Hoàng hôn buông xuống, Ninh Hinh liếc nhìn tòa thành của trấn lớn cách đó không xa, rồi lại bất an liếc nhìn sang người đàn ông đang đánh xe ngựa.

Cố Thanh Sơn cũng nhìn theo hướng đó, liếm liếm môi, trấn định nói: “Hôm nay chúng ta đi cũng không nhiều, để nhanh đến, vẫn là nên tranh thủ trước khi trời tối mịt mà chạy nhanh về trước chút”

Ninh Hinh mắt sang rỡ, vui mừng gật đầu: “Ừm, được”

Cố Thanh Sơn cười trộm trong long, vung roi: “Giá…” con ngựa tung vó chạy nhanh, bỏ lại phía sau đám bụi mờ cùng ánh hoàng hôn màu tía.

Sau đó, khói bếp thì chưa tới mà rừng rậm thì càng gần, nước sông Cự Mã chảy nhanh đến chẳng kịp soi bóng, một mảnh trăng khuyết troo lên đỉnh núi, từng dàn chim nhỏ vội bay về tổ trú ẩn, vạn vật đều an tĩnh lại.

Cố Thanh Sơn ghìm dây Cương, quay đầu hỏi Ninh Hinh: “Xem ra đêm nay chúng ta sẽ phải thật ngủ ở bìa rừng rồi, ở đaya có một mảng có trống trải sạch sẽ, không bằng chúng ta nghỉ tại đây đi”

“Được” Ninh Hinh thoải mái đáp ứng, chủ động nhảy xuống ngựa.

Cố Thanh Sơn dỡ hai càng xe, tháo dây Cương, thả ngựa cho nó tự đi ăn cỏ uống nước, lại dung dây thừng thô, đem viền xe cột vào thân cây ven rừng, lại dung bốn tảng đá chèn vào hai bánh trước sau, làm cho xe ngựa an ổn cố định ở bìa rừng

“Ninh Hinh, chúng ta tìm một vài nhánh cây đến nhóm đống lửa đi, như vậy dã thú cũng không dám đến, sẵn tiện một chút nướng đồ ăn này nọ.

“Được, muội cũng không hay ra khỏi nhà, không biết nên làm gì, Thanh Sơn ca, tất cả đều nghe theo huynh” Ninh Hinh nhắm mắt theo đuôi hắn.

Cố Thanh Sơn đi tìm nhánh cây, nàng cũng đi theo hắn, hắn ôn nhu liếc nhìn nàng một cái, rồi kéo tay nàng lại gần minh: “Ở cạnh ta, không cần nàng phải làm, đi theo ta là được”

Tiểu Nương Tử: Trời đất mẹ ơi…..con muốn được như Hinh thị…..

Ninh Hinh thấy hắn lo lắng thái quá, cười nói: “Muội cũng không phải thiên kim tiểu thư, làm chút việc này vẫn được”

Cố Thanh Sơn tay chân nhanh lẹ, trong vòng hai câu nói đã có thể gom được một bó lớn đầy những cành câym đi về hướng bờ sông: “Đi xa nhà đã đủ lo lắng, các nàng là nữ nhân thân thể yếu đuối, nghỉ ngơi nhiều mới tốt”

Ninh Hinh cầm theo mấy cái bánh bột mì từ trên xe, đi theo sau lưng hắn, nhìn hắn lưu loát xếp mấy cái nhánh cây, châm lửa, nàng tìm một nhánh cây dài tính toán đặc bánh bột mì lên trên nướng lại để ăn.

Cố Thanh Sơn lấy bánh từ trên tay nàng: “Chúng ta không ăn cái này, đi theo ta, chí ít cũng phải ăn thịt nướng. Nàng ngồi canh đống lửa, đừng đi đâu xa, như vậy dã thú sẽ không dám đến gần. Nếu có người lạ, hoặc phát sinh tình huống gì, hãy gọi tên ta, ta chỉ ở quanh đây, sẽ trở về nhanh thôi.

Vừa nói hắn vừa trở lại xe ngựa, cất bánh bột mì, rồi cầm cung tên rời khỏi.

Ninh Hinh thật nghe lời, ngoan ngoãn ngồi bên đống lửa chờ, nhìn con ngựa đen nhàn nhã ăn cỏ uống nước.

Chưa đến một khắc, Cố Thanh Sơn đem về một con thỏ, đắc ý khoe với nàng rồi nhanh chóng đem đến bờ sông lột da làm sạch.

“Ninh Hinh, trên xe có muối và hạt tiêu, sáng nay ta vừa mua trên trấn, nàng đi lấy đến đây, hôm nay ta cho nàng nếm thử tay nghề nướng thịt của ta” Cố Thanh Sơn đắc ý nói
Dựng đứng cây xiên thịt, hắn thỉnh thoảng lại rắc chút ít gia vị lên trên, rất nhanh hương thơm bay tứ phía, kích thích người thèm ăn.

“Đến, thử một chút di, xem tay nghề ta thế nào? Cẩn thận nóng” Thịt nướng ngon lắm, Cố Thanh Sơn kéo xuống một cái đùi cho nàng.
Ninh Hinh cắn một lớp da phủ đầy tiêu bên ngoài, mùi thơm của thịt thỏ hoang cuốn hút, tay không ngừng xé thịt, miệng nhồi đầy thịt thỏ không nói nên lời, chỉ có thể ậm ừ gật đầu.

Niềm hạnh phúc của người nấu là người ăn thấy ngon thấy vừa miệng huống chi người ăn này lại là người trong lòng mình.

Cố Thanh Sơn tâm tình không tồi, đem hai cái đùi nướng chín đều đưa qua cho cô nương hắn sủng ái, số còn lại hắn ăn đến sạch sành sanh, cái nồi mới mua cũng có chút tác dụng, đun sôi nước sông rồi đổ đầy hai cái siêu, chất lên xe ngựa.

Ăn uống no đủ, cũng đến lúc đối mặt với thời khắc xấu hổ.

Ninh Hinh mím môi nói, bên trong chỉ có một bộ chăn đệm, huynh chờ một chút, ta đi lấy bộ khác tới trải lên.

“Thế à, thế nàng trải ra ngủ trước đi, ta đi ra sông rửa qua cái chân” Nam nhân trẻ tuổi người tráng kiện hừng hực, chân hay đổ mồ hôi cũng là chuyện thường, không có mùi, nhưng hắn vẫn sợ Ninh Hinh ghét, vội vã đi rửa chân.
Ninh Hinh nhẹ giọng đáp lời, từ trên xe lôi ra hai cuộn chăn.

Xem xét tình hình, thấy hắn đã rửa xong chân đang từ bờ sông đi tới, Ninh Hinh vội vàng tiến vào ổ chăn, thành thành thật thật nhìn chằm chằm trần xe. Nếu hắn nhìn nàng chằm chằm, nàng thât cũng không biết nên làm thế nào.

Sắc tời đã tối sầm, ánh trăng cũng không chiếu sáng được buồng xe bên trong. Cố Thanh Sơn đứng ở cửa xe ngựa hít sâu vài lần mới vén rèm xe nhìn vào nàng.

Hắn âu yếm nhìn cô nương nằm trong chăn, không thấy rõ mặt mày, nhưng có thể cảm nhận được mùi hương ấm áp trong trẻo.

Nàng nằm gần đến hắn như vậy, vừa lên xe là có thể bổ nhào ôm lấy nàng, hung hăng làm đau nàng.

Không biết vì cái gì, bỗng nhiên có một loại xúc động liều lĩnh chiếm được nàng, an ủi nỗi khổ ba năm tương tư nàng.

“Thanh Sơn ca, muội có cần xích qua bên kia nữa không?” Hắn vẫn vèm rèm đứng nhìn, không chịu tiến vào, Ninh Hinh có chút khẩn trương, giờ phút này tim đập lên đến cổ, không biết có phải do mình nằm sai vị trí không?
“À, không cần” Cố Thanh Sơn vội vã hoàn hồn, cởi áo khoác ném ở đuôi xe
“Huynh… huynh còn cởi… cởi quần áo sao?” Ninh Hinh có chút sợ hãi, âm thanh run run
“Ta….” Trong lòng Cố Thanh Sơn loạn thành một mối, cuống quýt giải thích: “Trên áo ta có đất, sợ làm dơ chăn, ta chỉ cởi áo ngoài, mặc trung y ngủ không được sao?”
Hắn càng nói càng lo lắng, cũng không hiểu sao mình lại lo nhanh chóng cởi xiêm y đến vậy, khẩn trương liếc liếc mắt nói: “Nếu nàng để ý, ta, ta mặc áo ngoài vào vậy”

Ninh hinh cũng nhận ra hắn đang quẫn bách, vội vàng nói: “Không sao, huynh mặc trung y ngủ đi”

“Được” Lúc này Cố Thanh Sơn mới cởi hài, chậm chạp leo lên xe ngựa
Hắn phải đi qua chỗ nàng mới đến đợc bên kia, tay cũng không dám động lung tung, sợ đè lên người nàng. Lúc này hắn mới phát hienẹ hẳn là mình sai lầm rồi, vừa rồi nàng lên xe trước hẳn đã nằm bên sườn khác

Tiểu Nương Tử: Thứ lỗi cho ta vô dụng trong đoạn này!

Chính là bây giờ đã như vậy cũng không thể quay trở lại nữa. Hơn nữa trong lòng hắn như con thú nhỏ kêu gào, kêu hắn nên qua đè nàng một chút.

Thôi, bỏ đi, một đại nam nhân trước mặt thiên quân vạn mã còn không sợ, hà cớ gì có thể mất mặt như thế trước một cô nương.

Hơn nữa, nàng sớm muộn gì cũng là nữ nhân của mình.

Sáng nay hắn vừa mua một cái chăn bằng gấm rất mềm mại thoải mái, gối đầu cũng trơn mịn, đầu gối vừa chống lên trên liền muốn trượt dài, hai chân xoạc lớn, thân mình trầm xuống, thiếu chút nữa là nằm đè lên người nàng.

Thời điểm như vậy, hắn thật buồn thân thủ của chính mình. Chẳng những không có một chút sợ hãi, ngược lại còn có một chút nhiệt khí theo hai chân mà phóng tới, tập trung từ bụng đi thẳng đến não, tê tê dại dại, thật thoải mái.

Tiểu Nương Tử: Tinh trùng lên não là đây!

Điểm chết người là, nơi ấy lại nổi lên càm cộm lớp chăn, hắn thậm chí còn không biết có cộm đến tren người nàng hay không?

Tiếu Nương Tử: bộ nằm xếp lớp hay sao mà cộm..ông hoang dâm vô độ vừa thôi ông Sơn ạ

Loại cảm giác này tuy sảng khoái nhưng hắn cũng không dám dừng lâu, vội vàng lăn về phí chăn đệm của mình.

Ninh Hinh nằm kia, im lặng triệt để, nhìn như là ngủ, hoặc như là thẹn thùng

Cố Thanh Sơn cố gắng làm dịu tiếng tim đập trong lòng ngực, nuốt một ngụm nước bọt làm dịu cổ hỏng nóng bỏng, khàn khàn lên tiếng: “Ngủ đi, mai còn phải chạy tiếp đấy”

“Được, huynh cũng ngủ đi, hôm nay huynh cũng vất vả rồi” Giọng nói nhẹ nhàng của Ninh Hinh vang lên, mờ ám ái muội, quanh quẩn chóp mũi đều là mùi hương của nàng.
Rất nhanh, Ninh Hinh mang theo hơi thở đều đều tiến vào mộng đẹp. Bên cạnh là nam nhân đến động chân một cái cũng không dám, con ngươi đen sáng nhìn lên trần xe, thế nào cũng không ngủ được

“Ninh Hinh?’ Hắn thử nhỏ giọng gọi nàng, không có trả lời, xem ra đã thật ngủ.
Nàng nằm ngay bên cạnh, hô hấp trong trẻo. Hắn nhịn không được muốn nhìn nàng, muốn vén lên lớp chăn kia nhìn bộ dáng nàng ngủ.

Tiểu cô nương giờ đã lớn, không còn như trước kia, không còn kiều kiều nhỏ nhỏ như trước. Lông mày cong cong, mắt hạnh khép hờ, cái mũi kiều diễm.

Ánh mắt hắn hướng đến cái miệng nhỏ nhắn mê ngườ, hắn nhịn không được liếm liếm môi, không tự chủ càng ngày càng xích lại gần.

Thật muốn hôn một chút, nhưng là… nếu nàng tỉnh thì sao? Hình tượng hắn giữ gìn nhiều năm như vậy chẳng  phải sẽ xong sao, cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc cưới nàng.

Nhẫn… nhận nhất thời để yêu một đời chứ

Hắn quay mặt chỗ khác đư alưng về phía nàng, nghĩ như vậy có thể giải trừ sự khác thường của bản thân.

Nhưng mà cô nương mà mình tâm tâm niệm suốt ba năm, bây giờ đang nằm bên cạnh, hắn làm thế nào để bình tĩnh được.

Hẳn là phải đi ra sông tắm nước lạnh, tiết trời tháng ba, ban đêm còn rất lạnh, chỉ cần nhảy xuống sông nhất định có thể “tiêu thủng”

Tiểu Nương Tử: thủng trong phù thủng, sưng vù..cái gì đang sưng đang thủng thì các thị tự ngẫm nghĩ nha

Nhưng hắn lại suy nghĩ, nếu bị nước lạnh đột kích, sẽ ảnh hưởng đến năng lực về sau, khi đó không phải Ninh Hinh phải chịu khổ sao?

Không được, như vậy không được, vì chung thân hạnh phúc của Ninh Hinh, hắn phải bảo vệ thật tốt chính mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện