Ánh trăng Hắc Phong cao vợi, xa xăm là tiếng chém giết dị thường thảm thiết.
Một con tuấn mã màu trắng dọc theo con đường nhỏ uốn lượn mà chạy tới, ngồi trên nó là một thiếu niên tiểu tướng mặc khôi ngân giáp, hai mắt sáng ngời nhìn về phía tiền phương.
“Đứng lại, đừng đi về phía trước” – Cố Thanh Sơn từ trong rừng chui ra, ngăn cản người ngựa định tiến lên.
Tiểu tướng kìm cương ngựa, cao thấp đánh giá một phen, hỏi lớn:
“Ai phái ngươi lại đây cản đường ta?”
“Không ai phái tôi ngăn đón ngươi cả, bởi vì phía trước có bẫy rập, nếu đi về phía trước, ngươi liền ngã xuống” – Cố Thanh Sơn bình tĩnh đáp.
Tiểu tướng cười khúc khích, lẩm bẩm:
“Ta còn tưởng rằng bị bắt đi trở về chứ, hóa ra không phải là người đi theo giám thị ta. Này, ngươi tên là gì, là người thám thính đường trong quân đi?”
“Ta là lính trinh thám dưới trướng Lý tướng quân Đông lộ quân, tên gọi Cố Thanh Sơn”
“Nga” – Ngân giáp tiểu tướng gật đầu, hỏi: “Ngươi không đi tiền phương đánh giặc, lại tránh nạn ở đây lấy cái chuyên môn hãm hại người là bẫy rập, ngươi nói ngươi không phải đào binh đi… Không, ngươi còn không tính là đào binh, so với đào binh càng kém cỏi hơn, còn muốn hại người một nhà, hôm nay ta đụng phải, sẽ thanh lý môn hộ”
Nói xong, hắn quơ quơ ngân thương trong tay, hướng Cố Thanh Sơn khoa tay múa chân một chút.
Cố Thanh Sơn vươn bàn tay to cầm vào báng thương (Tiểu Đăng: cái cán thương chỗ không có lưỡi thương), dùng sức nhất định nhất định sẽ đem người trên lưng ngựa kéo xuống dưới. Thiếu niên thân mình không trụ vững, suýt nữa Đại Hầu hướng mặt đất mà té xuống, Cố Thanh Sơn duỗi cánh tay dài ra đỡ hắn.
“Tiểu tướng quân, người đừng vội, chờ ta nói cho ngươi biết. Tây đây bẫy rập không phải hại người một nhà, bằng không cũng sẽ không ngăn người ngựa của ngươi lại. Đây là muốn chờ đuổi cùng giết tận quân Khả Hãn, ngươi đừng đi về phía trước, quá nguy hiểm, trở về đi” – Cố Thanh Sơn ôn hòa nói.
Thiếu niên này vừa nhìn là biết xuất thân từ hào môn, nói không chừng là nhi tử của tướng quân, mang đến gặp cho quen mặt. Sợ hắn bj thương, mới không nên làm cho hắn chết trên chiến trường, chính là thiếu niên hết sức lông bông, càng muốn ra trận đi giết địch, không biết như vậy càng nguy hiểm cho mạng của hắn.
Cố Thanh Sơn nhìn thấu lai lịch của hắn, nhưng không có nói rõ, người như thế không nên đắc tội, dùng từ ngữ mềm mại mà đuổi hắn trỏe về, đừng chậm trễ đại sự của chính mình.
Ai ngờ thiéu niên cũng rất không phục:
“Ngươi đừng nghĩ đến đem bản… Bổn thiếu gia ở trên lưng ngựa túm xuống dưới liền có thể chứng minh ngươi có bản lĩnh. Con truy đuổi Khả Hãn, nói hưu nói vượn đi, Khả Hãn đêm nay tất bại, vậy hắn còn có thể không trốn về thảo nguyên? Hướng Trung Nguyên mà chạy, không phải là tự tìm đường chết sao?”
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn một cái vào trong rừng, lại quỳ rạp trên mặt đất xong, xác định tạm thời không ai tới gần, mới thấp giọng giải thích với hắn:
“Tiểu tướng quân, đường liu về thảo nguyên đã bị Tây lộ quân cũng Bắc lộ quân hoàn toàn phong tỏa, nghĩ muốn đột phá tuyến phong tỏa không dễ dàng, hơn nữa thảo nguyên vừa nhìn là thấy ngay, hắn muốn chạy trốn, thực dễ dàng bị phát hiện. Nhưng nơi này không giống vậy, nơi này là sơn đạo gập ghềnh, cánh rừng lại rậm rạp, trốn vào sẽ không dễ tìm. Chính là đường này nhỏ có thể đi vòng qua Khố Nhĩ Bố sơn, theo một cái khe sâu đi xuyên qua, đi ra thảo nguyên phải vào sâu trong rừng. Quen thuộc địa hình nơi đây, rất có thể có sẽ đi từ nơi này để đào tẩu”
Thiếu niên nghe được, mắt to không nháy mà nhìn thẳng vào Cố Thanh Sơn:
“Ngươi đúng là có vài phần đạo lý, tốt lắm, ta liền cùng ngươi ở lại đây chờ, nhìn xem đến tột cùng còn có thể hay không bắt được hắn”
Cố Thanh Sơn cười khổ:
“Tiểu tướng quân, đây là đại sự, không thể đùa giỡn được. Ngươi có thể trốn chỗ khác, ngươi cùng ngựa có lẽ sẽ khiến cho người khác hoài nghi, ngươi vần là trở về đi”
Thiếu niên hào sảng mà vung bàn tay to lên:
“Không có việc gì, ta đây là bảo mã, rất là có linh tính. Ta làm cho nó nấp đi là được”
Nói xong, thổi liền một tiếng, con ngựa trắng quả nhiên dời bước ẩn vào rừng rậm, còn đi rẽ ra một đoạn, nó liền bắt đầu nhàn nhã mà ăn cỏ.
Cố Thanh Sơn biết khuyên hắn không được, chỉ cúi đầu dặn hắn mấy câu, lôi kéo cổ tay của hắn trốn vào một vị trí thích hợp.
Đợi ước chừng một tuần đèn (cái này hình như là tính thời gian 1 cây nến ấy, mà ta chả biết nó như nào, chắc lâu hươn nhang ^^), đêm nay không trăng không sao, không thế phán đoán chính xác canh giờ. Nhưng là bên cạnh tiểu tướng quân đã muốn sắp ngủ quên, Cố Thanh Sơn cảm thấy được là đã sau nửa đêm.
Mỗi khắc hắn sẽ quỳ rạp xuống mặt đất nghe động tĩnh, chính là mỗi lần đều không có nghe được âm thanh hằng chờ đợi kia. Hắn cũng bắt đầu hoài nghi, có phải hay không chính mình sự đoán sai rồi ? Hoặc là Khả Hãn đã bị giết chết ?
Lúc đang miên man suy nghĩ, hắn nghe được từ xa tiếng vó ngựa đang tiến lại gần, là hướng từ chiến trường truyền đến.
Tim của hắn lập tức nảy lên, toàn thân máu tựa như sôi trào, thật cẩn thận thăm dò xung quanh, quả nhiên thấy một cái hình ảnh xa xa tiến lại, không khỏi nắm chặt cây đao.
Gần, càng ngày càng gần…. Thật là người Đột Quyết. Cố Thanh Sơn thấy không rõ được diện mạo, nhưng là hắn cảm thấy được đây hẳn là Khả Hãn.
Người nọ một bên thúc ngựa, một bên khẩn trường quay đầu trông lại phía sau, để chắc chắn không có truy binh. Hắn bỗng nhiên cười lớn một tiếng :
“ Haha… Cách thật xa lão tử, muốn giết tôi sao ? Không dễ dàng như vậy đâu. Lão tử trở về thảo nguyên, quá vài năm sẽ tái khởi binh báo thù rửa hận….A… ”
Hắn chính mừng thầm không ai đuổi theo, lại hoàn toàn không ngờ sẽ có dây thừng chắn ngang. Ngựa vướng vào dây thừng, thân hình to lớn của hắn bị ném bay ra ngoài, lập tức bị sa vào bẫy rập.
Cố Thanh Sơn nhảy dựng lên, nhảy tới bẫy rập, thừa dịp hắn chưa có hoàn hồn, một đao chém trên cổ, đầu người rơi xuống đất.
Ngân giáp tiểu tướng cũng chạy tới, thấy hắn cầm đầu người đi từ bẫy rập ra
“ Bắt được thật, thật là Khả Hãn sao ? ”
“ Không biết, thấy không rõ, chốc nữa cẩn thận mà nhìn một cái xem ”
Cố Thanh Sơn đi lên, từ trong lồng ngực lấy ra bức họa ở trong quân doanh, cẩn thận thẩm tra đối chiếu.
“ Ân, chính là hắn, thành công rồi ”
Thiếu niên có điểm nhát gan, thật không dám xem, lại liếc mắt nhìn cặp chân mày. Quân Đột Quyết là mi ngắn, đen đặc chỉ có nửa thanh, đây thực là dấu hiệu rõ ràng, bị hắn thấy được, hưng phấn nói :
“ Thật là người Đột Quyết nha ”
Cố Thanh Sơn hai năm nay giết không ít quân địch, cũng vài lần bị thương, đối với đầu rơi máu đổ cũng không phải thực sợ hãi. Bình tĩnh rút ra bao bố đã chuẩn bị sẵn, đêm đầu người bọc lại
“ Tốt lắm, trở về thôi ”
“ Được ” – Thiếu niên lần này thực nghe lời, sùng bái nhìn Cố Thanh Sơn.
“ Ngươi thực rất giỏi, hoàng thượng sẽ trọng thưởng cho ngươi ”
Cố Thanh Sơn mím môi, cùng hắn sóng vai hướng đại doanh mà đi, lo lắng nên giả thích như thế nào :
“ Ách, kỳ thật người này hẳn là không tính là ta giết, mà là Đàm Sĩ Lễ giết. Ngươi biết Đàm Sĩ Lễ chứ ? ”
Thiếu niên cúi đầu suy nghĩ :
“ Không biết, là một tiểu quan đi, vì mấy đại nguyên soái của lộ quân ta đều biết hết ”
Cố Thanh Sơn âm thầm gật đầu, quả nhiên là đứa nhỏ của đại nhân vật :
“ Hắn là giáo úy của thám tử doanh, ta là thân binh của hắn. Là Đàm giáo úy an bài ta tới đây đuổi giết Khả Hãn, cho nên nha, hẳn người được trọng thưởng là hắn mới phải.
Thiếu niên khinh thường liếc mắt một cái :
“ Ngươi cho ta là thằng ngốc hay sao, nếu hắn có thể tính mà làm thế, sao không chính mình chờ ở đây, lại phải nhờ tới ngươi. Hơn nữa, vừa mới bắt đầu ngươi cũng không nắm chắc. Chờ lâu như vậy, ta thấy người cũng chính là sốt ruột, rõ ràng là sợ chính mình đoán sai, bị cho trở thành đào binh mà trách phạt. Hiện tại lập công, sẽ đem công lao cho người khác, ta xem loại sự tình không đúng, ngươi có cái gì ủy khuất thì nói ra, ta làm chủ cho ngươi. Hắn dám mạo hiểm lĩnh công lao, thì phải tội khi quân, hẳn bị chém đầu ”
Đối mặt nhiệt tình ngay thẳng của thiếu niên, Cố Thanh Sơn cười khúc khích nở nụ cười :
“ Tôi không ủy khuất, cảm ơn ngươi chủ trì công đạo. Tôi nguyên bản là một tên nông phu nhỏ ở gia trang, mới vừa vào cái gì cũng không biết. Nếu như không có Đàm giáo úy, tôi căn bản là không có khả năng giết chết Khả Hãn. Tựa như lần này quyết chiến, Đàm giáo úy mang theo chúng ta nhiều lần điều tra quanh chỗ địch mới phát hiện đường nhỏ này. Hơn nữa hắn phân phó tôi, binh vô thường thế thủy vô thường hình (Tiểu Đăng : dạng dạng như quân bất yếm trá ấy), phải theo dõi mọi hành động, như vậy tôi mới có thể biết được con đường mà địch trốn chạy. Đây không phải là khi quân, công lao này quả thật là của hắn.
Thiếu niên ngửa đầu nhìn hắn cười :
“ Ngươi thật đúng là cái người biết tri ân, được rồi, ta sẽ thành toàn cho ngươi, coi như là hắn chém được đi ”
“ Hắc hắc…. cám ơn ” – Cố Thanh Sơn hướng tới hắn ôn hòa cười.
Thiếu niên cười haha, nói liên tục có ý tứ :
“ Ngươi đó thật biết điều, ta thích, ngươi kêu Cố Thanh Sơn đúng không, thật đúng là giống Thanh Sơn (núi xanh) giống nhau trầm ổn, thật là thưởng thức ”
Nhanh chóng chẳng mấy chốc đến quân doanh, thiếu niên đã cưỡi ngựa đi rồi. Cố Thanh Sơn vội vàng đi tìm Đàm Sĩ Lễ, đã thấy ba người bọn họ cũng đang vội vã tìm hắn.
“ Thanh Sơn, ngươi không sao chứ ? Chúng ta tìm ngươi nửa ngày không tìm ra, đều đã lo muốn chết ” – Đàm Sĩ Lễ tay trái bị thương, dùng tay phải đỡ cánh tay.
“ Ta không sao, yên tâm đi. Ta có tin tức tốt nói cho ngươi biết, đến quân trướng rồi nói sau ” – Cố Thanh Sơn lôi kéo hắn vào quân trướng, Phí Cường cùng Mã Huy theo sát phía sau.
Ba người nhìn hắn thần bí cười hề hề mà đem bao bổ bỏ trên bàn, cởi bỏ, hai tròng mắt sáng ngời nói :
“ Đoán xem, đây là cái gì ? ”
“ Đầu của KHả Hãn ? ” – Ba người kích động nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin được.
Phí Cường gan to, tiến đến gần cẩn thận quan sát, bức họa Khả Hãn trong quân doanh sớm đã ban bố rộng rãi, đoạn chân mày, ánh mắt, râu…
“ Thật là Khả Hãn nha, Thanh Sơn, ngươi chém đầu Khả Hãn Đột Quyết, lập công lớn, còn không mau đi đến trước mặt hoàng thượng lãnh thưởng ? ”
Cố Thanh Sơn bình tĩnh lắc đầu :
“ Không, nên lĩnh thưởng không phải là tôi, mà là Đàm giáo úy, hắn dạy ta binh pháp, dạy ta quan sát địa hình, phán đoán lòng người, ta là theo khe núi Khố Nhĩ Bố bên cạnh con đường nhỏ mà bố trí dây thừng, bẫy sập mới bắt được hắn. Chúng ta ba người đều là thân binh Đàm giáo úy, việc chúng ta làm đều là do hắn bố trí, cho nên lĩnh thưởng phải là hắn ”
Đàm Sĩ Lễ sửng sốt, Phí Cường cũng không nghĩ tới Cố Thanh Sơn sẽ nói ra như vậy, nhưng thật ra Mã Huy đã kịp phản ứng, vui mừng cười nói :
“ Đúng, đây là công lao của Đàm giáo úy, chủ tử, ngài nhanh đi báo tin vui cho Tháng thượng ”
Đàm Sĩ Lễ như trước vẫn khiếp sợ, nhưng không có nửa điểm vui mừng, chần chờ gục đầu xuống :
“ Ta biết Thanh Sơn vẫn rất muốn lập công, ngươi dựa vào sự thông minh tài trí của chính mình, tôi không thể cứ thế mà nhận thưởng, nói sau, đó cũng là tội khi quân, muốn tru di cửu tộc ”
Mã Huy có điểm sốt ruột, khuyên nhủ :
“ Đây không phải là khi quân nha, chủ tử, Thanh Sơn nói đúng, chúng ta ba cái đều là ngài đích thân huấn luyện, vô luận ai chặt bỏ đầu hắn, đều tính là ngài chém, ngài học thức uyên thâm, tự nhiên biết ở trước mặt hoàng thượng nên nói như thế nào ”
Đàm Sĩ Lễ vẫn là lắc đầu :
“ Đàm Sĩ Lễ ta là chính nhân quân tử, không thể đoạt đi công lao. Thanh Sơn, ngươi đã cứu mạng của ta đã muốn xem như báo đáp rồi. Ngươi cũng cần phần công lao này, cũng là chính ngươi đi lĩnh thưởng đi ”
Cố Thanh Sơn cười nói :
“ Hôm nay lời nói không lớn không nhỏ trong lòng nói ra, hai năm nay chúng ta ở một chỗ ăn ngủ, tựa như thân huynh đệ bình thường. Huynh đệ có ý tưởng gì chính các ngươi cũng biết, đã nghĩ học giỏi bổn sự, sớm chút quay về Trữ gia trang. Dựa vào các ngươi hỗ trợ, hiện tại ta đã học xong bổn sự, Đàm đại ca còn dạy tôi đọc sách, nhận mặt chữ, đang chờ chực để về nhà. Nếu là ta đi tới trước mặt hoàng thượng lĩnh công, cho dù chức quan phong thưởng, cũng là muốn đại quân khải hoàn trở về tới lúc sau mới phong hàm, ta chờ không được.
Đợi đến khi đó, Ninh Hinh khẳng định đã lập gia đình. Tôi không nghĩ làm quan, cũng không muốn phát tài, thầm nghĩ thú Ninh Hinh. Hơn nữa, ta chỉ là một nông dân bình thường trong thôn, cho ta làm quan, ta cũng không nhất định có khả năng. Chính là Đàm đại ca không giống, ngươi cần phần công lao này mới có thể hoàn thành tâm nguyện, hơn nữa ngươi cũng có học vấn, có bản lĩnh, có thể làm quan, còn kém một cái cơ hội diện thánh. Lòng của ngươi sư huynh đệ đều biết được, ngươi cũng đừng khách khí. Nếu không chê, hôm nay chúng ta liền kết bái huynh đệ, tương lai đại ca phát đạt, huynh đệ tự nhiên cũng hưởng vinh quang ”
Cố Thanh Sơn nói tới khẩn thiết, Đàm Sĩ Lễ cảm động rưng rưng nước mắt, lúc này hai người quỳ xuống đất vái lạy kết nghĩa kim lan, trở thành huynh đệ.
Edit:đèn lồng Đàm Sĩ Lễ cầm đầu người đi diện thánh, Thánh thượng vui mừng lắm. Một phen ngồi nói chuyện với nhau, hoàng thượng lại tán tụng Đàm Sĩ Lễ văn võ toàn tài, còn cảm thán gặp nhau quá trễ, lúc này triệu hắn vào kinh, sau sẽ bàn bạc với quan lại mà phong thưởng.
Cố Thanh Sơn đi theo nhóm đầu tiên không hồi kinh, ở trung tuần tháng hai tới ngoại thành Trường An, ở trong quân thành thành thật thật chờ Đàm Sĩ Lễ giúp hắn làm công tác tư tưởng, nhóm đầu tiên sẽ về lại quê hương.
Hai mươi mốt tháng hai, Binh bộ và quan viên mang nhóm đầu tiên có trong danh sách hồi hương, Cố Thanh Sơn rõ ràng là có tên trong đó.
Đèn Lồng Tháng Chạp: Các nàng ạ, 20/10 năm nay ta lại nằm nhà mình ên và trùm chăn ngủ.. quá đau buồn đi mà. Nên ta đi mua quà cho mami ta, mua xong giờ ta thành giai cấp vô sản, lại tiếp tục ở nhà do k còn đồng xu dính người. Hụhụ… Con mắm Chưởng Quầy (phụ trách edit chương chẵn) đã bận tối mặt nên ta thay nó … tới khi nó rảnh. Cuộc đời buồn rười rượi các nàng ợ. Chương 15 lên nhanh hay chậm tùy theo có ai an ủi ta không đó. Chấm chấm nước mắt hòa tan nước miếng… T.T
Một con tuấn mã màu trắng dọc theo con đường nhỏ uốn lượn mà chạy tới, ngồi trên nó là một thiếu niên tiểu tướng mặc khôi ngân giáp, hai mắt sáng ngời nhìn về phía tiền phương.
“Đứng lại, đừng đi về phía trước” – Cố Thanh Sơn từ trong rừng chui ra, ngăn cản người ngựa định tiến lên.
Tiểu tướng kìm cương ngựa, cao thấp đánh giá một phen, hỏi lớn:
“Ai phái ngươi lại đây cản đường ta?”
“Không ai phái tôi ngăn đón ngươi cả, bởi vì phía trước có bẫy rập, nếu đi về phía trước, ngươi liền ngã xuống” – Cố Thanh Sơn bình tĩnh đáp.
Tiểu tướng cười khúc khích, lẩm bẩm:
“Ta còn tưởng rằng bị bắt đi trở về chứ, hóa ra không phải là người đi theo giám thị ta. Này, ngươi tên là gì, là người thám thính đường trong quân đi?”
“Ta là lính trinh thám dưới trướng Lý tướng quân Đông lộ quân, tên gọi Cố Thanh Sơn”
“Nga” – Ngân giáp tiểu tướng gật đầu, hỏi: “Ngươi không đi tiền phương đánh giặc, lại tránh nạn ở đây lấy cái chuyên môn hãm hại người là bẫy rập, ngươi nói ngươi không phải đào binh đi… Không, ngươi còn không tính là đào binh, so với đào binh càng kém cỏi hơn, còn muốn hại người một nhà, hôm nay ta đụng phải, sẽ thanh lý môn hộ”
Nói xong, hắn quơ quơ ngân thương trong tay, hướng Cố Thanh Sơn khoa tay múa chân một chút.
Cố Thanh Sơn vươn bàn tay to cầm vào báng thương (Tiểu Đăng: cái cán thương chỗ không có lưỡi thương), dùng sức nhất định nhất định sẽ đem người trên lưng ngựa kéo xuống dưới. Thiếu niên thân mình không trụ vững, suýt nữa Đại Hầu hướng mặt đất mà té xuống, Cố Thanh Sơn duỗi cánh tay dài ra đỡ hắn.
“Tiểu tướng quân, người đừng vội, chờ ta nói cho ngươi biết. Tây đây bẫy rập không phải hại người một nhà, bằng không cũng sẽ không ngăn người ngựa của ngươi lại. Đây là muốn chờ đuổi cùng giết tận quân Khả Hãn, ngươi đừng đi về phía trước, quá nguy hiểm, trở về đi” – Cố Thanh Sơn ôn hòa nói.
Thiếu niên này vừa nhìn là biết xuất thân từ hào môn, nói không chừng là nhi tử của tướng quân, mang đến gặp cho quen mặt. Sợ hắn bj thương, mới không nên làm cho hắn chết trên chiến trường, chính là thiếu niên hết sức lông bông, càng muốn ra trận đi giết địch, không biết như vậy càng nguy hiểm cho mạng của hắn.
Cố Thanh Sơn nhìn thấu lai lịch của hắn, nhưng không có nói rõ, người như thế không nên đắc tội, dùng từ ngữ mềm mại mà đuổi hắn trỏe về, đừng chậm trễ đại sự của chính mình.
Ai ngờ thiéu niên cũng rất không phục:
“Ngươi đừng nghĩ đến đem bản… Bổn thiếu gia ở trên lưng ngựa túm xuống dưới liền có thể chứng minh ngươi có bản lĩnh. Con truy đuổi Khả Hãn, nói hưu nói vượn đi, Khả Hãn đêm nay tất bại, vậy hắn còn có thể không trốn về thảo nguyên? Hướng Trung Nguyên mà chạy, không phải là tự tìm đường chết sao?”
Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn một cái vào trong rừng, lại quỳ rạp trên mặt đất xong, xác định tạm thời không ai tới gần, mới thấp giọng giải thích với hắn:
“Tiểu tướng quân, đường liu về thảo nguyên đã bị Tây lộ quân cũng Bắc lộ quân hoàn toàn phong tỏa, nghĩ muốn đột phá tuyến phong tỏa không dễ dàng, hơn nữa thảo nguyên vừa nhìn là thấy ngay, hắn muốn chạy trốn, thực dễ dàng bị phát hiện. Nhưng nơi này không giống vậy, nơi này là sơn đạo gập ghềnh, cánh rừng lại rậm rạp, trốn vào sẽ không dễ tìm. Chính là đường này nhỏ có thể đi vòng qua Khố Nhĩ Bố sơn, theo một cái khe sâu đi xuyên qua, đi ra thảo nguyên phải vào sâu trong rừng. Quen thuộc địa hình nơi đây, rất có thể có sẽ đi từ nơi này để đào tẩu”
Thiếu niên nghe được, mắt to không nháy mà nhìn thẳng vào Cố Thanh Sơn:
“Ngươi đúng là có vài phần đạo lý, tốt lắm, ta liền cùng ngươi ở lại đây chờ, nhìn xem đến tột cùng còn có thể hay không bắt được hắn”
Cố Thanh Sơn cười khổ:
“Tiểu tướng quân, đây là đại sự, không thể đùa giỡn được. Ngươi có thể trốn chỗ khác, ngươi cùng ngựa có lẽ sẽ khiến cho người khác hoài nghi, ngươi vần là trở về đi”
Thiếu niên hào sảng mà vung bàn tay to lên:
“Không có việc gì, ta đây là bảo mã, rất là có linh tính. Ta làm cho nó nấp đi là được”
Nói xong, thổi liền một tiếng, con ngựa trắng quả nhiên dời bước ẩn vào rừng rậm, còn đi rẽ ra một đoạn, nó liền bắt đầu nhàn nhã mà ăn cỏ.
Cố Thanh Sơn biết khuyên hắn không được, chỉ cúi đầu dặn hắn mấy câu, lôi kéo cổ tay của hắn trốn vào một vị trí thích hợp.
Đợi ước chừng một tuần đèn (cái này hình như là tính thời gian 1 cây nến ấy, mà ta chả biết nó như nào, chắc lâu hươn nhang ^^), đêm nay không trăng không sao, không thế phán đoán chính xác canh giờ. Nhưng là bên cạnh tiểu tướng quân đã muốn sắp ngủ quên, Cố Thanh Sơn cảm thấy được là đã sau nửa đêm.
Mỗi khắc hắn sẽ quỳ rạp xuống mặt đất nghe động tĩnh, chính là mỗi lần đều không có nghe được âm thanh hằng chờ đợi kia. Hắn cũng bắt đầu hoài nghi, có phải hay không chính mình sự đoán sai rồi ? Hoặc là Khả Hãn đã bị giết chết ?
Lúc đang miên man suy nghĩ, hắn nghe được từ xa tiếng vó ngựa đang tiến lại gần, là hướng từ chiến trường truyền đến.
Tim của hắn lập tức nảy lên, toàn thân máu tựa như sôi trào, thật cẩn thận thăm dò xung quanh, quả nhiên thấy một cái hình ảnh xa xa tiến lại, không khỏi nắm chặt cây đao.
Gần, càng ngày càng gần…. Thật là người Đột Quyết. Cố Thanh Sơn thấy không rõ được diện mạo, nhưng là hắn cảm thấy được đây hẳn là Khả Hãn.
Người nọ một bên thúc ngựa, một bên khẩn trường quay đầu trông lại phía sau, để chắc chắn không có truy binh. Hắn bỗng nhiên cười lớn một tiếng :
“ Haha… Cách thật xa lão tử, muốn giết tôi sao ? Không dễ dàng như vậy đâu. Lão tử trở về thảo nguyên, quá vài năm sẽ tái khởi binh báo thù rửa hận….A… ”
Hắn chính mừng thầm không ai đuổi theo, lại hoàn toàn không ngờ sẽ có dây thừng chắn ngang. Ngựa vướng vào dây thừng, thân hình to lớn của hắn bị ném bay ra ngoài, lập tức bị sa vào bẫy rập.
Cố Thanh Sơn nhảy dựng lên, nhảy tới bẫy rập, thừa dịp hắn chưa có hoàn hồn, một đao chém trên cổ, đầu người rơi xuống đất.
Ngân giáp tiểu tướng cũng chạy tới, thấy hắn cầm đầu người đi từ bẫy rập ra
“ Bắt được thật, thật là Khả Hãn sao ? ”
“ Không biết, thấy không rõ, chốc nữa cẩn thận mà nhìn một cái xem ”
Cố Thanh Sơn đi lên, từ trong lồng ngực lấy ra bức họa ở trong quân doanh, cẩn thận thẩm tra đối chiếu.
“ Ân, chính là hắn, thành công rồi ”
Thiếu niên có điểm nhát gan, thật không dám xem, lại liếc mắt nhìn cặp chân mày. Quân Đột Quyết là mi ngắn, đen đặc chỉ có nửa thanh, đây thực là dấu hiệu rõ ràng, bị hắn thấy được, hưng phấn nói :
“ Thật là người Đột Quyết nha ”
Cố Thanh Sơn hai năm nay giết không ít quân địch, cũng vài lần bị thương, đối với đầu rơi máu đổ cũng không phải thực sợ hãi. Bình tĩnh rút ra bao bố đã chuẩn bị sẵn, đêm đầu người bọc lại
“ Tốt lắm, trở về thôi ”
“ Được ” – Thiếu niên lần này thực nghe lời, sùng bái nhìn Cố Thanh Sơn.
“ Ngươi thực rất giỏi, hoàng thượng sẽ trọng thưởng cho ngươi ”
Cố Thanh Sơn mím môi, cùng hắn sóng vai hướng đại doanh mà đi, lo lắng nên giả thích như thế nào :
“ Ách, kỳ thật người này hẳn là không tính là ta giết, mà là Đàm Sĩ Lễ giết. Ngươi biết Đàm Sĩ Lễ chứ ? ”
Thiếu niên cúi đầu suy nghĩ :
“ Không biết, là một tiểu quan đi, vì mấy đại nguyên soái của lộ quân ta đều biết hết ”
Cố Thanh Sơn âm thầm gật đầu, quả nhiên là đứa nhỏ của đại nhân vật :
“ Hắn là giáo úy của thám tử doanh, ta là thân binh của hắn. Là Đàm giáo úy an bài ta tới đây đuổi giết Khả Hãn, cho nên nha, hẳn người được trọng thưởng là hắn mới phải.
Thiếu niên khinh thường liếc mắt một cái :
“ Ngươi cho ta là thằng ngốc hay sao, nếu hắn có thể tính mà làm thế, sao không chính mình chờ ở đây, lại phải nhờ tới ngươi. Hơn nữa, vừa mới bắt đầu ngươi cũng không nắm chắc. Chờ lâu như vậy, ta thấy người cũng chính là sốt ruột, rõ ràng là sợ chính mình đoán sai, bị cho trở thành đào binh mà trách phạt. Hiện tại lập công, sẽ đem công lao cho người khác, ta xem loại sự tình không đúng, ngươi có cái gì ủy khuất thì nói ra, ta làm chủ cho ngươi. Hắn dám mạo hiểm lĩnh công lao, thì phải tội khi quân, hẳn bị chém đầu ”
Đối mặt nhiệt tình ngay thẳng của thiếu niên, Cố Thanh Sơn cười khúc khích nở nụ cười :
“ Tôi không ủy khuất, cảm ơn ngươi chủ trì công đạo. Tôi nguyên bản là một tên nông phu nhỏ ở gia trang, mới vừa vào cái gì cũng không biết. Nếu như không có Đàm giáo úy, tôi căn bản là không có khả năng giết chết Khả Hãn. Tựa như lần này quyết chiến, Đàm giáo úy mang theo chúng ta nhiều lần điều tra quanh chỗ địch mới phát hiện đường nhỏ này. Hơn nữa hắn phân phó tôi, binh vô thường thế thủy vô thường hình (Tiểu Đăng : dạng dạng như quân bất yếm trá ấy), phải theo dõi mọi hành động, như vậy tôi mới có thể biết được con đường mà địch trốn chạy. Đây không phải là khi quân, công lao này quả thật là của hắn.
Thiếu niên ngửa đầu nhìn hắn cười :
“ Ngươi thật đúng là cái người biết tri ân, được rồi, ta sẽ thành toàn cho ngươi, coi như là hắn chém được đi ”
“ Hắc hắc…. cám ơn ” – Cố Thanh Sơn hướng tới hắn ôn hòa cười.
Thiếu niên cười haha, nói liên tục có ý tứ :
“ Ngươi đó thật biết điều, ta thích, ngươi kêu Cố Thanh Sơn đúng không, thật đúng là giống Thanh Sơn (núi xanh) giống nhau trầm ổn, thật là thưởng thức ”
Nhanh chóng chẳng mấy chốc đến quân doanh, thiếu niên đã cưỡi ngựa đi rồi. Cố Thanh Sơn vội vàng đi tìm Đàm Sĩ Lễ, đã thấy ba người bọn họ cũng đang vội vã tìm hắn.
“ Thanh Sơn, ngươi không sao chứ ? Chúng ta tìm ngươi nửa ngày không tìm ra, đều đã lo muốn chết ” – Đàm Sĩ Lễ tay trái bị thương, dùng tay phải đỡ cánh tay.
“ Ta không sao, yên tâm đi. Ta có tin tức tốt nói cho ngươi biết, đến quân trướng rồi nói sau ” – Cố Thanh Sơn lôi kéo hắn vào quân trướng, Phí Cường cùng Mã Huy theo sát phía sau.
Ba người nhìn hắn thần bí cười hề hề mà đem bao bổ bỏ trên bàn, cởi bỏ, hai tròng mắt sáng ngời nói :
“ Đoán xem, đây là cái gì ? ”
“ Đầu của KHả Hãn ? ” – Ba người kích động nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin được.
Phí Cường gan to, tiến đến gần cẩn thận quan sát, bức họa Khả Hãn trong quân doanh sớm đã ban bố rộng rãi, đoạn chân mày, ánh mắt, râu…
“ Thật là Khả Hãn nha, Thanh Sơn, ngươi chém đầu Khả Hãn Đột Quyết, lập công lớn, còn không mau đi đến trước mặt hoàng thượng lãnh thưởng ? ”
Cố Thanh Sơn bình tĩnh lắc đầu :
“ Không, nên lĩnh thưởng không phải là tôi, mà là Đàm giáo úy, hắn dạy ta binh pháp, dạy ta quan sát địa hình, phán đoán lòng người, ta là theo khe núi Khố Nhĩ Bố bên cạnh con đường nhỏ mà bố trí dây thừng, bẫy sập mới bắt được hắn. Chúng ta ba người đều là thân binh Đàm giáo úy, việc chúng ta làm đều là do hắn bố trí, cho nên lĩnh thưởng phải là hắn ”
Đàm Sĩ Lễ sửng sốt, Phí Cường cũng không nghĩ tới Cố Thanh Sơn sẽ nói ra như vậy, nhưng thật ra Mã Huy đã kịp phản ứng, vui mừng cười nói :
“ Đúng, đây là công lao của Đàm giáo úy, chủ tử, ngài nhanh đi báo tin vui cho Tháng thượng ”
Đàm Sĩ Lễ như trước vẫn khiếp sợ, nhưng không có nửa điểm vui mừng, chần chờ gục đầu xuống :
“ Ta biết Thanh Sơn vẫn rất muốn lập công, ngươi dựa vào sự thông minh tài trí của chính mình, tôi không thể cứ thế mà nhận thưởng, nói sau, đó cũng là tội khi quân, muốn tru di cửu tộc ”
Mã Huy có điểm sốt ruột, khuyên nhủ :
“ Đây không phải là khi quân nha, chủ tử, Thanh Sơn nói đúng, chúng ta ba cái đều là ngài đích thân huấn luyện, vô luận ai chặt bỏ đầu hắn, đều tính là ngài chém, ngài học thức uyên thâm, tự nhiên biết ở trước mặt hoàng thượng nên nói như thế nào ”
Đàm Sĩ Lễ vẫn là lắc đầu :
“ Đàm Sĩ Lễ ta là chính nhân quân tử, không thể đoạt đi công lao. Thanh Sơn, ngươi đã cứu mạng của ta đã muốn xem như báo đáp rồi. Ngươi cũng cần phần công lao này, cũng là chính ngươi đi lĩnh thưởng đi ”
Cố Thanh Sơn cười nói :
“ Hôm nay lời nói không lớn không nhỏ trong lòng nói ra, hai năm nay chúng ta ở một chỗ ăn ngủ, tựa như thân huynh đệ bình thường. Huynh đệ có ý tưởng gì chính các ngươi cũng biết, đã nghĩ học giỏi bổn sự, sớm chút quay về Trữ gia trang. Dựa vào các ngươi hỗ trợ, hiện tại ta đã học xong bổn sự, Đàm đại ca còn dạy tôi đọc sách, nhận mặt chữ, đang chờ chực để về nhà. Nếu là ta đi tới trước mặt hoàng thượng lĩnh công, cho dù chức quan phong thưởng, cũng là muốn đại quân khải hoàn trở về tới lúc sau mới phong hàm, ta chờ không được.
Đợi đến khi đó, Ninh Hinh khẳng định đã lập gia đình. Tôi không nghĩ làm quan, cũng không muốn phát tài, thầm nghĩ thú Ninh Hinh. Hơn nữa, ta chỉ là một nông dân bình thường trong thôn, cho ta làm quan, ta cũng không nhất định có khả năng. Chính là Đàm đại ca không giống, ngươi cần phần công lao này mới có thể hoàn thành tâm nguyện, hơn nữa ngươi cũng có học vấn, có bản lĩnh, có thể làm quan, còn kém một cái cơ hội diện thánh. Lòng của ngươi sư huynh đệ đều biết được, ngươi cũng đừng khách khí. Nếu không chê, hôm nay chúng ta liền kết bái huynh đệ, tương lai đại ca phát đạt, huynh đệ tự nhiên cũng hưởng vinh quang ”
Cố Thanh Sơn nói tới khẩn thiết, Đàm Sĩ Lễ cảm động rưng rưng nước mắt, lúc này hai người quỳ xuống đất vái lạy kết nghĩa kim lan, trở thành huynh đệ.
Edit:đèn lồng Đàm Sĩ Lễ cầm đầu người đi diện thánh, Thánh thượng vui mừng lắm. Một phen ngồi nói chuyện với nhau, hoàng thượng lại tán tụng Đàm Sĩ Lễ văn võ toàn tài, còn cảm thán gặp nhau quá trễ, lúc này triệu hắn vào kinh, sau sẽ bàn bạc với quan lại mà phong thưởng.
Cố Thanh Sơn đi theo nhóm đầu tiên không hồi kinh, ở trung tuần tháng hai tới ngoại thành Trường An, ở trong quân thành thành thật thật chờ Đàm Sĩ Lễ giúp hắn làm công tác tư tưởng, nhóm đầu tiên sẽ về lại quê hương.
Hai mươi mốt tháng hai, Binh bộ và quan viên mang nhóm đầu tiên có trong danh sách hồi hương, Cố Thanh Sơn rõ ràng là có tên trong đó.
Đèn Lồng Tháng Chạp: Các nàng ạ, 20/10 năm nay ta lại nằm nhà mình ên và trùm chăn ngủ.. quá đau buồn đi mà. Nên ta đi mua quà cho mami ta, mua xong giờ ta thành giai cấp vô sản, lại tiếp tục ở nhà do k còn đồng xu dính người. Hụhụ… Con mắm Chưởng Quầy (phụ trách edit chương chẵn) đã bận tối mặt nên ta thay nó … tới khi nó rảnh. Cuộc đời buồn rười rượi các nàng ợ. Chương 15 lên nhanh hay chậm tùy theo có ai an ủi ta không đó. Chấm chấm nước mắt hòa tan nước miếng… T.T
Danh sách chương