Đông Xưởng làm việc cực kỳ nhanh, chỉ tốn hai canh giờ để tìm ra những bà đỡ năm đó.
Cao Tiệm Thanh đem theo danh sách vào cung bái kiến Lương Ngộ, nâng tay trình lên, nói: “Trong 30 năm tổng cộng có 7 người nhậm chức Tri phủ, trong đó 4 người đương độ tráng niên, từng sinh con đẻ cái trong nhiệm kỳ.

Ti chức tính thử, gộp cả thê lẫn thiếp thì có tổng cộng 12 đứa trẻ ra đời.

Tự Châu không giống kinh thành, không nhiều bà đỡ lắm, có một bà lão họ Vương tay nghề tốt nhất, các quan lại và phú hộ cần đỡ đẻ đều mời bà ta.”
Danh sách nho nhỏ kia là được buộc vào chân bồ câu chuyển về, tờ giấy bé xíu cuộn tròn lại, hắn nắm trong tay, thế rồi lại do dự, không dám mở ra.
“Hỏi kỹ chưa? Không sai sót gì đấy chứ?”
Cao Tiệm Thanh đáp: “Bẩm Đốc chủ, chắc chắn không sai ạ.

Gác ngầm không đơn thuần chỉ điều tra bà đỡ, ngay cả dược bà, sư bà(*) cũng được điều tra cả, xác nhận đúng hết mới dám thông báo vào kinh.”
(*) Dược bà: bán thuốc.

Sư bà: bà đồng.

(Nằm trong tam cô lục bà)
Lương Ngộ gật đầu, đặt cuộn giấy kia xuống mặt bàn, đè tay lên.
Ánh nắng buổi chiều nhạt dần lạnh dần, noãn các đốt hương nồng, khói bay bảng lảng như mây mù.

Cao Tiệm Thanh thấy hắn không nói gì, không khỏi có chút nhút nhát, chỉ thi thoảng liếc vội một cái rồi lại cúi đầu, không dám nhiều lời.
Một lúc lâu sau mới thấy hắn lên tiếng: “Hai tên Nam Bi kia khai cung rồi, ngươi đi báo cho Đại đương đầu điều động 30 người từ hai phiên hiệu Đen – Vàng đến Lưỡng Quảng.

Đến đó rồi thì không được để lộ ra, cải trang âm thầm nghe ngóng, túm được hang ổ loạn đảng rồi thì phải vây quét lại ngay.”

Cao Tiệm Thanh dạ vâng, nhất thời do dự có nên cáo lui hay không, đợi một lát sau mới nghe hắn nói “đi đi”, vội chắp tay hành lễ rời khỏi noãn các.
Trong phòng không có ai, Lương Ngộ nhấc tay lên, nhìn chằm chằm mẩu giấy kia thật lâu.

Dù sao cũng đã đi đến bước này, chân tướng đang ở ngay trước mắt, mở nó ra, nhìn rõ hết rồi, cái nhọt trong lòng cũng được nhổ bỏ.
Nắm tay vào rồi lại thả lỏng, thả lỏng ra rồi lại nắm vào, cuối cùng hắn vẫn cầm lên, chầm chậm mở cuộn giấy ra.
Những Tri phủ khác không cần xem, chỉ cần tìm thấy cái tên Lương Lăng Quân là được.

Nhưng mà bên dưới cái tên này chỉ ghi có một con gái, chẳng còn gì khác.
Hắn chống tay lên thái dương, trong đầu chỉ còn là mờ mịt, mỗi lần nhìn lại dòng chữ kia lại là một lần chới với, không biết sẽ trôi dạt đến đâu.

Cẩn thận tính toán thời gian, hắn được sinh ra khi cha vẫn đang giữ chức, Nguyệt Hồi cũng thế, nhưng vì sao trong ghi chép sinh đẻ của hậu trạch các Tri phủ tiền nhiệm chỉ thiếu tên một mình hắn?
Không có bà đỡ đỡ đẻ hắn, chứng tỏ hắn căn bản không phải do mẹ sinh ra.

Hắn ngồi sau án cười khổ, thì ra mình cũng giống Tiểu Tứ, đều là mồ côi, hắn được Lương gia nhận nuôi từ nhỏ.
Chẳng trách hắn và Nguyệt Hồi chẳng giống nhau một chút nào, dù là bề ngoài hay là tâm tư tính kế, hai huynh muội đều khác xa vạn dặm.

Không phải mọc ra từ một thân cây, mỗi người một hướng, giống nhau thế nào cho nổi! Thực ra nếu nói không hay biết gì thì cũng không hẳn, khi cha hắn đến tuổi 40 bị mắc bệnh tiêu khát(*), nghe nói chứng bệnh này di truyền suốt từ các đời tổ tiên.

Có một lần bệnh phát tác, cha nằm liệt giường không dậy nổi, hắn nghe thấy cha mẹ nói chuyện, mẹ hắn luôn miệng nói may mắn không thôi, rằng về sau Nhật Bùi sẽ không phải gánh chịu thứ bệnh này.
(*) Ngày nay gọi là bệnh tiểu đường.
Lúc ấy nghe xong cũng chỉ bỏ đó, tuy có chút nghi hoặc nhưng cũng chẳng để vào lòng.

Đến bây giờ mọi thứ được phơi bày ra, bỗng nhiên cảm thấy hai mươi lăm năm giống như giấc mộng, bất tri bất giác đã đi tới bước đường này.
Không thể nói rõ cảm xúc hiện giờ là thể nào, cha mẹ đã chẳng còn nữa, mọi phiền muộn lẫn vô vọng đều chẳng ai an ủi, đến một người tâm sự hắn cũng chẳng có.

Hắn đứng lên, vô định đi lòng vòng trong noãn các, thất vọng qua đi mới từ từ bình tĩnh lại, hắn được cha mẹ nâng niu như châu như ngọc đến năm mười bốn tuổi, nếu không có tai họa bất ngờ thì hiển nhiên đến giờ vẫn sẽ là cha hiền con thảo, ơn dưỡng dục lớn hơn cả trời, có phải ruột thịt hay không cũng đâu làm sao.
Nhưng mà vẫn cần phải chứng thực, chỉ mong những bà đỡ đó nhớ nhầm.

Hắn nhét tờ giấy vào tay áo, cưỡi ngựa một mình ra khỏi cung đến phủ Thịnh Thời.

Hiện giờ Thịnh Thời sống một mình trong một trạch viện lớn, sau khi vợ chết thì con trai duy nhất ngoại phóng làm quan, bởi vậy nên giữa ngày tết nhất mà trong phủ vẫn lạnh lẽo.
Thịnh Thời thấy Lương Ngộ đến, vui mừng qua đi liền cảm thấy có điều không ổn.

Lương Ngộ chưa vào chuyện luôn, nói gần nói xa: “Nhị thúc một thân một mình quạnh quẽ quá, chờ năm nay con xem trong triều còn thiếu chỗ nào không, điều Thoái Chi về kinh nhậm chức, Nhị thúc còn có người chăm sóc.”
Thịnh Thời nói không sao: “Nó là võ tướng, không giỏi giao tiếp với người ta, kinh thành khác hẳn trời đất rộng lớn bên ngoài, để nó ở lại ngoại trấn mới càng tự do.”
Lương Ngộ nghĩ ngợi: “Thế thì chọn lấy nha đầu thu phòng vậy, cho một danh phận, càng thêm tận tâm hầu hạ.”
Thịnh Thời cười xua tay: “Ta đã tuổi này rồi, không nỡ chà đạp những đứa bé đó.

Năm nay đang tính gả chúng nó ra ngoài đây, con còn bảo ta thu phòng.”
Mục đích Lương Ngộ tới đây không phải vì chuyện này, đẩy đưa qua lại mấy câu xong, cuối cùng cả hai đều im lặng, ngồi đối diện nhau có chút xấu hổ.
Thịnh Thời liếc hắn một cái, trong lòng lo lắng, nhưng biết đâu hắn đến vì chuyện gì khác thì sao, liền cười nói: “Mồng một thế này, con đến chỉ là để khuyên ta nạp thiếp?”
Lương Ngộ lắc đầu, cuối cùng cũng lấy cuộn giấy kia ra, đưa cho Thịnh Thời, “Nhị thúc, thúc xem qua cái này đi.”
Thịnh Thời mở ra xem, vừa liếc mắt đã hiểu ra ngay, sợ hãi cái gì thì cái đó sẽ đến, Lương Ngộ thực sự bắt đầu hoài nghi thân thế của mình rồi.
“Nhị thúc biết thủ đoạn làm việc của Đông Xưởng mà, chỉ cần lên tiếng là chưa đầy hai ngày sẽ có tin tức đưa vào kinh.

Ban nãy Đương đầu đem cái này đến cho con, đây là danh sách đỡ đẻ cho nội trạch các Tri phủ Tự Châu trong vòng 30 năm, có Nguyệt Hồi trong đó, nhưng mà…lại chẳng có con.” Hắn dừng một chút mới tiếp, “Nhị thúc, con không đòi hỏi gì khác, con chỉ muốn một câu nói thật, con không phải con ruột của cha mẹ con, đúng không?”

Quả nhiên sắc mặt Thịnh Thời xám xịt lại, chỉ là không muốn thừa nhận, ấp úng qua loa: “Đã hai lăm năm rồi, có khi mấy bà đỡ kia chẳng còn minh mẫn, sao có thể dựa vào cái này mà nói con không phải con ruột cho được.”
Lương Ngộ cười, “Nhị thúc đừng quên con kiếm sống bằng gì, phàm là chuyện con muốn biết thì không một ai giấu nổi con.

Con đặc biệt tới hỏi Nhị thúc là vì con không muốn lại phải miệt mài tra xét, con không muốn biết mình từ đâu ra, cũng không muốn nhận tổ quy tông, nhưng có một chuyện con nhất định phải biết, rốt cuộc con có phải cốt nhục của cha mẹ con hay không?”
Thịnh Thời buồn bã nhìn hắn: “Nhật Bùi…”
Lương Ngộ cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Ơn sinh ra chẳng bằng ơn nuôi lớn, cho dù con dùng hết tu vi cả đời cũng muốn báo thù cho cha mẹ, đây là tâm nguyện của con.

Nhưng mà Nhị thúc, thúc không nên gạt con, tương lai vẫn còn vài thập niên nữa, thúc giấu được con cả đời sao?”
Thịnh Thời nghẹn lời, cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn thở dài não nề.
“Con…quả thực không phải con ruột của cha mẹ con.

Sau khi bọn họ thành thân, mẹ con mãi vẫn không thể mang thai, đợi rất nhiều năm, mong rất nhiều năm, thế nhưng vẫn chẳng thể nghênh đón đứa con của chính mình.

Đến tận năm ấy mẹ con hai mươi tư tuổi, bà ấy nghĩ đời này sẽ không thể mang thai được nữa, cho nên đã nhận nuôi con.

Con đến Lương gia khi mới đầy tháng, mi thanh mục tú, cha mẹ con yêu con biết bao, thực sự coi con như cốt nhục mà nuôi nấng.

Đến khi mẹ con mang thai Nguyệt Hồi, khi đó bà ấy còn cười mình là trai già đẻ ngọc, cũng nói mong có thể sinh ra một bé gái, thế là trai gái song toàn…” Thịnh Thời dừng một chút, nghiêm nghị tiếp lời: “Con xem, con vẫn luôn ở trong tim bọn họ, bọn họ cũng chẳng mong sẽ sinh tiếp một đứa con trai, có thể thấy đối với họ con chẳng khác gì ruột thịt.

Ta vốn định vùi bí mật này xuống mãi mãi, nhưng bây giờ con đã hỏi, ta chẳng thể giấu nổi nữa.”
Lương Ngộ bình tĩnh gật đầu: “Đa tạ Nhị thúc đã nói sự thật cho con, nói thẳng hết ra, trong lòng con cũng không bứt rứt gì nữa.”
Thịnh Thời cụp mắt nói: “Con buồn khổ, Nhị thúc biết, con có trách ta khi trước đã để con vào cung?”
Lương Ngộ lắc đầu: “Là tự con khăng khăng muốn vào cung, không có Nhị thúc thì không có con của ngày hôm nay.

Con cũng nói rồi, cha mẹ là cha mẹ của con, để báo thù cho cha mẹ, dù tan xương nát thịt con cũng không màng.” Hắn đứng lên, thở hắt ra, “Con tranh thủ lúc rảnh tới đây hỏi han, bây giờ chân tướng đã rõ, con mới có thể hồi tâm làm việc.

Nhị thúc dừng bước, con đi đây.”
Hắn chắp tay, xoay người đi ra cửa lớn.

Thịnh Thời đứng trông theo, hắn vội vàng đi xa, tuy mặc một thân hoa phục quyền to thế lớn, rốt cuộc bóng lưng ấy vẫn khó giấu nổi nỗi tang thương.
Biết rõ thân thế rồi thì sẽ thế nào, chỉ càng tự tìm phiền não.

Hắn tự biết rõ trong lòng vậy thôi, không định nói cho Nguyệt Hồi.

Hắn vốn dĩ là kẻ bị bỏ rơi, hưởng thụ ở Lương gia mười bốn năm, bây giờ vẫn còn có thể nghe nàng gọi ca ca ỉ ôi, hắn không dám nói, bởi vì khi sự thật rách toạc ra, ngay cả chút tình thân này cũng sẽ mất hết.
Tư Lễ Giám vẫn cứ người đến người đi, nha môn này gánh vác mọi việc vụn vặt trong cung, sinh ra đã mang mệnh nhọc lòng.

Hắn nghe người ta hồi bẩm từng việc vặt vãnh, nhẫn nại sai khiến đâu vào đó, thế rồi ngồi im như phỗng một mình trong trị phòng.
Mặt trời sắp xuống núi, xuyên qua cửa sổ phía tây trông ra, vầng sáng không có uy lực gì đang treo đằng chân trời, giống như lòng đỏ trứng gà rơi vào trong bát.

Chiều hôm ập đến từng chút một, hắn vẫn chẳng truyền đèn, cứ ngồi một mình trong bóng tối.
Hắn muốn được yên tĩnh, đáng tiếc Nguyệt Hồi lại chẳng chịu buông tha.
Nàng chạy vọt từ ngoài vào, hùng hổ lỗ mãng, trên mặt còn đầy bực tức, vừa vào đã khóc: “Dế ơi, ca ca ta bị gà ăn rồi.”
Kêu gào hỗn loạn một hơi, Lương Ngộ trướng cả đầu: “Ca ca muội bị gà ăn lúc nào?”
(*) Con dế tiếng Trung là 蝈蝈/guo guo/, phiên âm ‘quắc quắc’, Nguyệt Hồi tức quá nên gọi lẫn lộn ca ca quắc quắc hết cả lên.
Nàng ngẩn ra, vội vàng sửa lại: “Không phải ca ca, là dế.” Nàng hùng hồn mách tội: “Chính là tại Tư trướng, khi muội đi qua Ngự Thiện Phòng gặp phải nàng ta, nàng ta nói muốn xem dế của muội, khăng khăng đòi mở lồng nhìn thử.


Thế là dế của muội nhảy vọt ra mất, nhảy trúng vào lồng gà, con gà kia mổ xuống một cái, nuốt gọn nó luôn.”
Lương Ngộ nhìn nàng vừa kể vừa khóc, vừa đáng thương vừa buồn cười, hắn chỉ đành an ủi, “Được rồi, cũng chỉ là con côn trùng, ta sai người kiếm con khác đến là được.”
Nhưng nàng không nghe, “Muội nuôi nó lâu như thế, nuôi đến mức cánh nó sắp nở hoa ra rồi! Rõ ràng nàng ta cố ý, ngay từ ngày đầu muội tiến cung nàng ta đã chèn ép muội, nếu không phải vì e ngại huynh thì chắc chắn nàng ta đã hại chết muội rồi!” Nàng càng nghĩ càng giận, “Dù nó chỉ là dế của muội, không phải con dế ngự kia của Hoàng Thượng, nhưng mà muội coi nó như bảo nối, sao nàng ta nỡ hại người như vậy cơ chứ!”
Lương Ngộ thở dài nhìn nàng, “Thế phải làm sao đây? Chỉ vì một con trùng mà xử lý nàng ta như xử lý hai ma ma Từ Ninh Cung?”
Tuy trong lòng không thoải mái, nhưng thực ra động đến mạng người thì Nguyệt Hồi không đành, hắn nói như vậy, nàng đành tự xả bớt giận, phụng phịu đáp: “Bỏ qua vậy, cũng chỉ là một con dế…” Nói xong ngồi xuống nam khang, “Ca ca, huynh ăn cơm chưa?”
Lương Ngộ nói vẫn chưa: “Muội ở lại đây ăn đi, lát nữa ta đưa muội về tha thản.” Thấy nàng vẫn rầu rĩ không vui, đứng dậy rót một chén trà đưa tới: “Mấy nữ quan ngự tiền kia hầu hạ Hoàng Thượng, không có Hoàng Thượng lên tiếng thì ta cũng không thể tùy ý động đến.

Nếu chỉ là xích mích nho nhỏ thì muội bao dung một chút, không phải cái gì trong cung cũng tích cực; nhưng nếu các nàng làm chuyện gì quá đáng thì muội phải nói cho ta ngay, ta sẽ tự xử lý các nàng.”
Nguyệt Hồi nghĩ ngợi, ngượng ngùng mỉm cười: “Các nàng cảm thấy muội đến là để tranh sủng, lại chẳng làm gì được muội, đành phải lấy dế của muội ra trút giận.

Thực ra muội biết huynh nghe nói dế của muội bị gà ăn thì huynh cũng mừng thầm, huynh sợ côn trùng mà.”
Lương Ngộ điếng người: “Ai bảo ta sợ côn trùng, chỉ là ta không thích.”
Nguyệt Hồi cợt nhả: “Thật ư? Thế ngày mai huynh mua cho muội một con dế mới, được không?”
Hắn không thèm đáp lời, ngồi xuống sau án giở danh sách gác cổng ta: “Ngày mai có tiệc chúc tết, mười lăm lại có đại lễ chấp chính, mấy ngày nay ta không rảnh, chờ khi nào nhàn rỗi sẽ mua cho muội.”
Nguyệt Hồi lầm bầm oán giận, biết ngay hắn sẽ nói thế mà.

Hôm nay lại là một ngày ở không của nàng, Hoàng Đế bận bịu việc tế bái trên Phụng Tiên Điện và miếu Thành Hoàng trong cung, không để mắt nàng được, thế là nàng liền chạy đến đây luôn.
Nàng ngó nghiêng nhìn hắn, chống tay lên bàn giường đất hỏi: “Ca ca, hôm nay huynh bận gì thế? Buổi trưa muội đến đây chẳng thấy huynh, huynh đi đâu vậy?”
Lương Ngộ cụp mắt nói: “Đến Đông Xưởng phá án, hai tên thư sinh Nam Bi kia bị dọa, khai hết loạn đảng đứng sau ra rồi.”
Nguyệt Hồi ồ lên, “Thế còn buổi chiều? Sao huynh lại xuất cung một thân một mình? Chẳng phải trước kia đi đâu cũng phải có một đám người theo sau tiền hô hậu ủng.”
Lương Ngộ thoáng khựng lại, không thể nói những chuyện ở phủ Thịnh Thời cho nàng, chỉ đành đáp qua loa, “Có chút việc nhỏ cần xử lý, phải đi ra ngoài một chuyến.”
Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, gương mặt Nguyệt Hồi liền ập thẳng vào tầm mắt, nàng mò đến trước án từ lúc nào không hay, như xuất quỷ nhập thần, chớp chớp mắt, “Muội nhìn ra trên mặt huynh có chột dạ, rốt cuộc huynh đã đi đâu? Đừng nói là đến Từ phủ gặp Hoàng Hậu nương nương đấy?”
Lương Ngộ giật thót trong lòng, bất giác lùi về phía sau: “Đừng nói hươu nói vượn nữa, ta đi gặp Hoàng Hậu bao giờ!”
Nàng hỏi “thế ư?”, giơ tay túm lấy cái dải lưu tô rủ xuống trên mũ ô sa, “Huynh nhìn muội đi, nhìn thấy cái gì?”
Trong đầu nàng chỉ toàn những suy nghĩ kỳ quái, không biết lại đang bàn tính trò gì.

Lương Ngộ nhíu mày nhìn nàng, rốt cuộc cũng thấy trên cổ tay nàng đeo một chuỗi vòng tay ngọc bích tỉ, đó là quà mừng tuổi nàng hôm 30.

Màu ngọc bích tỉ rất phong phú, hạt châu trong sáng bật lên làn da trắng, lả lướt đáng yêu.

Hắn ừm một tiếng, “Đẹp.”
Thế là nàng đi vòng một vòng, lại vòng về nguyên nhân hắn ra ngoài một mình, dí sát vào nói: “Rốt cuộc huynh đi đâu? Nói thầm cho muội đi, muội sẽ không kể cho người khác.”
Nhưng hắn thực sự không thể nói cho nàng được, Lương Ngộ rời tầm mắt, “Sau này hẵng tính, khi nào đến lúc, ta sẽ tự khắc nói cho muội.”
Nguyệt Hồi lúng búng, “Ảnh hưởng lâu dài thế sao, còn phải đợi về sau.”
Hắn không nói gì, thầm thở dài.

Lòng người sẽ đổi thay, một khi chọc thủng chân tướng, liệu huynh muội với nhau còn có thể thân thiết thế này được nữa không, ai mà biết được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện