Tối hôm đó, Dương Dịch Xuyên mon men vào phòng em trai mình, thấy thằng bé vẫn còn thức chơi game, cậu nở nụ cười thân thiện mà ai nhìn cũng thấy giả tạo, giọng điệu lấy lòng nói: "Dịch Phong... Cho anh mượn điện thoại của em đi!"

Dương Dịch Phong lập tức bước vào trạng thái đề phòng, ngờ vực hỏi, "Làm gì?"

Dương Dịch Xuyên cười cười, lấy sỉ diện mình vứt cho chó gặm, thành thật nói: "Nhắn tin cho Tiểu Uyên."

"Haha... Haha..." Nghe thấy lời này, Dương Dịch Phong nằm vật ra giường, cười đến không thấy Tổ Quốc. (1)

Dương Dịch Xuyên híp mắt nhìn thằng em mình, khuôn mặt méo mó đến khó coi. Đúng là khi hết giá trị lợi dụng nên diệt khẩu cái thằng này mới được!

Đến khi ruột gan phèo phổi đều lộn nhào lên hết, thằng bé mới lồm cồm bò dậy, nhìn Dương Dịch Xuyên, châm chọc hỏi: "Chị ấy chặn anh rồi à?"

Dương Dịch Xuyên không thèm trả lời, dứt khoát cướp lấy điện thoại trên tay thằng em quỷ quyệt, ngồi phịch xuống giường, nhập tên tìm kiếm của Diệp Lâm Uyên. Ông đây mà không bị chặn cũng chẳng thèm hạ mình với mày!

Dương Dịch Phong chưa hết tò mò, cậu bé liếc mắt nhìn trộm điện thoại, vỗ nhẹ lên vai Dương Dịch Xuyên, vẻ mặt phấn khích hỏi:

"Này... Anh với chị Tiểu Uyên thật sự từng yêu nhau sao?"

"Cái gì mà từng yêu?" Dương Dịch Xuyên nhíu mày, không thấy vui trong lòng, nhìn Dương Dịch Phong nói với giọng điệu vô cùng chắc chắn, "Đã yêu, đang yêu và sẽ tiếp tục yêu... Hiểu chưa?"

Dương Dịch Phong dù mới hơn 11 tuổi nhưng nghe thấy lời này thằng bé vẫn không nhịn được chề môi khinh thường. Không biết ông anh mình ăn cái gì mà bệnh tự tin thái quá lại nặng như vậy? Nhìn giao diện tin nhắn với Diệp Lâm Uyên, Dương Dịch Xuyên thật sự không biết nên nói cái gì cho phải. Ngón tay gõ loạn trên bàn phím, cứ nhập rồi lại xóa, nhập rồi lại xóa, không dám gửi đi một tin nào. Cuối cùng mới nặn được một câu vừa ngắn vừa vô nghĩa:

"Tiểu Uyên... Anh muốn ăn bánh kem em làm!"

Hồi hộp đến nín thở chờ đợi phản hồi của cô, đến lúc thấy màn hình hiện thông báo hai chữ đã xem Dương Dịch Xuyên mừng quýnh, mất kiểm soát hét lên: "Xem rồi... Xem rồi..."

Trong mấy giây màn hình bên kia vẫn im lặng, cảm thấy nguy cơ trùng trùng phía trước, Dương Dịch Xuyên vội vàng đẩy điện thoại sang cho thằng em mình, gấp gáp nói:

"Dương Dịch Phong, mau nhắn cho Tiểu Uyên năn nỉ em ấy đừng có chặn em đi!"

Dương Dịch Phong nhăn mặt, không muốn giúp thằng cha này một chút nào, nhưng cũng không thể để chị Uyên chặn mình được. Cậu vội vàng nhắn liền ba tin:

"Chị Uyên... Em là Dịch Phong đây!"

"Anh của em ép em đưa điện thoại cho anh ấy... Nếu không sẽ đánh chết em!"

"Chị đừng chặn em nha... Lỡ đâu em có việc tìm chị không liên lạc được... Huhu..."

Dương Dịch Phong bình thường ở trên trường hay ở nhà bộ mặt khó ưa cũng không khác gì thằng anh mình cho mấy, nhưng ở trước mặt Diệp Lâm Uyên lại là một thái cực hoàn toàn khác biệt. Có thể bán thảm với cô mọi lúc mọi nơi.

Nhìn thấy bên kia đã phản hồi, thằng bé đưa điện thoại cho Dương Dịch Xuyên, nhàn nhạt nói, "Chị ấy like tin nhắn rồi!"

Dương Dịch Xuyên lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là an tâm được rồi!" Nếu Dương Dịch Phong cũng bị chặn, chắc cậu chỉ còn cách trèo tường vào nhà cô, làm một tên biến thái đêm hôm lẻn vào khuê phòng thiếu nữ để dỗ người.

Ngẫm nghĩ một lúc, Dương Dịch Xuyên lại cười cười nhìn Dương Dịch Phong, ý đồ không tốt, "Cho anh mượn acc của em nha!"

"Không!" Dương Dịch Phong thẳng thừng từ chối. Mượn acc của em mình để cua gái, trên đời này có thằng anh nào tệ hại như thắng anh mình không trời?

Dương Dịch Xuyên cười hắt ra một hơi, trực tiếp đi vào vấn đề, "Muốn bao nhiêu tiền?"

Dương Dịch Phong tức đến nổi bật cười thành tiếng, cảm giác nhân phẩm bị xúc phạm nghiêm trọng, "Dương Dịch Xuyên, anh nghĩ em là ai hả? Em thèm mấy đồng bạc lẽ của anh à?"

Dương Dịch Xuyên suy tư nằm trên giường của mình, cứ soạn đi soạn lại nội dung tin nhắn muốn gửi cho Diệp Lâm Uyên, muốn làm sao cho nó thật sâu sắc thể hiện sự quan tâm, yêu thương của cậu dành cho cô.

"Tiểu Uyên... Chúc em ngủ ngon!" Cuối cùng dòng tin nhắn vỏn vẹn 6 chữ cũng được gửi đi. Nhìn thấy cô đã xem nhưng không phản hồi, Dương Dịch Xuyên vội vàng nhắn tiếp, "Đừng kéo anh vào tin nhắn spam... Lỡ thật sự là Dịch Phong tìm em thì tội nghiệp thằng bé."

Đêm hôm đó, hộp thư của Diệp Lâm Uyên bị tra tấn nguyên đêm, cô vừa bất lực vừa tức cười. Đúng là đời, con người ai cũng sẽ gặp quả báo!

Ở một căn phòng nào đó trong nhà họ Dương. Hơn 11 giờ đêm, đèn đuốc trong phòng vẫn sáng trưng, Dương Dịch Phong nằm sấp trên giường, đôi mắt sáng rỡ đếm đi đếm lại từng tờ tiền có mệnh giá cao nhất.

"48 tờ, 49 tờ, 50 tờ." Thằng bé ôm lấy sấp tiền mới tinh của mình, nhiêu đây còn hơn cả tiền tiêu vặt nữa năm của cậu cộng lại. Nụ cười dần trở nên mất nhân tính, Dương Dịch Phong ôm bụng cười lớn, "Haha... Không ngờ Dương Dịch Xuyên cũng có ngày này." (T

***

Chuyến đi nghỉ mát của hai gia đình diễn ra theo đúng lịch trình vào dịp sinh nhật 18 tuổi của Diệp Thừa Huân. Hòn đảo tư nhân nằm trong vùng nhiệt đới, ở phía Đông Nam bắc bán cầu, khí hậu ấm áp quanh năm, đặc biệt vào mùa thu tiết trời càng dễ chịu. (3)

Sự xuất hiện của Dương Dịch Xuyên ở những buổi du lịch gia đình như thế này khiến cho bốn vị phụ huynh vô cùng hoảng hốt. Chỉ có mấy đứa con của bọn họ là lòng tỏ như gương, vì sao cái tên khó ở này lại có mặt ở đây!

Cuộc đời Dương Dịch Xuyên đã từng thấy rất nhiều phong cảnh tuyệt đẹp, có những nơi tưởng chừng còn chẳng thuộc về địa cầu này, nhưng tất cả đều trở nên tầm thường trong mắt cậu vào thời khắc cậu nhìn thấy Diệp Lâm Uyên mặc bikini trên bãi biển...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện