Chớp mắt đã đến tháng Tư, tháng Tư cỏ lớn oanh bay, là mùa vui vẻ phồn vinh nhất.
Đại hôn của Hoàng Đế đã gần ngay trước mắt, sắp đến ngày đại hỉ, từ trước đó nửa tháng trong cung đã giăng đèn kết hoa.

Trong không khí cũng tràn ngập vui tươi, không cần biết Hoàng Đế vừa lòng hay mong chờ với cuộc hôn nhân này đến đâu, từ sau khi Tiên Đế thăng hà trong cung vẫn chưa lần nào thực sự tổ chức yến tiệc lớn.

Lần này hỉ đến, náo nhiệt tận mấy ngày, dường như một triều đại mới sẽ bắt đầu từ hôm nay, đối với Hoàng Đế mà nói cũng là một chuyển biến tốt.

Nguyệt Hồi tạm thời vẫn ở lại ngự tiền làm chải đầu cho Hoàng Đế, thường thấy trong gương dáng vẻ hăng hái của hắn, quả nhiên người trẻ tuổi luôn luôn nhiệt tình, chỉ ngóng trông đại hôn qua đi sẽ thực sự là người trưởng thành, tha hồ thi triển quyền cước.
Con dế kia vẫn kêu to trong cái lồng cỏ ở cửa sổ phía nam, có lẽ tâm tình của Hoàng Đế đối với Nguyệt Hồi cũng không có biến hóa lớn lao gì.
Lược lướt đi trên tóc, Hoàng Đế quay lại, cầm tay Nguyệt Hồi, “Nàng hạ quyết tâm đi theo Đại bạn rồi?”
Nguyệt Hồi gật đầu, “Chưởng ấn nói ít thì ba tháng chậm thì nửa năm, nhất định sẽ dẹp yên đám loạn đảng đó, trở về phục mệnh với Hoàng Thượng.”
Hoàng Đế than nhẹ: “Đại bạn vì trẫm bôn tẩu nam bắc, trong lòng trẫm tự thấy hổ thẹn.”
Nguyệt Hồi cười nói: “Đừng mà, những người như nô tỳ chẳng phải đều cống hiến vì chủ tử sao, Hoàng Thượng có việc gì thì giao cho Chưởng ấn, có thế Chưởng ấn mới yên tâm nắm giữ Tư Lễ Giám được.

Nếu ai ai cũng nhàn rỗi thì sẽ chán chết, kiểu gì cũng phải kiếm việc để làm thôi.”
Hoàng Đế rất vừa ý, ngoài miệng vẫn phải thể hiện tiếc nuối vô cùng, “Hai ngày nay bận bịu, mấy lần Đại bạn đến trẫm đều không rảnh nói chuyện cùng.

Lát nữa nàng chuyển lời tới Đại bạn, lần này hắn xuất chinh diệt phỉ, Tư Lễ Giám cũng thế, Đông Xưởng cũng vậy, tất cả đều sắp xếp như ban đầu.

Trẫm biết, trên triều đình không có một thần tử nào phục tùng trẫm từ đáy lòng, người duy nhất trẫm có thể tín nhiệm chỉ có Đại bạn.” Dứt lời quyến luyến nhìn Nguyệt Hồi, “Còn nữa, lời hẹn của trẫm với nàng cũng là bất biến, trẫm giữ lại vị trí kia cho nàng, nàng đi sớm về sớm.”
Nguyệt Hồi nghĩ ngợi, “Vị trí Hoàng Thượng nói, là Quý Phi? Hoàng Thượng vẫn định để nô tỳ làm Quý Phi sao?”
Hoàng Đế nhàn nhạt cười, “Trẫm miệng vàng lời ngọc, sao có thể tùy ý sửa đổi?”
Nguyệt Hồi nói: “Trong cung nhiều vị phân, Quý Phi thì chỉ có một, nhỡ đâu tương lai Hoàng Thượng gặp được một người khiến Hoàng Thượng càng thích hơn, đến lúc đó làm sao hứa với người ta được nữa.”
Hoàng Đế vẫn cười, hắn trời sinh đã có một đôi mắt đa tình, khi nhìn người mây mù dày đặc, “Cả đời này, người trẫm thích nhất là nàng.

Trẫm kính nàng, thương nàng, cho nên dù nàng ở ngay bên cạnh trẫm cũng không vượt Lôi Trì nửa bước, đủ thấy trẫm coi trọng nàng ra sao.”

Một vị Đế Vương đã từng hào phóng nói nhũ danh cho nàng, quả thật ở một góc độ nào đó rất có thành ý.

Đương nhiên Nguyệt Hồi cũng nhận phần tình này của hắn, dù sao trên đời không có nhà nào tốt hơn Hoàng Đế, chưa cần biết có thành hay không, cứ dự định trước vậy đã, cũng chẳng tổn thất gì.
Nhưng nếu phải nói có thích hay không, sau một thời gian ái mộ tình đậu sơ khai, chỉ thấy loại cảm tình này đến cũng nhanh đi cũng nhanh.

Tiểu Hoàng Đế là người đứng đầu thiên hạ thì cũng chỉ thỏa mãn được lòng ham hư vinh nho nhỏ của Nguyệt Hồi lúc ban đầu thôi, đến bây giờ hầu như đã chẳng sót lại gì.

Cảm tình đối với Hoàng Đế giống như nước đã đun, càng uống càng nhạt, chỉ là ngoài mặt vẫn không được để lộ ra, phải biểu hiện cực kỳ cảm kích hoàng ân.
Còn Hoàng Đế, bởi vì trước mắt mới chỉ có mấy vị nữ quan, không có bổ sung mới mẻ, khuyết thiếu tưởng tượng về những nữ nhân khác.

Người ta thường nói cảm tình thiếu niên chân thành tha thiết nhất, hắn cảm thấy hắn và Nguyệt Hồi hẳn cũng là vậy.

Nhưng mà tình cảm và xã tắc vẫn phải tách biệt, hắn cần Lương Ngộ vì hắn mà vượt mọi chông gai, nhưng chưa chắc đã nguyện ý chia sẻ giang sơn với Lương gia.

Vị trí Quý Phi là dùng để khoanh Lương Ngộ lại, chỉ cần Nguyệt Hồi không có con, không cần biết tương lai bọn họ bồi dưỡng vị Hoàng tử nào, chung quy vẫn không trốn thoát được Mộ Dung thị.
Đương nhiên những chuyện thế này phải chôn sâu dưới đáy lòng, không thể nói với người ngoài.

Hắn ôn tồn mềm giọng trấn an Nguyệt Hồi, tương lai sau này nàng sẽ phải chịu nhiều thua thiệt, cho nên về mặt ân sủng phải bổ sung cho nàng.

Tâm tư Nguyệt Hồi đơn thuần, không suy xét nhiều, hứa cho nàng vị trí Quý Phi cũng giống như cho nàng một bộ y phục mới, nàng vui tươi hớn hở, vừa vặn thỏa mãn, cũng không đến mức mừng rỡ quá khích.
Thời gian trôi rất nhanh, đại hôn của Hoàng Đế rất rườm rà, lời hứa ra ngoài thả diều cũng không thể thành sự thật.
Nguyệt Hồi chẳng vội, tương lai vẫn còn dài, so với Nam hạ thì thả diều có tính là gì! Đến đêm ngày mồng 8, nàng còn xen lẫn vào đám người đi xem náo nhiệt, nhìn Từ Hoàng Hậu tiến vào từ Ngọ Môn, tay ôm bảo bình bước từng bước xuyên qua trục chính Tử Cấm Thành, đi vào Càn Thanh Môn.
Thứ vinh quang này chỉ có nguyên hậu của Đế Vương mỗi triều mới có phúc hưởng, Nguyệt Hồi vẫn thản nhiên như thường, ba vị nữ quan của Hoàng Đế thì lại tràn đầy sầu bi.
Tư môn thở dài: “Hoàng Hậu nương nương vào cung rồi, liệu sau này chủ tử còn nhớ rõ chúng ta không?”
Tư nghi luôn rất bi quan, “Người như chúng ta có khác gì nha đầu thông phòng trong nhà giàu đâu, tương lai thế nào đều phải xem ý chủ tử.

Cùng lắm thì được cho một vị phân Tuyển thị, nếu chán rồi thì trả về Tư Lễ Giám, không chừng còn bị đưa đến Hoán Y Cục cũng nên.”
(*) Hoán Y Cục: Nơi giặt quần áo.
Tư tẩm đứng dưới đèn vạn thọ treo cao cao, nhìn theo hàng ngũ đỏ chói uốn lượn tiến vào Khôn Ninh Cung, lẩm bẩm nói: “Khổ nhất vẫn là ba chúng ta, hầu hạ một hồi mà chẳng được gì, còn chẳng bằng nha đầu kia.”
Nha đầu kia là chỉ Tư trướng, tính toán thời điểm, đứa bé trong bụng Tư trướng đã tầm sáu tháng rồi.

Có được một đứa con cũng là chuyện tốt, sau này mẹ quý nhờ con cũng là một lối ra.
Các nàng buồn bã như mây đen đầy trời, nhà Đế Vương bạc hạnh, suốt các đời lịch đại chẳng có mấy nữ quan có thể tấn vị, nhưng mà đồng lứa ai ai cũng bướng bỉnh, cảm thấy mình có thể có được thánh sủng.

Nguyệt Hồi đứng cạnh nghe, xen vào nói: “Các cô cũng đừng nóng vội, hôm nay Hoàng Thượng mới đại hôn, chờ Hoàng Hậu vào cung rồi, tiếp theo mới có thể cấp vị phân cho các cung nhân khác.”
Ba nữ quan kia đều buồn bã, “Hoàng Thượng đại hôn, nữ quan hầu hạ trước mặt đều phải rời đi hết, qua một thời gian nữa Hoàng Thượng có còn nhớ đến chúng ta hay không cũng chẳng biết được.”
Nguyệt Hồi thầm nghĩ may mà mình không giống như các nàng, ngày ngày phải lo lắng cho tương lai, phiền muộn biết bao!
Nhưng mà nàng vẫn rất tình nguyện giúp đỡ góp mưu, “Đứng đây buồn bã không có ích gì, Hoàng Thượng chỉ làm việc lớn, sẽ không tự mình hỏi đến mấy chuyện nhỏ, nếu thuộc hạ không nhắc đến thì có lẽ sẽ quên thật luôn.

Người các cô có thể trông cậy bây giờ không phải ai khác, chính là Hoàng Hậu nương nương.

Hoàng Hậu nương nương mới tiến cung, đúng lúc phải xây dựng hiền danh, các cô nghĩ cách đến cầu nương nương.

Nương nương cất nhắc các cô thứ nhất là sẽ thể hiện mình rộng lượng, hậu đãi cung nhân; thứ hai là đến khi hậu cung đầy người cũng có thêm tay chân giúp đỡ, không có chuyện không đồng ý.”
Phân tích rất rõ ràng, không hổ là người nhà Lương chưởng ấn.
Ba nữ quan kia lập tức tỉnh ngộ, ban đầu còn sợ Hoàng Hậu nương nương kiêng kị các nàng, cố ý áp chế các nàng, định sau này gặp Hoàng Hậu sẽ đi đường vòng cơ.

Khi được Nguyệt Hồi nhắc nhở đã phát hiện ra đạo lý khác.
“Nhìn Hoàng Hậu nương nương liền biết ngay là người thông minh, nếu chỉ có mấy người các cô mà nương nương đã không chấp nhận nổi, sau này tiến cung còn nhiều nữa, chẳng nhẽ không chấp nhận ai?” Nguyệt Hồi đắc ý tiếp tục nói, “Không chỉ thế, các cô hầu hạ Hoàng Thượng hai năm vẫn không ngộ hỉ, Hoàng Hậu nương nương nhất định sẽ thích các cô.”
Làm cho ba nữ quan kia vừa ngượng vừa phục.
Đây là sự thật mà, Hoàng Thượng không quản chuyện hậu cung, sau này mọi thứ trong cung đều nghe Hoàng Hậu nương nương sai khiến, so với các nàng, Tư trướng mới càng bị người ta hận.

Bây giờ Hoàng Hậu nương nương vẫn chưa hay biết gì, chờ đến khi Tư trướng lâm bồn mà sinh ra con trai, thế thì khó lường lắm, Hoàng trưởng tử đó, Tư trướng đừng mong được sống yên ổn.
Nguyệt Hồi chưa làm phi tần bao giờ, nhưng trước kia đã nghe rất nhiều thoại bản cung đình bí sự, học rộng biết nhiều có tác dụng lắm.


Ba vị thợ giày tay mơ ghé vào nhau cũng có thể thành một Gia Cát Lượng, thế là bọn họ lập tức trở về bàn bạc đối sách.
Nguyệt Hồi đứng trong gió đêm lập cập khoanh tay, một loạt đèn vạn thọ trước Khôn Ninh Cung chiếu sáng cung điện huy hoàng như ban ngày.

Hẳn lúc này Hoàng Đế đang uống rượu giao bôi, hôn lễ này đúng là vất vả, cả Đế Hậu, cả người hầu phía dưới, ai cũng mệt.
“Ban nãy muội khua môi múa mép, không sợ tương lai gây họa?” Bên cạnh có tiếng vàng ngọc chạm nhau, thân hình cao lớn bước vào tầm nhìn của Nguyệt Hồi, đứng yên bên cạnh nàng.
Nguyệt Hồi nói họa gì được chứ, “Ấy là muội chỉ rõ lợi hại cho người ta, các nàng cũng sẽ không đến nói y nguyên trước mặt Hoàng Đế, không thì chẳng khác gì đồ ngốc.”
Lương Ngộ thâm sâu nhìn nàng, “Muội sau lưng Hoàng Thượng là một gương mặt, đối diện Hoàng Thượng lại là một gương mặt khác, Hoàng Thượng biết không?”
Nguyệt Hồi quay đầu cười với hắn, “Trong cung có bao giờ thiếu người thông minh đâu? Hoàng Thượng thích cái chân chất của của muội là đủ rồi.”
Thế là tốt, hiểu được phải gãi đúng chỗ ngứa, không quá cẩn thận chặt chẽ, vậy là đủ để được Hoàng Đế coi trọng.

Lương Ngộ nhìn về Khôn Ninh Cung phía xa, lẩm bẩm hỏi: “Bây giờ muội đang nghĩ gì? Trong lòng có khó chịu không?”
Khó chịu thì cũng chưa đến mức, Nguyệt Hồi nói: “Lần đại hôn này của Hoàng Thượng đến muộn quá.

Nếu sớm hơn ba tháng thì có khi muội phải khóc sưng mắt, bây giờ…chẳng có hứng.”
Nghe đến là hay, ai cũng nói con gái nặng tình, không ngờ Nguyệt Hồi lại cá biệt.

Lương Ngộ nói: “Không nhìn ra muội lại là kiểu có mới nới cũ.”
Nguyệt Hồi rất khiêm tốn, “Nào có, là muội biết thức thời.

Với cả lấy đâu ra mới mà nới cũ, muội bị nhốt trong cung suốt ngày, cơ hội đâu mà đòi gặp mới.” Vừa nói vừa cười cợt nhìn hắn, “Con người muội ấy à, không khom lưng vì năm đấu gạo, chỉ thích đong đếm diện mạo người khác.

Nếu mà xấu thì mới tinh đến mấy cũng vô dụng, còn chẳng bằng ‘cũ’ nữa.”
Đầy bụng nàng chỉ toàn đường ngang ngõ tắt, chút khôn vặt dùng hết vào những chỗ đâu đâu, thích đan lồng thêm mấy thứ linh tinh vào lời nói để trêu chọc người ta.
Đương nhiên, có lẽ là vì chính thân mình hắn không đứng đắn, tâm cũng không đứng đắn, cho nên mới cảm thấy đó là trêu chọc.

Bình thường nàng cũng thường thích chọc ghẹo, quang minh chính đại khen hắn đẹp.

Khi nàng mới trở về, hoặc có thể nói là khi hắn chưa biết rõ thân thế, nghe vào tai thì thấy cũng không có gì không ổn, thế nhưng sau này lập trường biến đổi, nghe thấy gì cũng cảm giác ý tại ngôn ngoại.
Thực ra nam nhân xinh đẹp không phải chuyện tốt.

Khi trước hắn vào cung bái thầy, Thịnh Thời đích thân chọn người quen phó thác, thế nhưng vẫn thường xuyên gặp phải những kẻ bỉ ổi, hoặc là chòng ghẹo ngoài miệng, hoặc là túm tay véo mông.

Không có quyền to, vậy thì mặt đẹp chính là mầm họa.

Bây giờ nắm quyền rồi lại tìm về được muội muội háo sắc, gương mặt này lại trở nên hữu ích, có đất dụng võ.

Ít nhất là có thể trấn giữ được Nguyệt Hồi, để nàng không đến mức trông thấy mấy tên có chút nhan sắc đã tưởng tuyệt sắc giai nhân.
Hắn rất sảng khoái, “Ta đã giao lại hết công việc phía sau cho Tăng Kình, sáng mai lên đường.”
Nguyệt Hồi hỏi: “Huynh định để Tăng thiếu giám ở lại chủ trì trong kinh?”
Lương Ngộ gật đầu, “Hắn làm việc ổn thỏa, lại là một tay ta bồi dưỡng, bây giờ cánh vẫn chưa cứng, vẫn tin được.”
Đúng là ai ai hắn cũng đề phòng, Nguyệt Hồi thấy hắn làm gì cũng rất xem trọng Tăng Kình, còn tưởng ít nhất hắn cũng yên tâm với Tăng thiếu giám, thì ra không hề.

Vậy cũng tốt, cẩn thận không bao giờ thừa, người lợi hại thì phải một tay khai cương thác thổ, một tay ôm lấy quyền to.

Nàng cũng biết năm đó hắn diệt trừ Chưởng ấn tiền nhiệm mới lên chức được, Tư Lễ Giám đã quen tập tục đoạt quyền, chỉ lơ đãng chút thôi là sẽ dẫm vào vết xe đổ của Uông Chẩn, đương nhiên hắn phải lưu tâm từng bước.
Phía trước Khôn Ninh Cung bỗng tấu nhạc tưng bừng, Nguyệt Hồi thở dài, “Chắc bây giờ Hoàng Thượng đang mở khăn che của Hoàng Hậu lên.”
Lương Ngộ không nói gì, chuyển tầm mắt nhìn nàng một cái.
Ngọn đèn phản chiếu trong đôi con ngươi đen nhánh, giống như vòm trời lộng lẫy sao.

Trong lòng nàng thực sự không có tiếc nuối ư, cũng chưa chắc, chỉ là nàng biết phải nhìn thời thế, biết được sau này sẽ có càng nhiều người lợi hại hơn, nàng nhanh chân chạy trốn, vậy là bảo toàn được đường thắng của chính nàng.
Gương mặt hắn dịu dàng hẳn đi, hỏi nàng: “Đêm nay có định uống một chén không?”
Nguyệt Hồi lắc đầu, “Uống làm gì, muội uống hết bầu rượu lần trước từ lâu rồi…” Dứt lời lại ớ một tiếng, “Huynh không bận à? Bao nhiêu việc cần huynh phải lo, sao lại đến đây tán chuyện với muội?”
Lương Ngộ thầm nói chẳng phải sợ nàng đau lòng sao, xem ra là lo lắng hơi thừa.


Một người vẫn nhàn rỗi dạy người khác làm sao để tấn vị, tiểu tình lang cưới vợ thì đương nhiên là tiếc, nhưng không đủ mức để đau lòng.
“Nuôi nhiều thuộc hạ chính là để vạn sự không cần tự động tay.” Hắn thản nhiên nói, “Hoàng Thượng có Hoàng Hậu, muội thành người cô đơn, ta làm ca ca không thể để mặc muội, tốt xấu gì cũng phải đến thăm.”
Nguyệt Hồi cảm động, “Vẫn là ca ca của muội tốt nhất.” Trong gió đêm phất phơ thoảng chút hương rượu, không khỏi ghé qua ngửi ngửi hắn, “Huynh mới lén uống cho bớt thèm phải không?”
Người này lúc nào cũng nhẹ dạ.

Lương Ngộ nói: “Bớt thèm cái gì, đằng trước có khách khứa, các hoàng thân quốc thích đều đang ăn tiệc ở Phụng Thiên Điện kia kìa, ta mới từ chỗ đó đến đây, uống mấy chén từ trước rồi.”
Nguyệt Hồi liếc hắn, ánh mắt tràn ngập xem thường.

Nhìn mức độ tỉnh táo bây giờ của hắn thì chắc chỉ thêm được nửa chén, không thể nhiều hơn.

Nam nhân lúc nào cũng để ý mặt mũi, coi như nàng đã biết được tử huyệt của hắn rồi, tửu lượng cực kỳ kém, bắt chẹt được cái này, chắc chắn tương lai sẽ có lúc cần dùng.
“Đùng” một tiếng, tiếng pháo kép nổ trước dẫn đường, bay lên giữa không trung.

Tiếp theo trước Ngọ Môn bắt đầu phóng pháo hoa, từng chuỗi dài liên tiếp nhau thành một vùng lớn, muôn hồng ngàn tía lóa cả mắt, thắp sáng hết cả hoàng thành.
Còn việc động phòng sau đó của Đế Hậu không phải thứ bọn họ nên hỏi đến.

Hoàng Đế đến ở Khôn Ninh Cung liên tiếp ba ngày, đương nhiên nếu ở thấy vui thì ở tiếp ba tháng ba năm cũng không vấn đề gì.
Điểm tốt duy nhất của Hoàng Đế chính là biết tự hạn chế, đại hôn ầm ĩ đến tận giờ sửu, ngày hôm sau vẫn dậy lúc canh năm.
Hôm nay Nguyệt Hồi đã bàn giao công việc, trả lược lại vào tay thái giám chải đầu.

Nàng thu thập xong hành trang, đặc biệt đến chào từ biệt với Hoàng Đế, đè hai tay nhún chân hành lễ vạn phúc, “Hoàng Thượng, hôm nay nô tỳ khởi hành, không thể ở lại hầu hạ Hoàng Thượng nữa, Hoàng Thượng phải bảo trọng long thể.”
Trong mắt Hoàng Đế có ánh sáng nhàn nhạt, có thể thấy đã làm lụng rất vất vả, nhưng vẫn thâm tình nắm lấy tay nàng, “Nguyệt Hồi, trẫm chờ nàng về.”
Nguyệt Hồi cười, cũng không đáp lời, bên ngoài truyền đến tiếng cung nhân thỉnh an Lương Ngộ.

Vì thế Hoàng Đế mới buông tay, quay lại đón, khẩn thiết dặn dò: “Tiêu diệt loạn đảng quan trọng, an nguy Đại bạn càng quan trọng hơn.

Nếu gặp phải khó khăn thì ngàn vạn lần phải cẩn thận, bàn bạc kỹ hơn.”
Lương Ngộ cũng coi như thấu hiểu tính tình Hoàng Đế, càng là nói như vậy lại càng là có ý muốn hắn lập quân lệnh trạng.

Vì thế hắn chắp tay về phía trước, “Đảng Hồng La chưa diệt, thần thề chưa về triều.

Chủ tử nhiều chính vụ nhưng vẫn phải bảo trọng thân thể, chỉ việc ngồi trên miếu đường đợi tin tốt của thần.”
(*) Quân lệnh trạng: ý nói cam đoan sẽ thắng lợi.
Quân thần thề non hẹn biển lưu luyến nửa ngày, Nguyệt Hồi đứng cạnh nhìn mà mệt rã rời.

Cuối cùng cũng ra được, lúc này mới tờ mờ sáng.
Gió sáng sớm còn lạnh, trên hàng ngói và chân tướng đẫm sương, hít sâu một hơi liền thấy tim phổi sảng khoái.
Nguyệt Hồi giống như đứa bé con, không dám ồn ào, tung tăng từng bước chân nhỏ, quay đầu lại đè giọng nói: “Ca ca muội vui quá, chúng ta sắp xa nhà rồi.”
Đi xa đúng là khiến người ta vui mừng, rời khỏi một nơi ngột ngạt đi ra mới biết được bên ngoài là trời đất bao la, không chỉ khoanh tròn trong cái vòng nhỏ này.
Lương Ngộ thở hết yếm khí trong ngực ra, mới rời đi chốc lát đã cảm giác như được hồi sinh.

Niềm vui của Nguyệt Hồi lây sang hắn, thấy nàng tung tăng bước, cười gọi: “Chạy từ từ thôi, cẩn thận kẻo ngã!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện