cư nhiên còn không có điêu tàn, xanh um tươi tốt như là cỏ cây ngày hè.

Dù thời tiết vẫn là vẫn rét lạnh như cũ khiến người cảm thấy lạnh lẽo, chỉ là không biết thực vật này là vì cái gì lại không có điêu tàn.

"Bùi đại nhân, Triệu tướng quân," Tiền trang chủ kêu, "Nhị vị là khách nhân tôn quý lần đầu tiên tới Lưu Vân sơn trang chúng ta, bởi vậy ta sai người để nhị vị an bài ở lầu các tốt nhất cung nghênh nhị vị nghỉ ngơi."

Nàng lại đối với năm vị đại nhân mặt khác nói, "Chư vị các đại nhân, cùng Lưu Vân sơn trang chúng ta cũng coi như là quen biết cũ, nhã gian các ngài thường lưu đến đã được chuẩn bị tốt, thỉnh chư vị sửa soạn, buổi tối đúng giờ khai yến."

Mọi người thoạt nhìn đều rất là vui vẻ, theo từng nô bộc tản đi, đi hướng lầu các mình cư trú.

Triệu Lệ Đường đi tới bên cạnh Thẩm Hoan, không biết cùng nàng nói cái gì, Thẩm Hoan gật đầu, liền đỡ Nguyệt Nô đuổi kịp thân ảnh Triệu Lệ Đường.

Thẩm Thập Cửu tự nhiên là đi theo sư phụ, nhưng là hắn nghĩ tới Bùi Tranh, liền quay đầu tìm kiếm Bùi Tranh, ai ngờ Bùi Tranh sớm đã không thấy bóng dáng.

Thẩm Thập Cửu chẹp chẹp miệng, đem đầu xoay trở về.

Triệu Lệ Đường ở là một lầu các hai tầng, vừa đẩy cửa ra, bên trong sớm đã châm than hỏa, rất là ấm áp.

"Triệu tướng quân, người đã đưa đến, chúng ta liền đi trước."

Thẩm Hoan đem Nguyệt Nô ném cho Triệu Lệ Đường, liền lôi kéo tiểu đồ nhi rời khỏi cửa.

"Khoan đã Thẩm sư phụ!"

Triệu Lệ Đường một tay đỡ Nguyệt Nô đứng thẳng không xong, "Hắn bộ dáng này không có việc gì a?"

Thẩm Hoan xua xua tay, "Không có việc gì không có việc gì, không chết được, ta hiện tại đi sắc thuốc rồi mang tới, làm hắn uống xong sẽ tốt ngay thôi."

Nói xong cửa phòng không lưu tình chút nào liền đóng lại.

Thẩm Hoan lôi kéo Thẩm Thập Cửu cất bước rời đi.

"Sư, sư phụ! Chúng ta, muốn đi đâu a!"

Thẩm Thập Cửu chạy trốn thở hổn hển.

Thẩm Hoan mặt mày hớn hở nói, "Đồ nhi ta nói cho ngươi! Ta vừa rồi ở kia trong rừng cây nhìn cái gì ngươi biết không?"

"Không, không biết, sư phụ ngươi chạy chậm một chút a!"

Thẩm Hoan dừng bước, "Là thần sa thảo, thần sa thảo! Ta tìm đã lâu cũng chưa tìm được, không nghĩ tới cư nhiên ở nơi này thấy!"

"Thần sa thảo? Có thể sử dụng làm cái gì a?"

Thẩm Hoan nhìn tiểu đồ nhi chính mình, chỉ chỉ đầu hắn, "Có thể làm người khôi phục ký ức."

"Chính là sư phụ, chúng ta không phải phải đi sắc thuốc cho A Nguyệt sao?"

Thẩm Hoan lại lôi kéo hắn bắt đầu chạy, "Phong hàn không quan trọng bằng bệnh của ngươi."

Hai người chạy vội chạy vàng, mắt thấy rừng cây ở trước mắt, lại đột nhiên xuất hiện mấy người hầu đem bọn họ cản lại.

"Hai người các ngươi đang làm gì? Rừng cây này không được đi vào!"

Thẩm Hoan sốt ruột nói, "Như thế nào không được vào, chúng ta vừa mới từ bên trong đi ra, ta muốn đi tìm đồ vật, lập tức liền đi ra!"

Chính là kia mấy cái người hầu vẫn cứ ngăn cản không cho bọn họ tiến.

"Trang chủ có lệnh, trừ phi là trang chủ tự mình mang theo người vào rừng, bằng không bất luận kẻ nào đều không được tự tiện xông vào, nếu không xử trí theo trang quy!"

Thẩm Hoan nghe xong lời này không muốn lại khăng khăng xông vào, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy người hầu kỳ quái, không biết suy nghĩ cái gì, sau đó nàng liền lôi kéo Thẩm Thập Cửu rời đi.

Thẩm Hoan một mình đi tìm nơi để sắc thuốc cho Nguyệt Nô, mà Thẩm Thập Cửu dò hỏi Bùi Tranh ở chỗ nào, liền lẻ loi một mình đi tới trước lầu các Bùi Tranh ở.

Lầu các này có ba tầng, vừa thấy là lầu các tốt nhất trong toàn bộ sơn trang.

Thẩm Thập Cửu đứng ở trước cửa, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

"Bùi ca ca, ta là Thập Cửu."

Bên trong không ai trả lời.

Thẩm Thập Cửu lại gõ, "Bùi ca ca ngươi ở bên trong sao? Bùi ca ca?"

Cửa đột nhiên bị người kéo ra, Thẩm Thập Cửu giơ lên gương mặt tươi cười, chính là nhìn đến người đứng trước mắt, nét cười trên mặt hắn nháy mắt liền biến mất vô tung.

"Ngụy, Ngụy tiểu thư......"

Ngụy Y Nhân che ở trước cửa, ánh mắt khinh miệt nhìn Thẩm Thập Cửu, trên mặt có chút ý vị đắc ý.

"Lại là ngươi a, ngươi vừa rồi kêu ai a?"

"Ta, ta tìm đại nhân......"

Ngụy Y Nhân ý vị không rõ cười cười, "Đại nhân hiện tại rất bận, có chuyện gì ngươi nói cùng ta là được, ta giúp ngươi chuyển lời."

Thẩm Thập Cửu ánh mắt ảm đạm, "Ta, ta không có việc gì."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện