Thỏa đáng ư, đã hỏi đến câu này, chẳng nhẽ còn có người dám nói không thỏa?
Lương Ngộ biết rõ lợi hại bên trong, biến cố hôm nay đã đẩy Hoàng Đế đến bờ vực sụp đổ, nếu lúc này còn làm trái hắn, mặc kệ ngươi là ai cũng đừng hòng ra khỏi được Càn Thanh Cung.
Cho nên lúc này chỉ còn cách duy nhất là thuận theo, để qua một đêm, có lẽ ngay mai hắn sẽ bớt giận.

Lương Ngộ nói: “Chủ tử quyết định ra sao cũng được, ít nhất giữ lại cho hắn cái đầu ăn cơm, ấy đã là ân điển to lớn nhất.

Cho dù định đoạt thế nào, long thể chủ tử vẫn là quan trong nhất, hôm nay gặp phải quá nhiều chuyện, chủ tử vất vả quá rồi.

Chủ tử cứ nghỉ ngơi, đêm nay lệnh người ngự tiền cẩn thật trực đêm, những việc còn lại cứ giao cho thần là được.”
Có Lương Ngộ, mọi thứ đều sẽ đâu vào đấy, về điểm này thì không có gì phải lo lắng cả.
Hoàng Đế mệt mỏi nói: “Vũ Văn thị không vào lăng tẩm, tìm một vùng núi rừng rồi chôn là được.”
Lương Ngộ vâng, bước đến rút cái gối dựa sau lưng Hoàng Đế ra, dìu hắn nằm xuống.
Hoàng Đế lại không muốn ngủ, dựa lên đệm chăn, sắc lụa vàng sáng làm gương mặt hắn càng thêm tiều tụy, lầm bầm nói nhỏ: “Trẫm không dám nhắm mắt, hễ nhắm lại liền thấy Vũ Văn thị tới tìm trẫm đòi mạng, trước khi chết nàng nguyền rủa trẫm, nói trẫm sẽ chẳng sống lâu nữa…Đại bạn, trẫm sợ, chưa bao giờ sợ đến thế…”
Có đôi khi sống và chết chỉ cách nhau một con đường, lúc trước hắn hôn mê, nếu Lương Ngộ không lên tiếng, nếu thái y không toàn lực cứu trị, có lẽ hắn đã đi theo Tiên Đế rồi.

Khi mơ màng chìm trong ảo cảnh, hồn phách thoát ly thể xác, cảm thấy chẳng có gì đáng phải sợ.

Nhưng khi tỉnh dậy rồi nhớ lại, càng nghĩ mới càng kinh hãi, không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai.
Lương Ngộ bước lên tấm đạp chân nắm tay hắn, “Chủ tử đừng sợ, nàng chọc giận chủ tử là để được chết.

Đúng là chủ tử hay ốm từ nhỏ nhưng mấy năm nay chỉ là gian nan hơn một chút khi vào đông, chờ xuân đến bệnh khí sẽ tiêu tan hết, sao mà ra nông nỗi ấy được!”
Bàn tay Hoàng Đế nắm lại tay hắn thật chặt, “Nhưng năm nay quả thực yếu hơn năm trước, trẫm tự mình biết, ngươi không cần an ủi trẫm làm gì.

Trẫm thọ được bao lâu, không ai nói rõ được.

Có lẽ trẫm phúc mỏng, không thể ngồi lâu trên ngai vị này, đến khi phúc trạch tiêu hao hết rồi, nên xuôi tay đi thôi.” Hắn nói, dừng lại một chút, bỗng nhiên hỏi như mới tỉnh mộng, “Nguyệt Hồi đâu? Sao trẫm không thấy nàng?”

Lương Ngộ nói: “Thần đến vội, chưa kịp sai người báo cho nàng.

Mấy hôm nay dạ dày Đại điện hạ không khỏe, vào đêm lại thường xuyên khóc, nàng không ngơi tay được.”
Hoàng Đế gật đầu, khi Lương Ngộ đã gần như yên lòng, lại nghe thấy hắn nhàn nhạt nói: “Chuyện xử lý Phó Tây Châu, vẫn nên báo cho Nguyệt Hồi một tiếng, trẫm sợ nàng oán trách trẫm.

Nếu nàng có gì muốn nói, trẫm cũng sẽ không chặn lời nàng, bảo nàng cứ đến trước mặt trẫm nói thỏa thích đi.”
Bàn tay đang nắm của Lương Ngộ hơi cứng lại, cuối cùng vẫn rút về, sửa lại chăn cho hắn, nói: “Vâng, lát nữa thần sẽ đến hẻm Dương Phòng một chuyến, nói lại ý của chủ tử cho nàng, tiện thể thăm Đại điện hạ.”
Lúc này Hoàng Đế mới an tâm nhắm mắt, Lương Ngộ ra khỏi noãn các dặn dò Liễu Thuận: “Chọn lấy hai người bát tự nặng đứng gác cho Vạn Tuế Gia.

Mấy ngày nay chịu vất vả một chút, trực đêm chia thành hai ca, phải gác suốt đêm không được chợp mắt, tuần tra trong ngoài điện cho ta.

Chờ vị trong Khâm An Điện được đưa đi sẽ trở về như thường.”
Liễu Thuận cong eo dạ vâng, tiễn hắn ra Cảnh Hòa Môn phía đông.
Nếu nhắc đến vinh sủng của Quý Phi, đúng là đã từng cực thịnh, từ Cảnh Hòa Môn ra, xuyên qua đường lớn Đông Nhất chính là Trường Sinh Hữu Môn.

Một đường đi thẳng không cần rẽ ngoặt vào đâu, Hoàng Đế muốn gặp nàng không cần phải ngồi kiệu như các cung thất khác, tản bộ đến cũng chỉ vài chục trượng.

Đáng tiếc, bây giờ người đã đi nhà đã trống…
Lương Ngộ đi từ cửa cung ra, đứng ở đường hẻm đưa mắt nhìn về phía xa, vốn dĩ canh giờ này đã nên thắp đèn, đêm nay Thừa Càn Cung đã thiếu đi hơi người, nơi nơi tối om.

Cung nhân mất đi chủ tử, cho nên đều bị phân phát hết đến những nơi khác, chỉ chừa lại vài tên trông coi đình viện, cũng không cần phải thắp đèn lồng, đốt hai ngọn đèn dầu cũng đủ qua đêm.

Chờ một thời gian nữa lại có một chủ vị chuyển vào, khi ấy Thừa Càn Cung sẽ lại náo nhiệt, cuối cùng chẳng ai nhớ đến vị chủ cũ từng sống.
Hắn thở dài, quay người đi về hướng bắc, Tăng Kình một tay cầm đèn một tay mở ô, nhẹ giọng nói: “Lão tổ tông, tiểu nhân thấy dường như Vạn Tuế Gia khang khác.”
Tăng Kình là thuộc hạ thân cận của Lương Ngộ, khi nói chuyện sẽ thoải mái hơn Dương Ngu Lỗ một chút.

Lương Ngộ nghe xong trẫm mặc, bắt tay sau lưng cảm khái: “Thời gian trôi thật nhanh, mới chớp mắt mà Hoàng Thượng sắp đã ngự cục tròn ba năm.

Người đời đều nói lòng vua khó dò, chủ tử lớn lên từng ngày, rốt cuộc vẫn là huyết dận Đế Vương, có những tâm tư không phải thứ chúng ta có thể đoán.”
Tăng Kình vâng, nghe ra Chưởng ấn cũng không muốn đàm luận cùng hắn về bệnh tình Hoàng Đế.

Phảng phất như chân tướng bị che lấp sau một tấm lưu ly mỏng, nhẹ nhàng chạm vào là sẽ cuồn cuộn trút ra.
Bọn họ không trở về Tư Lễ Giám, ra khỏi cung từ Thần Vũ Môn, đi thẳng đến hẻm Dương Phòng.

Trước kia hẻm Dương Phòng là một cái ngõ nhỏ bên cạnh Tây Hải Tử, trước kia dùng làm nơi bảo dưỡng tuổi thọ cho các cung nhân đã già, sau đó nơi này bị bỏ không, để Tư trướng đến sống dưỡng thai đợi sinh.

Sau khi Đại điện hạ ra đời, mười mấy cung nhân được đưa tới thay phiên hầu hạ, chuyên dùng để nuôi nấng Đại điện hạ.
Nguyệt Hồi xuất cung cũng không về phủ Đề đốc, hạ trại đóng quân ở hẻm Dương Phòng luôn.

Nàng trời sinh đã thích trẻ con, yêu thương Hoàng tử điện hạ như bảo bối, ngoại trừ lúc nhũ mẫu cho bú ra, hầu hết thời gian đều là nàng ôm vào lòng.

Lương Ngộ cũng tới thăm vài lần, nàng gần như bận đến nỗi không rảnh nhìn đến hắn, hắn chỉ đành nhíu mày mỉm cười, đứng một bên nhìn nàng dỗ dành thay tã cho bé con.
Lần này lại khác, hắn mới vào Linh Tinh Môn đã thấy một bóng người cầm đèn đứng chờ ngoài hẻm.

Nàng mặc áo choàng màu trắng, trông lẻ loi cô quạnh giữa ngày đông, thấy đầu này có người đến thì vội nhanh bước tới đón.
Lương Ngộ vẫy tay, Tăng Kình hiểu ý, khom người lùi về phía sau.
Hắn chậm rãi đi về phía Nguyệt Hồi, cười nói: “Trời còn mưa mà, sao lại đứng ở ngoài?”
Nguyệt Hồi lo lắng sốt ruột, “Muội nghe nói hết chuyện trong cung rồi, lúc chiều đi tìm Tiểu Tứ, cả Đông Xưởng lẫn ngõ Tân Tiên đều không thấy bóng dáng, chẳng biết chạy đi đâu rồi…Ca ca,” Nàng túm tay áo hắn hỏi, “Là huynh thu xếp cho nó tránh khỏi đầu sóng ngọn gió, đúng không?”
Lương Ngộ không đáp, nắm tay nàng đi vào tiểu viện phía sau, đợi ngồi xuống rồi mới nói: “Bây giờ Hoàng Thượng rất tức giận, hận không thể nghiền xương Tiểu Tứ thành tro, ta tìm người thế thân cho nó, lừa gạt được nhất thời, lại chẳng có cách làm Hoàng Thượng bỏ qua chuyện cũ.

Ta sợ Hoàng Thượng sẽ vì cái này mà nảy sinh hiềm khích với chúng ta, ta chỉ muốn để muội biết ca ca đã cố hết sức bảo toàn Tiểu Tứ rồi, nhưng nếu Hoàng Thượng vẫn canh cánh trong lòng, chúng ta chỉ có thể buông tay.”
Nguyệt Hồi nghe xong, rầu rĩ gật đầu, “Muội hiểu, cũng đã tận tình tận nghĩa, nếu Hoàng Thượng không bỏ qua, chúng ta cũng chỉ là trứng chọi đá.” Dừng một chút rồi tiếp, “Muội nghe nói sau khi xử tử Quý Phi, Hoàng Thượng cũng ngã xuống luôn? Bây giờ thế nào rồi?”

“Thiếu chút nữa là có chuyện, cũng may các thái y dùng mọi cách cứu về được, chỉ là ta thấy không tốt, Tư Lễ Giám cũng bắt đầu âm thầm chuẩn bị, không biết khi nào sẽ xảy ra.”
Nguyệt Hồi ngẩn người, “Năm ngoái hắn xuất cung tìm muội đi chơi, bao nhiêu năm vẫn khỏe mạnh, sao vừa quay đi đã thành thế rồi.

Con người tồn tại đúng là công dã tràng, sống hôm nay không biết được ngày mai, nghĩ đến vinh hoa phú quý trong tay, đôi khi lại thấy chẳng có nghĩa lý gì…” Ngồi ngốc một hồi rồi lại hỏi, “Thế hắn có nói với huynh sẽ xử lý Tiểu Tứ thế nào không?”
Lương Ngộ hơi khó mở miệng, trầm ngâm đáp: “Ý Hoàng Thượng là muốn cho Tiểu Tứ vào cung làm việc uế bẩn, chuộc lại tội lỗi.”
Lúc này Nguyệt Hồi càng khóc không ra nước mắt, “Hoàng Thượng hận Tiểu Tứ đến nhường nào cơ chứ, phải thiến nó đi mới chịu nổi hay sao.

Tuổi đã lớn vậy rồi còn tịnh thân, không chừng chỉ có đường chết, chém nó một đao còn chẳng bằng bắt nó phải thiếu một khối, sau này chết đi tổ tiên cũng không nhận mặt.”
Lời này là thật, nếu phạm phải tội lớn phụng chỉ tịnh thân, có thể bước xuống khỏi cái sập gỗ kia hay không thì khó nói.

Lương Ngộ nhìn nàng, “Nếu thực sự đi đến bước này, ta sẽ nghĩ mọi cách giữ tính mạng cho Tiểu Tứ.

Nhưng điều ta lo nhất bây giờ không phải là nó, mà là muội?”
Nguyệt Hồi ngạc nhiên, “Lo cho muội?”
“Hoàng Thượng rất có ý muốn gặp muội, nguyên văn câu nói kia khiến ta kinh hồn táng đảm…Hắn nói ‘trẫm không chặn lời nàng, Nguyệt Hồi cứ nói thỏa thích’.

Hắn đang chờ muội đến cầu tình xin tha với hắn, muội có biết bên trong sâu cạn thế nào không?”
Hai gương mặt nhìn nhau dưới ánh đèn, Nguyệt Hồi trông thấy thâm ý trong ánh mắt hắn, lập tức hiểu ra.
Tất cả mọi thứ như đầu đuôi chạm nhau trong một vòng tròn luẩn quẩn, một vòng lại một vòng, ngươi tính kế ta, ta cũng tính kế ngươi.

Trước kia nàng cảm thấy Hoàng Đế thuần hậu, thực ra không hề, thâm trầm của hắn, tâm cơ của hắn, không hề thua kém Lương Ngộ là bao.

Vốn dĩ đã vậy mà, một người bò từ trong ao bùn ra tranh lấy ngai vị, nào có chuyện đơn giản như bề ngoài thoạt nhìn.
Ánh lửa bập bùng trong lò than, thi thoảng phát ra tiếng nổ lép bép, Nguyệt Hồi không đáp lại, xoay người ngồi xổm trước chậu than, lấy que cời chậm rãi đào từ trong than lửa ra mấy củ khoai sọ.
“Huynh chưa ăn cơm đúng không? Muội ủ khoai sọ rồi, chúng ta ăn khoai nướng.” Nàng vừa nói vừa gắp củ khoai lên bàn, khi đặt xuống, mấy chớp lửa bám trên vỏ khoai lặng lẽ lóe lên, vụt tắt trong nháy mắt.
Lương Ngộ nhìn mấy củ khoai sọ kia, thất thần.

Nguyệt Hồi bắt đầu bóc vỏ, nóng đến nỗi xuýt xoa, vẫn còn cười nói: “Đừng nhìn bề ngoài nó không đẹp, nướng lên mới thơm.

Trước kia muội với Tiểu Tứ nghèo, nửa đêm lẻn vào vườn nhà người ta đào trộm khoai, trộm về rồi cất đến mùa đông cứ thế ăn sống, đỡ thèm bao nhiêu.”
Nói mãi nói mãi, lại nói đến Tiểu Tứ, rốt cuộc quãng thời gian niên thiếu của nàng đều có nó, muốn tránh cũng không tránh được.
Lương Ngộ nhận lấy cắn một miếng, khoai sọ nóng, hắn ngậm trong miệng thở phù phù mấy hơi ra làm nguội.

Nguyệt Hồi bật cười, hắn trang nghiêm quen rồi, dần dà cũng thấy có dáng vẻ trần thế.
Nàng cúi đầu bóc cho mình một củ, ôm trong tay chầm chậm cắn, vừa nhai vừa nói: “Hoàng Thượng đã muốn gặp muội, muốn nghe muội cầu xin, thế thì mai muội vẫn nên vào cung một chuyến.

Huynh yên tâm, muội sẽ liệu được mà, có những việc cứ trốn tránh thì chẳng làm gì được, tục ngữ nói thế nào nhỉ, tránh được mồng một không tránh nổi mười lăm.”
Nàng cụp mắt ung dung nói, lông mi dài như cây quạt nhỏ che lấp tâm sự lại, Lương Ngộ bỗng thấy sợ hãi, “Nguyệt Hồi…”
Nàng ừm một tiếng, “Đừng lo, cho dù Hoàng Thượng bắt muội lấp vào chỗ trống Quý Phi, muội cũng vẫn đi dan díu với huynh.”
Rõ ràng là mây đen mịt mù, kết qua chỉ cần một câu của nàng mà xua tan đi hết.
Lương Ngộ thở dài, “Muội lúc nào cũng không đứng đắn.”
Nguyệt Hồi ôm khoai sọ cũng thở dài, “Muội mà đứng đắn thì chắc huynh đã chẳng nhìn trúng muội.

Ngẫm lại cũng thấy Hoàng Thượng thật đáng thương, cả hai Quý Phi đều không yêu hắn…Nhưng mà muội vẫn tốt hơn Vũ Văn Quý Phi một chút, muội từng thực sự thích hắn một thời gian.”
Lương Ngộ bị nổi cơn ghen, ném khoai sọ xuống nhào sang cắn nàng, “Đừng nói bậy, ta không định để muội tiến cung, ta phải giữ muội lại, sinh con dưỡng cái cho ta.”
Nguyệt Hồi vui cười đáp: “Phải nói là huynh không chạy nổi mới đúng, muội bấm tay tính toán, mệnh của ca ca có con trai, thật đấy.”
Hắn ôm nàng vào lòng, thở hổn hển quấn quít dây dưa.

Chỉ là chẳng biết làm sao, khi sung sướng như điên lại xuất hiện một nỗi ưu thương nhàn nhạt, cứ như chẳng còn có ngày mai, cả hai đều không nói, lại hiểu rõ tình cảnh gian nan của nhau.
Ngày hôm sau Nguyệt Hồi sửa soạn tiến cung, mới bước vào cửa điện đã ngửi thấy một mùi bệnh khí nặng nề.

Chẳng trách người ta nói phòng ngủ theo chủ nhân, chủ nhân ôm bệnh, phòng cũng bệnh theo.
Chỉ sợ Hoàng Đế không được tốt, Lương Ngộ cảm thấy như vậy, ban đầu nàng còn không tin lắm, đến sau khi trông thấy người nằm trên long sàng mới thực sự không còn gì nghi ngờ.

Khí sắc Hoàng Đế rất xấu, cặp mắt đan phượng xinh đẹp đã chẳng còn thần thái ngày xưa, nặng nề ảm đạm.

Thấy nàng đến, hắn chống mình muốn ngồi dậy, thế rồi vẫn uổng công, có thái giám đỡ hai bên đỡ hắn cũng không thể ngồi thẳng nói chuyện.
Nguyệt Hồi vội cho người lui xuống, bước lên nắm lấy tay hắn, “Vạn Tuế Gia, nô tỳ đâu phải người ngoài, còn phải ngồi dậy đón làm chi! Ngài nằm xuống nói chuyện cũng thế, nô tỳ vẫn nghe thấy mà.”
Hoàng Đế yếu ớt mỉm cười, “Thân mình này của trẫm càng ngày càng lụn bại, không biết khi nào mới dậy được, để còn xuống giường ra ngoài đi dạo một chút.”
Nguyệt Hồi lập tức trấn an, “Hoàng Thượng chỉ là nhất thời không thuận khí, nghỉ ngơi hai ngày liền tốt lên.

Nô tỳ đến để khuyên ngài mấy câu, trên đời không có gập ghềnh nào không vượt qua được.

Với cả…” Nàng nhắm chặt mắt nhíu chặt mày, nói: “Nô tỳ có lỗi với Hoàng Thượng, Tiểu Tứ gây ra đại họa, nô tỳ thực sự không còn mặt mũi đến đây.

Hoàng Thượng giận nô tỳ phải không? Nô tỳ hồ đồ bênh vực người nhà, liên lụy ca ca cũng hồ đồ theo.

Bây giờ Hoàng Thượng cứ dưỡng khỏi bệnh, chờ thánh cung bình phục ngài muốn phạt nô tỳ thế nào cũng được, được không?”
Ngay cả cái chớp mắt của Hoàng Đế cũng lộ ra mệt mỏi, lại đong đầy thâm ý nhìn nàng, yếu nhược nói: “Nguyệt Hồi, thực ra thân thể con người có liên kết lớn lao với tâm trạng, nếu nàng vẫn luôn ở bên trẫm, có lẽ hôm nay trẫm sẽ không phải là bộ dạng này.

Bây giờ trẫm hối hận rồi, dùng hết tâm cơ để rồi tự hại chính mình.

Sớm biết sẽ thế, hà tất phải tốn phần sức kia, giữ nàng lại vui tươi sống qua ngày, thật tốt!”
Mọi lời đều là lời thật lòng, nhưng ngươi không thể thuận theo ý hắn, ngươi phải giúp hắn tìm ra một lý do thoái thác hợp lí.

Vì thế Nguyệt Hồi thành kính khuyên nhủ: “Hoàng Thượng đừng nghĩ thế, có triều đại nào mà Hoàng Thượng không phải dùng hết tâm cơ đâu, ngày ngày ngồi trên long ỷ cười ngây ngô thì toàn là hôn quân hết.

Hoàng Thượng nhìn mình xem, từ sau khi ngài đăng cơ Đại Nghiệp ta quốc thái dân an, chỉnh đốn quan trường, khơi sông trị thủy, việc người khác tốn 5 năm làm xong thì Hoàng Thượng chỉ cần 3 năm, có thể thấy thường ngày Hoàng Thượng nhọc lòng đến nhường nào.”
Hoàng Đế nghe, đáy mắt hiện lên một ý cười, “Trẫm giống như phù du, sớm sinh tối chết, cho nên việc người khác có thể chậm rãi hoàn thành, trẫm lại phải sốt ruột hơn gấp ngàn gấp vạn.”
Nguyệt Hồi thấy hắn càng nói càng ảm đạm, trong lòng hụt hẫng, “Nô tỳ đến thăm không phải để nghe Hoàng Thượng toàn nói lời ủ rũ.

Hai ngày nay thời tiết không tốt, chờ trời nắng nô tỳ đỡ Hoàng Thượng ra ngoài phơi nắng, gặp được mặt trời, đảm bảo Hoàng Thượng sẽ khỏe lên.”
Hoàng Đế đã không còn ôm hy vọng gì về những thứ này, chỉ hỏi nàng: “Đại điện hạ vẫn khỏe chứ?”
Nguyệt Hồi nói khỏe, “Ăn được ngủ được, cái bụng náo loạn hai ngày, hôm nay lúc nô tỳ ra cửa đã khỏi hết rồi, còn khóc ầm đòi đi theo nữa cơ.”
Hoàng Đế thổn thức, tiếc nuối mà đáp: “Trẫm chỉ có duy nhất một độc đinh này, giao cho nàng chăm sóc, trẫm yên lòng được.” Nói rồi trên tay hơi dùng lực, nắm lấy tay nàng, “Phó Tây Châu…Tiểu Tứ, nàng muốn cứu hắn sao?”
Nguyệt Hồi hổ thẹn đầy mặt, ngượng ngập nói: “Nô tỳ muốn cứu, nhưng nô tỳ không có mặt mũi cầu tình.”
Nàng luôn phóng khoáng như thế, trong lòng nghĩ gì cũng không muốn phải giấu giếm nhiều.
Hoàng Đế thở dài, “Nếu nàng đã muốn, trẫm có thể thực hiện một giao dịch với nàng, không động đến Tiểu Tứ mảy may, để hắn nguyên vẹn sống trên đời.

Chỉ là giao dịch này sẽ khiến nàng phải chịu chút thiệt thòi, chẳng biết nàng có nguyện ý hay không?”
Có thể để Tiểu Tứ nguyên vẹn mà sống, điểm này chính là sự dụ hoặc lớn lao đối với Nguyệt Hồi.

Kỳ thực đã là chuyện Hoàng Đế quyết định, nói muốn thương lượng cùng ngươi, muốn giao dịch với ngươi, đây đã là nể mặt ngươi lắm rồi.

Kể cả người ta muốn lấy mạng Tiểu Tứ, lại hạ cho ngươi một đạo thánh chỉ, thế thì ngươi cũng làm được gì?
Nguyệt Hồi miễn cưỡng mỉm cười, “Hoàng Thượng sẽ để nô tỳ phải chịu thiệt gì được chứ, có lệnh gì Hoàng Thượng cứ nói, nô tỳ đều nghe.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện