Ánh nắng chiều tà nhuộm vàng căn phòng rộng lớn, gió lạnh lùa vào thổi tung chiếc rèm trắng mỏng manh. Mang theo hương hoa trong sân vườn, làm rung động những chiếc lá cây bên ngoài ban công. Cô gái với mái tóc dài buông xõa, ngồi bên cạnh cậu thiếu niên, ánh mắt cô như hòa vào nắng chiều, mơ màng lại đẹp đến nao lòng. Thiếu niên bên cạnh, sườn mặt đẹp như tạc tượng, đôi môi mỏng mím chặt, mang một vẻ lạnh lùng nhưng lại vô cùng cuốn hút, khiến cô nhìn đến không thể rời mắt.

Dương Dịch Xuyên nhấn chặt đầu bút xuống mặt bàn, cậu cau mày khó chịu. Từ nãy đến giờ, cậu cảm nhận được ánh mắt của Diệp Lâm Uyên cứ dán chặt vào mình, làm cậu không thể tập trung học được. Không thể chịu đựng được nữa, cậu nghiêng đầu, hằn gọng nhắc nhở:

"Diệp Lâm Uyên... Chị tới đây để dạy em học." Kì thi đại học gần tới, mặc dù Dương Dịch Xuyên nói không cần, nhưng ba mẹ cậu vẫn nhất quyết tìm gia sư ôn luyện cho cậu, mà gia sư họ tìm về, không ai khác chính là con gái cưng của bạn thân bọn họ, chị gái "thanh mai" của cậu... Diệp Lâm Uyên.

Diệp Lâm Uyên nhìn cậu, mi tâm khẽ hất lên một cái, cô cười cười, nhẹ giọng hỏi:

"Dịch Xuyên... Con trai tụi em lớn lên đều sẽ khác lúc nhỏ như vậy sao?"

"Khác?" Dương Dịch Xuyên nghi hoặc, nhíu mày nhìn cô. Chỉ là càng ngày càng đẹp trai hơn thôi, có gì phải ngạc nhiên đâu? "Đúng đó..." Diệp Lâm Uyên gật đầu, đôi mắt tròn xoe, long lanh nhìn cậu, bàn tay đang chống lấy chiếc cằm nhỏ của mình buông xuống, rồi lại đưa lên ngang đầu, cảm thán nói, "Lúc chị đang ôn thi đại học em chỉ cao tầm này... Vậy mà chỉ mới có mấy năm em đã cao hơn chị cả cái đầu."

Diệp Lâm Uyên nhớ lại hình ảnh Dương Dịch Xuyên trong quá khứ, lúc đấy, vẫn còn là thằng nhóc mặt búng ra sữa, mỗi khi gặp cô sẽ luôn miệng "Chị Tiểu Uyên ơi, chị Tiểu Uyên à". Vậy mà bây giờ, lớn hơn một chút, nhưng lúc nào vẻ mặt cũng cau có khó chịu, còn có chút ngông nghênh, tự đắc... Đây là bước vào giai đoạn nổi loạn của tuổi dậy thì đây mà... Haizzz... Diệp Lâm Uyên thở dài thầm nghĩ.

Dương Dịch Xuyên nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Diệp Lâm Uyên, lại còn thở dài, giống như vô cùng tiếc nuối chuyện cậu thấp hơn cô trong quá khứ nên không khỏi cười thầm trong bụng. Nhưng bên ngoài, vẻ mặt cậu vẫn vô cùng trầm tĩnh, thấp giọng hỏi cô:

"Chị cảm thấy không hài lòng?"

"Không..." Diệp Lâm Uyên lắc đầu, đôi mắt sáng long lanh nhìn Dương Dịch Xuyên. Đột nhiên, cô bật cười thành tiếng, nhìn cậu ẩn ý nói: "Rất hài lòng là đằng khác..."

"..." Dương Dịch Xuyên nhíu mày, hài lòng? Vậy cái vẻ mặt nuối tiếc đó là sao?

Dương Dịch Xuyên còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì Diệp Lâm Uyên lại nháy mắt, tinh quái nói:

"Chồng chị không thể thấp hơn chị được."

"Ai là chồng chị?" Dương Dịch Xuyên gằn giọng, ánh mắt sắc lẹm.

"Em đó... Chẳng lẽ chú với dì không nói em nghe... Lúc nhỏ họ đã hứa gả em cho chị sao?" Diệp Lâm Uyên hí hửng nói, cô làm như không thấy ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng mình kia, cô biết Dương Dịch Xuyên bề ngoài chỉ giỏi làm dữ với cô, chứ cho cậu một ngàn cái gan cậu cũng không dám làm gì cô!

"Chị nghĩ điều đó sẽ thành thật không?" Dương Dịch Xuyên nhếch miệng cười, vẻ mặt có chút khinh thường, nhưng thâm tâm cậu lại vô cùng khó chịu.

"Thật chứ!" Diệp Lâm Uyên nhìn cậu, thản nhiên nói.

Dương Dịch Xuyên sầm mặt, lườm Diệp Lâm Uyên. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần ba mẹ hai bên thấy cậu và cô chơi với nhau, là lại trêu chọc hai người, nói cậu là chú rể Diệp Lâm Uyên đặt hàng từ trước... Khi còn chưa hiểu chuyện, cậu chỉ biết nhe răng cười xuôi theo, đến khi thật sự hiểu được mình bị bán đi dễ dàng như thế nào, Dương Dịch Xuyên liền có thái độ phản nghịch, tỏ ra khó chịu, xa cách mỗi khi gần Diệp Lâm Uyên.

Nhìn thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của Dương Dịch Xuyên, Diệp Lâm Uyên bất giác cắn lưỡi, cô cười cười, cố gắng xoa dịu tên bướng tính, khó chiều này:

"Haha... Không chọc em nữa... Chúng ta học đi nha."

Cơ mặt của Dương Dịch Xuyên lúc này mới giãn ra, quay đầu tập trung vào bài học. Đùa không vui chút nào!

***

Buổi tối, sau khi học xong, Dương Dịch Xuyên phải nhận cả nhiệm vụ đưa Diệp Lâm Uyên về nhà. Hai nhà Dương, Diệp không cách xa nhau lắm, chỉ là khác tiểu khu, nhưng trời tối, ba mẹ Dương không an tâm để Diệp Lâm Uyên về nhà một mình.

Hai người ngồi trên con xe đạp thể thao của Dương Dịch Xuyên. Diệp Lâm Uyên vì mặc váy nên chỉ có thể ngồi nghiêng qua một bên.

Nhìn tấm lưng rộng lớn của thiếu niên trước mặt, Diệp Lâm Uyên chần chừ, cuối cùng vẫn quyết định vòng tay, định ôm lấy eo cậu. Nhưng cô vừa chạm vào một giọng nói lạnh lùng, khó chịu dội thẳng xuống đỉnh đầu, hoàn toàn dập tắt ý định của cô.

"Nắm lấy gấu áo..." Dương Dịch Xuyên gằn giọng nói.

Diệp Lâm Uyên hất mắt lườm cậu, cô không thèm nắm lấy gấu áo, mà hạ tay giữ lấy yên xe thật chặt, tất nhiên Dương Dịch Xuyên không thấy được cảnh này, chỉ nghe thấy cô hậm hực nói:

"Em là ông già à? Khó tính thế!"

"Chị coi chừng ông già này bỏ chị ở đây đấy."

Diệp Lâm Uyên cười khẩy, cô bĩu môi, giở giọng uy hiếp:

"Ha... Chú Hoài sẽ đánh chớt em."

Kít...

"Ah..."

Đột nhiên, Dương Dịch Xuyên thắng gấp, khiến Diệp Lâm Uyên theo quán tính đập đầu vào lưng cậu một cái thật đau "Bốp". Cô còn đang muốn hỏi cậu có chuyện gì thì Dương Dịch Xuyên đã quay đầu lại, ánh mắt mang theo ý cười châm chọc nhìn chằm chằm cô, thấp giọng nói:

"Vậy em đánh chị trước, xem như huề nhé!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện