Nương của Ninh hinh nghĩ nghĩ, lại nhìn đến nhi tử đang nằm trên kháng, liếc nhìn chồng một cái, miễn cưỡng gật đầu.

Cố Thanh Sơn mừng thầm, nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài, dặn dò Ninh Hinh: “Nàng đi thu dọn đồ đạc, ta chạy nhanh qua nhà Doãn tứ thẩm một chút, sẽ quay lại ngay. À đúng rồi, nàng không cần đem theo chăn đệm gì cả, trên xe có rồi, ta vừa mua ở trấn trên. Muội mang vài bộ xiêm y để thay là được, cũng đừng mang bạc, không an toàn”

Ninh Hinh nhìn hắn đi ra sân, trong tay cầm một bao hành trang cùng với hai túi đồ ăn mà đi nhanh, trong lòng liền hiểu được ý tứ của hắn. Hắn nhất định là biết trong nhà cũng chẳng còn tiền nên mới nói nàng không cần mang theo bạc.

Ninh Hinh thu thập vài bộ xiêm y, hai lượng bạc cuối cùng trong nhà cũng mang theo, trong túi còn có vài cái bánh mỳ, cùng cha nương nói qua chuyện của đại tẩu, liền đã thấy Cố Thanh sơn như gió trở về.

Hắn thăm dò trong xe, thu dọn một chút, quay lại nhìn bọc nhỏ hành lý của Ninh Hinh liền cười nói: “Vào đi thôi, ta dọn sạch rồi, có thể ngủ một chút, tối qua nàng ngủ cũng không ngon”

Rõ ràng trong mắt Ninh Hinh có chút tơ máu, mấy ngày hôm nay vì lo cho người trong nhà, tâm lực lao lực quá độ. Bỗng nhiên được quan tâm như vậy, nàng có chút không quen, rồi lại bị sự quan tâm của hắn làm cảm động, ngại ngùng đáp một tiếng rồi chui vào trong xe.

“Cha, nương, mọi người yên tâm, con nhất định sẽ mời được thần y kia về bằng mọi giá. Tiểu Hạo, đệ chịu khó một chút, thương thế trên người cha vừa lành, nương thì tay chân yếu ớt, đệ là nam tử hán, trong nhà đều trông cậy vào đệ” Ninh Hinh ôn nhu cổ vũ đệ đệ.

Ninh Hạo khẳng khái ưỡn ngực nhỏ gầy, cất cao giọng nói: “Yên tâm đi, đệ đã trưởng thành, nhất định phải làm một trang nam tử hán như Thanh Sơn ca”

Cố Thanh Sơn cười cười xoa đầu hắn, chào tạm biệt với nhị lão “Hai người yên tâm, con nhất định bảo vệ tốt cho Ninh Hinh, không để nàng ấy chịu chút nguy hiểm nào”

Ai cũng mong thỉnh được thần y nên cũng không nói nhiều lời, Ninh Hinh buông rèm xe, Cố Thanh Sơn đánh xe đi.

Hai bên rèm che lại làm trong xe có chút tối, hắn đã trải tốt chăn đệm, có thể ngủ được một chút. Chỉ là một nam nhân ngồi trước đánh xe, nàng thì bên trong ngủ, quả thật có chút ngượng ngùng. Sợ làm dơ chăn, Ninh hinh cởi hài để sát mép đệm, yên vị trong xe, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Cố Thanh Sơn quay lại nhìn qua khe hở thấy nàng đang ngồi, liền vén một chút rèm lên, thấp giọng nói: “Nàng nằm xuống đi, nếu không sẽ bị người khác phát hiện”

Ninh Hinh nghĩ đến chuyện như vậy, vạn nhất gặp phải người nhiều chuyện, rướn nhìn qua khe hỡ là thấy rõ bên trong xe.

Nghĩ thế, nàng liền yên tâm thoải mái nằm xuống, đem chăn đắp lên người. Nếu có người tiến lại gần, cái chăn này cũng đủ che lấp nội tình bên trong.

“Thanh Sơn, lên trấn trên à? Nghe nói hôm qua ngươi đến nhà Lý chính mua hai mươi mẫu đất, mua hết miếng đất thoải phía đông con sông kia đúng không?” Là giọng nói của Tây Pha

“Đúng vậy, là phía tây sườn núi, ta cũng đã hai mươi, cần phải mua đất cưới vợ thôi. Thúc là thợ xây giỏi nhất thôn, hôm nào ta còn phải nhờ thúc xây cho cái nhà tốt tốt chút đây” Cố Thanh Sơn cười nói.

“Ôi, xây cả một cái nhà cơ á? Tiểu tử người ra ngoài có vài năm, thật đã phát đạt đến vậy sao, ta nghe nói ngươi hôm qua lấy ra liền hai mươi hai lượng, ta cũng không dám tin”

Cố Thanh Sơn ngoài miệng nói với hắn, roi ngựa trên tay cũng không ngừng, rất nhanh bỏ xa hắn liền nói vọng lại: “Tây Pha thúc, hôm nay ta có việc, hôm nào rảnh sẽ tán gẫu cùng thúc”

“A được, ngươi đi đi, lúc xây nahf đừng quên kêu ta nhé”

“Được, hẹn gặp lại” Cố Thanh Sơn trong lòng vui vẻ, nghĩ đến người vợ đang ngồi trong xe mình, cười đến hoa tâm nở rộ, toe toét.

“Thanh Sơn ca, sao huynh cao hứng vậy, muốn đi trấn trên sao, cho bọn muội có giang với” Là âm thanh của Dão nha đầu béo mập.

Cố Thanh Sơn là người tính tình rộng rãi, điểm này Ninh Hinh rõ ràng nhất, hắn chưa bao giừ cự tuyệt ai, lường trước việc hắn sẽ cho người quá giang, Ninh hinh giữa chặt chăn trùm kín đầu.

“Béo nha đầu, hôm nay ta có việc gấp, ta cũng không lên trấn trên nên không cho người quá giang được. Lần sau đi” Cố Thanh Sơn liếc mắt nhìn béo nha đầu cùng cô em dâu nhỏ của hắn ta bên cạnh, trực tiếp cự tuyệt.

Cô dâu nhỏ này hôm qua vừa bị Cố Thanh Sơn làm cho chấn kinh một hồi, nay ỷ vào quan hệ tốt của Cố Thanh Sơn với Doãn gia nghĩ ít gì cũng phải để lại chút mặt mũi liền nói: “Thanh Sơn ca, hai ta đi ké với người một đoạn thôi, chưa bao giờ nhìn thấy xe ngựa tốt như này, còn muốn thử một chút đấy”

Cố Thanh Sơn nhìn qua gương mặt mỉm cười như hoa cúc kia, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta nói hôm nay không được, để hôm khác cho các ngươi ngồi”

Hắn vung roi, con ngựa ô chạy nhanh lên phía trước, thổi đầy cát bụi phủ lên người hai nữ nhân phía sau, khiến họ trừng mắt chằm chằm nhìn xe ngựa .

“Hừ, bận cái gì mà bận, cũng chẳng phải chỉ là tên bán dưa thôi sao? Chẳng biết ra ngoài gặp phải vận cứt chó gì, bây giờ lại còn bận, bận đến tận trời luôn đi”

Giọng nàng ta lớn, Cố Thanh Sơn nghe được, nhưng hắn cũng không muốn vì chuyện nhỏ như vậy mà đi tranh cãi với một nữ nhân, tay thoăn thoắt, xe ngựa lao nhanh đi

Ninh Hinh nghe xung quanh im lặng, xích lại gần hắn, thấp giọng nói: “Thanh Sơn ca, cũng sẵn có xe ngựa, huynh cho bọn họ có giang một chút cũng không sao, muội lấy chăn che đầu một chút là được, đừng khiến bọn họ khó chịu với huynh”

Cố Thanh Sơn quay lại nhìn về hướng Ninh Hinh phía sau rèm xe, ôn nhu cười nói: “Nàng ngủ một lát đi, một chốc nữa ra đến Lai Thủy trấn sẽ không có người quen, đến lúc đó ta gọi nàng dậy. Nàng yên tâm, hôm nay ai muốn đi cùng xe ta cũng sẽ không đồng ý, mặc kệ bọn họ có muốn nói gì thì nói”

Ninh Hinh  cũng không muốn tranh cãi với hắn, dù gì đây cũng là xe của hắn, người ta muốn thế nào thì liền như thế đi. Xe ngựa lắc lắc, thật thích hợp để ngủ, chỉ trong chốc lát, Ninh Hinh đã tiến vào mộng đẹp.

Cố Thanh Sơn mở rộng khe hở rèm xe một chút, một bên vừa đánh xe vừa quay đầu lại nhìn dung nhan nàng điềm tĩnh ngủ, nhìn thế nào cũng thấy không đủ.

TNT: Tiểu Sơn à, ta ngủ cũng đẹp lắm nè!

Hắn cười tủm tỉm nghĩ, mốt chút nữa nàng tỉnh dậy thì sẽ nói với nàng những gì? Vừa mới trở về lại may mắn có dịp ở cùng nàng như vậy, hắn vui mừng không biết nên nói gì cho phải.

Đến gần buổi trưa, xe ngựa ra đến địa phận thủy trấn, tiếng nước ào ào cách đó ko xa đánh thức Ninh Hinh, vừa mở mắt đã thấy ánh nhìn quấn quýt say mê của Cố Thanh Sơn.

Nàng nháy mắt ngây người, không biết có phải do mình nhìn nhầm, nhắm mắt rồi lại mở, quả nhiên chỉ thấy cái ót của hắn, ra là mình mê ngủ, nhìn nhầm thôi.

“Tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thi ra đây đi, chúng ta đến sườn núi của trấn rồi, bên ngoài cả trăm dặm đều là thác nước, nàng ra đây nhìn đi, rất đẹp đó” Cố Thanh Sơn quay đầu lại nhìn nàng

Ninh hinh lấy tay chỉnh lại xiêm y, vén rèm xe, chui ra ngoài.

Ngày xuân thật đẹp, ánh mặt trời chiếu rọi những đám mây bao phủ quanh núi, một dòng nước trắng xóa từ trên vách đá đen lao thẳng xuống dưới, rồi lại hóa thành dòng nước róc rách nhẹ nhàng len lỏi. Xe ngựa đi ven triền núi phía trong, nhìn ta xa, xe ngựa như một con rồng lớn uốn lượn quanh ngọn núi, xuôi triền xuống dưới chân. Núi và mây dựa sát vào nhau lại càng thêm vẻ kỳ bí cao ngất, nước vì có núi uốn lượn mà dòng càng trở nên ôn nhu mềm mại. Bọt nước trắng xoa như đang đùa giỡn với nhau, có mấy cái lá trúc trôi nổi, không biết sẽ trôi đến đâu, quả là cảnh sơn thủy hữu tình.

“Thật đẹp quá, đây là sông cự mã à? Sông Lai Thủy đều chảy về đây đúng không?” Ninh Hinh không hay ra khỏi nhà, con sông mà nàng biết đến cũng chỉ là dòng Lai Thủy chay qua thôn.

Cố Thanh Sơn gật đầu: “Đúng vậy, ta đã hỏi qua. Chúng ta đi theo sông Lai Thủy, sẽ đến sông Cự Mã, chính là con sông lớn trước mắt này. Theo Cự Mã để đến hồ Bạch Dương, đi dọc theo bờ bắc của hồ, sẽ đến Mạo Châu Thành. Ninh Hinh nàng nhìn xem, cảnh vật hoang sơ thật đẹp, chờ Ninh Bân ca khỏe hơn, chúng ta đưa huynh ấy đến đây có được không?”

“Thanh Sơn ca, huynh nói thần y kia có thể trị được chân cho huynh của muội sao?” Trong lòng Ninh Hinh kỳ thực vẫn không tin tưởng lắm

“Không tin ta à?” Cố Thanh Sơn nhìn vào mắt nàng mà hỏi

Khoảng cách gần như vậy, Ninh Hinh có chút ngượng ngùng, mặt thoáng đỏ hồng hai má, chợp nhẹ mi “Tin”

Nàng ngượng ngùng lại làm lòng người ta ngứa ngáy, Cố Thanh Sơn đưa tay lên muốn vuốt ve mặt nàng, lại đột nhiên phát hiện không hợp lý cho lắm. Tựa như đối với Ninh Hạo, chỉ nhẹ xoa đầu nàng một cái: “Chắc chắn sẽ tốt thôi, nếu Tần thần y không được, ta sẽ lên kinh thành nhờ nghĩa huynh của ta giúp một phen, tìm thấy thuốc tốt nhất trong kinh thành, nhất định chữa khỏi cho Ninh Bân ca ca. Không phải nàng đã nói sao, không chữa tốt cho huynh ấy sẽ không lập gia đình, ta cũng vậy, không xong ta cũng sẽ không cưới vợ.”

Từ khi đại xa xảy ra truyện, người ta chỉ mong tránh xa được lúc nào tốt lúc đó, đại tẩu đi rồi, Đổng gia cũng bỏ đá xuống giếng, chỉ có hắn….Ôn nhu kiên định theo ý tưởng của nàng, mũi Ninh Hinh có chút ê ẩm, tỏng mắt liền ngập nước, ngướt mắt nhìn hắn, thiếu chút nữa là rơi giọt nước mắt to như hạt đậu.

TNT: …tác giả à…bà tả thật….đâm xuồng bể quá

“Nhìn nàng kìa, đang yên đang lành tại sao lại khóc, khăn tay cũng buộc lên tay nàng, ta không có gì lau cho nàng, nàng đưa ta một cái khăn tay được không?”

Ninh Hinh bị hắn chọc cười: “Huynh đã thành tiểu địa chủ, còn hiếm lạ khắn tay của muội sao”

Cố Thanh Sơn nhìn ánh mắt của nàng, nửa đùa nửa thật nói: “Hiếm lạ chứ, của Ninh Hinh đối với ta đều là cả đời hiếm lạ”

TNT:…tôi bảo ông bớt “*âm tặc” đi ông Sơn ạ…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện