Diệp Lâm Uyên bị cái nhìn của cậu làm cho hoang mang, nói thế nào cô cũng chỉ là đứa con gái mới lớn, lần đầu trải nghiệm cảm giác xác thịt này. Nơi tư mật bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, sao có thể không xấu hổ. Cô hơi rụt người, lắp bắp hỏi cậu: "Sao... sao lại không vào?"

"Không có bao." Dương Dịch Xuyên nâng mắt nhìn cô, nhíu mày nói.

Diệp Lâm Uyên lúc này mới tá hoả nhận ra, thứ quan trọng như vậy hai người chẳng chịu chuẩn bị gì hết đã xông thẳng vào đây. Nhưng lúc đó giữ Dương Dịch Xuyên lại đã khó, làm gì còn thời gian đi mua bao, cô nghiêng đầu nhìn qua tủ đầu giường, ngờ vực hỏi:

"Khách sạn không chuẩn bị sao?" Theo như tiểu thuyết và phim ảnh truyền tải cho cô, khách sạn phải chuẩn bị sẵn những thứ đó cho khách hàng mà.

Dương Dịch Xuyên nhìn lên tủ đầu giường một lúc, luyến tiếc buông bắp đùi mềm mại đang giữ trong tay xuống, tiến đến gần, mở ngăn kéo ra xem.

Sau một hồi lục tìm, Dương Dịch Xuyên ngồi bên mép giường, cậu lắc đầu, "Hình như không có!"

Hơi thở ảo não của thiếu niên nặng nề phả vào trong không khí, dù "súng đã lên đạn" cậu cũng không thể làm bậy. Bản thân còn chưa học xong cấp 3, nếu Diệp Lâm Uyên có chuyện gì làm sao cậu gánh vác nổi! Diệp Lâm Uyên cũng hiểu được ý tứ trong lòng Dương Dịch Xuyên, nhưng cô gấp không đợi nổi nữa rồi! Hôm nay một Lưu Giai Mỹ, ngày mai lại tới thêm 10 Mỹ Giai Lưu gì đó làm sao mà cô quản nổi!

Diệp Lâm Uyên vòng tay ôm lấy Dương Dịch Xuyên từ sau lưng, cô giấu mặt lên vai cậu, quyết liệt nói, "Chơi trần đi!"

Dương Dịch Xuyên giật thót mình, cậu quay đầu, đôi mắt híp lại nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Lỡ chị mang thai thì sao?"

Không khí đang căng thẳng như thế, Diệp Lâm Uyên lại cười rộ lên, đôi mắt to tròn, long lanh nhìn cậu. Cô nâng người, vòng tay quàng lấy cần cổ thiếu niên, nửa đùa nửa thật nói: "Thì em nghỉ học, tới công xưởng làm công nhân nuôi hai mẹ con chị."

Dương Dịch Xuyên nhìn cô, bất lực đỡ trán cười thành tiếng, "Ha... Điên thiệt mà!" Cậu không hiểu sao Diệp Lâm Uyên có thể dùng bộ mặt ngây thơ, trong sáng đó để nói ra những lời ngả ngớn mà đến cậu cũng không dám nói một cách suông mồm như vậy!

Người ta đã thích thì mình chiều vậy!

Nghĩ vậy, Dương Dịch Xuyên không chút ngần ngại gì nữa, cậu đẩy mạnh Diệp Lâm Uyên ngã xuống giường, thân thể to lớn trần trụi ngay lập tức bao phủ lên thân thể nhỏ nhắn của người trên giường.

Gậy thịt cứng rắn kề sát miệng hoa, Dương Dịch Xuyên khẽ đẩy hông, đem dục vọng cao ngạo tiến vào bên trong.

"Á..." Cảm giác thân dưới như bị rách toạt, làm Diệp Lâm Uyên nhíu mày hét lên, cô đập bình bịch vào tay cậu, liên tục nhoài người né tránh, "Đau... Xuyên, bên dưới đau quá!"

Dương Dịch Xuyên nghiến răng, quát khẽ, "Tôi còn chưa vô hết nữa đó!" Cái miệng nhỏ của cô vô cùng chật hẹp, cậu chỉ mới đi vào được một khúc đã bị nó bó chặt, tiến không được mà lui cũng không xong.

Dương Dịch Xuyên hít một hơi thật sâu, cậu siết chặt lấy hông cô, chậm rãi tiến vào bên trong một chút nữa...

"A!" Diệp Lâm Uyên lại cong người hét lên, mỗi lần Dương Dịch Xuyên di chuyển, dù chỉ một chút thôi cô cũng thấy đau đến mất trí. Hoàn toàn không tiếp nhận nổi. Lừa người! Tiểu thuyết, phim ảnh đều là lừa người, nói cái gì mà lần đầu sẽ có cảm giác rất tuyệt, khoái cảm dâng trào như sóng biển, khiến người ta nhớ mãi không quên...

Đôi mắt ươn ướt của Diệp Lâm Uyên nhìn Dương Dịch Xuyên, ánh mắt tràn đầy sự hoang mang và sợ hãi. Cô vội vàng nắm chặt lấy cánh tay cậu, giọng nói run rẩy, "Hay để lần sau bọn mình thử lại nha!" Dứt lời, cô nhoài người ngồi dậy, kéo lấy áo ngực bị vứt bên cạnh, gấp gáp nói, "Về thôi!"

"Diệp Lâm Uyên!" Dương Dịch Xuyên gằn giọng, cậu hất mạnh Diệp Lâm Uyên xuống giường, thân hình cô đập mạnh vào nệm. Đôi mắt cậu nheo lại, giữ chặt hai cánh tay cô, giam cầm người con gái dưới thân mình, "Giỡn mặt hả?" Dụ dỗ cậu lâu như vậy, gần đến bước cuối cùng thì lâm trận bỏ chạy, con nhỏ này đúng là hết thuốc chửa mà!

Dương Dịch Xuyên không thể nhịn lâu hơn được nữa, cậu ưỡn người và dùng sức thúc thật mạnh vào trong.

"Á..." Ngay tại thời khắc lớp màng mỏng bị xé rách, vật vừa cứng vừa dài chui tọt vào sâu bên trong thân mình, một cảm giác đau đớn mãnh liệt lan truyền toàn thân, khiến Diệp Lâm Uyên nức nở thành tiếng, "Dương Dịch Xuyên... Mau rút ra... Hức..."

"Ha... Chặt thật đó." Trái ngược với Diệp Lâm Uyên, Dương Dịch Xuyên lại nhếch miệng cười, thở hắt ra một hơi đầy thoã mãn. Cậu không thể nào tưởng tượng ra cảm giác khi chôn chặt vào nơi đó nó sung sướng như thế nào. Cảm giác ấm nóng, mềm mại bao bọc trụ thịt khiến thần trí cậu cũng trở nên mơ hồ liên tục nhấp hông ra vào.

Diệp Lâm Uyên đau đến nỗi thở không nổi, cô liên tục khóc lóc chống cự, cô cũng cảm thấy nhục nhã lắm, lúc đầu thì một hai đòi "xơi"người ta, đến lúc thực hành thì lại chịu không nổi được cả một cú nhấp, nhưng biết làm sao được, cảm giác bị xé rách làm hai này dù cho đến cuối đời cô cũng không dám quên. Giọng nói cô đứt quãng, nghẹn ngào, "Hức... Xuyên... Rút ra đi mà..."

Nhìn người con gái dưới thân đau đến nỗi nhíu chặt lông mày, mi tâm ướt đẫm, từng giọt nước mắt trào ra khóe mi, thở hỗn hển cầu xin mình trái tim Dương Dịch Xuyên mềm nhũn. Cậu dừng lại động tác, cúi người hôn lên môi đào thơm ngọt, giọng cậu nhỏ nhẹ dỗ dành:

"Từ từ... Từ từ chị sẽ quen thôi mà... Tiểu Uyên ngoan..."

Lời vừa nói ra, hơi thở Dương Dịch Xuyên bỗng chóc ngưng nhịp, chính cậu cũng không thể tin được, có một ngày mình lại dùng ngữ khí dịu dàng này dỗ dành một người.

Diệp Lâm Uyên lúc này vốn không nhận ra được điều đó, cô vươn tay ôm lấy Dương Dịch Xuyên tìm điểm tựa, khuôn mặt nhỏ vùi vào hõm cổ cậu, giọng nói nghẹn ngào tủi thân: "Xuyên... chị đau quá…"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện