"Dương Dịch Xuyên!" Diệp Lâm Uyên vừa tức vừa ngượng, cô đánh bình bịch vào bả vai cậu, hai má đỏ bừng, lắp ba lắp bắp, "Nói cái gì vậy hả? Chuyện này mà cũng... cũng đếm được sao?" Giọng nói cô nhỏ dần, ánh mắt lảng tránh nụ cười biến thái kia.

Dương Dịch Xuyên bắt lấy cánh tay cô, ngón tay khế lướt qua làn da mềm mại, thản nhiên nói:

"Tôi mua 30 hộp, lúc nãy là hộp cuối cùng đó!"

Diệp Lâm Uyên rụt tay mình về, cô cúi đầu ngẫm nghĩ... Lúc nãy là hộp thứ 30, vậy trước đó đã dùng hết 29 hộp, cộng thêm lần đầu cả hai lì lợm chơi trần, vừa đúng 30 lần... Sao những chuyện quan trọng thì Dương Dịch Xuyên không để ý mà những chuyện xấu hổ, tế nhị như vậy cậu lại để tâm thế chứ! Càng nghĩ Diệp Lâm Uyên càng cảm thấy "Thằng này điên thiệt mà!"

Dương Dịch Xuyên làm cho cảm xúc của Diệp Lâm Uyên thật sự hỗn loạn, cô vừa buồn vì cậu chẳng nhớ gì đến ngày kỷ niệm của cả hai, vừa vui vì những điều nhỏ nhặt cậu làm cho mình. Khó chịu lại xen lẫn hạnh phúc, khiến cô cũng tự cảm thấy mình ngu ngốc... Biến mình thành một người mà cảm xúc dễ dàng được thoả mãn.

Dương Dịch Xuyên thấy cô mãi im lặng, chỉ cho là cô đang xấu hổ. Từ ngày hai người ở bên nhau, Diệp Lâm Uyên luôn dễ ngượng ngùng như thế, khác xa hoàn toàn bộ dạng trước đây mà cô đã bày ra để dụ dỗ cậu... Nhiều lúc cậu bất giác cảm thấy "bạn gái hờ" này của mình... Đã thích mình!

Dương Dịch Xuyên nâng cằm cô lên, để Diệp Lâm Uyên đối diện ảnh mắt của mình, dùng điệu bộ vô cùng nghiêm túc đề nghị:

"Chút nữa đi mua với tôi."

Diệp Lâm Uyên tròn mắt nhìn cậu, cô tưởng lỗ tai mình có vấn đề. Sao con người này lại có thể dùng bộ mặt "không nhiễm bụi trần" đó nói ra mấy lời không có tí đạo đức như vậy chứ!

"Khùng... Khùng hả!" Cô ngượng đến nổi mắng người cũng không thuận miệng.

Dương Dịch Xuyên lại thích nhất dáng vẻ tức giận nhưng lại có chút e ấp này của Diệp Lâm Uyên. Nó làm cho cậu có cảm giác mềm mại, ngọt ngào khó tả. Cậu cười cười, tựa đầu vào vai cô, hôn nhẹ vào chiếc má non mềm, hắng giọng nói:

"Chị thích loại nào nhất? Nêu cảm nghĩ đi!"

Diệp Lâm Uyên tức muốn nghẹn họng, thằng này càng chửi thì càng làm tới... Lúc trước, lúc nào cũng nói cô có bệnh, người có bệnh là cậu mới đúng! Bệnh biến thái...

Diệp Lâm Uyên không thèm trả lời cậu, nhưng Dương Dịch Xuyên là kèo trên, cậu biết cô thích cậu chạm vào chỗ nào trên người nhất, cũng biết cô sợ cậu sẽ làm cái gì mình nhất!

Cô thích nhất lúc cậu dụi vào hõm cổ mình, sợ nhất sau khi tắm xong cậu vẫn đè cô ra làm tiếp!

Dương Dịch Xuyên chỉ cần có ý muốn ném Diệp Lâm Uyên ngã xuống giường, cô đã giật thót mình, vội vàng ấp úng trả lời cậu:

"Loại... Loại lần đầu tiên chúng ta làm ở nhà em."

"Invisible?" Dương Dịch Xuyên nheo mắt cười hỏi, thấy Diệp Lâm Uyên ngoan ngoãn gật đầu, cậu dụi vào cổ cô, giọng trầm khàn nói, "Vậy lát mua nhiều một chút!"

***

Hai người ở trong phòng vờn nhau thêm một lúc, đến khi mặt trời đã tắt nắng mới chịu xuống dưới nhà.

Nhìn thấy ba Diệp đang dọn cơm tối, mẹ Diệp thì ngồi ở phòng khách xem phim ngắn tổng tài chiếu mạng. Ánh mắt đảo quanh nhị vị phụ huynh, Diệp Lâm Uyên cười nói:

"Ba, mẹ... Con với Dịch Xuyên đi coi phim nha!"

"Không ăn cơm tối luôn à?" Mẹ Diệp bẩm dừng bộ phim đang xem dở, nhìn hai người hỏi. Lúc nãy bà còn bảo ba Diệp nấu thêm cơm cho.

Dịch Xuyên, chẳng lẽ giờ chỉ có hai ông bà già miễn cưỡng ăn cho hết nồi cơm đó!

Diệp Lâm Uyên có chút chột dạ, cô lắc đầu, nụ cười gượng gạo treo trên môi lại vô cùng tươi tắn, "Không đâu mẹ...

Thấy mẹ đã gật đầu thông qua, Diệp Lâm Uyên lại sẵn tới chỗ ba Diệp, nũng nịu gọi ông, "Ba!"

Ba Diệp đặt đĩa gà chiên lên bàn, liếc mắt nhìn cô, trong mắt có ý cười cưng chiều, đợi xem con gái cưng của mình lại muốn cái gì? Diệp Lâm Uyên cười cười nhìn ông, nhỏ giọng hỏi:

"Con về trễ xíu có được không?"

Ba Diệp cười hiền, búng lên trán cô một cái, thoải mái gật đầu, "Ừm... Có Dịch Xuyên đi theo con thì ba yên tâm rồi!"

Bình thường ông sẽ không để con gái cưng của mình đi qua đêm, sợ vòng quan hệ của cô dính phải mấy thằng công tử ăn chơi lêu lỏng, không có cái gì tốt đẹp. Cũng sợ cô còn nhỏ, tò mò những chuyện không nên, bị người ta dụ dỗ, lỡ đâu mang thai sớm thì khổ... Giống như mẹ cô năm xưa, 18 tuổi đã có cô... Đâu phải thằng cầm thú nào cũng biết quay đầu như ông đâu!

"Mà đừng có ham chơi quá đó!" Ông giả vờ nghiêm giọng nhắc nhở.

"Dạ!" Diệp Lâm Uyên cười hơn ha hớn hở, cô ôm lấy ông, cọ mặt lên vai ba Diệp, nũng nịu như một đứa bé, "Yêu ba nhất, yêu papa của Tiểu Uyên nhất!"

Dương Dịch Xuyên đứng ở ngoài phòng khách nhìn thấy hết tất cả mọi cử chỉ, hành động của Diệp Lâm Uyên... Cậu tưởng tượng cô cũng dùng cái thái độ như vậy, cọ vào lòng cậu rồi nói,....

"A!" Dương Dịch Xuyên tặc lưỡi, không hiểu sao trong đầu lại có mấy cái suy nghĩ điên khùng như vậy!

Bước ra khỏi cổng Diệp gia, đèn đường trong tiểu khu cũng đã được bật sáng. Hai người không chút thẹn thùng, như một thói quen, bàn tay luôn đan chặt vào nhau khi đi trên đường. Dương Dịch Xuyên khế nghiêng đầu, hạ mắt nhìn người con gái đang sóng vai bên cạnh mình, thấp giọng phê phán:

"Nói dối không chớp mắt."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện