Ngày mười lăm mong đợi đã lâu cuối cùng cũng sắp tới.
Mọi thứ đều rất thuận lợi, hoặc có thể nói vì có Lương Ngộ nên Hoàng Đế chẳng cần lo lắng bất cứ thứ gì hết, cũng chẳng có bất cứ kẻ nào ngăn cản được bước chân Hoàng Đế đến với việc tự mình chấp chính.
Vẫn là ở đan bệ phía sau Càn Thanh Cung, đứng tại nơi này có thể trông thấy đỉnh điện mạ vàng của Giao Thái Điện và cửa lăng hoa tam giao lục oản.

Hoàng Đế nói với người bên cạnh: “Nguyệt Hồi, trẫm đã đợi hai năm, mười lăm tháng giêng qua đi, trẫm sẽ là Hoàng Đế đích thực.”
Trời mưa lất phất, hạt mưa mảnh như sợi cỏ, đón lấy ngọn gió lọt vào dưới ô, hắt ướt khắp mặt khắp đầu người, cảm giác như đang đi vào làn sương mù dày đặc.
Nguyệt Hồi cầm ô nói: “Dù là hai năm trước thì Hoàng Thượng vẫn là Hoàng Đế đích thực, ai dám bảo không phải cơ chứ! Nhưng mà qua ngày mai, Hoàng Thượng có thể mở cánh cửa Giao Thái Điện kia ra, có thể ngồi trên bảo tọa nói ‘Người đâu, lấy ngọc tỉ truyền quốc đến đây cho trẫm, trẫm muốn đập vỏ hồ đào ra ăn’.

Ngay cả thế cũng không ai dám nói hai lời.”
Hoàng Đế cười rộ lên, cảm thấy nàng đúng là cô nương chẳng biết buồn là gì, bao nhiêu trắc trở trong mắt nàng đều chỉ như tơ liễu theo gió phớt qua mặt, cọ nhẹ một cái là xong, thậm chí còn đáng gọi là vết cào.

Ở bên cạnh người như nàng sẽ cảm thấy thế giới này chỉ như gió thoảng, chẳng vướng bận nhiều trọng trách đến vậy.

Hắn quay lại nhìn nàng một cái, gió thổi phất phơ sợi lưu tô rủ dưới mũ ô sa, nàng híp mắt nhìn về nơi xa, nở nụ cười, còn có răng nanh nhòn nhọn, toát ra một cảm giác nghịch ngợm lẫn bất cần.
Hoàng Đế thở nhẹ một hơi, “Chuyện lần này không thể thiếu công của huynh muội nàng, trẫm sẽ nhớ kỹ.”
Nguyệt Hồi đã vào cung một thời gian, ở trước mặt Hoàng Đế thì có thể tùy ý, nhưng khi đề cập đến chính sự thì không thể không khách sáo được.

Nàng lập tức định thần, cẩn thận mà nói: “Cái gì mà công với không công, huynh muội nô tỳ đều dựa vào chủ tử mà sống, giúp chủ tử phân ưu là bổn phận của chúng nô tỳ, không dám kể công.” Ngữ khí kia nghe cứ như một Lương Ngộ khác.
Hoàng Đế vẫn giữ dáng vẻ điềm đạm, tay áo rộng nắm lấy tay Nguyệt Hồi, nhẹ nhàng nói: “Chờ trẫm ngồi vững giang sơn này, có thể thêm giảm hậu cung tùy thích, đến lúc đó…Nàng sẽ ở lại bên trẫm, ở bên trẫm cả đời.”
Nguyệt Hồi lại cảm thấy sao cũng được, nàng sinh ra đã mặt dày, dường như cảm thấy nhắc đến những chuyện kiểu này không có gì đáng phải ngượng ngùng, liền cười hỏi: “Hoàng Thượng cho nô tỳ làm sủng phi sao? Thế thì phải cho nô tỳ vị phân nào cao cao một chút!”
Hoàng Đế nói đương nhiên, “Trẫm sẽ để nàng làm Quý Phi, tuy xếp dưới Hoàng Hậu nhưng trong hậu cung không ai sánh bằng.


Thực ra làm Quý Phi còn tốt hơn Hoàng Hậu nhiều, Hoàng Hậu phải nghiêm cẩn, phải làm mẫu nghi thiên hạ, Quý Phi không cần giữ nhiều quy củ như thế, có thể nhận hết sủng ái, cao ngạo ngông nghênh.”
Nguyệt Hồi cân nhắc một chút, phát hiện đây đúng là thương vụ không tồi, đứng thẳng lưng lên, cứ như thể mũ miện Quý Phi đã ở ngay trên đầu nàng.
Nàng nắm lấy tay Hoàng Đế, cảm thấy ấm áp lẫn an tâm, “Thực ra nô tỳ cũng không định làm Quý Phi gì cả, cứ như bây giờ thôi, nô tỳ và ca ca, còn có cả Hoàng Thượng, chúng ta ở bên nhau cả đời, vậy đã là tốt đẹp lắm.”
Đây xem như là ước nguyện mỹ mãn nhất, có ca ca, lại có thêm thanh mai trúc mã nửa đường kết giao, thế thì cả đời này còn phải mong gì nữa? Đối với Hoàng Đế mà nói thì đương nhiên không khó, bởi vì hắn sẽ bị nhốt cho đến chết trong tòa hoàng thành này, chỉ cần hai huynh muội bọn họ không tời đi, vậy là có thể ở bên nhau mãi mãi.

“Vị trí Quý Phi này, trẫm sẽ giữ lại cho nàng.” Hoàng Đế son sắt hứa thề, “Nàng chờ trẫm một thời gian nữa, đến khi trung cung đã định, trẫm sẽ nghĩ cách đưa nàng lên làm Quý Phi.”
(*) Trung cung: Ý nói Hoàng Hậu.
Nguyệt Hồi tuy cười nhưng trong lòng vẫn thấy chút bi ai, người đang thề non hẹn biển với nàng phải cưới chính thất trước, sau đó mới có thể để nàng làm một tiểu thiếp nghênh ngang được.

Nhưng mà làm thiên hạ đệ nhất thiếp vẫn còn hơn làm thông phòng cho phú hộ nhiều, dù sao người ta cũng là Hoàng Đế mà, đối với Hoàng Đế thì đừng mong cái gì mà một đời một kiếp một đôi người, Hoàng Đế luôn là như vậy.
Ngày hôm sau chính là mười lăm tháng Giêng, cũng là ngày tất cả quan lại kết thúc nghỉ ngơi, lên triều buổi đầu tiên trong năm.

Sáng sớm nay trời không đẹp lắm, âm u mịt mù, dù Phụng Thiên Điện sâu rộng đã thắp hết cung đăng lên mà vẫn mờ mờ ảo ảo.
Hoàng Đế và Thái Hậu đã lâm triều từ sớm, Hoàng Đế ngồi trên ghế Cửu Long nạm vàng, Thái Hậu lui về sau một chút, mũ phượng bác tấn, đại thụ đại đới, ngồi ngay ngắn trên ghế phượng bên trái Hoàng Đế.

Cửa điện mở rộng ra, tam công cửu khanh xếp hàng theo thứ tự đi vào, người có lòng thì thứ đầu tiên cần nhìn khi bước vào điện chính là sắc mặt Thái Hậu, kết quả là thấy Thái Hậu vẫn như thường, chẳng còn gì để nghi ngờ nữa.
Nội thị xướng lễ đứng một bên dẫn chúng thần ba quỳ chín lạy, roi ruột dê trên đài vung lên, phát ra một chuỗi âm thanh giòn vang phá vỡ bầu không.

Chúng thần hành lễ xong, rèm châu trước mặt Thái Hậu từ từ thả xuống, trên triều không có mành cửa, gió ngoài điện thổi vào khiến rèm châu nhẹ nhàng lắc lư.
Lúc này Thái Hậu phía sau rèm mới mở lời, chầm chậm nói: “Tiên Đế thăng hà, Thái Tử lên ngôi, khi đó Thái Tử còn trẻ, ta cũng từng lo lắng đêm ngày, e sợ Thái Tử trị quốc bất lực, tổn hại giang sơn xã tắc Đại Nghiệp.

Nhưng hai năm nay Hoàng Đế xử lý chính sự bình ổn, lại thêm chư thần công phụ tá, giang sơn Đại Nghiệp lại có hi vọng vào một thịnh thế, ta cũng yên tâm.

Hiện giờ Hoàng Đế đã tròn mười tám, năm ngoái cũng đã xác lập ngai Hậu, ấn theo tổ chế, đã đến tuổi tự mình chấp chính rồi.

Hôm nay là ngày đại cát, thừa dịp hân hoan năm mới chưa tan, quyết định cử hành đại lễ.

Hoàng Đế cải nguyên, đại xá thiên hạ, cũng là để bách tính được vui lây.”
Thái Hậu nói xong lời này, bên dưới lập tức vang lên tiếng hô vạn tuế, cảnh tượng náo nhiệt y như trong mong đợi.
Cũng không biết là tiếng người quá lớn chấn động đến Thái Hậu hay là do ngồi lâu nên lưng nhũn ra, Thái Hậu bị nghiêng lệch về một bên, may mà Trân ma ma nhanh tay nhanh mắt đỡ được.
Nguyệt Hồi hoảng sợ, Trân ma ma vẫn thản nhiên, đưa mắt ra hiệu với Nguyệt Hồi đang ngồi xổm sau ghế phượng, ý bảo nàng tiếp tục.
Nguyệt Hồi gật đầu, lại hắng giọng gọi Hoàng Đế một tiếng, “Đây là năm đầu tiên con tự mình chấp chính, đã định ra niên hiệu chưa?”
Hoàng Đế thưa vâng: “Tuân ý chỉ Mẫu hậu, cải nguyên Hi Hòa.”
Nguyệt Hồi nói: “Nếu đã vậy, Phù tỉ lang đâu?”
(*) Phù tỉ lang: Chức quan quản lý ấn tỉ, phù tiết.
Phù tỉ lang đã đứng một bên chờ mệnh từ sớm, dẫn người nâng thiên tử lục tỉ(*) chầm chậm bước lên, đến trước bảo tọa thì quỳ xuống, kính dâng ấn tỉ về phía trước.

Hoàng Đế bước xuống khỏi ngự tọa, nhận lấy quốc tỉ, đến đây mới coi như hoàn thành đại lễ.

Nguyệt Hồi nhìn xuyên qua hoa văn chạm rỗng trên ghế phượng, thở phào một hơi.
(*) Bên cạnh ấn tỉ truyền quốc thì Hoàng Đế còn có 6 loại ấn tỉ khác nhau (lục tỉ) dùng cho những mục đích khác nhau.
Âm điệu Thái Hậu phía sau rèm che mang theo chút ý cười: “Được rồi, Hoàng Đế tự mình chấp chính, ta cũng nên công thành lui thân.

Mong ngày sau chúng khanh toàn lực phụ tá Hoàng Đế, mở ra một thái bình thịnh thế, vậy là ta và Tiên Đế không thẹn với liệt tổ liệt tông.”

Phía sau rèm châu lại buông thêm một lớp mành nhung tơ vàng, tiếng hô thiên tuế ầm vang trên triều.

Thái Hậu được đỡ vào kiệu sau lớp mành che, nhanh chóng được đưa về Từ Ninh Cung.
Một Thái Hậu ngày xưa la lên hét xuống, bây giờ chỉ còn là một khối thịt chết, không thể nói chuyện không thể động đậy, chỉ còn tròng mắt được tự do.

Hai thái giám nâng người vào noãn các, khi nãy Nguyệt Hồi dùng thân phận nữ quan theo hầu để lên triều, đương nhiên khi về phải tiễn đến nơi đến chốn.

Đang định rời đi, vừa đúng lúc chạm phải ánh nhìn căm phẫn của Thái Hậu, nàng hơi sững lại, chắp tay nói: “Bây giờ nương nương chỉ hận không thể giết nô tỳ phải không?”
Người trong noãn các đều đã bị Trân ma ma cho lui, chỉ còn lại Nguyệt Hồi và Trân ma ma ở lại, đương nhiên Thái Hậu không chỉ hận Nguyệt Hồi, lại càng hận ma ma ngày ngày bầu bạn bên cạnh này.
Trân ma ma thở dài, không chút ngập ngừng mà nói: “Có lẽ chủ tử không hiểu vì sao đã đối tốt với nô tỳ đến vậy rồi, thế mà nô tỳ vẫn quay ra làm phản.

Trước đây chủ tử từng thả nô tỳ xuất cung gả chồng, ân điển đó to lớn biết bao, nô tỳ cảm kích chủ tử vô cùng.

Nhưng vì cớ gì chủ tử làm chuyện tốt lại không làm cho chót, để nô tỳ xuất cung được sống yên bình, tại sao sau khi nô tỳ gả đi rồi, sinh con rồi, thế mà lại triệu nô tỳ về.

Trước kia chủ tử cũng từng sinh một vị Công chúa, biết rõ đau khổ mẫu tử chia lìa, khi Công chúa xuất giá chủ tử còn khóc ba ngày, thế mà không rõ nô tỳ cũng thương chồng nhớ con? Bây giờ con trai đã lớn, năm rồi mới nhập sĩ, đã đến lúc cần có người dìu dắt trên đường thăng quan, Lương chưởng ấn đã đồng ý chỉ cần nô tỳ nghe theo thì sẽ để thằng bé thăng lên Tri châu…Cho nên nương nương à, nô tỳ chỉ đành xin lỗi nương nương, đây là những gì nương nương nợ mẹ con nô tỳ.

Năm đó thằng bé chỉ mới hai tuổi, một đạo ý chỉ cứ thế chia rẽ cả nhà, hại trượng phu nô tỳ hai mươi năm sống góa, con trai còn thơ không có mẹ chăm.

Nợ cũ hai mươi năm đến hôm nay mới bắt nương nương phải trả, không quá đáng đâu phải không?”
Thái Hậu nằm trên giường mở mắt trừng trừng, ban đầu tràn ngập phẫn hận, nghe Trân ma ma nói xong, ánh sáng trong mắt dần dần tối lại, cuối cùng hóa thành giọt nước, cuồn cuộn chảy xuống.
Trân ma ma cuốn khăn lau cho nàng, nhàn nhạt nói: “Nương nương đừng buồn, bây giờ nương nương đã biến thành bộ dạng này, nhưng nương nương cũng chẳng bạc đãi nô tỳ, niệm tình cảm ngày xưa, nô tỳ sẽ hầu hạ nương nương cho đến ngày quy thiên.

Thực ra nương nương cứ như vậy cũng khá tốt, trước nay nương nương quá nóng nảy, ai nói cũng không nghe lọt, chỉ cần biết mình là Hoàng Hậu, là Thái Hậu, lại chẳng biết thế thời biến đổi, phải hiểu lấy mà sống theo.

Nếu không có chuyện này, tính tình nương nương ắt sẽ gây đại họa, đến lúc đó chưa tính đến có giữ nổi mạng mình hay không, ngay cả Công chúa và Phò mã cũng bị liên lụy, để rồi bọn họ hận nương nương cả đời, hà tất phải thế đâu.

Cứ như bây giờ đi, đói thì ăn mệt thì ngủ, chờ khi nắng ấm nô tỳ đưa nương nương ra ngoài tắm nắng ngắm hoa, đây mới là cuộc sống an nhàn chốn cung đình, chẳng phải tốt hơn trước kia mỗi ngày gà bay chó sủa?”
Dường như Thái Hậu đã buông xuôi rồi, hai huyệt vị kia bị Dương Ngu Lỗ xuống tay, công phu làm ác của Tư Lễ Giám rất thuần thục, chỉ để lại cho nàng một mạng, bắt nàng cả đời phải chịu bị người ta bài bố.

Nhưng mà cung nữ này khiến Thái Hậu không lường được, thì ra trên đời thực sự có kẻ học được giọng nói người khác, còn bắt chước sống động đến vậy.

Lần trước phạt bản trứ chỉ đơn giản nghĩ đây là người của Lương Ngộ, Trương Hằng đến tận địa giới Trực Lệ tìm kiếm, lại chẳng hay biết người cần tìm vốn ở trong cung.
Thái Hậu nảy sinh ác độc nhìn Nguyệt Hồi chằm chằm, Nguyệt Hồi có chút chột dạ, cúi đầu nói: “Là nô tỳ, tất cả đều do nô tỳ làm.”
Nhận tội không chút hàm hồ, nhưng biết được chân tướng rồi thì sao, sau này mình chỉ còn là thứ ngụy trang, không chừng cung nữ này sẽ còn tước phiên xử lý những Vương Gia đó…Thái Hậu nhắm mắt lại, không dám nghĩ nữa, mỗi suy nghĩ tiếp theo đều là tội lỗi.
Dù sao Trân ma ma cũng có tuổi rồi, trải qua nhiều, trái tim đã rèn thành sắt.

Bà ấy cười nói với Nguyệt Hồi: “Cô nương về đi thôi, một lát nữa Hoàng Thượng và Chưởng ấn tan triều.

Những gì ta nói ban nãy cô nương đều nghe thấy cả, mong cô nương thay ta nói tốt vài câu trước mặt Chưởng ấn, ta cảm tạ cô nương trước.”
Nguyệt Hồi gật đầu, hành lễ với Trân ma ma, đi ra khỏi noãn các.
Bên trong đường hẻm nổi gió, gió mạnh đến nỗi cái mũi cũng đau, Nguyệt Hồi bước ra cửa cung, vừa đi vừa nghĩ thời thế này cái gì đáng sợ nhất? Lòng người đáng sợ nhất!
Đế Vương vì củng cố địa vị, vì thuận lợi tự mình chấp chính mà làm ra những chuyện này cũng không khó lý giải.


Nhưng Trân ma ma đi theo Thái Hậu từ nhỏ, đã theo vài chục năm, kết quả là khi đứng trước lợi ích, lại thêm thù mới hận cũ chồng chất lên, đúng tình hợp lý mà hại chủ tử mình thành như vậy, thật sự khiến người ta kinh hoảng.

Chẳng trách lúc trước Lương Ngộ nói không muốn để nàng đi theo bên người, không muốn để nàng nhìn thấy hắn thực sự thế nào, khi ấy nàng cũng chẳng để tâm.

Bây giờ mới rõ trong Tử Cấm Thành hung hiểm này, địa vị cao mấy cũng vô dụng, một ngày nào đó sơ sẩy có lẽ liền lật thuyền trong mương.
Nàng về sớm, đứng đợi trên nguyệt đài phía trước Càn Thanh Cung, tầng mây đè xuống rất thấp, đất trời xám xịt, không biết khi nào sẽ đổ mưa.

Đợi thật lâu thật lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy có nghi trượng tiến vào Càn Thanh Môn, nàng vội vàng chạy xuống bậc thang nghênh đón.

Lương Ngộ theo hầu, liễn Cửu Long dừng lại, Lương Ngộ nâng cánh tay lên đỡ, khi Hoàng Đế bước xuống khỏi xe liễn trông thấy nàng thì chưa nói gì cả, mỉm cười hấp háy mắt nhìn nhìn về phía nàng.
Cũng chỉ cần một gương mặt tươi cười này của hắn, Nguyệt Hồi lại cảm thấy là do mình suy nghĩ quá nhiều, quá mức mềm lòng.

Thiện ác trên đời luôn tương đối, nếu hôm nay thiện với Thái Hậu thì chưa chắc đã là không ác với Hoàng Đế.

Cứ nghĩ như vậy là sương mù trong lòng liền tan, nghiêm túc đi theo Lương Ngộ vào noãn các phía đông.
Noãn các phía đông chỉ có đúng ba người bọn họ, Hoàng Đế nói: “Hôm nay phải ghi nhớ công lớn của Nguyệt Hồi, nếu không có nàng, trên triều sẽ không thiếu được mấy lời xầm xì giễu cợt mỉa mai.”
Nguyệt Hồi nghe xong, thẹn thùng đáp: “Nô tỳ chỉ biết dùng chút bản lĩnh mọn giúp Hoàng Thượng làm việc, không đáng tính là công lao.”
Hoàng Đế lại nói: “Trẫm thưởng phạt phân minh, nếu làm tốt thì đáng được thưởng.

Nàng nói đi, có muốn gì không?” Vừa nói vừa liếc đuôi mắt nhìn Lương Ngộ: “Ngoài vị trí Quý Phi trẫm đã đồng ý ra thì còn gì nữa?”
Nguyệt Hồi đỏ mặt, bất an liếc nhìn ca ca một cái: “Đừng nói Quý Phi này kia thế chứ, lời nói đùa không thể coi là thật.”
Hoàng Đế là nam nhân, tất nhiên về chuyện này sẽ càng chủ động hơn Nguyệt Hồi.

Ngôi vị Quý Phi hắn hứa hẹn với Nguyệt Hồi đương nhiên không đơn thuần chỉ là một lời hứa, mà còn là một lời đảm bảo đối với Lương Ngộ.

Xưa nay hoạn quan được ưu ái đến mấy cũng chỉ là nhất thời, nhưng nếu có người nhà trở thành hậu phi, sinh dưỡng Hoàng tử, vậy thì sẽ chân chính có quan hệ với vương triều này.
Thế nhưng trông Lương Ngộ dường như chẳng hề bận tâm mấy, hắn còn chẳng nhìn lại Nguyệt Hồi lấy một cái, chắp tay nói với Hoàng Đế: “Yêu mến của chủ tử, thần và Nguyệt Hồi đều hiểu rõ, Nguyệt Hồi chẳng có chí lớn gì, lúc này chủ tử muốn thưởng nàng, có khi nàng chỉ cần một khay điểm tâm là đủ.

Nếu chủ tử thực sự có lòng thì cứ để lại, chờ khi nào nàng nhớ ra sẽ lại tới xin chủ tử ân điển.” Nói xong thì dừng một chút, lại thưa: “Hiện tại còn có một chuyện vui khác thần muốn bẩm với chủ tử, đúng dịp hôm nay chủ tử tự mình chấp chính, quả là chuyện tốt thành đôi.”
Hoàng Đế ồ một tiếng, “Là chuyện tốt gì?”
Ý cười trên khóe môi Lương Ngộ tăng thêm vài phần: “Thần vừa mới nhận được tấu nói rằng Thái Y Viên bắt mạch bình an thường lệ cho bốn vị nữ quan, mạch tượng Tư trướng có điều khác lạ.

Thái y phía dưới không dám làm bừa, bèn mời Hồ viện sử tới khám lại, Hồ viện sử khám ra có hỉ mạch, ước chừng đã ba tháng.” Nói xong liền vái dài xuống: “Đây là chuyện vui đầu tiên sau khi chủ tử tự mình chấp chính, cũng là con nối dõi đầu tiên của chủ tử, song hỉ lâm môn, thần chúc mừng chủ tử.”
Nguyệt Hồi nghe xong há hốc, người con trai chưa cưới vợ đã muốn cho nàng làm thiếp bỗng nhiên biết tin sắp được làm cha, cuộc sống đúng là tràn ngập kinh hỉ khắp nơi.
Hoàng Đế ngẩn ra, xấu hổ liếc nhìn Nguyệt Hồi, mờ mịt hỏi Lương Ngộ: “Hoàng Hậu còn chưa tiến cung, chuyện này…phải xử lý thế nào mới phải?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện