Lại giở trò rồi, Lương Ngộ biết thừa kỹ xảo của nàng.

Nhưng mà nha đầu này đúng là thông minh, một khi hắn giăng bẫy, nàng liền biết phải làm thế nào để gắng sức căng ra, căng đến khi Hoàng Thượng lọt vào.
Hoàng Đế nhìn nàng, không biết nên trả lời ra sao.

Đúng như nàng nói, chưa chắc chuyện này đã kết thúc, một Trưởng công chúa thì dễ xử lý, nhưng nếu cứ tiếp tục để nàng trong cung, thực sự có trưởng bối cậy già lên mặt đến khuyên răn, đến khi đó cưỡi lên lưng hổ khó lòng xuống, chỉ sự thực sự không giữ được nàng.
Nguyệt Hồi nhìn ra ngoài cửa, xác định không có ai mới chầm chậm tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng có tin những lời đó của Trưởng công chúa không? Nói huynh muội nô tỳ sẽ liên thủ bẫy Hoàng Thượng, cứ như thể chúng nô tỳ sắp sửa mưu triều soán vị không bằng.”
Nếu đổi thành Lương Ngộ thì chắc chắn không bao giờ thốt ra những lời này, người sống nội tâm quen đánh giặc trong đầu, ngươi tới ta đi âm thầm phỏng đoán cao thấp, thà nghi thần nghi quỷ cũng tuyệt đối không chịu để lộ ra.

Nguyệt Hồi thì khác, nàng thẳng như cái que cời, mở đôi mắt to long lanh nhìn Hoàng Đế, một lòng chờ Hoàng Đế phải cho nàng một lời khẳng định.
Hoàng Đế cười nói: “Nàng cũng thấy vừa rồi trẫm xử lý thế nào rồi, nếu thực sự muốn nương theo cái cớ này chèn ép huynh muội nàng thì đã kệ cho Trưởng công chúa ầm ĩ, trẫm sống chết mặc bây, ngồi làm ngư ông đắc lợi.

Nhưng mà trẫm không hề, bởi trẫm biết lòng trung thành của nàng và Đại bạn, ai thân ai sơ, lòng trẫm đều rõ.”
Nguyệt Hồi nói đúng thế, “Trưởng công chúa có thân phận như thế, sao lại còn học thói điêu ngoa ngoài phố, bày trò châm ngòi ly gián! Nô tỳ và ca ca đều dựa hết vào Hoàng Thượng, Hoàng Thượng yên ổn thì chúng nô tỳ mới yên ổn.

Nếu không thì đã hại Hoàng Thượng từ lâu, tự mình lên làm Hoàng Đế…”
Lương Ngộ lập tức giật thót, lạnh giọng quát: “Nguyệt Hồi, không được làm càn!”
Hắn cao giọng làm Nguyệt Hồi sợ đến mức nhảy dựng, Hoàng Đế lại hòa giải: “Lời nàng nói tuy thô nhưng đúng, có những thứ phải nén trong đầu quá lâu, dần dần sẽ hóa thành ung nhọt.

Vẫn cứ thế này là tốt nhất, nói rõ hết ra, trong lòng được thoải mái.

Dù sao trẫm luôn nhớ chỗ tốt của Đại bạn, chỉ mong Đại bạn cũng đối đãi với trẫm như thế.”
Lương Ngộ nhẹ nhàng thở ra, cúi người nói: “Tấm lòng thần, chủ tử còn không rõ hay sao.

Tư Lễ Giám cũng vậy, Đông Xưởng Cẩm Y Vệ cũng vậy, mở rộng đến mức hô mưa gọi gió cũng đều là vì chủ tử.


Thần cô độc một mình, giờ chỉ có duy nhất muội muội này, cầm quyền to đến mấy cũng có ích gì.

Nhưng thần luôn cảm nhớ tín nhiệm của chỉ tử, nguyện tan xương nát thịt đền đáp chủ tử cả đời.”
Nguyệt Hồi đứng một bên thành kính gật đầu, “Nô tỳ lớn lên ngoài giang hồ, dù thô tục mà vẫn được Hoàng Thượng ưu ái.

Người giang hồ không có gì khác, chỉ có nghĩa khí, đã kết giao tình với nhau rồi, nô tỳ cũng nguyện cống hiến cả đời vì Hoàng Thượng.”
Nghe hai huynh muội này biểu đạt lòng trung thành, tuy hơi cục mịch nhưng cũng thật thư thái.

Hoàng Đế gật đầu nói: “Ban nãy Nguyệt Hồi nói vậy trẫm cũng cân nhắc, Trưởng công chúa làm ầm đến tận Hữu Quân Môn, tiếp theo sẽ có rất nhiều người muốn bới móc gốc gác ngọn nguồn.”
Lương Ngộ nói: “Chủ tử yên tâm, từ khi Trưởng công chúa vào đến kinh kỳ thần đã sai người bí mật giám sát phủ Công chúa.

Tiểu thái giám tên Đổng Tiến kia là do thuộc hạ làm việc vô dụng để cho chạy thoát, phiên tử sợ phải gánh trách nhiệm, nói dối Đổng Tiến trượt chân ngã xuống vách núi rồi chết, không ngờ hắn lại đến cậy nhờ Trưởng công chúa.” Hắn thoáng dừng lại, nghĩ ngợi nói, “Còn về việc xử lý Trưởng công chúa, vẫn cần nghe chỉ thị của chủ tử, dù sao cũng là cốt nhục của Tiên Đế, theo ý chủ tử, giữ hay là không ạ?”
Vào thời điểm mấu chốt tiểu Hoàng Đế vẫn thiếu quyết đoán như xưa, nếu thủ đoạn đủ tàn nhẫn thì cắt đứt hậu hoạn là ổn thỏa nhất.

Trưởng công chúa đã biết được quá nhiều, chỉ cần gán cho đủ chứng cớ phạm tội, sau đó dựng một màn tự sát vì hối hận, không ai dám xen vào.
Đáng tiếc tiểu Hoàng Đế vẫn muốn bảo toàn thanh danh, lo trước lo sau, nói: “Khi trước trẫm được kế thừa ngai vị là nhờ Thái Hậu tiến cử, nếu bây giờ giải quyết Trưởng công chúa sợ sẽ khiến người ta bàn tán sau lưng, trẫm liền thành kẻ bất nhân bất nghĩa.

Vẫn cứ giữ lại đi, giam vào, không cho phép nàng tiếp xúc với người ngoài.

Chờ nhốt lại tám năm mười năm nàng thay tính đổi nết, thả ra khỏi phủ Công chúa là được.”
Lương Ngộ cảm thấy biện pháp này quá nguy hiểm, nhưng nếu Hoàng Đế đã mở miệng thì cũng không thể sửa đổi, liền chắp tay thưa vâng, “Hết thảy đều nghe lệnh chủ tử.”
Nguyệt Hồi đứng đó nghe một lúc, thấy Hoàng Đế vẫn chưa ra lệnh sắp xếp mình thế nào thì sốt ruột như bị cào, nàng lại chắp tay gọi một tiếng Hoàng Thượng, “Thế còn nô tỳ? Hoàng Hậu nương nương sắp vào cung rồi, nô tỳ vẫn nên tránh đi, chờ đến khi sóng yên biển lặng rồi tính sau vậy!” Sau đó nhoẻn miệng cười, cười đến là chân thành ngây thơ, “Nô tỳ nghe nói Chưởng ấn muốn đi phía nam, diệt phỉ thì nô tỳ không làm được, nhưng nô tỳ có thể đi quản ao trai.

Trước đây ở bến thuyền nô tỳ cũng từng làm mấy cái này, giao cho việc này cho nô tỳ là đúng người nhất.

Chờ ngọc trai trân châu năm nay thu thập xong, nô tỳ đem ngọc Nam Châu về cho Hoàng Thượng, khi đó trong cung nhiều nương nương, ai cũng muốn làm đồ trang sức, dùng châu ngọc có sẵn thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều!”
Lương Ngộ nghe xong cảm thấy hỏng bét, xem ra nuôi dế sẽ bị biến thành nghề phụ, bây giờ nàng đã nhắm vào trân châu.

Sáng nay hắn nói không cho nàng đi theo, có thể thấy vẫn chưa triệt tiêu được ý niệm của nàng.

Đường này không thông thì nàng đổi đường khác, không ngờ trận hỗn loạn này của Trưởng công chúa lại thành toàn cho nàng.
Hoàng Đế không biết mưu tính trong bụng nàng, lòng thầm nghĩ tránh khỏi đầu sóng ngọn gió cũng tốt.

Trưởng công chúa đã chỉ đích danh, dù không có chứng cứ thì nàng vẫn là cái bia cho mọi người chỉ trích.
Nhưng mà có chút không nỡ, “Phía nam rất loạn, khí hậu cũng không giống kinh thành…nếu thực sự muốn đi thì phải hết lòng cẩn thận.” Rồi quay sang hỏi Lương Ngộ, “Đã quyết định bao giờ đi chưa?”
Lương Ngộ cụp mắt nói: “Qua đại hỉ của chủ tử là đi.

Tổng đốc nha môn Lưỡng Quảng không dẹp được đảng Hồng La, lòng thần nóng như lửa đốt.

Nếu đám loạn đảng đó lan đến kinh thành thì chẳng biết sẽ lại là bao nhiêu mưa tanh gió máu, đến lúc đó mới ra tay thì đã muộn.”
Hoàng Đế gật đầu, lần này Lương Ngộ đi hắn sẽ tạm mất trợ thủ đắc lực, nhưng có thể thực sự dựa vào bản lĩnh của mình để trị quốc, Hoàng Đế cũng rất nóng lòng muốn thử.
“Đại bạn đã quyết định xong thì cứ làm thôi.

Nhưng những loạn đảng đó đều là lũ trọc đầu không sợ bị túm tóc, Đại bạn phải cẩn thận vạn lần, bất luận thế nào cũng không được mạo hiểm.”
Lương Ngộ vâng, nương theo cớ giải quyết vụ việc Trưởng công chúa rời khỏi Càn Thanh Cung.

Mới đi vào đường hẻm đã nghe thấy liếc bước chân lịch bịch đằng sau.
Hắn không quay đầu, trước đó bận bịu, những bộn bề cá nhân đều gác hết sang bên, bây giờ tình thế bình ổn trở lại, cảm giác chới với không nơi nương tựa lại quay về rồi.


Đối với Nguyệt Hồi, hắn nên chấn chỉnh lại tâm tư của mình, để mình sắm cho tốt vai trò của một ca ca.

Tận lực đừng nghĩ đến thân thế nữa, nghĩ càng nhiều lún càng sâu, khi nàng mới trở về hai huynh muội đều là tình thâm thủ túc, là do chính mình biết được nội tình liền sinh tà vọng, để cho giờ đây lâm vào tiến thoái lưỡng nan.
Nguyệt Hồi hoàn toàn chẳng hay biết nỗi lòng rối bời của hắn, chỉ mải đi bên cạnh dông dài: “Ca ca, có chuyện này muội không hiểu, chẳng phải gác ngầm của Đông Xưởng trải khắp thiên hạ à, tại sao Trưởng công chúa lại có thể thuận lợi vào kinh, thuận lợi tiến cung? Nàng đã biết rõ nội tình, nếu làm theo thủ đoạn thường ngày của huynh thì hẳn nàng đã không sống đến hôm nay mới đúng.”
Lương Ngộ bắt tay sau lưng đi phía trước, vừa đi vừa nói: “Chuyện trong nha môn muội không nên hỏi đến.

Cũng đừng cố hỏi thăm ta, hỏi ta ta cũng nói cho muội.”
Nhưng nàng giỏi phân tích lắm nhé, tự suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng rút ra một kết luận đáng tin cậy, “Trưởng công chúa có thể xuyên qua trạm gác trùng trùng đến gặp Hoàng Thượng, chỉ có một khả năng duy nhất, huynh cố ý thả nàng vào.

Nhưng huynh làm thế để làm gì, nhìn ban nãy mà xem, tốn bao nhiêu nước bọt, còn để nàng nói ra những lời như thế trước mặt Hoàng Thượng…Ca ca, có phải huynh muốn dùng Trưởng công chúa để đâm thủng tầng giấy cửa sổ đó? Càng nói toạc ra mới càng có cơ hội giải thích, đúng không nào?”
Gió tháng ba thổi, gió quét qua má cũng dần dần không thấy lạnh nữa, hạt châu treo trên dây mũ sau lưng hắn va đập vào nhau theo nhịp bước, phát ra tiếng vang nho nhỏ.

Hắn thở dài, tầm mắt dừng trên trời xanh vô tận, nếu nói về hiểu biết, nàng đúng là rất hiểu hắn, hắn đã bao lần chìm nổi trong hoàng thành này, sao có thể để cho uy hiếp công khai xông thẳng đến! Suy đoán ban nãy của nàng đã đúng rồi, Trưởng công chúa chỉ là một nước cờ xung phong, hắn muốn dùng để mượn thời cơ xem thái độ của Hoàng Đế.

Đương nhiên càng quan trọng hơn một chút chính là để nàng xuất cung, có một cái cớ thuận lý thành chương.
Những lời răn dạy của Thịnh Thời thực sự khiến hắn chùn bước, nhưng để nàng về phủ Đề đốc cũng không hề trở ngại gì.

Hắn là người tư tâm quá nặng, dù không hề hy vọng có được tương lai gì với nàng nhưng cũng không muốn để nàng bị Hoàng Đế nhúng chàm.

Hắn chỉ cần Nguyệt Hồi cứ mãi ở bên cạnh hắn, suy nghĩ này đúng là hèn kém đến cùng cực, trăm phương ngàn kế cắt đứt nhân duyên của muội muội, mặt mũi nào mà nói ra được đây.

Nhưng vừa tự trách lại vừa có vui sướng, loại vui sướng nhú lên từ trong khốn khổ rất đỗi kỳ dị, hắn biết, hắn đã điên rồi.
Khóe môi hắn treo một nụ cười không dễ nhìn ra, chỉ hỏi: “Muội định bao giờ xuất cung?”
Nguyệt Hồi cắm tay áo vào nhau đáp: “Huynh không ra, muội ra làm gì? Muội chờ Hoàng Thượng đại hôn, uống rượu mừng xong rồi đi Quảng Châu với huynh luôn.”
“Ta đã nói rồi, muội ở lại kinh thành.”
Lần này Nguyệt Hồi quyết định chiến đấu với hắn đến cùng, thẳng thừng đáp: “Huynh nói không tính, Hoàng Thượng nói mới tính.

Hắn đồng ý cho muội đi Quảng Châu thu châu ngọc, muội phải làm tốt nhiệm vụ mới không phụ ân điển phát tài Hoàng Thượng thưởng cho.” Nói xong vung tay lên, “Không sao, huynh đi việc của huynh, muội bận việc của muội, muội không làm vướng chân đâu.

Tính thời gian, Tiểu Tứ sắp đi được ba tháng rồi, không biết bao giờ về được.

Muội nghĩ có khi còn kịp chờ nó về kinh đi Quảng Châu cùng, thế là trên đường có bạn, không đến mức buồn chán.”
Nàng nói xong còn đắc ý hắng giọng, cứ như thể sẽ trở thành sự thật luôn rồi, Lương Ngộ cười nhạo, “Thế thì sợ muội còn phải chờ tận mấy tháng, những người hộ trợ đó lúc đi thì cưỡi ngựa nhẹ xe, lúc về thì phải mang theo một bảo bối thiên kim vạn kim.

Khi đi chỉ tốn hai tháng, khi về phải tốn đến bốn tháng.”
Nguyệt Hồi lại lập tức nhảy ra một lo lắng, ngẩng đầu nhìn vòm trời: “Trời sắp ấm rồi, chẳng biết Tiểu Tứ có mang theo y phục mùa xuân không…”
Hắn không muốn nghe nữa, cũng không đáp lại nàng, bước nhanh vào nha môn Tư Lễ Giám.
Nguyệt Hồi thấy hắn như thế thì trong lòng rất không phục, vội vàng đuổi theo, đứng giữa trị phòng nói: “Hôm nay huynh quá kỳ lạ, rõ ràng hôm qua mọi thứ đều bàn bạc xong xuôi, vừa qua đêm đã thay đổi, rốt cuộc là duyên cơ gì? Hôm qua huynh ra ngoài gặp người phải không? Huynh đã gặp ai? Có người xúi giục bên tai bảo huynh không nên mang theo muội muội, nên tìm lấy một tên chức cao mà gả, đúng không?”
Lương Ngộ không thèm nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “Ta vẫn còn nhiều việc phải làm, muội về Nhạc Chí Trai trước đi.”
Nguyệt Hồi lập tức hiểu được cảm giác của người bị hắn hất xa ngàn dặm, buồn rầu nói: “Trước kia huynh sẽ không đuổi muội, còn giữ muội lại ăn bữa cơm xoàng nữa.”
Lương Ngộ chấm bút vào mực chu sa, mở đề bổn ra, “Không phải ta không giữ muội, ngày nào muội chẳng ăn nhờ ở chực chỗ ta.

Hôm nay ta bận, không có sức ứng phó với muội đâu, lát nữa ta còn phải ra ngoài một chuyến, muội ở lại đây một mình làm gì?”
“Nhưng trước đấy huynh bảo muội đến Tư Lễ Giám mà, sao bây giờ lại đuổi muội?”
Lương Ngộ nghẹn lời, “Đó là do Trưởng công chúa đến, ta sợ nàng túm được muội.

Bây giờ Trưởng công chúa bị giải đi rồi, muội bình yên vô sự, có thể về tha thản.”
Nguyệt Hồi dính như sợi đường mứt lê, nàng đã nói ở là nhất quyết ở.

Đi lòng vòng quanh phòng, gian ngoài là nơi Lương Ngộ làm việc, sao gian là nơi đặt giường.


Nàng ân cần nói: “Huynh cứ bận của huynh, đừng đuổi muội mà, bây giờ muội nghỉ ngơi một lát rồi đi quét nhà cho huynh.

Trời ấm rồi, huynh suốt ngày đóng cửa sổ, chẳng có một tí màu xanh nào.

Lát nữa muội đến hoa viên bẻ cho huynh một cành hoa đào, cắm trong cái bình mỹ nhân, đẹp phải biết!”
Lương Ngộ thấy không đuổi nổi, chỉ đành bó tay im lặng làm việc của mình.
Đúng lúc đó Dương Ngu Lỗ bước vào thưa bẩm, nói sau khi khảo vấn người hầu trong phủ Công chúa thì đã tìm ra Đổng Tiến đang trốn ở chùa Đại Phật.

Đương nhiên không thể giữ lại Đổng Tiến, tìm một bãi tha ma nào đó xử trảm một đao, còn phủ Công chúa thì cũng không khó để thêu dệt tội danh.
“Án nhà Tôn Tri Đồng dùng tên tuổi đảng Hồng La, đến lúc đó chỉ cần nói Trưởng công chúa và Tôn gia có xích mích, thông đồng với đảng Hồng La diệt trừ phe cánh là được ạ.

Nếu chiếu theo luật lệ Đại Nghiệp, vương tử phạm pháp cũng xử như thường dân, nhưng niệm Trưởng công chúa là huyết mạch của Mộ Dung thị, Hoàng Thượng nhân hậu ra lệnh khoan thứ, cho nên Trưởng công chúa sẽ bị giam lại.” Dương Ngu Lỗ nói, “Tiểu nhân thấy giam lại như vậy, sau này có vị hoàng thân quốc thích nào dám đối nghịch với lão tổ tông sẽ lấy đó làm gương.

Liều thuốc này dùng đâu trúng đó, bọn họ sẽ không dám lỗ mãng nữa.”
Lương Ngộ nghe xong gật đầu, “Những thứ liên quan đến Hoàng Thượng, không cần biết là vô lễ hay va chạm, tất cả đều không có ích lợi gì.

Cứ thế đi, tay chân nhanh nhẹn một chút, nếu lại có sơ hở…” Hắn liếc nhìn Dương Ngu Lỗ, “Nhà ta không bỏ qua cho ngươi nữa đâu.”
Chuyện Lạc Thừa Lương bị gửi đi giám quặng là do Dương Ngu Lỗ gánh vác, trên đường đi Đổng Tiến chạy thoát được, tuy là do phiên tử bên dưới thất trách nhưng tất cả tội lỗi đều dồn lên người đảm nhiệm đốc thúc.

Chóp mũi Dương Ngu Lỗ lập tức đổ mồ hôi, dạ thưa nói, “Là tiểu giân giám sát bất lực, để sót mất…”
Nguyệt Hồi ở bên trong nghe ngóng, lòng thầm nghĩ người đứng trên cao đúng là toàn không nói đạo lý thế này.

Tư Lễ Giám không phải nơi tốt lành gì, chỉ toàn âm mưu dương mưu, may mà ca ca đối đãi với nàng không quá tệ, ngoại trừ thi thoảng tính tình thất thường thì phần lớn thời gian vẫn rất săn sóc.
Quả nhiên sau đó ca ca rời đi, vẫn cứ tiền hô hậu ủng, hẳn là để thu dọn cục diện rối ren trước mắt.

Nguyệt Hồi cũng chẳng ra ngoài, nhâm nhi cơm trưa của hắn trong trị phòng, ăn uống no say thì bắt đầu tính toán làm thế nào để lưu lại chút dấu ấn trong căn phòng không một hạt bụi này.
Nàng lấy vải bố trắng chà lau khắp nơi, nhưng kết quả làm nàng rất thất vọng, vải bố sạch sẽ đến nỗi có thể sánh với khăn mặt của nàng.

Không cần quét tước, nàng liền phóng tầm mắt lên giường hắn.

Nàng luôn có một sự thích thú kỳ dị với ổ chăn của Lương Ngộ, dệt từ vải gấm tốt nhất màu xanh lam ngọc điểm xuyết bằng hoa văn vân mây tơ vàng, ánh nắng ngoài cửa chiếu vào dường như còn lấp lánh lên.
Đẹp thì đẹp, nhưng mà màu đậm quá, hẳn là nên chuyển sang màu thanh đạm một chút.

Hay là giống của nàng đi, đổi thành một giường tơ vàng hoa văn lá liễu, vừa sạch sẽ vừa gọn gàng.
Nghĩ là làm, nàng bảo tiểu thái giám đến Cân Mạo Cục lấy đồ dưới danh Chưởng ấn, còn mình thì quỳ bên mép giường dỡ màn lưới ra, cuộn đệm lót lên.
Vừa nhấc đệm lên, thấy ngay trên ván giường đặt chỉnh tề bốn miếng lót giày.

Nguyệt Hồi cảm thấy dường như đã từng quen biết, nhìn chằm chằm chúng nó thật lâu.
Con trăn này…thêu giống con rết thật!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện