Nếu lời nói thật sự có thể giết chết một người thì Dương Dịch xuyên đã thành công biến nó thành một mũi dao, đâm thẳng vào tim cô. Diệp Lâm Uyên đứng đó, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cậu. Tâm can như bị ai đó dẫm đạp, mọi thứ dần nát nhừ, vỡ vụn trước mắt.
Diệp Lâm Uyên cảm nhận rõ từng nhịp đập đau nhói trong lồng ngực, từng giọt nước mắt nghẹn lại nơi khóe mắt. Nhưng không, cô không thể khóc trước mặt Dương Dịch Xuyên nữa. Cô chỉ đứng đó, im lặng chịu đựng nỗi đau cào xé tâm can mà người mình yêu ban tặng.
Dương Dịch Xuyên bị ánh mắt của Diệp Lâm Uyên làm cho cứng đờ cả người, cậu cũng nhận thức được lời nói ban nãy của mình hơi quá đáng, nhưng so với những lời cô đã nói thì có khác biệt gì nhau!?? Một chút áy náy vừa nảy mầm lại bay biển đi đâu mất, sự tức giận và hoảng loạn ban đầu lại bị thay thế bằng ánh mắt đắc ý, khoái cảm khi trả đũa được cô.
"Dịch Xuyên!" Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau Dương Dịch Xuyên, phá tan bầu không khí u ám giữa hai người.
Giang Dật Thần đi tới, khoác vai Dương Dịch Xuyên, ánh mắt thoáng qua Diệp Lâm Uyên, cậu cười gật đầu chào cô.
"Này... Bạn gái mày xinh đẹp như vậy, sao nỡ nạt người ta như thế?" Giọng cậu vừa trêu chọc vừa có phần nghiêm túc. Lúc nãy khi còn đứng từ xa, cậu đã nghe thấy tiếng Dương Dịch Xuyên lớn tiếng với Diệp Lâm Uyên, nghĩ hai người đang cãi nhau nên muốn tiến tới làm người tốt giảng hoà cho uyên ương.
Dương Dịch Xuyên nghiêng đầu, liếc xéo Giang Dật Thần, "Chia tay rồi!" Cậu nói, giọng điệu bình thản đến lạ thường, khiến Giang Dật Thần cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
Dương Dịch Xuyên cười khẩy, hất cánh tay trên vai mình ra, ánh mắt quét qua Diệp Lâm Uyên, rồi lại cười ẩn ý nhìn Giang Dật Thần, thản nhiên nói:
"Mày động lòng à? Vậy thì cho mày đó... Theo đuổi đi.."
Dương Dịch Xuyên quay lưng bỏ đi, để lại Giang Dật Thần hoang mang không biết phải làm gì, chỉ có thể vẫy tay lịch sự chào tạm biệt Diệp Lâm Uyên rồi cũng cong chân chạy theo thằng bạn điên khùng của mình.
Diệp Lâm Uyên vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm bóng lưng của Dương Dịch Xuyên, cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt mình cô mới bật cười chua chát, khó khăn kiềm nén những giọt nước mắt đang trực trào khỏi khóe mi.
Mới vừa lúc nãy mặt đường vẫn còn khô ráo, khi bóng lưng kia vừa khuất hẳn, vài giọt nước đã tí tách rơi xuống, những vệt mưa loang lổ đã xuất hiện, rồi nhanh chóng hòa quyện vào nhau. Mưa lất phất rơi, rồi nặng hạt dần, từng giọt như những mũi kim châm vào da thịt. Cơn lạnh thấm vào tận xương tủy, nhưng Diệp Lâm Uyên dường như không cảm nhận thấy. Cô đứng đó, bất động, để cơn mưa xối xả trút lên mình như muốn gột rửa đi tất cả những nhục nhã, đau đớn mà chính mình tự tìm lấy này.
***
Sau ngày hôm đó, Diệp Lâm Uyên bị sốt suốt mấy ngày liền, vừa mới khỏi bệnh, mẹ Diệp lại muốn cả nhà cùng đến Dương gia ăn một bữa cơm. Ban đầu Diệp Lâm Uyên còn kiếm cớ từ chối, nhưng nghĩ lại, quen nhau rồi chia tay là chuyện rất bình thường, cô cũng chẳng làm chuyện gì sai, tại sao phải là người trốn tránh.
Mọi thứ trên bàn ăn hôm nay, rõ ràng vẫn giống như mọi lần hai gia đình tụ họp với nhau, chỉ khác ở chỗ, người ngồi bên cạnh Diệp Lâm Uyên bây giờ lại là Dương Dịch Phong.
Mẹ Dương gắp rất nhiều thức ăn vào bát Diệp Lâm Uyên, bà ân cần nói: "Tiểu Uyên, ăn nhiều một chút... Như vậy mới mau khỏe được."
Đáy mắt Dương Dịch Xuyên khẽ dao động, cậu hơi ngẩng đầu nhìn về phía cô. Sắt mặt Diệp Lâm Uyên vẫn còn tái nhợt, đến nở nụ cười cảm ơn mẹ cậu cũng gượng gạo hơn thường ngày.
Hôm đó, Dương Dịch Xuyên vừa ra khỏi cổng trường, mưa đã ào ào trút xuống, bước chân cậu chần chừ, quay đầu nhìn lại... Diệp Lâm Uyên sinh non, từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt, chỉ cần dầm mưa, hay giao mùa đều có thể sốt cao mấy ngày liền. Cậu tất nhiên biết rõ điều đó, nhưng cuối cùng vẫn cho rằng cô không ngốc đến nổi, không biết tìm chỗ trú mưa.
Dương Dịch Xuyên cũng không biết hiện tại trong lòng mình là loại cảm xúc gì... Hối hận vì những lời nói cay nghiệt của mình, áy náy vì để Diệp Lâm Uyên ở lại đó một mình,... Đầu óc cậu lại lần nữa hỗn loạn, bủa vây trong hàng loạt những suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai người.
Bất chợt, mẹ Diệp lại cười hỏi: "Dịch Xuyên có bạn gái rồi à?" Câu hỏi bất ngờ như một quả bom nổ tung giữa không trung, khiến không khí đang náo nhiệt lại bỗng chốc tĩnh lặng đáng sợ, chỉ còn nghe thấy tiếng chiếc thìa của Diệp Lâm Uyên rơi mạnh vào bát.
Tất cả mọi người đều giật mình, theo phản xạ nhìn về phía cô, rồi lại chĩa đôi mắt kinh ngạc, tò mò nhìn về phía Dương Dịch Xuyên.
"Dạ!" Dương Dịch Xuyên cũng bị câu hỏi của mẹ Diệp làm cho khựng người, đôi mắt mở to, bối rối nhìn bà.
Diệp Lâm Uyên cảm nhận rõ từng nhịp đập đau nhói trong lồng ngực, từng giọt nước mắt nghẹn lại nơi khóe mắt. Nhưng không, cô không thể khóc trước mặt Dương Dịch Xuyên nữa. Cô chỉ đứng đó, im lặng chịu đựng nỗi đau cào xé tâm can mà người mình yêu ban tặng.
Dương Dịch Xuyên bị ánh mắt của Diệp Lâm Uyên làm cho cứng đờ cả người, cậu cũng nhận thức được lời nói ban nãy của mình hơi quá đáng, nhưng so với những lời cô đã nói thì có khác biệt gì nhau!?? Một chút áy náy vừa nảy mầm lại bay biển đi đâu mất, sự tức giận và hoảng loạn ban đầu lại bị thay thế bằng ánh mắt đắc ý, khoái cảm khi trả đũa được cô.
"Dịch Xuyên!" Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau Dương Dịch Xuyên, phá tan bầu không khí u ám giữa hai người.
Giang Dật Thần đi tới, khoác vai Dương Dịch Xuyên, ánh mắt thoáng qua Diệp Lâm Uyên, cậu cười gật đầu chào cô.
"Này... Bạn gái mày xinh đẹp như vậy, sao nỡ nạt người ta như thế?" Giọng cậu vừa trêu chọc vừa có phần nghiêm túc. Lúc nãy khi còn đứng từ xa, cậu đã nghe thấy tiếng Dương Dịch Xuyên lớn tiếng với Diệp Lâm Uyên, nghĩ hai người đang cãi nhau nên muốn tiến tới làm người tốt giảng hoà cho uyên ương.
Dương Dịch Xuyên nghiêng đầu, liếc xéo Giang Dật Thần, "Chia tay rồi!" Cậu nói, giọng điệu bình thản đến lạ thường, khiến Giang Dật Thần cũng phải há hốc mồm kinh ngạc.
Dương Dịch Xuyên cười khẩy, hất cánh tay trên vai mình ra, ánh mắt quét qua Diệp Lâm Uyên, rồi lại cười ẩn ý nhìn Giang Dật Thần, thản nhiên nói:
"Mày động lòng à? Vậy thì cho mày đó... Theo đuổi đi.."
Dương Dịch Xuyên quay lưng bỏ đi, để lại Giang Dật Thần hoang mang không biết phải làm gì, chỉ có thể vẫy tay lịch sự chào tạm biệt Diệp Lâm Uyên rồi cũng cong chân chạy theo thằng bạn điên khùng của mình.
Diệp Lâm Uyên vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm bóng lưng của Dương Dịch Xuyên, cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt mình cô mới bật cười chua chát, khó khăn kiềm nén những giọt nước mắt đang trực trào khỏi khóe mi.
Mới vừa lúc nãy mặt đường vẫn còn khô ráo, khi bóng lưng kia vừa khuất hẳn, vài giọt nước đã tí tách rơi xuống, những vệt mưa loang lổ đã xuất hiện, rồi nhanh chóng hòa quyện vào nhau. Mưa lất phất rơi, rồi nặng hạt dần, từng giọt như những mũi kim châm vào da thịt. Cơn lạnh thấm vào tận xương tủy, nhưng Diệp Lâm Uyên dường như không cảm nhận thấy. Cô đứng đó, bất động, để cơn mưa xối xả trút lên mình như muốn gột rửa đi tất cả những nhục nhã, đau đớn mà chính mình tự tìm lấy này.
***
Sau ngày hôm đó, Diệp Lâm Uyên bị sốt suốt mấy ngày liền, vừa mới khỏi bệnh, mẹ Diệp lại muốn cả nhà cùng đến Dương gia ăn một bữa cơm. Ban đầu Diệp Lâm Uyên còn kiếm cớ từ chối, nhưng nghĩ lại, quen nhau rồi chia tay là chuyện rất bình thường, cô cũng chẳng làm chuyện gì sai, tại sao phải là người trốn tránh.
Mọi thứ trên bàn ăn hôm nay, rõ ràng vẫn giống như mọi lần hai gia đình tụ họp với nhau, chỉ khác ở chỗ, người ngồi bên cạnh Diệp Lâm Uyên bây giờ lại là Dương Dịch Phong.
Mẹ Dương gắp rất nhiều thức ăn vào bát Diệp Lâm Uyên, bà ân cần nói: "Tiểu Uyên, ăn nhiều một chút... Như vậy mới mau khỏe được."
Đáy mắt Dương Dịch Xuyên khẽ dao động, cậu hơi ngẩng đầu nhìn về phía cô. Sắt mặt Diệp Lâm Uyên vẫn còn tái nhợt, đến nở nụ cười cảm ơn mẹ cậu cũng gượng gạo hơn thường ngày.
Hôm đó, Dương Dịch Xuyên vừa ra khỏi cổng trường, mưa đã ào ào trút xuống, bước chân cậu chần chừ, quay đầu nhìn lại... Diệp Lâm Uyên sinh non, từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt, chỉ cần dầm mưa, hay giao mùa đều có thể sốt cao mấy ngày liền. Cậu tất nhiên biết rõ điều đó, nhưng cuối cùng vẫn cho rằng cô không ngốc đến nổi, không biết tìm chỗ trú mưa.
Dương Dịch Xuyên cũng không biết hiện tại trong lòng mình là loại cảm xúc gì... Hối hận vì những lời nói cay nghiệt của mình, áy náy vì để Diệp Lâm Uyên ở lại đó một mình,... Đầu óc cậu lại lần nữa hỗn loạn, bủa vây trong hàng loạt những suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai người.
Bất chợt, mẹ Diệp lại cười hỏi: "Dịch Xuyên có bạn gái rồi à?" Câu hỏi bất ngờ như một quả bom nổ tung giữa không trung, khiến không khí đang náo nhiệt lại bỗng chốc tĩnh lặng đáng sợ, chỉ còn nghe thấy tiếng chiếc thìa của Diệp Lâm Uyên rơi mạnh vào bát.
Tất cả mọi người đều giật mình, theo phản xạ nhìn về phía cô, rồi lại chĩa đôi mắt kinh ngạc, tò mò nhìn về phía Dương Dịch Xuyên.
"Dạ!" Dương Dịch Xuyên cũng bị câu hỏi của mẹ Diệp làm cho khựng người, đôi mắt mở to, bối rối nhìn bà.
Danh sách chương