So với các cô nương khuê các thì cũng coi như kiến thức của Nguyệt Hồi tương đối rộng, trước kia nàng kéo theo Tiểu Tứ chạy khắp hang cùng ngõ hẻm, nơi mò đến nhiều nhất chính là những giáo phường yên quán.

Nơi đó nam nữ dan díu, dơ dáy đến nỗi không còn ra hình dáng người dương gian, cũng có thái giám nội thị ra ngoài chơi gái, đầu tiên là xem múa nghe hát, sau đó ôm nhau vào phòng.

Không biết bọn họ có thủ đoạn gì, làm cho những nữ nhân đó kêu khóc như tiếng gà gáy lúc canh năm, the thé chói tai, chọc thẳng lên tận trời.
Kiến thức thì đủ, nhưng nàng chưa từng tự mình nếm thử bao giờ, cũng không biết hắn ỡm ờ như vậy rốt cuộc là có ý gì.

Chỉ là đã lưỡng tình tương duyệt rồi, sẽ phải cùng ngủ trên một cái giường, nàng cũng từng âm thầm nghĩ liệu có phải để nam nhân được sung sướng thì nữ nhân phải chịu tội hay không…Thực ra không nên nghĩ đến những thứ đó, ca ca là người sạch sẽ, nghĩ như vậy sẽ làm bẩn hắn.

Nhưng chuyện này đúng là cần thiết, nếu không làm huynh muội thì cần phải có một thân phận khác ràng buộc lẫn nhau.

Hắn nói nàng lớn rồi, bắt đầu biết nghĩ đến những chuyện ngại , lời này làm nàng xấu hổ, nhưng đã trải qua nửa đêm ngày ấy ở quan nha Đăng Châu, làm sao mà không nghĩ cho được!
Có lẽ phải nghĩ đến mới là đúng, không nghĩ đến thì mới là hỏng.

Thực ra nếu ở bên hắn như thần tiên không dính khói lửa phàm tục cũng khá tốt, nhưng đương nhiên ý định của hắn không chỉ có vậy.

Đôi khi Nguyệt Hồi cảm thấy trong lòng ca ca cất giấu một đầu thú ăn thịt người, phía sau nụ cười là một cái mồm to đầy máu.

Tính tình hắn tốt thì cũng tốt, nhưng mà hay biến đổi thất thường, hẳn là do hắn tự ti, sợ nàng bây giờ thì ngây ngô không hiểu chuyện, nhưng về sau trở nên lão luyện, muốn biết nhiều hơn, dần dần sẽ ghét bỏ hắn.
“Huynh đừng sợ có lỗi với muội,” Nàng nói không cần nghĩ ngợi, “Ở cạnh huynh cả đời là do muội tự nguyện.

Huynh nhìn huynh này, người thì kỳ quái, danh tiếng thì xấu xí, nếu muội không chịu nhận thì huynh sẽ thành cô đơn lẻ bóng mất thôi.”
Lương Ngộ nghe mấy lời thẳng đuồn đuột không chút vòng vo của nàng, rất có đặc sắc của Lương Nguyệt Hồi.

Vốn cũng chẳng có gì, nhưng nàng cứ há miệng mở miệng là dùng kính ngữ, hắn biết vẻ nhẹ nhàng kia chỉ là nàng cố bày ra.


Đáy lòng nàng thực sự công nhận quan hệ hiện tại của bọn họ rồi sao? E là chưa chắc.
Nhưng hắn không đành lòng vạch trần, cứ hàm hồ vậy thôi, tự lừa mình được ngày nào hay ngày ấy.

Hắn cười nói: “Lời này rất đúng, ta cũng biết tật xấu của chính ta, nhìn thì vinh hoa phú quý, thực ra chẳng mấy ai tình nguyện kết đôi cùng.”
Hắn buông tay, nhặt cái que cời đang để một bên, bới một chút than dưới đáy tro ra.

Ngọn lửa màu xanh chiếu sáng mặt mày hắn, hàng mi rậm dài, không nhìn thấu buồn bã trong đáy mắt.
Nguyệt Hồi nói: “Sao thế? Vừa mới yên lành mà, sao muội đã thấy huynh không vui rồi?” Nói xong mới sực nhớ ra lại lỡ dùng kính ngữ, vội bưng kín miệng, “Muội lại quên mất! Tại mấy năm nay sống ở kinh kỳ, gặp ai cũng phải coi như ông lớn, dùng kính ngữ tôn xưng người ta mãi thành quen.” Vừa nói vừa xích lại gần, nhẹ nhàng túm lấy tay hắn, “Huynh đừng bực, muội cứ hay đãng trí, nếu huynh nghe thấy thì phải giáo huấn muội mấy câu, lần tới muội nhất định sẽ không nói sai nữa.”
Hắn lại có vẻ rất khoan dung, “Không vội, cứ từ thừ thôi, xưng hô này vốn dĩ không sai, là do ta quá xét nét, quá gấp gáp.”
Lúc này Nguyệt Hồi mới yên tâm, nàng sợ đôi khi mình không biết giữ miệng, lỡ làm tổn thương ca ca mà không hay biết.
Ngẩng đầu nhìn trời, trời đêm nay thật đẹp, dải ngân hà vắt ngang qua đỉnh đầu, không biết làm sao, hình như những ngôi sao cũng bắt đầu di chuyển……Nàng dụi mắt, “Muội hơi chóng mặt rồi.”
Nàng uống rượu chẳng có quy trình, cứ ngẩng cổ rót thẳng xuống, uống quá nóng nảy, dễ bị say.

Miệng kêu chóng mặt, thân mình cũng ngả xuống luôn, vô lại gối đầu lên đùi hắn, nghiêm chỉnh nằm, hai tay đặt trên bụng, thoải mái thở dài một cái: “Cứ thế này đi, cho muội gối một chút.”
Ban đầu hắn không được tự nhiên, nhưng thân cận với nàng đã hai lần, tâm tư phòng bị cũng dần dần phai nhạt.

Ngắm nàng dưới ánh trăng, lả lướt xinh đẹp, bởi vì đang nằm mà đường cong ẩn hiện.
Vốn không nên nhìn, cũng không nên động thứ tâm tư này mỗi thời mỗi khắc, khi nàng vẫn còn là muội muội ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ.

Bây giờ đã bước ra một bước kia, rất nhiều tình cảm mãnh liệt trào lên như sóng, đã chẳng còn trong tầm khống chế của hắn.
Ngón tay hắn hơi lạnh, rơi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi nàng.

Nguyệt Hồi mơ màng mở mắt ra, cười nói: “Ca ca sao thế? Đừng nói là chưa ăn no đấy?”
Lời này nghe vào một ngữ hai nghĩa, có lẽ nàng chẳng có ý gì khác, là do hắn suy nghĩ quá phức tạp.

Hắn thẹn thùng cười, “Lòng người có bao giờ biết đủ…Ta thích đôi môi của muội, xinh đẹp quá chừng.”
Nguyệt Hồi thích nhất là được nghe người khác khen, chỉ hai câu ít ỏi cũng làm nàng hớn hở.
“Thật không?” Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh sáng, “Huynh nói tiếp đi, muội còn có chỗ nào đẹp nữa.”
Đúng là chẳng được khen bao giờ, nụ cười của hắn càng tươi tắn hơn, ngân nga nói: “Ta thấy, chỗ nào cũng đẹp hết, không chỗ nào đổi khác đi được.

Phải là cái mũi thế này, là đôi mắt thế này, là tính tình thế này.

Nếu đổi đi thì chẳng còn là muội, ta chẳng thích.”
Nguyệt Hồi ngượng ngùng, thì thầm nói: “Không nhìn ra huynh lại giỏi khen người như thế.

Trước kia muội thấy huynh lúc nào cũng xị mặt, những Thiếu giám đó gặp huynh còn không dám thở mạnh.”
Hắn hừ cười một tiếng, “Trên đời này không phải ai cũng xứng để hòa nhã.

Thái giám là thứ đê tiện, muội mà không lập uy, bọn họ sẽ tưởng muội là quả hồng mềm dễ bóp.

Đừng nhìn bọn họ bây giờ ai cũng cúi đầu thuận theo, trước kia không thế đâu.

Phải đạp bọn họ xuống dưới chân, khiến bọn họ kính sợ, có vậy bọn họ mới biết trung thành, mới biết phản lại muội sẽ không có kết cục tốt.”
Nguyệt Hồi nghe hắn buông lời hung ác, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên, “Nhưng muội biết huynh cũng ân uy bình thi mà.

Giống như lần trước gặp gió lốc chết mất mấy người, muội cho rằng huynh sẽ mặc kệ những thi thể rơi xuống nước đó, không ngờ huynh còn tốn bao nhiêu sức cho vớt người lên, đặc biệt sai ưng thuyền đưa bọn họ về nhà.”
(*) Ân uy bình thi: Vừa ban ân vừa lập uy.
Nói đến trận gió lốc ấy hắn lại trầm mặc, tìm được đường sống trong trời đất mịt mù, đúng là lại càng biết ơn việc tồn tại.

Nhưng Nguyệt Hồi nhìn vào vẫn chỉ thấy bề nổi, hắn chậm rãi nói: “Để bọn họ được an nghỉ cố hương, thứ nhất là trấn an những người còn lại, thứ hai là để cho triều đình xem, để Hoàng Thượng xem.”
Nguyệt Hồi ừm một tiếng, đầu óc tiếp tục mơ hồ, không hiểu rõ lắm.
Hắn nhìn về chân trời xa vời vợi lẩm bẩm: “Để cho trong triều biết chuyến đi này không dễ dàng, cửu tử nhất sinh, vậy mới dễ lấp kín miệng bọn họ, để bọn họ không dám khinh thường Tư Lễ Giám, không dám khinh thường ta.


Còn Hoàng Thượng, mấy năm nay hắn thành công dễ như trở bàn tay, đã quên mất sức mình đến đâu.

Hành trình Lưỡng Quảng lần này của ta càng gian nan, hắn vấp ngã nhào trên chính trường, đến lúc đó mới càng khép nép cầu xin ta.” Đôi mắt đẹp uyển chuyển, cười nói, “Những lục đục bên ngoài muội nhìn thấy mới chỉ là bề nổi, nói cho muội càng sâu sẽ càng làm muội sợ.

Làm người thì không thể quá thật lòng đối đãi với ai, có đôi khi ngoài mặt người ta vì muội, kỳ thực lại là vì lợi ích lớn hơn nữa.”
Nguyệt Hồi ngẩn ngơ, nghĩ ngợi rồi vẫn là cố chấp công nhận, “Dù sao bây giờ vẫn là làm chuyện tốt.

Huynh đừng tự bôi xấu mình mãi thế, ai mà chẳng có chút tư tâm.”
Nàng làm bộ làm tịch xoay người, cái nghiêng người này làm nàng đối mặt với bụng hắn, nàng mở to mắt trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào nơi dưới rốn hắn ba tấc, vị trí càng bí ẩn nàng lại hứng thú.
Tội lỗi tội lỗi, thật ra trước kia nàng không quá hiếu kỳ chuyện này, chỉ đến bây giờ mới đột nhiên bộc phát.

Đương nhiên Lương Ngộ cũng thấy không ổn, dịch về sau theo bản năng, đáng tiếc chân bị nàng ngăn chặn, hắn không hể nhúc nhích.
Có đôi khi nha đầu này chỉ toàn nghĩ những thứ linh tinh vớ vẫn, chẳng biết bây giờ lại có ý đồ gì đây.

Hắn đành tận lực rời sự chú ý của nàng, “Ta nhận được tin tức trong kinh, cô nương đưa tuyển của phiên vương các xứ đều đã vào cung, chỉ thiếu của vương phủ Nam Uyển.”
Nguyệt Hồi thuận miệng ừ một tiếng, nghĩ lại mới thấy không đúng, “Chúng ta ra khỏi Đại Cô Khẩu đã gặp bọn họ, kể cả đi đường dài hơn thì bây giờ cũng phải đến rồi mới phải.”
Lương Ngộ gật đầu, “Trừ phi vị quận chúa kia cố ý kéo dài, không chịu tiến cung.”
Nguyệt Hồi mở to mắt quay đầu nhìn hắn, “Ý huynh là nàng với Tiểu Tứ thực sự có gì đó?”
Lương Ngộ thở dài, “Ở chung sớm chiều suốt ba tháng, có chuyện gì không thể xảy ra?”
Nguyệt Hồi kinh ngạc, “Tiểu tử này đắt giá rồi, lần trước còn nói muốn kiếm nhiều tiền để nuôi muội, không để muội phải ở trong cung làm người hầu, thế mà đã sớm thông đồng với cô nương nhà người ta.

Nhưng mà thiên hạ bao nhiêu cô nương tốt, tại sao phải chọn cho mình lối khó đi đến vậy!”
Có đi hết được con đường này hay không, người người đều biết, đi hay không đi đều chẳng thể do chính mình quyết định.
Lương Ngộ vuốt tóc nàng, hờ hững nói: “Lén lút qua lại ngoài cung còn được, nhưng nếu vào cung vẫn còn dây dưa, vậy thì không ai cứu nổi bọn họ.”
Trong lòng Nguyệt Hồi bắt đầu hoảng loạn, “Tiểu Tứ là đứa bé hồ đồ, muội sợ nó sẽ đâm theo đến cùng.

Nó điên rồi hay sao, mới ăn cơm mấy bữa mà đã nghĩ những đến thứ đó, eo mình còn chẳng cứng bằng lông tơ người ta đâu…Ca ca, huynh truyền lời cho Tăng thiếu giám bảo hắn đi tìm Tiểu Tứ, nói rõ ra cho nó hiểu, được không?”
Lương Ngộ lắc đầu, “Nếu bọn họ thực sự chưa đến nông nỗi ấy thì còn nhắc nhở được.

Huống hồ bị thêm một người biết cũng chẳng phải chuyện tốt.”
“Muội nhìn thấy ngày đó Quận chúa dịu dàng gọi Tiểu Tứ là biết ngay bên trong không hề đơn giản.

Huynh đừng nghĩ nhiều nữa, mau nghĩ cách để Quận chúa tiến cung đi, chỉ cần tách bọn họ ra là chuyện này sẽ qua.”
Lương Ngộ vốn không quá tình nguyện hỏi đến chuyện của người khác, song lại không chịu nổi thúc giục của nàng, chỉ đành gật đầu đồng ý, thở dài nói: “Đây cũng là vì muội, phá lệ một lần.

Nếu không bên trong cung đình càng loạn, đối với Tư Lễ Giám lại càng hữu ích.”
Thế là một phong thư bồ câu được gửi tới tay Tăng Kình, Tăng Kình tiếp lệnh, lập tức xuất cung đến ngõ Đông Xưởng.

Nhân lực của Đông Tập Sự Xưởng đã được điều động không ít, thế nhưng số lượng phiên tử còn lại trong kinh vẫn khoảng 7 8 ngàn, khi vào đến nha môn vẫn là bầu không khí lạnh băng, không khác biệt gì so với khi Lương Ngộ còn ở trong kinh.
Hiện tại do Tam đương đầu làm chủ sự, Tăng Kình bảo Tam đương đầu gọi người đến, đợi một lúc mới thấy Tiểu Tứ vội vàng chạy ra, trông thấy Tăng Kình liền chắp tay: “Thiếu giám tìm tôi, không biết có gì cần sai bảo ạ?”
Bởi vì quan hệ của Tiểu Tứ với Nguyệt Hồi, đương nhiên Tăng Kình vẫn dùng một sắc mặt hòa nhã, ấm áp nói: “Tây Châu à, người từ các phiên đều tiến cung rồi, bây giờ chỉ còn thiếu Nam Uyển.

Hôm nay Hoàng Thượng đã hỏi đến, Hoàng Hậu nương nương cũng đang chuẩn bị gặp người, nhất định sẽ có một vị phân tốt.

Bao giờ ngươi rảnh thì đến hành dinh Nam Uyển hỏi Quận chúa xem khi nào thì di giá được.

Chỉ cần Quận chúa vào cung, nhiệm vụ của ngươi coi như hoàn thành, lập tức thăng lên Tiểu kỳ, những phiên tử bên dưới cũng không dám dị nghị.”
Tiểu Tứ nghe xong, do dự nói: “Nhưng nhiệm vụ lần này không chỉ một mình tôi làm, chỉ có mỗi tôi thăng lên Tiểu kỳ…”
Tăng Kình tặc lưỡi, “Cho nên ta mới bảo ngươi đến khuyên Quận chúa tiến cung, thuyết phục được thì cũng là công lớn.” Nói xong thì bưng chén trà lên mỉm cười, “Các ngươi đồng hành suốt một đoạn đường, ngươi đến khuyên ắt sẽ dễ dàng hơn Tư Lễ Giám.

Nam Uyển đưa người tiến cung cũng là ngóng trông Quận chúa được sủng ái, tranh được tình cảm của Hoàng Thượng, bây giờ kéo dài thế này…không phải cách hay.


Rồi cuối cùng sẽ phải sống trong cung, sống trước mặt Hoàng Hậu nương nương mà lại quá kiêu căng, mọi người thấy khó coi, không có lợi cho tương lai của Quận chúa.”
Người do Lương Ngộ dạy dỗ ra, khi nói chuyện luôn để lại cho mình ba phần đường sống, đến đó là ngừng được rồi, sẽ không chọc thẳng tắp vào mặt người ta.

Trong lòng Tiểu Tứ hiểu rõ, chắp tay tay thưa vâng, sau khi tiễn Tăng Kình thì băn khoăn mãi, khi đêm xuống mới hạ quyết tâm đến ngõ Lang Phường.
Bởi vì Nam Uyển Vương là phiên vương, sau khi dời đô không tiện vào kinh, Hiến Tông Hoàng Đế bèn ban cho một dinh thự ở ngõ Lang Phường làm hành dinh của Vũ Văn thị.

Từ sau khi Trân Hi cách cách vào cung vẫn luôn ở lại hành dinh này, đã mấy ngày mà vẫn im hơi lặng tiếng, không đả động gì đến chuyện tiến cung.

Có lẽ là vì diễm danh của nàng đã truyền đến tai Hoàng Đế, Hoàng Đế muốn thể hiện sự rộng lượng nên không nóng lòng thúc giục, thế nhưng vạn sự đều có mức độ, cuối cùng Tư Lễ Giám đã phái người ra mặt, sẽ chẳng thể ở lại dinh thự được mãi.
Quy của Nam Uyển rất nghiêm, từ cửa ngoài truyền đến cửa trong, cửa thùy hoa lại truyền tiếp vào trong cửa viện, đợi một lúc mới thấy có người ra đáp lời, nói: “Tứ gia, cách cách cho mời.”
Tiểu Tứ đi theo ma ma, trong viện trống trơn, cũng chẳng thấy bóng dáng Trân Hi.

Hắn mờ mịt tìm kiếm khắp nơi, bỗng có một trọng lượng mềm nhẹ như mây dựa sát vào lưng hắn, ôm lấy eo hắn, nói: “Chàng cứ trốn ta hoài, ta còn tưởng chàng sẽ chẳng bao giờ gặp lại ta nữa.”
Tiểu Tứ đỏ mặt, cuống quít gỡ tay nàng ra lùi liên tiếp vài bước, cụp mắt nói: “Xin cách cách tự trọng.

Hôm nay tôi tới là để truyền lời thay Đường quan của Tư Lễ Giám một câu, nếu cách cách đã chuẩn bị chu toàn, trong cung sẽ nhanh chóng sai người tới đón…”
“Ta không muốn vào, ta chỉ muốn được ở bên chàng.” Âm thanh nàng dịu ấm, làm hắn nhớ đến con gà con mới nở của một nhà nông khi mùa xuân đến, màu vàng nhạt, vừa xinh đẹp lại mềm mại.
“Bây giờ ta vẫn chưa tiến cung, chúng ta vẫn còn cơ hội, chàng đưa ta theo, chúng ta sẽ trốn đi!” Nàng tiến về phía trước một bước, bên dưới những trang sức điểm thúy phức tạp, mắt ngọc mày kia đẹp nhưng một bức tuyệt tác diễm lệ.
Từ ngày quen biết đó, chính nàng đã ép sát hắn từng bước, hắn né tránh không kịp.

Người Kỳ vốn là dân tộc lớn lên trên lưng ngựa, dù nam hay nữ cũng đều thành thạo cưỡi ngựa bắn cung, bởi vậy so với những cô nương bằng tuổi, nàng lại càng lớn mật như lửa nóng, cũng làm người ta không tài nào chống đỡ.
Từ Kim Lăng đến bến thuyền Lâm Giang phải đi xe ngựa hai ngày, nửa đường phải dừng lại dựng trại, khi đó trời vẫn lạnh, phải đốt lửa, nàng đã múa cho hắn một điệu bên lửa trại, khi múa xong nàng nói với hắn: “Ta chưa biết dáng vẻ Hoàng Đế như thế nào, ta gặp được chàng trước, sau này ta có thích Hoàng Đế hay không thì khó nói, nhưng bây giờ ta thích chàng.” Làm hắn sợ đến nỗi cái màn thầu trong tay rơi xuống đất, chịu đói suốt một đêm.
Một cô nương trăm dặm khó tìm, không thể có chuyện không có lòng dạ, Tiểu Tứ biết nàng có mục đích, nhưng lại không hiểu rốt cuộc nàng làm vậy là vì cái gì.

Nàng là mật đường vuốt ve người, đối với đứa bé nghèo chưa từng trải qua việc đời mà nói, tuổi xấp xỉ nhau, mỹ mạo bắt mắt, vậy đã đủ khiến hắn không tìm ra nam bắc.

Suốt một đường từ Nam Uyển đến Bắc Kinh, vẻ đẹp lẫn sự quả cảm của nàng như mặt trời chiếu rọi hắn, đóa hoa xinh tươi mọc ra từ trong vàng ngọc, sao có thể không khiến lòng người hướng về!
Nhưng mà không thể được, hắn lại lùi về sau một bước, “Tôi là kẻ không gia không nghiệp, ngay cả chức Tư phòng còn chưa lên nổi, tôi đưa cách cách đi đâu được đây.”
“Đi đâu cũng được…” Nàng bi ai nói, “Ta sợ tiến cung, sợ trong cung không có chỗ đứng, sợ Hoàng Đế không thích ta.”
“Không đâu.” Tiểu Tứ nói, “Hoàng Thượng nhất định sẽ thích cách cách…”
Nàng quấn lên như yêu tinh, đôi tay ngọc gắt gao ôm lấy hắn, “Ta sợ trong cung tịch mịch, sợ không sinh được hoàng tử, bị biếm vào lãnh cung…Tây Châu, chàng nỡ lòng nhìn ta phải sống như vậy ư?”
Tiểu Tứ tâm hoảng ý loạn, “Cách cách, tôi chỉ là một người tầm thường, rốt cuộc cách cách muốn tôi làm gì đây?”
Nhưng mà Trân Hi lại không nói, tất cả đều yên lặng, đôi mắt sâu thẳm kia nhìn hắn, ánh kim hoàn trong mắt khoanh hắn lại thật chặt, lâu sau mới mở miệng, “Nếu cả chàng cũng muốn ta tiến cung, ta có thể nghe chàng, nhưng chàng phải đồng ý với ta một chuyện, bất cứ khi nào ta muốn, chàng phải vào cung thăm ta.”
Tiểu Tứ càng thêm mờ mịt, “Cung đình không phải là nơi xưởng vệ tầm thường có thể vào…”
Trân Hi nói: “Chỉ cần chàng muốn, không có gì là không được.

Lương Ngộ là ca ca của tỷ tỷ nuôi chàng, những thái giám trong cung đương nhiên sẽ nể mặt chàng ba phần.

Chàng biết mà, Hoàng Đế ốm yếu, đăng cơ hai năm đã bệnh nặng mấy trận, tương lai sẽ ra sao, không ai dám nói trước.

Ta lẻ loi một mình vào kinh, dù sao cũng cần một nơi để dựa vào…” Nói rồi nàng vươn tới, thở nhẹ bên tai hắn, “Ta không muốn tìm người khác, ánh mắt những kẻ đó nhìn ta khiến ta ghê tởm, ta biết chàng cũng thích ta, giúp ta một lần này, không khó đâu phải không!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện