Cố Thanh Sơn không hề nghĩ ngợi, một phen ngăn lại mành che:

“Muội làm sao vậy”

Ninh Hinh liếc mắt nhìn biểu tình lo lắng của hắn, sợ hãi nói:

“Muội… không có việc gì”

“Ninh Hinh….” Cố Thanh Sơn rũ rũ mắt, thâm âm buồn buồn nói:

“Ta vừa rồi vì có thể đem con heo kia bán giá tốt, mới… Mới cố ý diễn trò, làm cho muội sợ hãi là ta không đúng, tiền bán được đều cho muội coi như quà tạ lễ, muội bỏ qua cho ta chứ?”

Quả nhiên, phán đoán của bản thân là đúng, hắn chính là diễn trò mà thôi, cũng không khác mấy. Ninh Hinh như trút được gánh nặng, rồi lại không hiểu sao có một chút cảm giác mất mác, mím môi, cúi thấp đầu nhẹ giọng nói:

“Muội hiểu được, huynh khônh cần nói xin lỗi”

Mặt trời đỏ đã chìm dần ở phía tây, gió thổi qua phơn phớt mát, bên bờ sông Cự Mã cây liễu to lớn chống đỡ lại cơn gió mà nhẹ nhàng lay động cành lá, che phủ trầm lặng xuống một góc sông. Cố Thanh Sơn ngắm nhìn cảnh xuân tươi đẹp, yên lặng mà khẽ thở dài. (Tiểu Đăng: càng ngày cái trình chém gió tả cảnh của ta nó càng dã man, có khi lại tả sai cảnh nguyên tác quá.. hụ hụ)

Nàng ngồi sâu vào trong xe phía sau, không chịu đi ra. Trừ bỏ một câu không cần nói xin lỗi, sau đó cũng không cần hắn tới nói chuyện. Nói là không tức giận, chính là cả ngày cũng không thèm để ý đến hắn. Cơm trưa cũng chỉ mua bánh bao cho nàng ăn rồi được nàng nói tiếng cám ơn mà thôi.

Cố Thanh Sơn cúi đầu vuốt ve cây roi da trên tay, nhíu chặt hai hàng lông mày, cân nhắn nên làm như thế nào mới có thể đem nàng nói chuyện?

Bỗng dưng ngẩng đầu, phát hiện sông Cự Mã bỗng nhiên nhiên to ra mấy chục lần, nghiễm nhiên biến thành một cái hồ nước. Cố Thanh Sơn rướn cổ lên nhìn sang, bỗng nhiên hiểu được là chuyện gì xảy ra, hướng vào trong xe vui mừng mà thốt lên:

“Muội tử, mau ra đây xem nha, đến hồ Bạch Dương rồi. Nói cách khác, bây giờ là An Tân huyện rồi, ngày mai chúng ta đi Mạo Châu thành”

Nhắc tới Mạc Châu thành, Ninh Hinh lập tức nghĩ đến đại ca đang nằm trên khác ở nhà, vén lên mành che mà nhanh nhẹn chui ra:

“Oa, liếc mắt một cái nhìn không tới bờ bên kia, thật may là biết đây là hồ Bạch Dương, bằng không muội còn tưởng là đã đi tới bờ biển rồi đấy” ĐLTC

Cố Thanh Sơn thấy nàng khôi phục vẻ hoạt bát thường ngày, một bụng lo lắng mới bỏ xuống dưới. Vội vàng dựa vào chủ đề nàng quan tâm mà nói tiếp:

“Nghe nói tới thời điểm tháng sáu, mùi hương hoa sen tỏa lan khắp không gian, lá sen xanh rợp trên mặt nước, cảnh sắc phi thường xinh đẹp, đến lúc đó Ninh Bân ca khẳng định cũng đã tốt hơn nhiều, chúng ta dẫn hắn đi Mạo Chân thành đáp tạ thần y, lại đi qua đây dừng chân một chút, được không?”

“Được” – Vừa nghĩ tới đại ca ở nhà có thể đứng lên, tâm tình Ninh Hinh liền trở nên sáng lạng, vui vẻ chỉ vào mặt nước nói:

“Thanh Sơn ca, huynh xem, có thật nhiều lá sen nhỏ nhô lên kìa”

Cô nương trong lòng rốt cục cũng cười, Cố Thanh sơn thở ra một hơi gánh nặng, yên lặng nở nụ cười.

“A, bên kia có thật nhiều người nha, không biết là đang làm cái gì?” Ninh Hinh chỉ tay vào địa phương xa xa và nói.

Cố Thanh Sơn đánh roi, con ngựa bốn vó vội vàng di chuyển, chạy nhanh đến chỗ đám đông. Một khắc đồng hồ sau, thì tới được chỗ đám đông đang tụ tập, Cố Thanh Sơn đi đến chỗ đám đông, giữ tay một cái nam tử xấp xỉ tuổi mình hỏi thăm tình huống.

“Các ngươi là người qua đường phải không? Nếu đụng phải, sẽ tham gia cùng chúng tôi vào lễ Thượng Tị đi. Hôm nay là ngày 3 tháng 3, là ngày thi đấu thể thao ở bờ sông. Đại cô nương sẽ chọn lấy một đại hán tử, cùng nàng sánh vai hoàn thành trận đấu. Có giải thưởng cho 5 vị trí đứng đầu. Ngươi nhìn xem trên mặt nước kia là một bộ trang sức ngọc trai cực phẩm, người đứng đầu có thể sở hữu nó. Điều này cũng không phải là trọng yếu, ngươi là muốn…”

Tiểu tử cười hề hề nhìn về hướng Cố Thanh Sơn chớp chớp mắt vài cái, nói tiếp:

“Cô nương nào nhìn trúng ngươi, nhờ ngươi lấy dùm bộ trang sức, nàng còn khong thể gả cho ngươi hay sao? Cho nên nha, chúng ta cũng được coi như đưa lễ vật cho vợ tương lai”.

Cố Thanh Sơn nhìn theo hướng tay của hắn chỉ, chỉ thấy trên hồ có một con thuyền gỗ, thuyền gỗ chở một bộ trang sức rạng rỡ lấp lánh, phía dưới ở hai bên là hai cái vòng tay bằng vàng, hẳn là thứ tự phần thưởng đạt được.

Hắn trở lại xe ngựa nói với Ninh Hinh:

“Muội xem đi, bọn họ chúc mừng lễ Thượng Tị, đó là phần thưởng của trận đấu, là một bộ trang sức ngọc trai thượng đẳng, muội muốn không? Huynh giúp muội đoạt về?” ĐLTC

Ninh Hinh mang theo ánh mắt dò xét nhìn sang, màu vàng dưới ánh nắng chiều, ngọc trai trên trang sức đều mang một tầng hào quang, xa hoa, đẹp đẽ. Cô nương nào không thích những thứ xinh đẹp chứ, nhìn theo ánh mắt hâm mộ của nàng, Cố Thanh Sơn đã hiểu ý của người trong lòng.

“Nào, xuống xe, dù sao trời cũng đã tối, đi cũng không được bao xa nữa, chúng ta tham gia góp vui nà, buổi tối đến thôn bọn họ ăn cơm, ngày mai khẳng định đến Mạo Châu thành, không vội” – Cố Thanh Sơn xoa xoa tay đứng ở một bên, không dám đi tới ôm nàng.

Ninh Hinh nhảy xuống xe ngựa, đi vào trong đám người.

Bỗng nhiên đi đến một vị cô nương xinh đẹp, các tiểu tử trong thôn liền bày ra bộ mặt cực kỳ phấn khởi, càng thêm nhiệt liệt thảo luận quá trình. Có mấy người nhìn thấy cô nương ta bước xuống từ trong xe ngựa, bước đi tới trước thay vì đến bên cạnh Cố Thanh Sơn, thì cũng có chút kinh hỉ. Tham gia trận đấu cơ bản đều là những người nằm trong phạm vi mười dặm quanh thôn, có người biết, có người không biết, bất quá, vừa mới tới một cô nương xinh đẹp tất cả đều vui vẻ, sẽ không bởi vì muội muội là người lạ mà trở nên xấu hổ.

Trưởng là vừa hô lớn, nam tả nữ hữu (nam đứng sang trái, nữ đứng sang phải) đứng ra hai bên, ông già râu bạc bắt đầu nói chuyện:

“Chúng ta chiếu theo luật lệ từ xưa đã định, phần thưởng điều có giá trị tiền bạc, chủ yếu của phần thi này là như sau. Nơi ta đứng ở đây chính là nơi bắt đầu, nam tử phải cõng một cô nương trên lưng chạy đến phía đường biên mới có thể buông xuống, sau đó đến bên sông xiên cá, xiên đủ 3 con cá thì mới có thể đi đến bên kia thi vật, vật ngã được ba người, mới có thể nhảy vào hồ nước. Trước tiên bơi tới bên mui thuyền ở ngoài giữa hồ, tự tay gỡ xuống trang sức, đưa đến cho cô nương trong tổ cùng với người đó, đều đã hiểu rõ chưa?”

Có nhiều tiểu tử đã muốn tham gia nhiều năm, tư nhiên hiểu được tất cả các quy tắc, đều hô to:

“Hiểu được”

“Được rồi, thay đồ nào”

Lão trưởng trang chủ ra lệnh một tiếng, cả nhóm tiểu tử đều cởi áo, xắn ống quần lên, chỉ lại trên người mỗi cái quần. Cố Thanh Sơn nhìn đến, không chút do dự cởi, nam nhân thôi, cởi liền cởi, có sợ ai sao?

Khi hắn vừa cởi xong áo, trong đám người vang lên một tiếng cúi đầu kinh hô. Vóc người hắn vốn cao lớn, thân hình cao ngất, áo cởi ra, lộ ra trước ngực, trên cánh tay rắn chắc toàn bắp thịt. vai trái còn có một vết sẹo do đao tạo thành, không sâu, vừa vặn làm cho hắn tạo nên hình ảnh kiên cường.

Vài cô nương lớn gan không hẹn mà cùng nhìn về phía Cố Thanh Sơn đi tới, cũng có tiểu tử nóng vội chạy đến mỹ nhân có đôi mắt trong veo là Ninh Hinh mà tự đề cử bản thân.

“Cô nương, ta nhất định có thể giúp nàng thắng giải, chọn ta đi”

“Chọn ta mới đúng, hắn xiên cá không chuẩn bằng ta đâu”

“Ngươi gầy như vậy, đến khi thi vật khẳng định không có khí lực, công nương, nàng xem, ta rất cường tráng”

Thuở nhỏ đến lớn sống ở Trữ Gia Trang tuy rằng cũng coi như lễ giáo coi như cởi mở, nhưng không có vùng sông nước như vầy, phóng khoáng như thế, Ninh Hinh bị buộc phải lùi về sau mấy bước, sợ hãi kêu lên: “Thanh Sơn ca…”

Cố Thanh Sơn cũng bị vài cái cô nương vây quanh, muốn đẩy các nàng lại không thể nào xuống tay, nghe được Ninh Hinh cầu cứu, hắn còn mong ngóng ấy chứ, liền đẩy ra 2 cô nương rồi vội vàng đi đến, chạy đến bên người Ninh Hinh bảo hộ nàng.

Có chút biểu hiệu cho mọi người xem 2 người đã ghép thành đôi, ở vạch xuất phát đã muốn tập hợp đủ đội, nam tử đã cõng các cô nương đứng ở vạch vôi trắng, chờ đợi xuất phát.

Cố Thanh Sơn xoáy người ngồi xổm xuống:

“Đến, Ninh Hinh, ta cõng ngươi”

“Nếu không …. Chúng ta đừng tham gia nữa” – Nhìn tấm lưng trơn bóng của Thanh Sơn, Ninh Hinh liền rối rắm.

Cố Thanh Sơn có chút mất mát, hắn nghĩ muốn cõng nàng, muốn cho nàng biết hắn so với một toán nam tử kia cường tráng bao nhiêu, nghĩ muốn mang về cho nàng bộ trang sức kia.

“Ninh Hinh, hôm nay liền sắp tới nơi, ngày mai là gặp thần y, có lẽ chúng ta ũng nên đưa chút lễ gặp mặt chứ, không phải có thể đem bộ trang sức đưa cho thần y phu nhân sao? Chúng ta cũng không có cái gì có thể có giá trị mà mang ra tặng đi”

Ninh Hinh vừa nghe lời này, quả nhiên gật đầu. Vì cứu đại ca, đừng nói là cùng hắn da thịt gần kề, chính là lên núi đao xuống biển lửa nàng cũng có thể kiên trì.

Cố Thanh Sơn chỉ cảm thấy trên người liền nặng. Ngay sau đó liền cảm nhận được hai luồng mềm mại đặt trên xương vai sau tấm lưng của hắn. Đó, hắn tự nhiên hiểu được. Từ ngày trở về lần đầu tiên thấy Ninh Hinh, ánh mắt hắn cũng không tự chủ được mà nhìn xẹt qua ngực nàng. Mười sáu tuổi của một cô nương đã ra dáng người no đủ, hông của nàng mảnh, càng làm cho trước ngực cao ngất, khi đi tạo nên sự lay động. (Tiểu Đăng: hụ hụ… cần lắm… một bức hình minh họa, ta cũng muốn nhìn nhìn… sờ sờ)

Hai ngày này hắn cố khắc chế ánh mắt của mình, không dám hướng đến ơi đó mà nhìn, sợ bị Ninh Hinh phát hiện. Chính là không tự chủ được, lại tránh không được nàng mà liếc mắt một cái. Giờ phút này, đôi tay nhỏ bé của nàng ôm ở cổ mình, trước ngực hai luồng no đủ mềm mại liền dán ở phía sau lưng, còn chưa bắt đầu chạy, người Cố Thanh Sơn liền chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Thanh Sơn ca, có phải hay không muội quá nặng, bằng không…” Ninh Hinh tự nhiên cảm giác được thân thể hắn nóng lên.

“Muội mới không nặng đâu, ta là có chút khẩn trương, không có gì” – Nói còn chưa dứt lời, bên kia tiếng hét của người chủ trì đã hét vang.

Nhóm tiểu tử đều chạy nhanh phi ra phía ngoài, Cố Thanh Sơn còn chưa đi đến vạch kẻ trắng, tự nhiên liền rớt lại phái sau. Nói một tiếng “Ôm chặt”, liền nhanh chân mà chạy.

Hắn chạy rất nhanh, Ninh Hinh trên lưng hắn bị lay động mạnh, theo bản năng liền ôm chặt bả vai hắn, chỉ cảm thấy ấm áp khi mà lòng bàn tay cùng da thịt hắn tiếp xúc. Loại trận đấu này, tự nhiên là chân dài liền chiếm ưu thế, huống chi hắn còn khỏe mạnh nhưu vậy, Ninh Hinh tự nhủ.

Thời điểm chạy đến bên hồ nước, Cố Thanh Sơn đã muốn bỏ rơi mấy chục đôi, thành người đến đích thứ 2. Cố Thanh Sơn ở nhà vốn là cao thủ xiên cá, ở trong quân học võ, lại động tác linh hoạt. Thời gian nháy mắt, liền nắm ba con cá lên bờ, Ninh Hinh đem cá nhặt lên, ném vào thùng gỗ. Chỉ thấy hắn đã nhảy lên bờ, hai tay khoanh lại tràn đầy tin tưởng mà chờ người đuổi theo.

Luận về xiên cá, nhóm tiểu tử lớn lên trên sông nước cũng không hề kém, thật nhanh sau đó đã có người thứ hai chạy đến muốn nhảy vào hồ. Cố Thanh Sơn mở ra hai tay, hào sảng mà cười bảo:

“Đến đây đi, huynh đệ”

“Ta đây sẽ không khách khí”

Nam nhân mạnh tay bắt được cổ tay của Cố Thanh Sơn, tiến lên một cước hạ ở đầu gối của hắn muốn đem người hắn vật ngược xuống.

Ninh Hinh dùng tay phải gắt gao nắm tay trái của mình, nhìn chằm chằm phương hướng Cố Thanh Sơn, trong lòng bàn tay đều đã ra mồ hôi. Chỉ thấy Cố Thanh Sơn chạy nhanh đến lật cổ tay lên, ra tay nhanh như điện, còn không thấy rõ hắn tấn công về phía nam nhân kia nhưu thế nào, người nọ đều ngã xuống vũng lầy bên sông.

“Hay” – Chung quanh vang lên một mảnh trầm trồ khen ngợi, Cố Thanh Sơn mỉm cười nhìn về phía Ninh Hinh.

“Thanh Sơn ca, huynh thật lợi hại” – Ninh Hinh hướng hắn mà giơ lên ngón tay cái.

Chiếm đươc khích lệ từ người mà mình thương khích lệ, hắn liền cười đến vô cùng rạng rỡ, người thứ 3 vừa đến, nắm lấy cổ tay hắn mà mãnh liệt lôi kéo về phía sau, khiến cho hắn nghiêng về phía đầm lầy. Người thứ 4 nhìn thấy thân thủ hắn lợi hại, liền chạy xung quanh vũng lầy, muốn tìm cái cơ hội mà xuống tay. Cố Thanh Sơn không nghĩ cùng hắn chơi đuổi bắt tốn thời gian, trựa tiếp đuổi theo, cầm bả vai hắn mà ném xuống, đem người ta ngã sóng soài vào trong vũng bùn lầy.

Mọi động tác đều linh hoạt lưu loát, cả người đều không có bị ướt hay dính bùn lầy, thậm chí áo quần hắn trừ bỏ vài cái điểm nhăn nhúm, cũng còn sạch sẽ không thua gì lúc mới tới, đây chính là tình huống bao nhiêu năm rồi chưa thấy đâu.

Cố Thanh Sơn chạy đi ra, hướng Ninh Hinh cười:

“Đứng ở trên bờ chờ ta, để ta lấy cho muội bộ trang sức”

Phù phù một tiếng liền nhảy vào hồ, hắn duỗi thân mình rồi khoát cánh tay dài mà bơi đi. Trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh cách đây ba năm, vì tiến đến trung quân trướng, vì muốn học bổn sự (thân thủ) trở về cưới Ninh Hinh, hắn từng liều chết liều sống bơi qua bơi lại giữa hai bờ sông Hoàng Hà. Hiện tại, hắn bơi càng nhanh hơn về phía trước, vì cô nương mà hắn yêu thương mà muốn thắng một vật gì đó về cho nàng.

Trở về liền làm cái tân phòng, trị liệu đại ca nàng tốt lên, lúc ấy hẳn là nên thành thân đi. Nghĩ đến bộ dáng xuất giá đầy xấu hổ của nàng, Cố Thanh Sơn cả người cả kinh, rất nhanh liền bơi tới bên mui thuyền giữa hồ. Cởi xuống bộ trang sức ngọc trai, hắn liền ngậm ở miệng mà quay về.

Mặt trời ngả về phía tây, Ninh Hinh nhìn hắn cánh tay cường tráng  không ngừng vuốt đi nước trên mặt, bị ánh sáng bao phủ lên thân hình đổ bóng xuống mặt nước hồ xao động, trong lòng nàng tràn đầy sự kiên định cùng cảm động.

Bỗng nhiên trước mắt cảm thấy ướt át, nàng không biết là vì cái gì mà mình phải khóc, chính là nàng đã muốn khóc rồi.

Bỗng nhiên trời nổi gió, một trận gió xoáy qua, lá cây rơi rụng trên đất, cát bụi bay tứ tung, tất cả mọi người đều nắm nghiền hai mắt. Khi mở mắt ra, trên măt nước ở phía đầu thuyền không có lấy một bóng người, mà Cố Thanh Sơn cũng không thấy.

Ninh Hinh cả kinh, khẩn trương liền chạy đến phía trước, giày thêu bị nước làm ướt lại không phát hiện ra.

Mọi người cũng phát hiện ra có chuyện không ổn, nhóm nam tử vội vàng nói:

“Mau đi cứu người, miệng tiểu tử kia ngậm trang sức, dễ dàng sặc nước, một cỗ gió to như vậy, nhất định là nhấn hắn chìm xuống đáy hồ rồi.”

Mọi người đều nhảy vào trong nước, hướng tới chỗ Cố Thanh Sơn mất tích mà đi đến.

Ninh Hinh càng sợ, lại theo bản năng hướng phía trước đi tới, lội tới chỗ nước ngang đầu gối:

“Thanh Sơn ca, Thanh Sơn ca…” Tiểu cô nương gấp rút lo lắng mà nước mắt rơi ào ào.

Trước mắt bỗng nhiên có bọt nước xao động, thân hình to lớn của Cố Thanh Sơn trồi lên, miệng còn ngậm một chuỗi trang sức lóng lánh xinh đẹp.

“Thanh Sơn ca…” – Ninh Hinh vui vẻ, theo bản năng đi tới hướng của hắn, lại quên chính mình giờ phút này ở trong nước. Bước đi gấp gáp, lại gặp lực cản của nước dưới chân, thân mình lảo đảo liền ngã nhào về phía trước.

“Cẩn thận” – Cố Thanh Sơn duỗi cánh tay dài ra, đem người nàng giam ở trong lồng ngực mình.

Vừa mới bơi lội về, hắn lại còn tiếp xúc với người iu thương ở ngực liền thở dốc, bắp thịt rắn chắc lộ ra ánh sáng không khác gì ngọc trai, lóng lánh, rung động.

Ninh Hinh liếc một cái mặt liền đỏ.

“Không có việc gì chứ? Như thế nào lại chạy đến chỗ hồ nước này, còn… khóc?”

Cố Thanh Sơn đặc biệt thích lại ôm người vào lòng như thế này, nhưng cũng không dám ôm lâu, giúp nàng cố định thăng bằng thân thể liền nghi hoặc mà hỏi.

“Huynh vừa rồi như thế nào liền không thấy nữa?” – Trên măt Ninh Hinh còn lộ vẻ chưa khô nước mắt, lộ ra vẻ mặt động lòng người.

“Gió to, ta sợ bộ trang sức bị thôi mạnh liền hỏng, liền chìm đếm trong nước…. muội là… Bởi vì lo lắng cho ta mới khóc sao?” – Cố Thanh Sơn nhệch khóe miệng không tự chủ được mà vui vẻ, tay cầm bộ trang sức đưa cho nàng.

“Muội còn tưởng là huynh ngã xuống nước” – Ninh Hinh tiếp nhận phần thưởng, ánh mắt nhìn kỹ, quả nhiên thập phần xinh đẹp, chính là nếu Cố Thanh Sơn phải mạo hiểm cả tính mạng, nàng tuyệt phần là không cần.

Cố Thanh Sơn xoay người ôm lấy tiểu cô nương, đến bên bờ hồ mới đem nàng buông xuống. Săn sóc nói :

“Nước lạnh lắm, đi lên trên thay quần áo đi, đừng để bị nhiễm phong hàn”

Ninh Hinh gật đầu, theo sườn dốc mà đi đến chỗ xe ngựa. Cố Thanh Sơn đi tới bên bờ hồ chỗ nhóm các người nam tử ôm quyền tạ ơn, một người gan to trong đó tới vỗ mạnh vào vai mà nói :

“Tiểu tử, ngươi có thể nín thở thật là lâu nha”

Cố Thanh Sơn thân hình vững chắc, không hề lay động, cười nói :

“Ta đã từng ở trong doanh trại một thời gian, thường đi bơi ở sông Hoàng Hà, nên một chút gió vừa nãy không tính là gì. Ta gọi là Cố Thanh Sơn, quê ở huyện Thủy Nhân, về sau các huynh đệ đến đó chỉ cần đến Trữ Gia trang tìm ta, nhât định sẽ hảo hảo mà chiếu cố”

“Hảo huynh đệ” – Mọi người cười to, xưng huynh đệ mà ngồi hàn huyên.

Một cô nương mặc y phục xanh lá nhìn chòng chọc hắn đã lâu, gặp Ninh Hinh đi xuống từ trên xa ngựa trở lại, liền kéo tay hỏi :

“Cô nương, đó là tình nhân của ngươi sao ?”

Ninh Hinh ngẩn ra, nhìn tới Cố Thanh Sơn đứng cách đó không xa vừa vặn hắn cũng nhìn lại phía này, hướng nàng thân thiết mà nở nụ cười.

“Không, không phải, đó là đại ca của ta” – Ninh Hinh vội vàng giải thích.

“Ta xem cũng không giống lắm” – Lục y cô nương cười cười, bỏ tay Ninh Hinh, chạy đến bên người Cố Thanh Sơn :

“Vị đại ca kia, ngươi là người bên ngoài, trong chốc nữa hẳn là không có nơi trụ lại ăn cơm, không bằng đi tới nhà của ta, nhà của ta phòng ở thoải mái, ngươi cũng có thể lưu lại một đêm, ngày mai hãy đi tiếp. Cha ta nếu biết hôm nay ngươi đứng đầu, nhất định sẽ hảo hảo mà uống với ngươi vài chén”.

Lục y cô nương nhìn không lớn, cũng liền cùng hài tử 13-14 tuổi chung một bộ dáng. Đối mặt  tấm lòng nhiệt tình hiếu khách như vậy, Cố Thanh Sơn không có nghĩ nhiều, vui vẻ gật đầu đáp ứng :

“Tốt, chúng ta nhất định đến nhà ngươi ngủ trọ một đêm”

Lục y cô nương ánh mắt phát ra thần thái khác thường, nhìn len lén, cúi đầu cười trộm.

Ninh Hinh bỗng nhiên không cao hứng, cánh môi trên cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, liếc liếc mắt nhìn lục y cô nương, nhíu mày.

“Muội tử, chúng ta phải đi nhà nàng để ngủ trọ, ngươi… Ngươi làm sao ?”

Cố Thanh Sơn xoay người lại thấy rõ ràng gương mặt nhỏ nhắn cúi xuống, lông mày nhíu nhíu lại, đôi môi đỏ mọng mím thành một đường thẳng tắp, như thế này rõ ràng là mất hứng.

“Không muốn đi ?” – Cố Thanh Sơn thử thăm dò.

Ninh Hinh lại nhìn lướt qua lục y cô nương, nàng đang không kiêng dè gì mà nhìn đánh giá Cố Thanh Sơn, rõ ràng là tâm tư không trong sáng, Cố Thanh Sơn theo ánh mắt của nàng nhìn tới, chính là gặp phải ánh mặt rực nóng của cô nương lục y kia, trong lòng vừa động, hắn tựa hồ như hiểu được điều gì đó.

Cố Thanh Sơn khóe môi nhếch lên, vui mừng nở nụ cười.

Ninh Hinh thấy hắn cùng người nọ liếc nhau cười thành như vậy, trong lòng cảm giác như có cái gì đổ vỡ, xoay người bước đi. Tựa như một làn gió nhỏ mà chạy đến xe ngựa ngồi lên càng xe. Ninh Hinh cúi đầu xuống, ánh mắt lại buồn buồn.

Cố Thanh Sơn nhặt lên áo của mình, lấy trong túi ra một ít tiền đống giao cho trưởng thôn, đi tới thùng gỗ bắt ra hai con cá, đi đến bên lục y cô nương nói mấy câu, liền xoay người quay về xe.

Đến gần, hắn hướng Ninh Hinh trừng mắt nhìn, hắc hắc nở nụ cười.

Ninh Hinh vểnh môi lên, quay đầu không để ý đến hắn, rồi lại nhịn không được mà nhắc nhở :

“Quần huynh còn ướt kìa, không đi thay quần áo sao ?” ĐLTC

“Tức giận, còn không nhịn được mà quan tâm ta nha, thật sự là một cô nương tốt” – Cố Thanh Sơn trêu ghẹo nói.

Ninh Hinh gương mặt nhỏ nhắn phiếm hồng mà không để ý đến hắn, chỉ thấy hắn cất kỹ cá, giơ roi lên bắt đầu đánh xe. Cũng không biết còn có đi tới nhà kia hay không, thời điểm trước khi đi hắn lại chạy tới nói với người kia cái gì đó ? Một mình miên man suy nghĩ, lại một trận gió thổi qua, Cố Thanh Sơn nhanh tay lẹ mắt đem Ninh Hinh ôm vào trong ngực để tránh cát đá bay vào trong mắt nàng.

“Đến bên trong ngồi đi, gió càng lúc càng lớn rồi, khi nào tới ta sẽ gọi muội. Vừa rồi cô nương kia nói cho ta biết đường rồi, ngươi nói chúng ta có nên đi hay không đi tới nhà của nàng?” – Cố Thanh Sơn lưu luyến buông cô nương mềm mịn trong ngực ra, có ý ghẹo nàng.

Ninh Hinh vừa nghe lời này trong lòng liền như phát hỏa, tính cả chuyện hắn tự tiện ôm lấy người nàng mà cùng gộp chung lại cả giận nói:

“Huynh là người đánh xe, huynh tự tính, có nên đi hay là không?”

Nhìn bóng dáng nàng đi về phía sau, Cố Thanh Sơn hắc hắc cười không ngừng. Rất thích Ninh Hinh như vậy nha, cùng hắn một chỗ ghen lên mà phát hỏa, không cho hắn đi đến nhà của cô nương khác. So với một ngày không thèm để ý đến hắn, khách khí theo sát hắn nói cám ơn, Cố Thanh Sơn cảm thấy được cảm tính giữa hay người đã bất tri bất giác có chút tiến lên từng bước.

“Tới rồi, xuống xe” – Cố Thanh Sơn xuống xe trước, dắt ngựa đi chậm rãi về trước.

Trong xe không nghe bất kỳ động tĩnh gì, xem ra Ninh Hinh là không muốn đi ra.

Hắn tất nhiên là cao hứng, cất cao giọng nói:

“Vậy muội ngồi vững vàng, nơi này còn có một cái cửa nhỏ, xóc nảy một chút”

Ninh Hinh tức giận bỉu môi, không để ý tới hắn. Lòng tốt trở thành lòng lang dạ thú, cô nương kia rõ ràng là dụng tâm kín đáo, nàng không hi vọng Thanh Sơn ca tấm lòng thiện lương bị lừa, chính là hắn cưa nhiên chủ động đến hỏi đường đi ở chỗ người ta, quả thực không còn thuốc chữa.

(Tiểu Đăng: chời ơi…. Cái chương gì mà dài quá đi à…. Mỏi tay quá à)

“A” Đột nhiên tức giận, đầu nàng đụng phải cái xà ngang xe.

“Ngươi nha…” Cố Thanh Sơn leo lên càng xe, vén màn xe lên nhìn nàng. “Không bị đụng đau chứ”

Tự nhận là chính mình tràn ngập chính nghĩa, cả người để ý chính là Ninh Hinh quét mắt nhìn hắn một cái, không nghĩ sẽ trả lời, lại đột nhiên phát hiện xe ngựa bên ngoài hình như là một tòa miếu, không phải là nhà của nông gia.

Nàng vội vàng đi ra mui xe, hướng bốn phía nhìn:

“Đây là miếu thổ địa sao? Không đi tới nhà kia ư?”

“Muội không thích nơi đó, ta nhưu thế nào sẽ đi tới đó đâu? Vừa rồi chính là nói cho người ta một tiếng, lại hỏi thử một chút phụ cận nơi nào có thể tránh mưa tránh gió. Ngươi nha, khi nào thì mới có thể hiểu được tấm lòng của ta đây” – Lời này Cố Thanh Sơn không dám nhìn ánh mắt của nàng nói, một bên dắt ngựa, một bên tự lải nhải một mình, chi dù bị nàng truy vấn, cũng nói là không phải.

Ninh Hinh nhảy xuống xe, mím môi mà cười bẽn lẽn:

“Thực xin lỗi, Thanh Sơn ca, muội không nên thể hiện tình tính như vậy với huynh. Muội là cảm thấy cô nương kia không an phận, mới không hy vọng huynh đi tới nhà nàng”

Cố Thanh Sơn đem ngựa cột ở góc tường, leo lên xe lấy một ít cỏ khô cho nó. Rồi mới trở về trên xe ngựa, xem nàng tính tình đã tốt lên, liền thử thăm dò trêu ghẹo:

“Nàng ta có thể đem ta thành thế nào, nhiều lắm thì chỉ đem ta thành con rể nhà đó thôi. Ta đều đã 20 tuổi, ngay cả vợ đều không có, nàng ta tới cửa không phải là vừa lúc sao? Hiện tại tốt lắm, một người chạy tới làm ứng tuyển để chọn vợ, về sau nếu thật thú không được người tốt hơn, muội phải phụ trách nha”

“Muội… muội… như thế nào phụ trách?” – Ninh Hinh vẻ mặt ngốc nghếch nhìn hắn.

Cố Thanh Sơn cười haha, bàn tay to ở trên đỉnh đầu nàng xoa nhẹ, rồi nói nàng đem cỏ khô tấp ở cửa, đốt lửa nướng cá.

Rất nhanh, con cá thứ nhất nướng xong, hắn đem đưa cho Ninh Hinh, tiếp theo mới nướng tới con thứ 2.

Ninh Hinh ngồi một bên ăn cá, cái miệng nhỏ chóp chép, đầu óc thì suy nghĩ về lời nói của hắn. Là muốn phụ trách làm mai cho hắn sao? Trong thôn các cô nương nàng đều biết, Tiểu Hà mặc dù khỏe mạnh nhưng không đủ xinh đẹp, Ninh Vân khuôn mặt xinh đjep, chính là nhân phẩm không tốt lắm, Ngô Lan Lan mặt mũi thành thật, chính là cha mẹ nàng muốn đem nàng thành xây rụng tiền, có thể hay không hãm hại Thanh Sơn ca?

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cảm thấy Thanh Sơn ca quá tốt, rất vĩ đại, trong thôn không có một ái cô nương nào xứng đáng cho hắn thú. (Tiểu Đăng: Đúng, mi cũng vậy đấy, đồ não dế… tốt thì phải nhảy vô chớ…)

“Nha đầu ngốc, muội không định ăn nó chứ, không sợ bị hư yết hầu sao? – Cố Thanh Sơn cười nói.

“Nga” – Ninh Hinh lúc này mới phát hiện mình đang ăn mang cá, vội vàng chạy ra cửa nhổ ra, trở về con cá lên mà oán hận nói:

“Thanh Sơn ca, muội đang rà soát lại những cô nương có tuổi tác phù hợp suy nghĩ, giống như không có ai xứng đôi với huynh, cho nên, không phải muội không chịu trách nhiệm, không để cho huynh lấy vợ mà thật sự là… Huynh tốt quá mức”

Cố Thanh Sơn sửng sốt, quả thực muốn cười, nhà đầu ngốc này, cư nhiên nghĩ làm mai cho hắn cô dâu tốt, vừa rồi thùng dấm chua kia đi đâu rồi? Thiếu đối thủ, lập tức càng mang mình vào hàng ngũ muội muội tốt mà nhập vào.

“Ta không vội, muội cũng không phải không đính hôn sao?” Hắn thần sắc thản nhiên nói, hảo tâm nhắc nhở.

Ninh Hinh nghẹn lời, hai má đỏ ửng, cúi đầu ăn cá.

Hai người đều trầm mặc, chỉ nghe tiếng gió vù vù thổi ngoài sân, rất nhanh còn có hạt mưa bay tạt vào cửa sổ. Miếu đổ nát cũng không ấm áp nổi, lấp đầy bụng, Cố Thanh Sơn giục nàng chạy nhanh vào trong ổ chăn.

Một đêm mưa sa gió giật, nàng ngủ rất lạnh, liền hướng hắn bên này mà tiến tới. Hắn xốc lên chăn, làm cho nàng chui vào lồng ngực của mình. Cứ nhưu vậy ôm nàng, dùng nhiệt độ nóng ấm của ngực mà giúp nàng sưởi ấm, thật hy vọng ngày vĩng viễn không cần sáng, cứ như thế này cả đời thật là tốt.

Sáng sớm Ninh Hinh tỉnh lại, cảm giác ấm áp làm tâm tình thật vui vẻ, xuyên thấu qua tấm chăn mà nhìn lên, bên ngoài bầu trời đã trong lành, khó tránh lại ấm áp như vậy.

Không đúng, nàng khoát tay, liền chạm được vật cứng rắn mà ấm áp, ngón trỏ vừa vặn ấn 1 cái, một cái gì đấy vừa cử động: nhô lên, đây là… Nàng mạnh mẽ che miệng mình, sợ làm nam nhân đang ngủ thức giấc.

Như thế nào lại nằm ở trong ngực hắn đây, còn gối lên cánh tay của hắn, may mắn hắn không tỉnh. Ninh Hinh cả kinh trong lòng, quay đầu lại nhìn xem ổ chăn của chính mình trống rỗng, biểu cảm trở nên khó tin. Ngủ mà còn có thể di chuyển xa như vậy sao? Trước kia sao không biết là mình có cái bản lãnh này?

Nàng nhẹ nhàng bước nhẹ trở về, lại trượt xuống đuôi xe, mới chạy vội ra đi hài, chạy đến bên ngoài.

Cố Thanh Sơn mở mắt ra, thật dài mà thở ra một hơi, phải khống chế nhịp tim đập cuồng nhiệt, không đã bị nàng phát hiện ra là hắn giả ngủ, cũng không hẳn là chỉ đơn giản như vậy, hắn vừa rồi  có thể nói là nghẹn đến không thể thở được đó.

Thân thủ dùng tay sờ đến trước ngực cứng rắn của mình, giống như hơi ấm trên tay của nàng còn ở tại trên đó, mới nhớ lại một khắc kia, phía dưới cũng khó mà khống chế được cứng lên, may mắn là nằm co chân mới không có đụng đến trên người nàng.

Thích nàng quá mất rồi, làm sao bây giờ? Chỉ cần nàng vừa chạm vào thân thể của mình, lập tức sẽ xảy ra phản ứng, về sau thành thân, một ngày không cùng nàng lăn 2-3 vòng chỉ sợ đều sẽ không tiêu được hỏa. Nghĩ đến về sau có thể mỗi đêm ôm nàng, Cố Thanh Sơn trong lòng liền ngọt nhưu mật, miệng đều khô nóng, trên người lại càng cứng rắn, như thế nào đều không tiêu được hỏa.

Cố Thanh Sơn hôm nay ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới chậm rãi đứng lên, Ninh Hinh có chút buồn bực, trước kia hắn không phải trời chưa sáng đều đã khởi hành, chẳng lẽ tối hôm qua bị nàng làm phiền nên không ngủ ngon?

Hai người đều làm bộ dáng như cái gì cũng chưa phát sinh, tiếp tục đi tiếp, giữa giờ trưa thấy được một tòa thành hùng vĩ to lớn, mặt trên có khắc ba chữ to: Triệu Bắc Khẩu.

Yến nam Triệu bắc, từ xưa chính là nơi trọng địa quân sự. Trấn trên có tửu lâu không nhỏ, hai người ăn một chút cơm trưa phong phú, rồi hỏi thăm tiểu nhị một chút.

“Phía trước kia thôn này là Tảo Lâm Trang, nhưng đã đổi tênt hành Lý Nghiễm Thôn, cổng thôn có pho tượng của tướng quân Lý Nghiễm, rất dễ nhận biết. Tới rồi, các ngươi liền đi theo sườn đê thấp mà đi, đi tới phía khúc hẹp vẫn đi, nhìn thấy một cái thành trì lớn chính là Mạo Châu Thành”. Tiểu nhị nhiệt tình miêu tả đường đi, hai người vui mừng lại tiếp tục lên xe ngựa mà đi.

Bạch dương mọc hai bên đê kéo dài của một dặm đường dài hun hút tạo nên sự mát mẻ tựa như gợi lên hi vọng, gió nhẹ thổi qua mặt, mang không khí mát mẻ thích ý. Cố Thanh Sơn đứng ở trên xe, ngắt xuống một cành liễu rũ xuống, hay tay linh hoạt quấn vài cái, liền bện thành một cái vòng hoa xanh nhạt xinh xinh, đưa cho Ninh Hinh đội lên đầu.

Ninh Hinh lập tức nghĩ đến trước đây khi chơi đùa, hắn chính là bện một cái vòng hoa giống như vậy làm “sính lễ”, thú nàng làm nương tử. Mà trong trí nhớ, Cố Thanh Sơn tự nhiên để lại ấn tượng rất sâu, bỗng trở nên thật oai phong… Nhìn xem ánh mắt của nàng, nửa thật nửa giả hỏi:

“Về sau, ta muốn thú ngươi làm vợ, liền bện một cái vòng hoa, thú ngươi trở về được không?”

Ninh Hinh ngượng ngùng đem vòng hoa xuống che ở trên mặt, nhẹ giọng nói:

“Huynh là người tốt, lại có bản lãnh, như thế nào sẽ không lấy được ai làm vợ, đừng lấy muội ra làm trò cười”

Cố Thanh Sơn từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười, đánh roi vào ngựa. Rất nhanh sẽ đi ra khỏi biên giới của Tảm Lâm Trang, trước mắt xuất hiện pho tượng tướng quân kéo cung tiễn phi thường oai phong.

Cố Thanh Sơn trong quân tự nhiên nghe nói qua vị tuóng quân thần tiễn Lý Nghiễm, hắn cầm cung tiễn của mình xuống xe, hướng tới tượng đá mà cúi đầu vái lạy ba cái. ĐLTC

“Thah Sơn ca, người kia là ai? Tại sao huynh phải bái hắn ?” – Ninh Hinh hỏi.

Lý Nghiễm là đại tướng quân triều đại nhà Hán, gỏi bắn cung và cưỡi ngựa. Có một ngày, hắn săn bắn trở về, đi ngang qua Đầu Hổ Thạch thôn, đã là lúc màn đêm buông xuống, ánh trăng mông lung. Nơi này đất đá lởm chởm, bụi gai mọc um tùm, hoa cỏ lay động xung quanh tạo ra tiếng xào xạc. Đang đi đường, đột nhiên phát hiện trong bụi cỏ có một bóng đen, hình dáng giống hổ, giống như chuẩn bị phi ra khỏi. Lúc này, Lýc Nghiễm lên tiễn, chỉ nghe sưu một tiếng tiễn bay ra, cắm chính xác vào con mồi, vì thế giục ngựa tiến lên xem, lại chấn động, nguyên lai hắn bắn đều không phải là hổ thật, mà là một tượng hổ bằng đá. Cẩn thận àm nhìn, thì thấy tên đã đâm vào đá. Muội nghĩ xem, như vậy cần bao nhiêu lực ở cánh tay, thật là một thân công phu như thế này mới làm được a. Sau đó, dân chúng địa phương nghe được việc này càng thêm kính yêu. Hung Nô cũng nghe tin này mà sợ mất mật, nhiều năm không dám xâm lấn” – Cố Thanh Sơn rất có kiên nhẫn kể cho nàng câu chuyện xưa.

“Thanh Sơn ca, huynh đi làm binh vài năm trở về, quả thực như thay đổi thành người khác vậy, muội cũng không dám tin” – Ninh Hinh sùng bái thốt lên.

Cố Thanh Sơn đối với biểu tình của nàng thực vừa lòng, tự hào mà đứng ưỡn ngực.

Rất nhanh, đã đi tới tường thành cao ngất của Mạo Châu Thành. Còn chưa vào thành, trước thấy một toán miếu thờ rộgn lớn, ở giữa chính là bảng hiệu có nước sơn vàng óng ghi ba chữ to : “Dược Vương miếu”

“Đúng rồi, chính là nơi này, muội xem nơi đó thờ phụng, không phải là thượng cổ thần y Biển Thước sao ?” – Cố Thanh Sơn kích động chạy đến cạnh miếu.

Ninh Hinh tâm tình cũng thực là kích động đứng lên :

“Thật tốt quá, đại ca được cứu rồi, chúng ta mau tìm thần y đi”

Gặp người bản xứ hỏi đường, rất nahnh tìm được Tần gia y quán. Tới gần hoàng hôn, bệnh nhân xếp hàng xem bệnh còn bảy tám người, nghe giọng nói hỗn độn, chính là có không ít người xung quanh ái một danh tính mà đến khám. Bận một bộ đồ hành y rộng thùng thình ngồi phía sau y quán là một vị thanh niên nam tử râu cá trê, xem bộ dáng chính là không quá 30 tuỏi, chính là vẻ mặt ổn trọng lại giống 1 lão nhân gia, đang bắt mạch cho một lão bà.

Ninh Hinh im lặng đứng khoanh tay ở một bên, không dám quấy rầy, thuận tiện cũng muốn nhìn xem trình độ của thần y. Bên cạnh là một cái bàn lớn, một lão nhân gia râu tóc bạc phơ đang cùng ba bốn đứa đang tranh nhau thi thổi râu, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười khanh khách. Tiểu nam oa nhìn thấy một tỷ tỷ xinh đẹp, liền hướng nàng ngoắc ngoắc, làm cho nàng đi đến đây.

Ninh Hinh chínhlà khẩn trương nhìn thầy thuốc, nào có tâm tư cùng hắn chơi đùa, miễn cưỡng cười cười nói :

“Tỷ tỷ có việc, một chốc nữa sẽ cùng đệ chơi đùa”

Thần thuốc xem bệnh rất nhanh, uống nước một mạch, liền đảo lật mí mặt lên nhìn, xem sắc độ lưỡi, hỏi một chút tình huống, rất nahnh liền viết xuống phương thuốc, làm cho dược đồng đi soạn thuốc.

Rốt cục sắp xếp đến Ninh Hinh, nàng khẩn trương cắn cắn môi, tiến lên sợ hãi hỏi :

“Ngài chính là Tần thần y sao ?”

Thầy thuốc ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương thuần phác, cười nói :

“Ta chỉ là cái lang trung, không dám xưng thần y. Ngươi khí sắc tốt lắm, không có bệnh, còn nhìn cái gì ?”

Liếc mắt một cái liền nhận ra chính mình không có bệnh, vậy cũng là một loại bản lãnh đi, Ninh Hinh tỏng lòng lại tin phục vài phần, nói tiếp :

“Ta là tới thay đại ca ta thỉnh thầy thuốc, hắn bị trọng thương, đầu óc một trận hồ đồ, lâu lâu có tỉnh táo một chút. Chân bị gãy, trên lưng giống như thương tích cũng không nhẹ, hôn mê đến thời điểm này ngay cả tiểu tiện cũng không khống chế được, cầu ngài đi cứu hắn đi, bằng không hắn liền…”

Ninh Hinh nói đến khẩn thiết, trong ánh mắt cũng đã ngấn lệ, lang trung kia lại khoát tay không cho nàng nói :

“Bệnh này ta xem không được”

Ninh Hinh lập tức liền luống cuống, hai tay đều đã kịch động đến run lên :

“Đừng, ngài đừng cự tuyệt như vậy, Đều nói Tần thần y có thể trị bách bệnh, nếu ngay cả ngài cũng không xem được, đại ca của ta liền thật sự chỉ có thể chờ chết”

Ninh Hinh nhịn không được khóc lớn lên, bên cạnh tiểu nam oa chạy tới, thương hương tiếc ngọc lay động cánh tay Ninh Hinh :

“Tỷ tỷ đừng khóc, cha, ngươi làm gì lại khi dễ người ta” (Tiểu Đăng : má nội ơi…. Nó mê gái đẹp nà chời)

“Đi đi, qua với tổ gia gia ngươi ngồi một bên chơi” – Lang trung vội đuổi tiểu nhi tử, thở dài nói :

“Cô nương, không phải ta không chịu, là ta thật không có y thuật tốt như vậy đâu. Nếu nói là thần y, có lẽ cha ta có thể xem là 1 nửa vậy đi, chính là hắn đi xa nhà, nửa năm cũng chưa thấy về. Nghe ngươi nói tình huống bệnh nhân thực nghiêm trọng, căn bản là không chờ được nửa năm. Ông nội của ta cũng có thể tính là thần y, bất quá hắn…”

Lang trung nhìn thoáng qua bên ông lão đang ngồi ở ghế cao như lão Ngoan Đồng, lắc đầu nói :

“Hắn đã là rất nhiều năm không xem bệnh rồi”

Cố Thanh Sơn nhìn người trong lòng khóc như hoa lê đái vũ, lòng liền đau. Giúp nàng khuyên nhủ :

“Tần đại phu, ngài liền hỗ trợ một ít đi, chúng ta từ huyện Lai Thủy đi hơn 200 dặm đường mới tới đây, người nhà đã muốn ngóng trong mòn mỏi rồi”

Tần lang trung cười khổ :

“Căn bệnh phức tạp như thế, ta thật sự không xem được, chỉ có thể nhìn một chút bệnh linh tinh như phong hàn, đau bụng thôi. Ta có thể hiểu được tâm tình của các ngươi, chính là ta thật sự lực bất tòng tâm. Các ngươi….”

Hắn chần chờ một chút, Ninh Hinh bỗng dưng phát hiện có 1 chút hi vọng, nhìn hắn chằm chằm hỏi:

“Như thế nào?”

Hắn hướng đến cái bàn gỗ mà bĩu môi:

“Lão gia tử y thuật cực tốt, chính là tính tình cổ quái, các ngươi chính mình đi thử đi, bất hắn đã thật lâu rồi không xem bệnh”

Ninh Hinh giật mình nhìn lại, chỉ thấy một lão gia gia râu tóc bạc phơ đang ngồi chơi thật cao hứng, chu miệng thổi mất cọng râu trên miệng bay thật cao, tiểu nam oa bên cạnh thấy tổ gia gia chu miệng thổi, liền vỗ tay cười haha.

Này chính là thần y? 

Ninh Hinh quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình, như thế nào không giống thần y trong lời đồn, sẽ không đem ca ca chữa chết chứ ?

Cố Thanh Sơn chung quy so với nàng nhiều kiến thức hơn, đụng nhẹ vào Ninh Hinh, làm cho nàng mở miệng.

“Lão gia gia, ngài là Tần thần y sao ?” – Ninh Hinh rối rắm hỏi han.

“Không phải”

“Ngài có thể xem bệnh sao ?”

“Không xem”

Này thì làm sao mà đàm phán chứ, Ninh Hinh quay đầu nhìn về phía Cố Thanh Sơn, vẻ mặt ủy khuất. Hắn vỗ vỗ an ủi nơi bả vai nàng, đi qua ngồi bên cạnh tiểu nam oa :

“Huynh cùng đệ đấu một trận thổi râu nhé ?”

“Ngươi không có râu, như thế nào thổi ? Ngươi cũng muốn thổi râu của tổ gia gia sao ?” – Tiểu nam oa tò mò nháy mắt.

“Ta có râu giả” Cố Thanh Sơn cười nắm một ít tóc, dùng cái mũi hút lên, dùng miệng thổi, thật đúng là so với lão nhân gia thổi cao hơn nhiều.

“Ngươi hơn ta, chơi không vui, không chơi nữa” – Lão gia gia đứng dậy liền làm bộ muốn đi vào trong hậu đường, cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.

“Tần thần y, màu cứu mạng a, cứu mạng…”

Vài cái hán tử vội vàng mang một cái nữ nhân tiến vào, Ninh Hinh vừa nhìn thấy liền choáng váng, nữ nhân hai tròng mắt nhắm chặt, thân mình không nhúc nhích, lỗ mũi chảy ra máu đen.

Tần lang trung vội vàng vòng qua bàn khám, ngồi xổm người xuống bắt mạch :

“Đây là trúng độc, độc tố đã muốn hòa vào trong máu, không thể cứu, ông nội, ta thật sự không cứu được”

Lão đầu nhi cước bộ nhãn nhã muốn đi vào, vội vàng trở lại nhìn.

“Lấy ngân châm đến”

Hắn vẻ mặt nghiêm túc hoàn toàn đã không còn vẻ mặt cà lơ phất phơ, Tần lang trung đưa ngân châm đến, chỉ thấy hắn bay nhanh đến mà đem mười cái ngân châm châm vào đỉnh đầu và trước ngực bệnh nhân.

Rất nhanh, nàng phun ra một ngụm máu đen, thân mình run rẩy, lại ói ra mấy bụm máu, chậm rãi mở mắt.

Bên cạnh một tráng tử da ngăm khóc lớn :

“Vợ à, ngươi sống rồi, sống rồi nha…”

Lão nhân đứng dậy, bình tĩnh nói :

“Cho nàng khai độc tán khí rồi, không chết được đâu”

Hắn xoay người tiếp tục hướng tới hậu đường mà đi, Ninh Hinh đuổi theo liền phù phù quỳ gối trên mặt đất, liên tục dập đầu :

“Lão nhân gia, ta có mắt không nhìn được Thái Sơn, cầu ngươi giúp cứu đại ca ta”

Lão đầu nhi cười hì hì, khôi phục dáng vẻ Lão Ngoan Đồng, nhìn Cố Thanh Sơn nói :

“Hắn thổi râu cao hơn ta, ta mới không cứu đâu”

Tiểu Đăng : phù phù…. Xong rồi… 1 chương mà edit nguyên tuần. Dài vật vã. Ta tính chia nó ra làm 4 nhưng nghĩ đây là chương cuối trước khi chia tay các nàng một thời gian. Nên t giữ nguyên đăng 1 lần đọc cho đã luôn. Ta sẽ không có nhiều thời gian để edit, nhưng rảnh rảnh ta sẽ tìm thêm truyện để khi quay về sẽ đang dạng lựa chọn cho các nàng hơn nhé. Bye các nàng, hẹn ở chương 80 nhé!!! Gửi ngàn nụ hôn nồng thắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện