Lần trước giả Hoàng Đế, lần này giả Thái Hậu, làm người mà có được phần phúc này, cả đời cũng coi như “viên mãn”.
Nguyệt Hồi dài giọng ê a, “Có ai giết được muội hai lần đâu, bao giờ ca ca cần muội ra tay? Trước khi ra tay muội phải nghe giọng Thái Hậu đã, có thể lừa gạt những người kia được hay không còn phải xem vận may.”
Nàng sảng khoái đồng ý, Lương Ngộ lại có chút không đành lòng, cau mày nói: “Ca ca đưa muội vào cung, để muội bị cuốn vào chính sự, quả thực có lỗi với muội.”
Khi hắn cúi đầu nhìn nàng, mưa bụi mênh mang trong mắt, Nguyệt Hồi thích nhất là ngắm đôi mắt hắn, ngũ quan hai huynh muội không giống nhau, nhưng nàng kiên trì cho rằng ở một trình độ nào đó đôi mắt nàng cũng xinh đẹp y như mắt ca ca.
“Giao tình của huynh với muội thế nào, còn phải nói những lời này?” Nàng rộng lượng xong thì ngó trước ngó sau, thấy xung quanh không có người liền ôm lấy cánh tay hắn, cười hì hì nói: “Ở lại trong cung quá tốt, người khác xả thân rời nhà tiến cung, treo cái đầu trên lưng quần làm việc, chẳng biết sẽ rơi lúc nào.

Còn muội thì khác, bởi vì muội có ca ca đây rồi.

Ca ca ở đâu nhà của muội liền ở đó.

Ở gần ca ca một chút, duỗi tay ra là tìm được muội, muội còn gặp nguy hiểm gì được chứ.

Hơn nữa muội còn biết lấy lòng người ta, Hoàng Thượng cũng thích gặp muội, ở lại trong cung uống canh thịt vẫn tốt hơn uống cháo loãng ngoài bến thuyền, ca ca thấy có đúng không?”
Nghiêm túc mà nói uy danh của Lương Ngộ không hề kém bất cứ một chủ tử nào, mấy năm nay hắn độc lai độc vãng, không thân cận với người hầu bên dưới.

Bây giờ chui ra một vị hễ vui lên là động tay động chân, hắn muốn rút cánh tay ra, thử một chút lại không thể thoát khỏi nàng.

Đang định thuyết giáo hai câu, phía trước Long Quang Môn có tiểu thái giám bê đề bổn đến, mấy tên đó cực kỳ có nhãn lực, vừa trông thấy thì như bị sét đánh, vội vã lùi lại sau cánh cửa, không dám lộ diện nữa.
Lương Ngộ bất đắc dĩ nhìn nàng, lúc này chẳng cần phải nói gì nữa.


Nàng ngượng ngùng rụt tay về: “Tại muội không tốt, những người đó hiểu lầm thành huynh thích thái giám mất rồi.”
Lương Ngộ đau đầu, thở dài nói: “Chỉ là việc nhỏ thôi, thuộc hạ không dám nói xằng nói bậy.”
Nàng không biết xấu hổ mà cười: “Muội cũng thấy thế, huynh xem, bọn họ gọi huynh là lão tổ tông, gọi Hoàng Thượng là gia gia, luận bối phận huynh còn to hơn cả Hoàng Thượng, bọn họ sợ huynh.”
Cái gì nàng cũng dám nói, quả thực là gan trâu phổi bò.

Lương Ngộ không thể không nhắc nhở: “Lời này mà để người ngoài nghe thấy sẽ gặp rắc rối, nhớ phải lưu ý.

Hoàng Thượng ngồi trên miếu đường cao quý, để người ta tôn kính là đủ rồi, còn bổn phận của ta vốn là khiến bọn họ sợ hãi.

Con người có đắt rẻ sang hèn, có những kẻ chỉ dựa vào cảm hóa là không đủ, cần phải đặt đao lên cổ, phải hung hăng quất đánh mới biết thế nào là tôn ti.

Đừng nghĩ chỉ có nô tỳ hạ tiện mới cần quản giáo, có đôi khi các chủ tử cũng vậy.” Hắn dứt lời, nhếch khóe môi lạnh lẽo cười, “Ban nãy ở trong noãn các bàn việc xử lý cô nương Tôn gia, muội nghe xong có nghĩ gì không? Có cảm thấy ca ca nham hiểm ác độc?”
Nguyệt Hồi không lên tiếng, lúc ấy hắn nói cho rơi chết đuối hoặc là cho gặp nạn, chỉ vài câu ít ỏi đã làm nàng sợ đến mức run rẩy trong lòng.
Tiểu thư nhà quan đang yên đang lành, chỉ vì bị Thái Hậu muốn chọn làm Hoàng Hậu, không cẩn thận là mạng cũng mất, nghĩ lại đáng sợ biết bao! Chẳng trách ca ca không muốn đưa nàng theo bên người, nói dần dà nàng sẽ sợ hắn, quả thực người tốt thì không thể làm việc ở Tư Lễ Giám, chưa nói đến việc Hoàng Đế lập Hậu, chỉ riêng Nội các thôi đã đủ cho hai ngày nay xảy ra bao nhiêu là chuyện.

Trong mắt bọn họ mạng người chẳng đáng kể, hay nói trắng ra, ai ai cũng đáng chết.
Trẻ con chẳng giấu được chuyện gì.

Lương Ngộ khẽ liếc sắc mặt nàng, tuy mười một năm qua nàng từng ăn đói mặc rách chịu cảnh khốn cùng nhưng vẫn còn cách chuyện sống chết rất xa, nàng chưa bao giờ biết ở nơi ngược sáng có bao nhiêu hiểm ác.
“Đi thôi, về trị phòng nghỉ ngơi chút đã, canh ba giờ thân Thái Hậu sẽ đến Hàm Nhược Quán tụng kinh, đến lúc đó ta đưa muội đi.”
Hắn bắt tay sau lưng chậm rãi đi trong đường hẻm, ra đến Trường Khang Tả Môn, ngay phía trước chính là Ngự Hoa Viên.

Trong vườn người đến người đi, lúc này Nguyệt Hồi không dám tùy tiện nữa, chắp tay cúi đầu rũ mắt đi theo đuôi hắn, vào đến nha môn Tư Lễ Giám.
Buổi sáng tuyết hơi tạnh một lúc, khi vào đến Trinh Thuận Môn lại bắt đầu rơi, khắp trời trắng toát như bông, lững thững phiêu du giữa rường cột chạm trổ.

Nhắc đến Tư Lễ Giám cũng thấy lạ, nha môn đen ngòm này thế mà trông lại rất có ý vị, ở giữa sân có một cây hải đường cao lớn, đám thái giám dùng lụa đỏ bao quanh nó, lại còn dùng gấm đỏ làm thành hoa hải đường, từng đóa từng đóa đơm đầy ngọn cây.

Vừa vào cửa đã thấy cái cây nở hoa đến là vui mắt, có thể coi là cảnh đẹp trong Tử Cấm Thành.
Nguyệt Hồi vừa đi vừa ngắm, cô nương đều thích mấy thứ hoa cỏ kia.

Lương Ngộ thuận miệng nói: “Sắp hết năm rồi, ta vốn định năm nay ở lại phủ ăn tết với muội, nhưng xem ra bây giờ là không thể.”
Nguyệt Hồi nói ở đâu cũng như nhau: “Năm trước muội với Tiểu Tứ ăn cơm tất niên xong liền chạy đến chùa tháp Thiên Ninh xem pháo hoa, nhưng dù sao nơi đó vẫn cách xa Tử Cấm Thành quá, xem không đã.

Năm nay ở ngay trong cung, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy, còn thích hơn chen chúc trong chùa tháp nhiều.”
Nàng đúng là kiểu người dù ở đâu cũng có thể tìm ra việc vui, Lương Ngộ có chút tiếc nuối, vốn định năm nay thỉnh bài vị cha mẹ ra, coi như cả nhà đoàn tụ, giờ chỉ đành gác lại, chờ sang năm vậy, nhất định sang năm sẽ có cơ hội.
Nguyệt Hồi còn đang mải mê chuyện khác, ủ rũ nói: “Tiếc là Tiểu Tứ không vào được, nếu không còn có thể ăn cơm đoàn viên.”
Nàng không giây phút nào quên được Tiểu Tứ, không biết hai người này có coi nhau là tỷ đệ không nữa.

Lương Ngộ sầm mặt, quay đầu gọi người.

Một tiểu thái giám tiến vào, hắn dặn thái giám kia đưa Nguyệt Hồi vào phòng phụ, còn lại thì chẳng nói thêm gì nữa, đi thẳng về noãn các làm việc.
Nguyệt Hồi đi theo về phía phòng phụ, phải chờ ở đây cho đến khi trời tối, quả thực có chút nhàm chán.


Mở cửa sổ cạnh tây khang ra là có thể thấy trông thấy chính đường của nha môn, cũng chẳng biết ca ca đang bận cái gì.

Quả thực nàng rất muốn cuốn lấy hắn, chỉ tiếc có nhiều cặp mắt đang nhìn, không tiện.

Không có gì làm thì chán chết mất, thế là nàng bò nửa ngày trước án nghiên cứu cái đồng hồ Tây Dương, rồi lại ngồi xổm trước chậu than gẩy que cời nghịch lửa.
Nha môn của Tư Lễ Giám không tính là quá lớn, một vòng lầu các quây xung quanh, hình thành nên một giếng trời cao rộng, bên ngoài có động tĩnh gì cũng đều nghe được.

Nguyệt Hồi vốn tưởng nơi này chỉ có thái giám ra vào, không ngờ lại mơ hồ truyền đến giọng của nữ, nàng vội đẩy cửa sổ ra xem, trông thấy một cung nữ đang đứng dưới hành lang, khiêm tốn mà nói: “Hôm nay nương nương chúng ta không khỏe, không biết là cớ làm sao, bị nôn hai lần, mời Lương chưởng ấn qua xem một chút.”
Bị bệnh mà không mời đại phu, mò đến đây thì làm được gì? Đang buồn bực thì ngoài cửa lại có một tiểu hỏa giả đưa bánh Quất Hồng đến, Nguyệt Hồi nhân cơ hội tìm hiểu: “Vị gia này ơi, tôi hỏi ngài một chút, việc phân công thái y cũng cần Chưởng ấn tự mình hỏi đến sao?”
Tiểu hỏa giả mờ mịt nói không hề: “Lão tổ tông bận rộn, nào rảnh mà nhọc lòng những thứ đó! Ngoại trừ việc trên ngự tiền ra, tất cả đều do hạ nhân gánh vác…Ấy, cô nương ăn điểm tâm đi, đây là lão tổ tông bảo tôi đưa đến.” Vừa nói vừa đánh giá nàng, “Trông cô nương lạ quá, mới tiến cung sao? Làm việc ở đâu thế?”
Nguyệt Hồi hàm hồ đáp, “Đúng là mới tiến cung, được phái đến làm việc bên cạnh Vạn Tuế Gia.”
Tiểu hỏa giả ối một tiếng, “Thất kính rồi thất kính rồi, thì ra là người của ngự tiền, chẳng trách lão tổ tông lại coi trọng.”
Nguyệt Hồi đối đáp qua loa, ánh mắt vẫn chưa từng rời đi, thấy Lương Ngộ bước ra, nàng nghiêng đầu cười với tiểu hỏa giả: “Lương chưởng ấn tốt tính thật, mấy việc thế này còn tự mình ra tay.”
Tiểu hỏa giả ở trong cung lâu rồi, biết được rất nhiều việc, ái muội mỉm cười, nói: “Cô nương mới đến, không biết được duyên cớ bên trong.

Đương kim Vạn Tuế Gia chưa mở hậu cung, tất cả các lão nương nương ở lại trong cung đều từ thời Tiên Đế để lại.

Mấy chủ tử cũ đó thực sự sống rất tinh tế, không dễ lừa gạt, ngay cả trứng gà cũng moi được xương, không phải lão tổ tông đích thân đứng ra thì các nàng không yên tâm.”
Nguyệt Hồi ồ lên, cảm thấy về mặt tình cảm vẫn có thể tha thứ, “Mấy người có tuổi đều có tật xấu này.”
Tiểu hỏa giả bật cười: “Có tuổi? Ngoài miệng phải gọi lão nương nương là vì quy củ thôi, thêm chữ ‘lão’ vào nên mới tưởng già.

Trong cung là nơi thế nào, cứ cách 3 4 năm lại tuyển lứa mới một lần.

Trong các cung quyến của Lão hoàng gia, người trẻ nhất chỉ mới hơn hai mươi, chính là Vương quý nhân sai cung nữ tới truyền lời đó.

Trước đây Lão hoàng gia tấn thiên (băng hà), ngoài những người không có con bị tuẫn táng ra, còn lại đều được đưa đến địa lăng thủ lăng hết, vốn Vương quý nhân cũng phải xuất cung, trùng hợp đúng lúc đó lại hoài long chủng, thế nên mới ở lại.

Nhưng mà về sau bị động thai khí, không giữ được long chủng, coi như niệm tình nàng từng có công mang thai, được đưa vào sống trong Duyên Khánh Điện.”
Nguyệt Hồi nghe xong, cảm thấy cũng có chút ý tứ.

Các thái giám tầng dưới trong cung đều lắm chuyện, ai mới vào bọn họ cũng có thể moi móc hết lý lịch tám đời ra.
Vì thế nàng làm bộ làm tịch cảm khái: “Người ở lại đều có con nối dõi, chỉ có Vương quý nhân là đáng thương, tuổi còn trẻ đã không nơi nương tựa.”
“Cho nên mới phải tìm chỗ dựa chứ sao.” Tiểu hỏa giả toét toe cười: “Các lão nương nương đều là người lắm mưu nhiều kế, trước đây còn tranh sủng, bây giờ Tiến Đế đi rồi, ai chẳng mong có được một cuộc sống thư thái, ăn uống dư dả.”
Nguyệt Hồi nghĩ ngợi: “Ý ngài là các lão nương nương cũng kết giao với nội quan?”
Tiểu hỏa giả không đáp, ngúc ngoắc đầu ra chiều kín miệng, “Cái này thì tôi không nói được.”
Nguyệt Hồi vội đưa đĩa bánh Quất Hồng về phía hắn, “Nào nào, ngài cũng ăn chút đi.

Không giấu ngài, tôi mới đến, chẳng hiểu tí gì về chuyện trong cung.

Ngài nhắc nhở tôi một chút, sau này tôi sẽ thật lưu ý, không đến mức mơ mơ hồ hồ đắc tội với ai cũng chẳng biết.”
Tiểu hỏa giả cầm lấy bánh, dẫu sao đồ ăn vẫn khiến người ta lỏng miệng hơn, cắn một miếng rồi bảo: “Được rồi, cô nương đã nói vậy, tôi đành chỉ điểm cho cô.


Mấy người như Hạ mỹ nhân của Phúc Nghi Cung, Tống Khang phi của Bảo Hoa Điện, nếu cô nương bắt gặp thì phải lễ phép với các nàng một chút.

Các nàng một người kết với Tần Cửu An, một người kết với Lạc Thừa Lương, tuy ngoài mặt vẫn giả vờ đoan chính, thực ra trong các lão nương nương ai cũng ngầm hiểu.

Người ta nhàn rỗi mà, cuộc đời có mấy đâu, hưởng thụ sung sướng của hiện tại lại chả hơn.

Đừng nhìn ai ai cũng cao quý, bên trong giống như quả phụ trẻ vậy đó, tìm một kẻ cho bọn họ chút thân mật, vừa có lợi lại vừa đỡ thèm, thoải mái được lúc nào hay lúc ấy.”
Nguyệt Hồi nghe xong thì ngây người, “Còn có thể đỡ thèm ư? Không lẽ Chưởng ấn cũng chịu để cho mấy lão nương nương đó tai họa?”
Tiểu hỏa giả hứ một tiếng: “Lão tổ tông không động tâm tư, ai dám? Nhưng mà cũng có vài người không thể chịu nổi nhớ thương, giống như vị ở Duyên Khánh Điện kia kìa, hôm nay nhiễm lạnh ngày mai bị bệnh, suốt ngày bày trò làm phiền lão tổ tông.

Nghĩ lại thấy cũng phải thôi, Vương nương nương còn trẻ, lão tổ tông chúng ta lại là giỏi giang nhường này, nói một câu đáng tát miệng, phàm là lão tổ tông mở lời, trong cung này ai mà chẳng muốn được qua lại với ngài ấy? Đừng nói Vương quý nhân, ngay cả Thái Hậu nương nương…” Lời phía sau thì ngậm lại, dù sao chỉ có thể hiểu ngầm, không thể hé ra.
Lần này đúng là Nguyệt Hồi được mở mang, trước kia luôn cho rằng thái giám tìm đối thực cùng lắm là lựa chọn trong đám ma ma cung nữ, không ngờ ngay cả nữ nhân của Hoàng Đế mà cũng dám tòm tem.

Theo lời tiểu hỏa giả nói, những lão nương nương kia như hổ đói rình mồi, còn Lương Ngộ chính là miếng thịt mỡ.

Nàng bỗng nhiên có chút cảm thông với Lương chưởng ấn, nữ nhân bị nam nhân đùa giỡn thì tủi hờn, chẳng lẽ nam nhân bị nữ nhân dây dưa thì không oan ức?
May mà Lương Ngộ không tự mình đi, nếu không nàng lại phải lo lắng ca ca sẽ bị người ta đạp hư mất.

Chỉ là bây giờ không tiện chạy vù ra hỏi thăm, đành đốt đèn chờ đến tận giờ thân, cuối cùng đằng minh gian đã có động tĩnh, Lương Ngộ gọi nàng cách tấm cửa sổ, “Sắp đến giờ rồi, đi theo ta nào.”
Nguyệt Hồi dạ, nhanh bước đuổi theo.
Từ nha môn Tư Lễ Giám đến hoa viên Từ Ninh Cung không quá gần, nếu là ngày thường hắn sẽ ngồi kiệu, lúc này ngại Nguyệt Hồi đang hóa trang thành thái giám, dù sao cũng không thể một mình ngồi kiệu mặc nàng theo sau, cho nên dứt khoát đi bộ cùng nàng.
“Cách bảy ngày Thái Hậu lễ Phật một lần, thời gian đều có quy chế, chúng ta vào Hàm Nhược Quán trước, sau tường có một cái buồng nhỏ, hàng năm đều khóa lại, muội vào trong đó nghe thật kỹ, về sau sẽ dễ làm việc hơn.”
Nguyệt Hồi gật đầu, trông mới thất thần làm sao.

Thỉnh thoảng lại liếc hắn, bởi vì nghe những lời tiểu hỏa giả vừa nói, nàng lại càng cảm thấy hắn quá là đẹp, sao mà giống một cái bánh thơm.
Lương Ngộ phát hiện ra nàng kỳ quái, quay đầu nhìn nàng, “Làm sao thế? Đang sợ ư?”
Nguyệt Hồi nói không phải, nghẹn một hồi lâu mới lên tiếng: “Không phải không thể tìm, chúng ta tìm người phải kỹ lưỡng một chút.

Đừng chọn người đã có gia có khẩu, đừng chọn người thân bất do kỷ, được không?”
Nàng đột nhiên xuất chiêu làm hắn chẳng hiểu ra sao, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bừng tỉnh, “Có kẻ nào nói xấu gì trước mặt muội rồi?”
Nguyệt Hồi rất nghĩa khí, kiên quyết lắc đầu, “Không có, là tự muội nhìn ra.”
Thế là trẻ con bắt đầu quản chuyện người lớn, bắt đầu lo lắng ca ca gặp phải người không tốt.
Hắn đi bên cạnh tường son, đứng trong nơi bóng tường đổ xuống nhẹ nhàng bật cười, khẽ véo má nàng: “Đừng lo lắng linh tinh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện