"Phịch!". Diệp Lâm Uyên giật mình đến nỗi hồn vía lên mây, đôi chân như không thuộc về mình, vô thức đá mạnh vào bụng Dương Dịch Xuyên, khiến cậu văng ra sau, tấm lưng đụng vào mép giường, bất giác rên lên một tiếng đầy đau đớn, đỡ lấy hông mình. Cả hai đều hoảng hồn, tim đập thình thịch, hướng ánh mắt về phía cánh cửa đang mở toang.

Dương Dịch Phong đứng trước cửa phòng, ánh mắt kinh ngạc nhìn Dương Dịch Xuyên đang ngồi vật vã trên sàn nhà, cậu khó hiểu hỏi: "Anh hai, anh làm gì mà ngồi đó vậy?"

Dương Dịch Xuyên thở hắt ra một hơi đầy bất mãn. Cậu thầm chửi thề trong bụng... Cau mày nhìn thằng em trời đánh của mình, khó chịu hỏi:

"Em vào đây làm gì?"

Dương Dịch Phong còn quá nhỏ để hình dung được cảm xúc hiện tại của anh mình. Cậu ngây thơ giơ cuốn sách toán lớp 6 của mình lên, thản nhiên nói:

"Nhờ chị Uyên chỉ em làm bài tập toán."

Dương Dịch Xuyên vừa chống tay, khó khăn đỡ lấy tấm lưng mệnh khổ của mình, đứng thẳng người dậy, vừa hừ lạnh nói:

"Cái đó anh chỉ em cũng được mà!"

"Hứ... Anh còn nhờ chị Uyên dạy mà đòi chỉ em cái gì?" Dương Dịch Phong vừa nói vừa bước vào phòng, điệu bộ chê bai anh trai không hề giấu diếm. Nhìn thấy Diệp Lâm Uyên ngồi trên bàn học cậu lại rơi vào một trời thắc mắc, "Chị Uyên, sao chị lại ngồi trên bàn vậy?"

"À... À..." Diệp Lâm Uyên lúc này mới chịu hoàn hồn lại, từ nãy đến giờ cả người cô như bị đổ xi măng, ngồi như trời trồng nhìn cậu... Thật sự không biết phải giải thích với đứa trẻ này như thế nào! Diệp Lâm Uyên vội nhảy vọt xuống bàn, giật lấy cuốn sách của Dương Dịch Phong, cười cười nói, "Em không hiểu bài nào... Đưa đây chị xem!"

Dương Dịch Phong nghe thấy thế cũng quên béng những chuyện vừa nãy, cậu ngồi vào bàn, chăm chú nghe Diệp Lâm Uyên giảng bài.

Kim đồng hồ chỉ đúng 8 giờ 45 phút tối. Dương Dịch Xuyên đã Defeat không biết bao nhiêu trận game mà bài tập của Dương Dịch Phong vẫn chưa xong. Ánh mắt cậu dán chặt vào Diệp Lâm Uyên đang từ tốn giảng bài cho thằng em trời đánh, giờ cậu mới để ý lúc cô nghiêm túc, dáng vẻ điềm đạm, dịu dàng cũng không khác mẹ Diệp là mấy! Mái tóc nâu bồng bềnh được búi cao chỉ bằng một chiếc bút bi, vài sợi tóc mai lòa xòa trên cần cổ trắng ngần trông vừa nhu tình, vừa quyến rũ, nhìn thế nào cậu cũng chỉ muốn cắn lên đó một cái...

Trong lòng Dương Dịch Xuyên cồn cào khó chịu, cậu nhíu mày hỏi:

"Xong chưa vậy hả?"

Dương Dịch Phong quay đầu lại nhìn, cậu cảm thấy ông anh trai này của mình lúc này thật phiền phức, "Anh thấy khó chịu thì ra ngoài đi!"

Dương Dịch Xuyên tức đến nổi bật cười thành tiếng, cậu nhìn thằng em trai mất nết của mình, gằn giọng nói, "Dương Dịch Phong! Đây là phòng anh mày."

Dương Dịch Phong chậc lưỡi như một ông cụ non, biểu tình không mấy quan tâm cho lắm, cậu quay sang nhìn Diệp Lâm Uyên, ngây ngô đề nghị:

"Chị Uyên... Qua phòng em đi."

Sau đó liền quay lại nhìn Dương Dịch Xuyên, bĩu môi nói: "Đồ nhỏ mọn!"

Dương Dịch Xuyên đã nhịn đến lúc này xem như sức chịu đựng cũng thuộc hàng cao thủ rồi! Cậu vứt điện thoại xuống giường, vẻ mặt hầm hầm bước tới bàn học xách cổ Dương Dịch Phong lên.

"Dương Dịch Xuyên anh làm gì vậy? Buông em ra!"

"Buông em ra! Chị Uyên cứu em!"

Không chút quan tâm đến tiếng gào thét thảm thiết của em trai mình, Dương Dịch Xuyên quăng thẳng cậu bé ra khỏi phòng, lạnh lùng nói:

"Biến khỏi đây cho ông!"

Cánh cửa gỗ nặng nề đập sầm vào tường, tiếng động vang vọng khắp căn phòng. Dương Dịch Xuyên nhanh chóng khóa trái cửa. Thở hắt ra một hơi đầy nhẹ nhõm.

Cậu quay đầu nhìn Diệp Lâm Uyên vẫn ngồi đó ngây ngốc nhìn mình, bên dưới lại cương cứng chọc vào đũng quần như muốn nổ tung.

Bước chân của Dương Dịch Xuyên còn vội vã hơn lúc ném Dương Dịch Phong ra khỏi phòng, cậu đến bên bàn học, vòng tay ôm lấy Diệp Lâm Uyên nhấc bổng cô ngồi lên bàn.

Diệp Lâm Uyên còn chưa kịp phản ứng gì hết thì trên môi đã truyền đến một cảm giác ấm nóng, mềm mại. Dương Dịch Xuyên mạnh bạo cạy mở khẽ răng cô, đẩy lưỡi mình vào trong khoang miệng, xâm chiếm toàn bộ hơi thở của thiếu nữ. Từng tiếng mút mát nhỏ vụn cứ chạm vào nhau mà vang lên bên tai khiến đầu óc Diệp Lâm Uyên càng nóng hơn bao giờ hết. Đến khi Dương Dịch Xuyên rời khỏi môi cô kéo theo một sợi chỉ bạc, Diệp Lâm Uyên mới cơ bản được giải thoát, cô thở hỗn hển, bàn tay níu chặt cổ áo cậu, lắp bắp hỏi:

"Vẫn... Vẫn làm à?"

Hơi thở của Dương Dịch Xuyên cũng không được ổn định, ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm người con gái kiều mị trước mặt mình. Cậu gật đầu, bàn tay giữ chặt lấy gáy mềm của thiếu nữ, chuẩn bị hôn xuống lần nữa thì bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa ầm ầm, tiếng hét thất thanh vang vọng vào phòng.

"Dương Dịch Xuyên đồ đáng ghét... Dương Dịch Xuyên đồ nhỏ mọn... Mau thả chị Uyên ra..."

Dương Dịch Xuyên tức đến nổi nghiến răng nghiến lợi, "Má... Cái thằng này!"

Vòng tay ôm lấy Diệp Lâm Uyên buông xuống, cậu đi đến bên giường lấy điện thoại, nhấn số gọi đi. Bên kia vừa nhấc máy, Dương Dịch Xuyên vô cùng bình tĩnh nói:

"Mẹ, con đang cùng chị Uyên giải đề thi nhưng Dịch Phong cứ làm loạn trước phòng con."

Chưa đầy một phút từ khi Dương Dịch Xuyên ngắt kết nối, ngoài cửa phòng liền vang lên tiếng gầm giận dữ của mẹ Dương:

"Dương Dịch Phong... Mẹ đã nói thời điểm này rất quan trọng với anh con... Đã bảo con đừng làm phiền rồi mà!"

Dương Dịch Phong bị mẹ mình nhéo lỗ tai xách đi, cậu giữ lấy tay mẹ Dương khổ sở hét lên, "Đau... Đau... Nhẹ tay thôi mẹ!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện