Nguyệt Hồi cũng coi như là một đứa bé rắn chắc, bị lăn lộn như thế, khi mới cứu được nôn đến mức mặt mũi tái mét, hắn ôm trong ngực mà nàng rũ rượi hết cả, cứ như thể chết một nửa rồi.

Kết quả là ngủ nguyên một ngày, đến buổi tối gần như đã sống lại, có thể dậy uống hai ngụm cháo, dựa vào thành giường không đến mức ngã xuống, cũng không còn buồn nôn.
Lương Ngộ cũng ăn cháo gạo tẻ, một đĩa nhỏ củ Cúc Vu, hai huynh muội cùng ăn.

Nguyệt Hồi ôm chén cháo, nếm ra hương vị buồn thương ngày còn nghèo khổ, “Tiến cung không được ăn ngon, phải ăn cái này…trong lòng khó chịu.”
Lương Ngộ nghe nàng lẩm bẩm, vẫn là dáng vẻ nhàn nhạt, “Hôm nay phải ăn thanh đạm một chút, ăn mặn quá sợ dạ dày muội không chịu nổi, dù sao ban đầu đã nôn nhiều thế rồi.

Chờ ngày mai đi, mai là tất niên, thích ăn gì cũng có.”
Nguyệt Hồi ngẫm nghĩ, chỉ đành chấp nhận.
Củ cúc vu nhai rồm rộp, nàng hỏi: “Thế là Thái Hậu bị cấm túc rồi sao? Muội sợ sau này nàng ta không để yên đâu.

Người chịu đựng quá nhiều không giống người chưa từng phải chịu đựng, người chịu đựng nhiều biết thế đạo gian nan, quân tử cũng khom lưng vì năm đấu gạo.

Người chưa từng chịu đựng thì cái tôi lớn, kiểu gì sau này cũng tìm cách báo thù, huynh phải cẩn thận một chút.”
Lương Ngộ ừ một tiếng, cúi đầu uống cháo, từ nhỏ hắn đã được dạy dỗ tốt như vậy, khi ăn khi uống không hề phát ra tiếng động.

Nguyệt Hồi nhìn hắn, thường có cảm giác hâm mộ cực kỳ, chỉ tiếc Lương gia suy tàn quá sớm, nếu nàng cũng được qua tay cha mẹ, không phải lưu lạc bến thuyền, có lẽ nàng cũng sẽ là cô nương văn nhã an tĩnh, thấy hoa rơi nước chảy cũng có thể vịnh ra thơ.
Lương Ngộ ăn xong, bỏ bát đũa xuống rồi mới nói: “Thực ra lúc đó làm như vậy, giúp muội xả giận là một chuyện, càng quan trọng hơn là để cảnh tỉnh Thái Hậu, cho nàng ta biết nặng nhẹ.

Đời này của nàng quá trôi chảy, thường làm việc theo cảm tính, khi trước Tiên Đế dung túng nàng ta, giờ đến lượt Tân Hoàng mà nàng ta vẫn vậy thì không ổn.

Tuy chuyện lập Hậu là lừa gạt mà qua, về sau còn cả tự mình chấp chính, nếu đến ngày đó nàng ta hồ ngôn loạn ngữ trên triều thì Hoàng Thượng cũng không nhịn nổi.

Cho nên không để nàng ta lên tiếng mới là kế sách vạn toàn, chỉ cần nàng ta an phận thủ thường, Hoàng Thượng hiếu thảo với nàng, chúng ta cũng kính trọng nàng.

Chỉ sợ nàng ta điên điên khùng khùng, không thèm để ý trước sau.

Trong hậu cung nàng ta thích quậy nháo thế nào cũng được, nhưng trên triều đều là quân thần thiên hạ, không chấp nhận được nàng ta làm bậy.”

Nguyệt Hồi gật gù, “Thực ra ở ngoài có rất nhiều người như nàng.

Mấy lão thái thái nhàn rỗi quá, suốt ngày đỏ mặt tía tai với con cháu, làm ầm làm ĩ với con dâu, đòi sống đòi chết.”
“Nhưng Thái Hậu không thể giống mấy lão thái thái bên ngoài, nàng là người từng làm quốc mẫu.” Lương Ngộ thấy nàng ăn xong rồi, cất giọng gọi người bên ngoài vào thu dọn, nói: “Muội đừng bận tâm mấy thứ đó làm gì, ta lăn lộn quan trường mấy năm nay, biết hết cả rồi.”
Nguyệt Hồi vỗ đầu nói cũng đúng, “Muội vẫn nên nghĩ xem mai nên ăn gì thì hơn!” Dừng một chút lại buồn bã, “Chúng ta ở lại trong cung, còn Tiểu Tứ thì phải làm sao bây giờ.

Mấy năm trước muội với nó toàn ở cùng nhau, đêm 30 uống cháo khoai lang đỏ ăn bánh hành, ăn xong thì ra ngoài xem pháo hoa…Năm nay nó chỉ còn một mình, lại không cha không mẹ, chẳng có ai để bầu bạn, quạnh quẽ biết bao.”
Nàng vẫn luôn nhớ thương Tiểu Tứ, cứ như thể Tiểu Tứ là đứa bé không lớn nổi.

Lương Ngộ nói: “Muội sợ nó không gia không nghiệp thì mua một cái nhà là được.

Ta sắp xếp cho nó một trạch viện, sang năm tính chuyện hôn nhân, những gì muội không chăm được thì có vợ nó chăm, cũng tránh cho muội canh cánh suốt ngày.”
Nguyệt Hồi vừa nghe đã đồng ý: “Cứ vậy đi, ngày mai huynh giúp muội chuẩn bị một hộp đồ ăn, lấy tên muội đưa cho Tiểu Tứ, con chó phú quý không quên bạn nghèo mà.”
Lương Ngộ gật đầu, đứng dậy nói: “Không còn sớm đâu, lát nữa gọi người đưa nước ấm tới, muội tắm xong thì đi ngủ đi.”
Nguyệt Hồi lại ngượng ngùng, “Muội lại bá chiếm phòng huynh rồi, hay là…muội lại về tha thản vậy.”
Lương Ngộ nói không cần, “Cửa cung hạ khóa hết rồi, trời cũng lạnh, muội ngoan ngoãn ngủ, đừng gây chuyện là được.”
Thực ra Nguyệt Hồi rất thích ở trong phòng này, vì nó có hương vị của ca ca.

Bởi vì là ruột thịt nên mới vậy chăng, người khác sợ hắn, nàng lại không sợ hắn chút nào, xoa tay lẩm bẩm: “Nơi này khá tốt, vừa có nắng vừa có giường đất, cho muội ở đây mỗi ngày muội cũng chịu…”
Lương Ngộ nghe xong chỉ mỉm cười, vén mành ra cửa, đi về vi phòng cách vách.
Tư Lễ Giám có rất nhiều người làm việc, nhưng đến sau khi cửa cung hạ khóa, cơ bản chỉ chừa lại 3 4 tiểu thái giám trực đêm.

Còn lại mỗi người có chỗ của mình, phẩm giai thấp thì ở lại cung, phẩm giai cao thì xuất cung về phủ, bởi vậy vào đêm rất đỗi thanh tịnh, khác hẳn ban ngày người đến người đi.
Hôm nay là 29 tháng Chạp, không khí ăn tết cũng dần ngấm vào tâm trạng.

Những năm trước hắn rất sợ tết, bởi vì trong nhà chẳng còn ai, lại chưa vặn ngã được Uông Chẩn, ngay cả bài vị cha mẹ cũng không thể thờ phụng.

Năm nay tốt rồi, Nguyệt Hồi đã trở về, hắn không còn lẻ loi một mình nữa, không đến nỗi vô cùng vui mừng, ít nhất tâm tình cũng không hề tuột dốc.
Không biết nhà ai thiếu kiên nhẫn mà đốt trước hai quả pháo kép.

Đùng một tiếng đón lấy tuyết bay lên tận trời, bắn ra chùm lửa trên không trung.

Hắn dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn xung quanh, không chờ được đến tiếng thứ hai.

Lửa tan, khắp thế giới đẫm mùi lưu huỳnh, hắn che mũi lại, vén mành đi vào căn phòng cách vách.
Hôm nay chính vụ đã xong, nhưng cung vụ vẫn phải hỏi đến, cuối năm các loại chi phí đều tụ về, còn cả khoản tiền để sang năm đại hôn nữa, cũng phải dặn dò nhà kho chuẩn bị.

Mở sổ sách ra xem, từng hàng chữ nhỏ xíu um tùm, nhìn mà quáng mắt.

Cuối cùng cũng miễn cưỡng xem xong tồn kho của các Tư phòng, đã sắp đến giờ tý.
Mấy năm nay những Thiếu giám trực đêm của Tư Lễ Giám rất có quy củ, cứ đến nửa đêm đều có điểm tâm hầu hạ.

Trên ấm trà có hai khay đồ ăn vặt, không phải để no, chỉ là để cho miệng không nhàn rỗi.
Tiểu thái giám đưa đến trước cửa, nhẹ giọng hồi bẩm: “Lão tổ tông, tiểu nhân mang điểm tâm tới cho ngài.”
Hắn vốn định nói không cần, bỗng nhớ đến nha đầu tham ăn kia, liền bảo để lại.
Bên trong cái chén đậy nắp là bánh trôi nhỏ nấu với bã rượu ngọt, bánh trong suốt mập mạp, cái lớn cái bé to tầm ngón tay.

Có mấy hạt đường ở trong, còn rắc thêm một nhúm hoa quế khô, đây là món ăn nhẹ thường thấy ngày tết.

Lương Ngộ đậy cái nắp lại chuẩn bị đem sang phòng cách vách, ra cửa thấy đèn trong phòng nàng vẫn sáng, gọi nàng hai tiếng.

Đáng tiếc chẳng thấy động tĩnh gì, xem ra là quên thổi tắt đèn, hắn có chút thất vọng, lại cầm chén về, cái chén phù dung để trên mặt bàn, dần dần lạnh băng.
Ngày hôm sau là 30, đến cuối năm lại được nhàn hơn ngày thường một chút, ngay cả Hoàng Đế cũng không cần dậy sớm.

Lương Ngộ dặn Dương Ngu Lỗ trông chừng, còn mình thì xuất cung chuẩn bị thăm viếng những người trước kia từng có lui tới.
Một chiếc xe ngựa, một tiểu hỏa giả đi theo, không cần đến uy nghi Chưởng ấn.

Hắn đi đến mấy nhà, dừng lại trước cửa đưa danh thiếp, đó là những người ngày trước có ân dìu dắt hắn, hiện giờ đã có tuổi rồi về ở ẩn, mỗi năm hắn vẫn đến theo lệ thường, chúc từng nhà năm mới tốt lành.
Hai nhà đầu tiên cực lực mời hắn vào uống trà, hắn đều uyển chuyển từ chối, tránh cho người ta thêm phiền.


Đến nhà thứ ba vẫn đưa danh thiếp cho gác cổng như cũ, người bên trong ra mời, hắn liền cầm quà tết đi vào.
“Sắp năm mới rồi, con đến chúc Nhị thúc năm mới hạnh phúc.” Lương Ngộ cung kính vái chào, “Xem khí sắc lần Nhị thúc lần này tốt hơn khi trước nhiều, gần đây có còn hay đau đầu không?”
Người được hắn gọi là Nhị thúc tên Thịnh Thời, từng là Kinh lịch của Kinh Lịch Ty Tông Nhân Phủ.

Tông Nhân Phủ quản lý danh sách cửu tộc của Hoàng Đế, cũng coi như có tiếng trong cung.

Ngày trước Lương Ngộ tiến cung được là nhờ vào quan hệ với Thịnh Thời, còn vì sao Thịnh Thời lại chịu giúp, thực ra là vì Thịnh gia có sâu xa với Lương gia.
Nghiêm túc mà nói, Thịnh Thời là người quen cũ của cha Lương Ngộ, thời trẻ Thịnh gia cũng từng sống ở Tự Châu mười mấy năm.

Sau này Thịnh Thời ra làm quan mới dọn vào kinh thành, hai nhà dần lui tới ít đi.

Nhưng mà tình cảm nhiều năm khó lòng xóa bỏ, Lương gia gặp tai họa ngập đầu, Lương Ngộ khó khăn lắm mới tìm được đến Thịnh Thời, ông ấy khóc lóc một trận, tiếp theo lại là nhiều phen dàn xếp, đưa được Lương Ngộ vào cung, đưa đến bên cạnh Sở Vương không ai yêu thích.
Mười một năm rồi, thoáng qua như giấc mộng.

Sức khỏe Thịnh Thời luôn không tốt, đến khi có tuổi thường xuyên đau đầu, hai năm trước lại bị lịch tiết(*), chân sưng to như miệng bát, vì thế đành cáo ôm về hưu.
(*) Bệnh thống phong (hay là bệnh gút).
Ông lão gặp được Lương Ngộ vẫn rất thân thiện, kéo tay Lương Ngộ đi vào phòng, cười nói: “Phương thuốc lần trước con tìm cho ta uống đỡ không ít.

Khi trước hễ phát tác là đau khủng khiếp, bây giờ không còn nặng thế nữa, còn tăng được mấy cân.

Con bận thế thì hà tất phải đến đêm nay, chờ qua năm rảnh rỗi hẵng đến uống cùng ta mấy chén.”
Có tên sai vặt đưa trà vào, Lương Ngộ nhận lấy, tự mình rót trà cho Thịnh Thời, vừa nói: “Uống rượu còn nhiều lúc mà, ngày cuối năm không thể không tới vấn an.

Dạo này con bận quá, không đến thăm thúc được, mong Nhị thúc không trách tội.

Hẳn Nhị thúc đã nghe đến biến hóa trong triều, từ việc nắm quyền phê hồng cho đến chính thức lên triều, con đã không phụ kỳ vọng của cha.”
Thịnh Thời gật đầu, nhất thời muôn vàn cảm khái: “Trước đây Đại Nghiệp có thánh dụ nói nội quan không được đọc sách, không được tham gia chính sự, bây giờ thì thế nào.

Con có thể ngang hàng với địa vị Nội các, đúng là sảng khoái, cha mẹ con ở dưới suối vàng cũng được nhắm mắt.

Tháng trước ta nghe nói Uông Chẩn chết ở Sa Điền, biết ngay là bút tích của con, tiểu tử ngoan, không uổng công cha mẹ con nuôi dưỡng.

Chỉ là Nhật Bùi à, làm quan càng lớn thì càng phải cẩn thận, đề phòng Hoàng Đế nể trọng con, cũng kiêng kị công lao của con.”
Lương Ngộ vâng, “Con ghi tạc lời Nhị thúc dạy trong lòng, hôm nay đến còn có tin tốt khác muốn báo cho Nhị thúc.”
Thịnh Thời ồ lên, “Tin tốt gì thế?”
Cho dù sự tình đã xảy ra rất lâu, khi hắn nhắc đến, giọng nói vẫn run rẩy mang theo chút kích động, “Nhị thúc, con tìm được Nguyệt Hồi rồi.”
Thịnh Thời ngạc nhiên lắp bắp: “Trời xanh ơi, thực sự tìm được rồi?”
Lương Ngộ gật đầu, “Dáng vẻ, tuổi tác, vết bớt, thói quen ngày nhỏ, mọi thứ đều đúng hết.

Con vốn định đưa Nguyệt Hồi đến gặp thúc, nhưng nghĩ lại đành thôi.

Con bò được đến địa vị hôm nay, thực ra vẫn chẳng được thư thái, chẳng may bị người ta đào ra thân thế thì rất phiền toái.

Nói đâu xa, ngay việc Uông Chẩn và mấy tên Tư Lễ Giám chết cũng đã thành nhược điểm buộc tội.”
Thịnh Thời nói đúng thế, “Sau này sẽ luôn có cơ hội gặp mặt, hiện tại quan hệ của chúng ta cũng phải kiêng dè, nếu đưa Nguyệt Hồi đến lại càng thêm khiến người ta để ý.” Vừa nói vừa thở dài, “Thời gian trôi nhanh quá, ta còn nhớ rõ dáng vẻ cha con, thường xuyên nghĩ lại mấy chuyện ngày xưa.

Khi đó mẹ con sinh Nguyệt Hồi, gửi thư đến kêu sợ, thím con còn đi Tự Châu một chuyến.

Lúc ấy thím con cũng chưa từng sinh nở, đánh liều đi vào phòng sinh, đưa Nguyệt Hồi đến với cuộc đời.

Mười một năm, chớp mắt liền qua, mười một năm xảy ra biết bao nhiêu chuyện, cha mẹ con không còn, thím con cũng không còn, chỉ còn con quỷ bệnh là ta, đáng nhẽ nên sớm đi đoàn tụ cùng bọn họ mới đúng.”
Ông lão nói mấy câu, nhưng mà Lương Ngộ nghe xong lại bất tri bất giác đặt tâm tư lên câu “thím con cũng chưa từng sinh nở”.
Vì sao lại là “cũng”, chẳng phải nên là “còn” sao? Hắn ở trong Tư Lễ Giám mấy năm nay, nuôi thành tật xấu hay so đo từng chữ, những chi tiết người bình thường không để ý, lọt vào tai hắn lại phóng đại ngàn vạn lần.
Hắn có chút khó hiểu, lại không tiện truy vấn, cười nói: “Tự Châu cách kinh thành hơn ba nghìn dặm, thím một mình đến Tự Châu là để chăm mẹ con sinh Nguyệt Hồi sao?”
Thịnh Thời nói đúng vậy, nhưng mà nói xong hơi ngẩn ra, lại hàm hồ có lệ: “Cũng không đơn thuần chỉ là vì Nguyệt Hồi, còn có mấy việc…phải về nhà cũ xử lý.”
Lương Ngộ nghe ra được, câu cuối rõ ràng là để lấp liếm.

Trên đời có những ước định đã thành quy củ, nhà nào sinh con đầu lòng cũng là quan trọng nhất.


Nếu đứa đầu là con trai thì cũng chẳng sợ hãi gì khi sinh đứa thứ hai, không đến mức cần một người bôn ba mấy ngàn dặm tiếp thêm can đảm.
Lương Ngộ trầm mặc, nhìn vào Thịnh Thời, “Nhị thúc, có phải thúc giấu con việc gì không?”
Thịnh Thời nói không có, “Mấy năm nay liên tục mưa gió, có chuyện gì để mà giấu con đâu.”
Thực ra hắn cũng từng cảm thấy có gì đó không đúng, cũng không phải ngày một ngày hai, chỉ là tình cảm cha con vẫn còn đây, không đành lòng đi tìm tòi.

Khi xưa để lạc mất Nguyệt Hồi, Thịnh Thời từng dặn hắn không cần biết phải tốn bao nhiêu sức lực, nhất định phải tìm được nàng về, Nguyệt Hồi là sinh mạng của mẹ hắn.

Khi đó những lời này cũng không khó lý giải, mẹ hắn ba mươi hai mới sinh Nguyệt Hồi, đứa con út lạc đi mất, đương nhiên không còn mặt mũi mà nhìn mẹ.
Thịnh Thời vốn nghĩ có thể che lấp được, kết quả là sau một lúc lâu không thấy nói gì, hắn bỗng mở miệng một câu như ập thẳng vào đầu người ta, “Mẹ con hai mươi tư tuổi mới đẻ con…”
Hai mươi tư tuổi mới sinh, quả thật việc nối dõi gian nan.

Người bình thường thành thân năm mười sáu mười bảy, nếu 2 3 năm không thấy động tĩnh đã cuống quýt hết cả.

Mẹ hắn chờ đến tận hai mươi tư, có thể thấy được cha khoan dung đến nhường nào.

Nhưng nếu hai mươi tư vẫn không thể có thai thì sẽ ra sao?
Lương Ngộ đứng lên, chắp tay cười nói: “Đến được một lúc rồi, buổi tối trong cung còn có đại yến thiên địa, con sợ đám hầu bên dưới lo liệu không tốt, phải về sớm một chút giám sát.

Nhị thúc giữ gìn sức khỏe, đến khi hết bận con lại tới chơi.

Con mang cho thúc mấy củ sâm núi, Nhị thúc cứ dùng, dùng hết thì sai người tới báo cho con, con sẽ lại đưa đến.”
Thịnh Thời gật đầu, nỗ lực bày ra dáng vẻ bình thản, dặn dò hắn cẩn thận vạn sự theo thường lệ, tiễn hắn đến tận trước cổng.
Trong ngoài cánh cổng là hai thế giới khác hẳn, Lương Ngộ xoay người nói: “Thịnh đại nhân dừng bước, trời lạnh lắm, mời đại nhân quay vào thôi.” Rồi bái biệt lên xe, tiểu hỏa giả kéo càng xe về cung.
Dương Ngu Lỗ đã đứng chờ sẵn ngoài cổng, thấy hắn về liền hồi bẩm một loạt khâu chuẩn bị cho đại yến.

Lương Ngộ nghe xong lại dặn dò những chi tiết rất nhỏ, cảm thấy không còn trở ngại gì nữa, lúc này mới lên tiếng truyền Đương đầu Đông Xưởng Cao Tiệm Thanh vào nghe lệnh.
Đông Xưởng rất gần, không bao lâu người đã có mặt.

Cao Tiệm Thanh là Tứ đương đầu của Đông Xưởng, xếp hạng không tính là cao nhưng làm việc rất ổn thỏa, vừa tiến vào liền chắp tay về phía trước, “Xin nghe Đốc chủ sai bảo.”
Lương Ngộ ừm một tiếng, “Cuối năm rồi, có một việc muốn giao cho ngươi.

Lập tức thông báo cho gác ngầm ở Tứ Xuyên tìm hết những bà đỡ từng đảm nhiệm đỡ đẻ trong nội trạch của Tri phủ Tự Châu.

Bảo bọn họ kê ra danh sách đỡ đẻ, cho bồ câu đưa thư vào kinh đem đến cho nhà ta.”
Cao Tiệm Thanh vâng, lĩnh mệnh lui ra.
Lương Ngộ ngồi một mình trong noãn các, trời vẫn âm u, ánh sáng le lói trong phòng nhập nhòe không rõ, giống như một người lún vào vũng bùn, chẳng bao lâu sẽ bị nuốt chửng hết.

Hắn không biết có phải do suy nghĩ quá nhiều hay không, cho nên mới dùng mấy mánh khóe phá án lên chính mình.

Có lẽ tra tới tra lui cũng chỉ là hiểu lầm, nhưng mà không sao, tra một chút để được an tâm, không có gì không tốt.
Lúc này ngoài của có một bóng người gầy gò xuất hiện, Nguyệt Hồi dò xét đi vào.
Người sau án lại một lần nữa thẳng lưng, giãn mày mỉm cười, “Xuống giường được rồi? Còn chóng mặt không?”
Nguyệt Hồi đáp: “Muội khỏe rồi.

Nếu không có gì quan trọng thì muội về Càn Thanh Cung.

Hoàng Thượng vừa mới sai người tới hỏi, muội phải qua đó báo bình an cho hắn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện