Dương Dịch Xuyên vươn tay nhặt đôi giày búp bê màu hồng đào với những viên đá pha lê tinh xảo được đính trên mũi giày. Cậu nhớ lại sinh nhật năm thứ 9 của Diệp Lâm Uyên, lúc đó cậu chỉ mới 5 tuổi nhưng đã có một ý niệm rất rõ về quà sinh nhật. Cậu náo loạn một trận đòi ba mẹ phải để mình tự chọn quà cho chị Tiểu Uyên. Cuối cùng, trong "hằng hà sa số" những món đồ được bày bán trong trung tâm thương mại, cậu lại chọn đôi giày búp bê này, trong suy nghĩ của cậu khi đó, con gái đặc biệt yêu thích màu hồng, mấy đứa con gái trong lớp mẫu giáo của cậu đều nói như vậy! Sau này mỗi khi nhớ lại, Dương Dịch Xuyên cảm thấy đôi giày đó sến sẩm vô cùng, chỉ là cậu không ngờ, hơn mười năm qua Diệp Lâm Uyên vẫn cất giữ nó cẩn thận, đến một vết xước trên da giày cũng không có. Cậu bất giác mỉm cười, bàn tay nâng niu đôi giày như bảo bối, đặt nó vào lại trong thùng.
Khi quay đầu, Dương Dịch Xuyên nhìn thấy một chiếc hộp nhung màu đỏ sẩm, cậu nhíu mày, những ký ức năm đó lại như thước phim tua ngược trong đầu cậu.
Năm lên mười, Dương Dịch Xuyên bắt đầu biết tiết kiệm. Suốt hai tháng liền, cậu không tiêu một đồng nào, dành dụm được cả một gia tài nhỏ hơn 5 triệu. Với số tiền ấy, cậu chạy thẳng đến tiệm bán ngọc gần trường để mua quà sinh nhật cho Diệp Lâm Uyên. Người bán hàng tư vấn cho cậu, vòng cẩm thạch màu xanh lá tượng trưng cho sự may mắn và sức khỏe rất thích hợp để làm quà sinh nhật. Cậu không suy nghĩ nhiều, lập tức đóng gói đem về nhà. Nào ngờ, trong buổi tiệc sinh nhật, khi mọi người trong nhà thấy món quà của cậu, đều cười nắc nẻ. Mẹ cậu nói vòng cẩm thạch hợp với phụ nữ trung niên hơn, tặng cho thiếu nữ mới 14 tuổi như Tiểu Uyên, cô mà đeo vào sẽ bị người ta cười cho. Mọi người còn trêu cậu, vòng ngọc này thường là mẹ chồng tặng cho con dâu làm quà gặp mặt hay mẹ ruột tặng cho con gái làm của hồi môn trước khi về nhà chồng, cậu tặng nó cho Diệp Lâm Uyên, sau này đủ tuổi lấy vợ phải biết chịu trách nhiệm với cô. Đến cả Diệp Lâm Uyên lúc đó cũng mím môi cười cậu khiến Dương Dịch Xuyên vừa quê vừa tức, hậm hực với cô suốt một thời gian dài.
Từ đó về sau, mỗi năm đến sinh nhật Diệp Lâm Uyên, Dương Dịch Xuyên đều lén tặng quà riêng cho cô, không để cho ai thấy, như vậy sẽ không bị chọc quê nữa.
Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, chớp mắt những đứa trẻ đều sẽ lớn lên, Dương Dịch Xuyên cũng quên béng những chuyện lúc nhỏ, từ lúc Diệp Lâm Uyên được 18 tuổi, cậu cũng bắt đầu bước vào thời kì nổi loạn của thiếu niên, thâm tâm không còn để tâm đến sinh nhật của mình nói chi là sinh nhật của người khác. Những năm gần đây, mấy
món quà cậu tặng Diệp Lâm Uyên đều chỉ là những món đồ trang sức mua qua loa trên mạng mà đến bây giờ khi vô tình nhìn thấy chúng lần nữa, cậu mới phát hiện, Diệp Lâm Uyên thường ngày đều đeo những món trang sức này.
Trái tim Dương Dịch Xuyên như thắt lại. Hình ảnh chiếc vòng tay mà cậu đã tự mình lựa chọn từng viên charm cho cô chợt hiện lên rõ nét. Ký ức về lại đêm hôm đó, khi chiếc vòng bị cậu giằng đứt, những viên charm lăn lóc trên mặt đường khiến cậu càng cảm thấy có lỗi. Cậu không biết Diệp Lâm Uyên có giữ lại chiếc vòng hay không. Nhưng cậu hi vọng rằng cô vẫn còn giữ nó, như một sợi dây liên kết mong manh giữa hai người. Trong cơn hoảng loạn, cậu lục tìm tiếc vòng trong những chiếc hộp còn nằm ngổn ngang trên sàn.
Ánh mắt Dương Dịch Xuyên va vào một chiếc hộp gỗ xỉn màu, cậu không nghĩ Diệp Lâm Uyên sẽ đặt chiếc vòng trong một chiếc hộp lớn như vậy. Dù trong lòng không mấy hy vọng, nhưng một cảm giác không thể hiểu nổi nào đó vẫn thôi thúc cậu nhấc chiếc hộp lên.
Dương Dịch Xuyên không hiểu sao khi cầm chiếc hộp này, bàn tay mình lại run rẩy. Mỗi tiếng gõ nhẹ vang lên đều như một nhát dao cứa vào trái tim cậu. Khi mở nắp hộp, đôi mắt cậu mở to kinh ngạc. Bên trong, không phải là chiếc vòng mà cậu đang tìm kiếm, mà là một bức ảnh cũ. Hình ảnh cậu năm 14 tuổi, đang hừng hực khí thế trên sân bóng rổ với Diệp Thừa Huân. Trái tim cậu như bị bóp nghẹt bởi một cảm xúc khó tả, vừa ngạc nhiên, vừa xúc động.
Dương Dịch Xuyên phát hiện bên dưới còn rất nhiều bức ảnh khác nên muốn lật từng tấm lên xem. Vô tình mặt sau bức ảnh đập vào mắt cậu, nét chữ mềm mại hiện ra, ngữ khí thiếu nữ đáng yêu khiến tim cậu xao xuyến.
"Ngày 15 tháng 7 năm... Mình đỗ đại học rồi! Vốn có thể thoát khỏi chuỗi ngày ngộp thở chết người này. Nhưng Thừa Huân lại kéo mình đi xem nó đấu bóng rổ với Dịch Xuyên.
Hôm nay mình mới chú ý, Dịch Xuyên đã cao bằng mình luôn rồi! Nhớ không lầm em ấy chỉ mới 14 tuổi thôi mà!
Trên sân bóng rổ em ấy thật sự rất ngầu luôn đó! Cuộc đời mình hình như lại rơi vào sự ngột ngạt nữa rồi!"
Dương Dịch Xuyên khế đọc từng chữ, đôi mắt cậu sáng rỡ, cười đến không khép được miệng:
"Ha... Em cầm thủ thật đó! Lúc đó anh còn nhỏ vậy mà!"
Khi quay đầu, Dương Dịch Xuyên nhìn thấy một chiếc hộp nhung màu đỏ sẩm, cậu nhíu mày, những ký ức năm đó lại như thước phim tua ngược trong đầu cậu.
Năm lên mười, Dương Dịch Xuyên bắt đầu biết tiết kiệm. Suốt hai tháng liền, cậu không tiêu một đồng nào, dành dụm được cả một gia tài nhỏ hơn 5 triệu. Với số tiền ấy, cậu chạy thẳng đến tiệm bán ngọc gần trường để mua quà sinh nhật cho Diệp Lâm Uyên. Người bán hàng tư vấn cho cậu, vòng cẩm thạch màu xanh lá tượng trưng cho sự may mắn và sức khỏe rất thích hợp để làm quà sinh nhật. Cậu không suy nghĩ nhiều, lập tức đóng gói đem về nhà. Nào ngờ, trong buổi tiệc sinh nhật, khi mọi người trong nhà thấy món quà của cậu, đều cười nắc nẻ. Mẹ cậu nói vòng cẩm thạch hợp với phụ nữ trung niên hơn, tặng cho thiếu nữ mới 14 tuổi như Tiểu Uyên, cô mà đeo vào sẽ bị người ta cười cho. Mọi người còn trêu cậu, vòng ngọc này thường là mẹ chồng tặng cho con dâu làm quà gặp mặt hay mẹ ruột tặng cho con gái làm của hồi môn trước khi về nhà chồng, cậu tặng nó cho Diệp Lâm Uyên, sau này đủ tuổi lấy vợ phải biết chịu trách nhiệm với cô. Đến cả Diệp Lâm Uyên lúc đó cũng mím môi cười cậu khiến Dương Dịch Xuyên vừa quê vừa tức, hậm hực với cô suốt một thời gian dài.
Từ đó về sau, mỗi năm đến sinh nhật Diệp Lâm Uyên, Dương Dịch Xuyên đều lén tặng quà riêng cho cô, không để cho ai thấy, như vậy sẽ không bị chọc quê nữa.
Thời gian trôi qua cũng rất nhanh, chớp mắt những đứa trẻ đều sẽ lớn lên, Dương Dịch Xuyên cũng quên béng những chuyện lúc nhỏ, từ lúc Diệp Lâm Uyên được 18 tuổi, cậu cũng bắt đầu bước vào thời kì nổi loạn của thiếu niên, thâm tâm không còn để tâm đến sinh nhật của mình nói chi là sinh nhật của người khác. Những năm gần đây, mấy
món quà cậu tặng Diệp Lâm Uyên đều chỉ là những món đồ trang sức mua qua loa trên mạng mà đến bây giờ khi vô tình nhìn thấy chúng lần nữa, cậu mới phát hiện, Diệp Lâm Uyên thường ngày đều đeo những món trang sức này.
Trái tim Dương Dịch Xuyên như thắt lại. Hình ảnh chiếc vòng tay mà cậu đã tự mình lựa chọn từng viên charm cho cô chợt hiện lên rõ nét. Ký ức về lại đêm hôm đó, khi chiếc vòng bị cậu giằng đứt, những viên charm lăn lóc trên mặt đường khiến cậu càng cảm thấy có lỗi. Cậu không biết Diệp Lâm Uyên có giữ lại chiếc vòng hay không. Nhưng cậu hi vọng rằng cô vẫn còn giữ nó, như một sợi dây liên kết mong manh giữa hai người. Trong cơn hoảng loạn, cậu lục tìm tiếc vòng trong những chiếc hộp còn nằm ngổn ngang trên sàn.
Ánh mắt Dương Dịch Xuyên va vào một chiếc hộp gỗ xỉn màu, cậu không nghĩ Diệp Lâm Uyên sẽ đặt chiếc vòng trong một chiếc hộp lớn như vậy. Dù trong lòng không mấy hy vọng, nhưng một cảm giác không thể hiểu nổi nào đó vẫn thôi thúc cậu nhấc chiếc hộp lên.
Dương Dịch Xuyên không hiểu sao khi cầm chiếc hộp này, bàn tay mình lại run rẩy. Mỗi tiếng gõ nhẹ vang lên đều như một nhát dao cứa vào trái tim cậu. Khi mở nắp hộp, đôi mắt cậu mở to kinh ngạc. Bên trong, không phải là chiếc vòng mà cậu đang tìm kiếm, mà là một bức ảnh cũ. Hình ảnh cậu năm 14 tuổi, đang hừng hực khí thế trên sân bóng rổ với Diệp Thừa Huân. Trái tim cậu như bị bóp nghẹt bởi một cảm xúc khó tả, vừa ngạc nhiên, vừa xúc động.
Dương Dịch Xuyên phát hiện bên dưới còn rất nhiều bức ảnh khác nên muốn lật từng tấm lên xem. Vô tình mặt sau bức ảnh đập vào mắt cậu, nét chữ mềm mại hiện ra, ngữ khí thiếu nữ đáng yêu khiến tim cậu xao xuyến.
"Ngày 15 tháng 7 năm... Mình đỗ đại học rồi! Vốn có thể thoát khỏi chuỗi ngày ngộp thở chết người này. Nhưng Thừa Huân lại kéo mình đi xem nó đấu bóng rổ với Dịch Xuyên.
Hôm nay mình mới chú ý, Dịch Xuyên đã cao bằng mình luôn rồi! Nhớ không lầm em ấy chỉ mới 14 tuổi thôi mà!
Trên sân bóng rổ em ấy thật sự rất ngầu luôn đó! Cuộc đời mình hình như lại rơi vào sự ngột ngạt nữa rồi!"
Dương Dịch Xuyên khế đọc từng chữ, đôi mắt cậu sáng rỡ, cười đến không khép được miệng:
"Ha... Em cầm thủ thật đó! Lúc đó anh còn nhỏ vậy mà!"
Danh sách chương