Ngô Nhị Cẩu dừng hớp lấy một ngụm không khí rồi lại nói tiếp:
“Cụ thể như thế nào tôi cũng không biết…. Nhưng là…. Khụ khụ, hắn ta mấy ngày hôm trước có mời ta uổng rượu, hôm nay…. Liền vừa rồi, tôi ở cổng thôn nhìn thấy hắn, còn có hai người, bọn họ bộ dáng lén lút. Ta đoán, hẳn là tính toán hôm nay động thủ.
Cố Thanh Sơn nhấc chân lên, quay đầy nhìn theo hướng con đường nhỏ từ thôn đi ra đây. Trữ Gia trang cũng không phải hoàn toàn là giáp sông, bên cạnh thôn là một cái khoảng trống thường cho bọn con nít chơi đùa, bên cạnh đó là một cánh rừng cây nho nhỏ, chêch về hướng đông là mảnh ruộng lúa nước, còn có những lùm cây bụi nối tiếp nhau sau đó mới đến bờ sông.edit đèn lồng
Nếu thật là có người âm thầm mai phục, muốn đánh lén Ninh Hinh giống trong lời nói, thì cái rừng cây nhỏ kia chính là địa phương thích hợp nhất. Sắc trời đã muốn chuyển sang tối, Cố Thanh Sơn nhìn sang bên đó, cái gì cũng đều không nhìn thấy rõ ràng. Có lùm cây chống đỡ, xem ra bên này hắn đánh Ngô Nhị Cẩu, bên trong đó hẳn là không thấy gì đi.
“Cút đi, đi đường vòng mà về, về sau mà còn làm cho ta thấy ngươi hướng đến Ninh Hinh giở trò xấu, xem ta có đánh chết ngươi hay không”. Cố Thanh Sơn lạnh lùng nhìn xuống nói, Ngô Nhị Cẩu vội vàng đứng dậy chạy đi khỏi bờ sông.
“Ninh Hinh đừng sợ, cứ đi về phía trước, cái gì cũng đừng để ý có ta đây” – Cố Thanh Sơn dùng ánh mắt kiên định nhìn vào khuôn mặt lo lắng của Ninh Hinh.
Ninh Hinh bỗng cảm thấy tim mình đập thình thịch, vốn là không có gan đi tới rừng cây nhỏ bên đó, nhưng nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của Cố Thanh Sơn, nàng ra sức gật đầu, bưng chậu gỗ mà bình tĩnh bước đi về phía đó.
Thời điểm Ninh Hinh đi đến rừng cây nhỏ, mơ hồ cảm thấy được bên trong có giọng người thì thầm. Nàng không dám nhìn loạn, trong lòng bỗng khẩn trương mà cảm nhận nguy hiểm tới gần, phía sau không có tiếng bước chân, cũng không biết Thanh Sơn ca đi theo hay không.
Thanh Sơn ca không gạt người đâu, hắn nói không có việc gì thì ắt hẳn là không có việc gì. Hơn nữa, hắn hiện giờ so với trước kia rất cao, còn học được công phu, đánh Ngô Nhị Cẩu giống như đạp một con kiến, còn cái tên mặt rỗ họ Lạc tự nhiên cũng không thế kém được.
Nàng chỉ có thể làm cho đầu mình tràn ngập bóng dáng Cố Thanh Sơn cường tráng, mới có thể vượt qua nỗi sợ hãi.
Thời điểm đang lạc vào trong những suy nghĩ mênh mang, trong rừng cây nhỏ có âm thanh bước cây đạp lên nhánh cây nhỏ truyền đến, sau đó nàng cảm thấy âm thanh ấy càng ngày càng gần. Thanh âm kia rất nhẹ, nếu không phải đã biết trước, nàng khẳng định không phát hiện ra được, bởi vì hôm nay nàng đã làm hết cái việc nông gia, lại giặt sạch một chậu to đầy quần áo, đã muốn mệt chết đi. Ninh Hinh ẩn ẩn cảm thấy đỉnh đầu có vật gì đang hạ xuống, nàng đang do dự có nên hay không tránh sang né tránh, chợt nghe phía sau có một âm thanh phát ra, có âm thanh một người ngã xuống mặt đất.
Nàng vội vàng qua đầu lại, chỉ thấy trên mặt đất quả nhiên có một nam nhân xa lạ, trên mặt tựa hồ có không ít những vết rỗ lỗ chỗ như hạt mè. Cố Thanh Sơn đứng ở một bên đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn qua. (Tiểu Đăng: ta đang tưởng tượng cái mặt như cái bánh đa mè vừng đen)
Trong rừng cây nhỏ vang lên tiếng kinh hô, âm thanh dường như phát ra do bị bịt miệng.
Cố Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, bước đi đến trong rừng cây nhỏ, đảo mắt liền ném ra một nữ nhân. “Phanh” . Nữ phụ nhân bị ném xuống đất, đau đến nghiến răng.
Ninh Hinh sửng sốt, khó tin mà nhìn xuống đất, đi cẩn thận lại gần mà nhỏ giọng gọi
“Đại tẩu? Như thế nào chính là ngươi? Ngươi… Ta hiểu rồi, dĩ nhiên là ngươi muốn hại ta”
Phụ nhân một bên xoa xoa đầu gối, một bên giả bộ dường như không có việc gì, giả vờ nói:
“A, Ninh Hinh nha, ta đang muốn đi nhà ngươi tìm ngươi nói chuyện hôn sự, vừa vặn ở đây gặp được nha”
Ninh Hinh tức giận đến bật cười: edit đèn lồng
“Ngươi cho ta là đồ ngốc sao? Ngươi muốn tìm ta, làm sao không đi nhà của ta, lại núp ở trong rừng cây nhỏ này, cùng một tên vô lại thì thầm ? Vì cái gì trong tay hắn còn cầm một cây gỗ lớn, này rõ ràng là muốn đem ta đánh ngất, sau đó thế nào ? Sau đó các ngươi muốn làm gì ? ”
Ninh Hinh càng nói càng sinh khí, phù phù mà thở gấo. Trong thôn tựa hồ có tiếng ồn ào phát ra, ẩn hiện có ánh đuốc chớp lên. Cố Thanh Sơn âm thanh lạnh lùng lên tiếng :
“ Ninh Hinh, đừng cùng nàng ta nói nhiều làm gì, có người đến, ngươi trốn đi, chuyện này ta sẽ xử lí ”
Một con tay chặt xuống, phụ nhân lập tức hôn mê. Cố Thanh Sơn xả loạn tóc che trước mặt nàng ta, lại đi bấm nhân trung tên mặt rỗ, nhìn hắn mí mắt giật giật, nhanh chóng lắc người trốn vào trong rừng cây.
Tên mặt rỗ choáng váng đứng lên, chỉ thấy cổng thôn bên kia lờ mờ có bóng người.
“ Phá hủy thân ngươi, người khi tới nơi thì cố gắng chạy thật nhanh, ai nha, như thế nào đánh người khác, bản thân cũng sẽ hôn mê ”
Hắn một bên thì thầm, một bên động thủ, cởi ra đai lưng của nữ nhân. Sắc trời sập tối, lại sốt ruột, hắn làm sao có thời gian gạt đi tóc mà nhìn khuôn mặt người nọ. Chỉ nhanh chóng cởi ra xiêm y người phía dưới, đến khi không còn một mảnh vải. Sau đó liền vội vã mà thoát đai lưng của bản thân, nâng lên hai chân nữ phụ nhân mà đi vào.
Thân hình to lớn của Cố Thanh Sơn chống đỡ lấy Ninh Hinh, không cho nàng xem hình ảnh xấu xa kia.
Chính là tên mặt rỗ đúng là lắm lời, một bên làm còn một bên lảm nhảm :
“ Ai nha, nữ nhân, gia hôm nay hưởng phúc. Này đúng là cái chân thịt đầy, ai u, gia vì ngươi mà cứng rắng, mau mau, mau đi vào. #$%, nha đầu này tự nhiên không phải lần đầu ? Như vậy, Đổng lão nhị đã sớm đem ăn sạch, còn muốn gia đến làm trò này… ”
Mắt thấy đám người càng ngày càng gần, Lạc mặt rỗ luyến tiếc rời đi, lại không dám ham mà ở lại. Hung hăng làm thêm mấy cái mà nhắc quần bỏ chạy.
Cố Thanh Sơn thấp giọng dặn dò Ninh Hinh :
“ Nàng đi đến ruộng nước bên cạnh đi, ta đi bắt hắn trở về ”
“ Ân ”
Ninh Hinh trên mặt đã sớm đỏ ửng như lửa, tuy có lồng ngực dày rộng của hắn chống đỡ, lại không ngắn được âm thanh nói nhảm của tên kia. Một cái cô nương gặp phải loại sự tình này, lại là cùng một thanh niên cùng nhau đối mặt… Nàng cũng không biết sau này làm sao mà đối mặt với hắn.
Người của Trữ Gia trang đã cầm đuốc chạy tới, có người hỏi:
“ Không phải nói rừng cây bị cháy sao ? Nào có thấy lửa ? ”
“ Ai, trên mặt đất sao lại có một người, mau đi xem một chút ” – Không biết là ai tinh mắt, phát hiện ra nữ nhân kia.
Mọi người giơ đuốc bu lại, thấy rõ là một nữ nhân lõa thể, hút một ngụm khí, thậm chí có người kinh hô lên. Phàm là những nam nhân đều quay mặt đi chỗ khác, ngượng ngùng. Cũng có những người lớn gan, lấy mắt nhìn từ trên xuống dưới vài lần. Mọi người không biết người kia sống hay chết, chính là lấy tay táng lên mặt để gọi tỉnh, một chốc thì thấy nữ nhân kia tỉnh lại.
Nữ phụ nhân nâng mí mắt lên nhìn mọi người xung quanh, xoa bóp cái gáy mới nhờ tới vừa rồi hình như là bị người nam nhân đi cùng với Ninh Hinh đánh ngất xỉu. Vén lên mái tóc lòa xòa trước mắt, cô ta ngồi dậy, lại đột nhiên kêu thảm một tiếng : “ A ” (Tiểu Đăng : ta ghét… ta ghét > ”< )
Nàng phát hiện thân thể mình lại xích lõa nửa dưới, trước mắt lại có một đám người đang ngồi quanh, tựa như bị diều hâu tha mất hồn, nàng hướng mắt nhìn thẳng.
Ngô Đại nương lá gan lớn, đi nhặt cái váy ở gần đấy ném về phía nàng :
“ Ngươi là vợ của nhà nào ? Mau lấy xiêm y mặc vào đi, có phải gặp phải kẻ xấu hay không ? ”
Ninh Tam thẩm quay đầu nhìn một cái không thể tin mà nói :
“ Ngươi không phải… không phải là… ” – Nàng thật không nói nên lời nhìn vị phụ nhân này mà không nói nên lời, chính là ấp úng bộ dáng khiến cho người khác hoài nghi.
Chính lúc đang xấu hổ, chợt nghe lùm cây hướng ruộng nước bên kia có một tiếng gào to.
“ Là ai lén lút ở kia, lăn ra đây cho ta ”
Mọi người quay đầu nhìn lên, chỉ thấy một nam nhân thân hình cao lớn, trong tay giống như xách một người nam lại nhẹ nhàng tựa như xách con gà rừng.
Cố Thanh Sơn bước đến bên cạnh đám đông, đem Lạc mặt rỗ ném đến trên mặt đất, cao giọng nói :
“ Người này lén lút, ta coi như là cái trộm vặt, thôn chúng ta có ai mất trộm đồ vật gì hay không, nếu có, chỉ e rằng hắn chính là kẻ trộm ”.
Ngô đại nương giật mình nhìn như thể nhìn một người thanh niên xa lạ, quả thực không thể tin vào mắt mình, đi tới bên cạnh đẩy một người đứng chắn ra để nhìn rõ hơn :
“ Thanh Sơn, thật là Thanh Sơn ca, A Lực nhà ta đâu, hắn sao không trở về ? A ? Hắn không phải… ”
Ngô Đại nương nháy mắt liền ào ào mà rơi lệ, mọi người cũng đều nhận ra Cố Thanh Sơn, bu lại một vòng, nhất là trong nhà ai có đứa nhỏ nhập ngũ, lại gắt gao kéo hắn lại mà hỏi tình hình.
“ A Lực không có việc gì, rất tốt đấy, còn làm đội trưởng hơn trăm người, còn nhắn ta về gửi lời với người nhà, cho các ngươi yên tâm. Những người khác…. Năm kia ở Hoàn Hà biên một hồi bị đánh lén, xong lúc sau, ta cũng đều không gặp qua ” – Cố Thanh Sơn ngắn gọn trả lời vấn đề, lập tức đã có người khóc lớn lên.
Đề tài dời đi, Lạc mặt rỗ đã muốn xách quần lên chạy trốn, nữ phụ nhân bên kia cũng đã mặc lại váy, vội vàng bỏ chạy. Hai người không nhìn mà va vào nhau, té ngã trên mặt đất.
Mọi người lúc này mới nhớ ra vừa rồi còn có một trận gièm pha, nhanh chóng quay qua vây quanh, có người đã nhận ra nữ phụ nhân :
“ Đây không phải là lão bản nương của Đổng gia ở trấn trên hay sao ? ”
“ A, đúng rồi, là đại tẩu của nhà chồng Ninh Hinh ”
“ Tên vô lại này ta đã thấy, cái mặt rỗ này không thể nhầm lẫn được, chính là Lạc mặt rỗ ở Lạc Các trang. Nhìn cách hắn cầm quần lúng túng bỏ chạy, chuyện này rõ ràng chính là hắn làm, có lá gan làm mà còn không có lá gan thừa nhận hay sao chứ ? ”
Mọi người bắt đầu thất bát chuyện. Bắt đầu nghị luận, chuyện gì cũng đều suy diễn ra. Lạc thị (con mụ muốn hại Ninh Hinh ý) bị người nhận ra, liền vội vã nghĩ muốn chứng minh mình trong sạch, một cái tát giáng xuống trên Lạc mặt rỗ :
“ Ngươi cái đồ trứng thối, thế nhưng làm loại chuyện thương thiên hại lí này ”
Lac mặt rỗ mới vừa bị Cố Thanh Sơn đánh ở lùm cây, hiện tại bị Lạc thị đánh, lập tức liền giận :
“ Lạc Xuân Hoa, ngươi cái đồ đàn bà thối, là ngươi tìm ta tới đây bây giờ còn lật lọng ”
Ngô Đại nương ở một bên cười lạnh edit đèn lồng:
“ Nói nửa ngày, cảm tình trong thôn còn dẫn ra đây chơi trò uyên ương, các ngươi muốn làm hãy làm trong thôn các ngươi, đừng đến thôn bọn ta là làm ra loại chuyện bẩn thỉu này ” (Tiểu Đăng : ta thích tính tình vị đại nương này nhất nè)
Nương Ninh Hinh vội vã chạy tới, miệng hô :
“ Ninh Hinh đâu, Ninh Hinh… ”
Đại biểu ca của Ninh Hinh, Ninh Giang quay lại hỏi:
“Nhị thẩm, Ninh Hinh làm sao vậy?”
“Ninh Hinh đến bờ sông giặt quần áo, vẫn chưa về nhà, tôi nghe nói thôn đông đã xảy ra chuyện, liền chạy nhanh đến, các ngươi thấy Ninh Hinh không” – Nương Ninh Hinh gấp đến độ trán đều đổ mồ hôi.
Chào mừng tháng 11/2017… Sài Gòn chào đón tháng 11 bằng một cơn mưa sấp mặt tối hôm trước và 1 cơn mưa bay bay sáng nay. Cuộc đời đi làm qua mấy cái vũng sình thiệt là khốn khổ thân già.
“Cụ thể như thế nào tôi cũng không biết…. Nhưng là…. Khụ khụ, hắn ta mấy ngày hôm trước có mời ta uổng rượu, hôm nay…. Liền vừa rồi, tôi ở cổng thôn nhìn thấy hắn, còn có hai người, bọn họ bộ dáng lén lút. Ta đoán, hẳn là tính toán hôm nay động thủ.
Cố Thanh Sơn nhấc chân lên, quay đầy nhìn theo hướng con đường nhỏ từ thôn đi ra đây. Trữ Gia trang cũng không phải hoàn toàn là giáp sông, bên cạnh thôn là một cái khoảng trống thường cho bọn con nít chơi đùa, bên cạnh đó là một cánh rừng cây nho nhỏ, chêch về hướng đông là mảnh ruộng lúa nước, còn có những lùm cây bụi nối tiếp nhau sau đó mới đến bờ sông.edit đèn lồng
Nếu thật là có người âm thầm mai phục, muốn đánh lén Ninh Hinh giống trong lời nói, thì cái rừng cây nhỏ kia chính là địa phương thích hợp nhất. Sắc trời đã muốn chuyển sang tối, Cố Thanh Sơn nhìn sang bên đó, cái gì cũng đều không nhìn thấy rõ ràng. Có lùm cây chống đỡ, xem ra bên này hắn đánh Ngô Nhị Cẩu, bên trong đó hẳn là không thấy gì đi.
“Cút đi, đi đường vòng mà về, về sau mà còn làm cho ta thấy ngươi hướng đến Ninh Hinh giở trò xấu, xem ta có đánh chết ngươi hay không”. Cố Thanh Sơn lạnh lùng nhìn xuống nói, Ngô Nhị Cẩu vội vàng đứng dậy chạy đi khỏi bờ sông.
“Ninh Hinh đừng sợ, cứ đi về phía trước, cái gì cũng đừng để ý có ta đây” – Cố Thanh Sơn dùng ánh mắt kiên định nhìn vào khuôn mặt lo lắng của Ninh Hinh.
Ninh Hinh bỗng cảm thấy tim mình đập thình thịch, vốn là không có gan đi tới rừng cây nhỏ bên đó, nhưng nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của Cố Thanh Sơn, nàng ra sức gật đầu, bưng chậu gỗ mà bình tĩnh bước đi về phía đó.
Thời điểm Ninh Hinh đi đến rừng cây nhỏ, mơ hồ cảm thấy được bên trong có giọng người thì thầm. Nàng không dám nhìn loạn, trong lòng bỗng khẩn trương mà cảm nhận nguy hiểm tới gần, phía sau không có tiếng bước chân, cũng không biết Thanh Sơn ca đi theo hay không.
Thanh Sơn ca không gạt người đâu, hắn nói không có việc gì thì ắt hẳn là không có việc gì. Hơn nữa, hắn hiện giờ so với trước kia rất cao, còn học được công phu, đánh Ngô Nhị Cẩu giống như đạp một con kiến, còn cái tên mặt rỗ họ Lạc tự nhiên cũng không thế kém được.
Nàng chỉ có thể làm cho đầu mình tràn ngập bóng dáng Cố Thanh Sơn cường tráng, mới có thể vượt qua nỗi sợ hãi.
Thời điểm đang lạc vào trong những suy nghĩ mênh mang, trong rừng cây nhỏ có âm thanh bước cây đạp lên nhánh cây nhỏ truyền đến, sau đó nàng cảm thấy âm thanh ấy càng ngày càng gần. Thanh âm kia rất nhẹ, nếu không phải đã biết trước, nàng khẳng định không phát hiện ra được, bởi vì hôm nay nàng đã làm hết cái việc nông gia, lại giặt sạch một chậu to đầy quần áo, đã muốn mệt chết đi. Ninh Hinh ẩn ẩn cảm thấy đỉnh đầu có vật gì đang hạ xuống, nàng đang do dự có nên hay không tránh sang né tránh, chợt nghe phía sau có một âm thanh phát ra, có âm thanh một người ngã xuống mặt đất.
Nàng vội vàng qua đầu lại, chỉ thấy trên mặt đất quả nhiên có một nam nhân xa lạ, trên mặt tựa hồ có không ít những vết rỗ lỗ chỗ như hạt mè. Cố Thanh Sơn đứng ở một bên đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn qua. (Tiểu Đăng: ta đang tưởng tượng cái mặt như cái bánh đa mè vừng đen)
Trong rừng cây nhỏ vang lên tiếng kinh hô, âm thanh dường như phát ra do bị bịt miệng.
Cố Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, bước đi đến trong rừng cây nhỏ, đảo mắt liền ném ra một nữ nhân. “Phanh” . Nữ phụ nhân bị ném xuống đất, đau đến nghiến răng.
Ninh Hinh sửng sốt, khó tin mà nhìn xuống đất, đi cẩn thận lại gần mà nhỏ giọng gọi
“Đại tẩu? Như thế nào chính là ngươi? Ngươi… Ta hiểu rồi, dĩ nhiên là ngươi muốn hại ta”
Phụ nhân một bên xoa xoa đầu gối, một bên giả bộ dường như không có việc gì, giả vờ nói:
“A, Ninh Hinh nha, ta đang muốn đi nhà ngươi tìm ngươi nói chuyện hôn sự, vừa vặn ở đây gặp được nha”
Ninh Hinh tức giận đến bật cười: edit đèn lồng
“Ngươi cho ta là đồ ngốc sao? Ngươi muốn tìm ta, làm sao không đi nhà của ta, lại núp ở trong rừng cây nhỏ này, cùng một tên vô lại thì thầm ? Vì cái gì trong tay hắn còn cầm một cây gỗ lớn, này rõ ràng là muốn đem ta đánh ngất, sau đó thế nào ? Sau đó các ngươi muốn làm gì ? ”
Ninh Hinh càng nói càng sinh khí, phù phù mà thở gấo. Trong thôn tựa hồ có tiếng ồn ào phát ra, ẩn hiện có ánh đuốc chớp lên. Cố Thanh Sơn âm thanh lạnh lùng lên tiếng :
“ Ninh Hinh, đừng cùng nàng ta nói nhiều làm gì, có người đến, ngươi trốn đi, chuyện này ta sẽ xử lí ”
Một con tay chặt xuống, phụ nhân lập tức hôn mê. Cố Thanh Sơn xả loạn tóc che trước mặt nàng ta, lại đi bấm nhân trung tên mặt rỗ, nhìn hắn mí mắt giật giật, nhanh chóng lắc người trốn vào trong rừng cây.
Tên mặt rỗ choáng váng đứng lên, chỉ thấy cổng thôn bên kia lờ mờ có bóng người.
“ Phá hủy thân ngươi, người khi tới nơi thì cố gắng chạy thật nhanh, ai nha, như thế nào đánh người khác, bản thân cũng sẽ hôn mê ”
Hắn một bên thì thầm, một bên động thủ, cởi ra đai lưng của nữ nhân. Sắc trời sập tối, lại sốt ruột, hắn làm sao có thời gian gạt đi tóc mà nhìn khuôn mặt người nọ. Chỉ nhanh chóng cởi ra xiêm y người phía dưới, đến khi không còn một mảnh vải. Sau đó liền vội vã mà thoát đai lưng của bản thân, nâng lên hai chân nữ phụ nhân mà đi vào.
Thân hình to lớn của Cố Thanh Sơn chống đỡ lấy Ninh Hinh, không cho nàng xem hình ảnh xấu xa kia.
Chính là tên mặt rỗ đúng là lắm lời, một bên làm còn một bên lảm nhảm :
“ Ai nha, nữ nhân, gia hôm nay hưởng phúc. Này đúng là cái chân thịt đầy, ai u, gia vì ngươi mà cứng rắng, mau mau, mau đi vào. #$%, nha đầu này tự nhiên không phải lần đầu ? Như vậy, Đổng lão nhị đã sớm đem ăn sạch, còn muốn gia đến làm trò này… ”
Mắt thấy đám người càng ngày càng gần, Lạc mặt rỗ luyến tiếc rời đi, lại không dám ham mà ở lại. Hung hăng làm thêm mấy cái mà nhắc quần bỏ chạy.
Cố Thanh Sơn thấp giọng dặn dò Ninh Hinh :
“ Nàng đi đến ruộng nước bên cạnh đi, ta đi bắt hắn trở về ”
“ Ân ”
Ninh Hinh trên mặt đã sớm đỏ ửng như lửa, tuy có lồng ngực dày rộng của hắn chống đỡ, lại không ngắn được âm thanh nói nhảm của tên kia. Một cái cô nương gặp phải loại sự tình này, lại là cùng một thanh niên cùng nhau đối mặt… Nàng cũng không biết sau này làm sao mà đối mặt với hắn.
Người của Trữ Gia trang đã cầm đuốc chạy tới, có người hỏi:
“ Không phải nói rừng cây bị cháy sao ? Nào có thấy lửa ? ”
“ Ai, trên mặt đất sao lại có một người, mau đi xem một chút ” – Không biết là ai tinh mắt, phát hiện ra nữ nhân kia.
Mọi người giơ đuốc bu lại, thấy rõ là một nữ nhân lõa thể, hút một ngụm khí, thậm chí có người kinh hô lên. Phàm là những nam nhân đều quay mặt đi chỗ khác, ngượng ngùng. Cũng có những người lớn gan, lấy mắt nhìn từ trên xuống dưới vài lần. Mọi người không biết người kia sống hay chết, chính là lấy tay táng lên mặt để gọi tỉnh, một chốc thì thấy nữ nhân kia tỉnh lại.
Nữ phụ nhân nâng mí mắt lên nhìn mọi người xung quanh, xoa bóp cái gáy mới nhờ tới vừa rồi hình như là bị người nam nhân đi cùng với Ninh Hinh đánh ngất xỉu. Vén lên mái tóc lòa xòa trước mắt, cô ta ngồi dậy, lại đột nhiên kêu thảm một tiếng : “ A ” (Tiểu Đăng : ta ghét… ta ghét > ”< )
Nàng phát hiện thân thể mình lại xích lõa nửa dưới, trước mắt lại có một đám người đang ngồi quanh, tựa như bị diều hâu tha mất hồn, nàng hướng mắt nhìn thẳng.
Ngô Đại nương lá gan lớn, đi nhặt cái váy ở gần đấy ném về phía nàng :
“ Ngươi là vợ của nhà nào ? Mau lấy xiêm y mặc vào đi, có phải gặp phải kẻ xấu hay không ? ”
Ninh Tam thẩm quay đầu nhìn một cái không thể tin mà nói :
“ Ngươi không phải… không phải là… ” – Nàng thật không nói nên lời nhìn vị phụ nhân này mà không nói nên lời, chính là ấp úng bộ dáng khiến cho người khác hoài nghi.
Chính lúc đang xấu hổ, chợt nghe lùm cây hướng ruộng nước bên kia có một tiếng gào to.
“ Là ai lén lút ở kia, lăn ra đây cho ta ”
Mọi người quay đầu nhìn lên, chỉ thấy một nam nhân thân hình cao lớn, trong tay giống như xách một người nam lại nhẹ nhàng tựa như xách con gà rừng.
Cố Thanh Sơn bước đến bên cạnh đám đông, đem Lạc mặt rỗ ném đến trên mặt đất, cao giọng nói :
“ Người này lén lút, ta coi như là cái trộm vặt, thôn chúng ta có ai mất trộm đồ vật gì hay không, nếu có, chỉ e rằng hắn chính là kẻ trộm ”.
Ngô đại nương giật mình nhìn như thể nhìn một người thanh niên xa lạ, quả thực không thể tin vào mắt mình, đi tới bên cạnh đẩy một người đứng chắn ra để nhìn rõ hơn :
“ Thanh Sơn, thật là Thanh Sơn ca, A Lực nhà ta đâu, hắn sao không trở về ? A ? Hắn không phải… ”
Ngô Đại nương nháy mắt liền ào ào mà rơi lệ, mọi người cũng đều nhận ra Cố Thanh Sơn, bu lại một vòng, nhất là trong nhà ai có đứa nhỏ nhập ngũ, lại gắt gao kéo hắn lại mà hỏi tình hình.
“ A Lực không có việc gì, rất tốt đấy, còn làm đội trưởng hơn trăm người, còn nhắn ta về gửi lời với người nhà, cho các ngươi yên tâm. Những người khác…. Năm kia ở Hoàn Hà biên một hồi bị đánh lén, xong lúc sau, ta cũng đều không gặp qua ” – Cố Thanh Sơn ngắn gọn trả lời vấn đề, lập tức đã có người khóc lớn lên.
Đề tài dời đi, Lạc mặt rỗ đã muốn xách quần lên chạy trốn, nữ phụ nhân bên kia cũng đã mặc lại váy, vội vàng bỏ chạy. Hai người không nhìn mà va vào nhau, té ngã trên mặt đất.
Mọi người lúc này mới nhớ ra vừa rồi còn có một trận gièm pha, nhanh chóng quay qua vây quanh, có người đã nhận ra nữ phụ nhân :
“ Đây không phải là lão bản nương của Đổng gia ở trấn trên hay sao ? ”
“ A, đúng rồi, là đại tẩu của nhà chồng Ninh Hinh ”
“ Tên vô lại này ta đã thấy, cái mặt rỗ này không thể nhầm lẫn được, chính là Lạc mặt rỗ ở Lạc Các trang. Nhìn cách hắn cầm quần lúng túng bỏ chạy, chuyện này rõ ràng chính là hắn làm, có lá gan làm mà còn không có lá gan thừa nhận hay sao chứ ? ”
Mọi người bắt đầu thất bát chuyện. Bắt đầu nghị luận, chuyện gì cũng đều suy diễn ra. Lạc thị (con mụ muốn hại Ninh Hinh ý) bị người nhận ra, liền vội vã nghĩ muốn chứng minh mình trong sạch, một cái tát giáng xuống trên Lạc mặt rỗ :
“ Ngươi cái đồ trứng thối, thế nhưng làm loại chuyện thương thiên hại lí này ”
Lac mặt rỗ mới vừa bị Cố Thanh Sơn đánh ở lùm cây, hiện tại bị Lạc thị đánh, lập tức liền giận :
“ Lạc Xuân Hoa, ngươi cái đồ đàn bà thối, là ngươi tìm ta tới đây bây giờ còn lật lọng ”
Ngô Đại nương ở một bên cười lạnh edit đèn lồng:
“ Nói nửa ngày, cảm tình trong thôn còn dẫn ra đây chơi trò uyên ương, các ngươi muốn làm hãy làm trong thôn các ngươi, đừng đến thôn bọn ta là làm ra loại chuyện bẩn thỉu này ” (Tiểu Đăng : ta thích tính tình vị đại nương này nhất nè)
Nương Ninh Hinh vội vã chạy tới, miệng hô :
“ Ninh Hinh đâu, Ninh Hinh… ”
Đại biểu ca của Ninh Hinh, Ninh Giang quay lại hỏi:
“Nhị thẩm, Ninh Hinh làm sao vậy?”
“Ninh Hinh đến bờ sông giặt quần áo, vẫn chưa về nhà, tôi nghe nói thôn đông đã xảy ra chuyện, liền chạy nhanh đến, các ngươi thấy Ninh Hinh không” – Nương Ninh Hinh gấp đến độ trán đều đổ mồ hôi.
Chào mừng tháng 11/2017… Sài Gòn chào đón tháng 11 bằng một cơn mưa sấp mặt tối hôm trước và 1 cơn mưa bay bay sáng nay. Cuộc đời đi làm qua mấy cái vũng sình thiệt là khốn khổ thân già.
Danh sách chương