Editor: Đèn Lồng Tháng Chạp

Cơm nước xong xuôi, Ninh Hinh thong thả, ung dung sử dụng nước ấm để tắm rửa, Cố Thanh Sơn ở bên ngoài giúp nàng canh chừng cửa.

Nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy nho nhỏ, hắn cố gắng khống chế bản thân không lấy chân đạp cửa mà đi vào, nhưng lại không khống chế nỏi suy nghĩ của bản thân. Tiếng nước chợt cao chợt thấp, liền liên tưởng tới cánh tay nho nhỏ đưa cao rồi lại hạ thấp, hẳn là giờ phút này nàng đang dùng tay xoa nắn bả vai mượt mà, cái cổ mảnh khảnh, hoặc là trước ngực mê người, thậm chí là chỗ riêng tư… (Nhiều khi ta thấy đây không phải điền viên mà là truyện H đó chời)

Hắn day day huyệt thát dương, ngăn chặn bản thân mình tiếp tục suy nghĩ tiếp tục.

Màn tắm rửa qua đi, Ninh Hinh thay đổi một bộ y phục màu hồng, cổ áo mơ hồ có thể thấy được đóa hoa mẫu đơn được thêu màu đỏ, thắt lưng màu trắng ngà buộc lại tạo nên các nếp gấp càng làm cho thắt lưng nho nhỏ của tiểu cô nương thêm tinh tế, làm cho tim ai đó đập như trống canh. (Thùng thùng… sao đoạn này miêu tả như bả mặc đồ mỏng te te vại chời =.=”)

Một khắc kia cửa mở ra, Cố Thanh Sơn nhìn thấy liền choáng váng.

Ninh Hinh ngượng ngùng cúi đầu xuống, thấp giọng nói:

“Muội cũng nên giặt đồ rồi, vì chỉ mang theo có 3 bộ xiêm y…”

“Nga..nga… thật không? Kia… Ngày mai chúng ta đi nhìn xem có hay không cửa hàng may quần áo, liền mua vài bộ”

Hắn quả thực là trả lời lộn xộn, râu ông nợ cắm cằm bà kia, người ta nói giặt quần áo, hắn nói mua quần áo, Ninh Hinh không cùng hắn giải thích, thu thập xiêm y, định đi tới giếng nước dưới lầu.

“Thanh Sơn ca, huynh cũng cần đổi xiêm y, quần áo bẩn đưa muội giặt sạch đi” – Ninh Hinh ôn nhu nói.

“Không, không cần, ta đi tắm” – Cố Thanh Sơn cự tuyệt không nghĩ ngợi, lập tức liền hối hận, cắn cắn đầu lưỡi… “Cái kia, muội cũng đã mệt rồi, nghỉ một lát đi”

“Muội không mệt nhọc đâu, mấy ngày nay huynh mới là người vất vả, Thanh Sơn ca, huynh đừng khách khí với ta, ở nhà, chẳng phải muội cũng thường xuyên giặt quần áo cho đại ca cùng Ninh Hạo hay sao?”

Những lời nói này vốn là rất bình thường, nhưng cơ bản là Cố Thanh Sơn không muốn nghe, như thế nào không được đặt ngang hàng cùng ca ca và đệ đệ của nàng?

Đang lúc hoàng hon, Ninh Hinh ôm xiêm y của nàng và Cố Thanh Sơn đi xuống lầu, Cố Thanh Sơn tắm đơn giản, sau đó đi ra phía sau sân tìm nàng. Một người múc nước, một người giặt quần áo, nàng cúi đầu chà xát quần áo, hắn liền ngồi xổm một bên trìu mến nhìn nàng.

Mấy ngày nay, Ninh Hinh quả thật là mệt mỏi, thường xuyên ngồi trên xe ngựa chân đau không nói, chủ yếu là lo lắng tìm không thấy thần y, hoặc là thần y không chịu đi tới nhà nàng xem bệnh tình của ca ca. Hôm nay, không chỉ có tâm nguyện đạt thành, còn được tắm rửa bằng nước ấm, nằm đến trên giường liền lập tức ngủ.

Giường ngủ cùng ngủ trên xe ngựa có so thế thế nào cũng không cùng một dạng, Cố Thanh Sơn sợ nàng ngượng ngùng, cố ý tìm cái cớ đứng bên cửa sổ trung bình tấn nửa canh giờ.

Sợ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của nàng, trong phòng sớm đã tắt đèn, trong bóng đêm, lỗ tai hắn đặc biệt nhạy cảm. Cô nương trên giường hô hấp đều đều, thân mình cũng không nhúc nhích, có thể xác định là nàng đã đi vào mộng đẹp. Cố Thanh Sơn rón ra rón rén tiêu sái đi qua, cởi áo khoác, mặc trung y đi đến nằm bên cạnh ổ chăn trên giường.

Trong phòng tối đen một mảng, lại không có chút nào gây trở ngại cho việc hắn ngắm nhìn người trong lòng, Cố Thanh Sơn lần đầu tiên cảm thấy trừ bỏ lợi thế săn thú, đánh giặc, khả năng nhìn ban đêm còn có nhiều thứ khác được việc.

Nàng hôm nay thật đẹp, tóc dài ẩm ướt buông xõa, men theo cùng với đai lưng màu trắng ở eo… hắn ước chừng chắc chỉ cỡ một nắm tay… Ai ngờ, bàn tay nhỏ bé của nàng động đậy, rút ra khỏi chăn, vô ý thức xé rách tiểu sam màu hồng nhạt, địa phương bên trong bị nàng khẽ động mà lộ ra một mảng da thịt trắng mịn.

Cổ họng Cố Thanh Sơn phát ra một tiếng thở nhẹ, yên lặng nuốt xuống một ngụm nước miếng, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn, nghịch ngợm của nàng bỏ lại vào trong chăn.

Khi nào mới có thể thành thân đây? Nếu không, trở về liền lập tức cầu hôn đi, như vậy mới có thể nhanh nhanh một chút, xuất phát từ báo ân, Ninh gia cũng sẽ đồng ý đem Ninh Hinh gả cho hắn thôi. Chính là hắn không nghĩ như vậy, hắn hi vọng Ninh Hinh có thể nhiệt tình mà thích hắn, làm cho nàng biết được cảm giác tương tư là như thế nào, sau đó mới thành thân, chẳng phải như vậy càng viên mãn hơn sao.

Cố Thanh Sơn trong lòng cảm thấy có chút thả lỏng, vừa muốn đi đến bên cạnh ngủ, chỉ thấy bàn tay nhỏ kia lại xông ra. Lần này ngay cả chăn cũng đều kéo đến dưới ngực, còn để tay lên ngực mà gãi.

Hay là xiêm y của nàng có gì đó dính đến gây khó chịu?

Cố Thanh Sơn vươn tay định giúp nàng giải quyết một chút, lại chần chờ không dám để lên phía trên. Đúng lúc này, một cái tay khác của nàng phủ lên ngực bên kia, đồng bộ xoa nhẹ vài cái.

Thời điểm bàn tay xẹt qua, thiếu chút nữa đã đụng tới bàn tay của hắn đang dừng ở không trung, Cố Thanh Sơn sợ tới mức hít khí một ngụm lại lùi về một chút, đem tay thu lại, giấy vào trong chăn của mình, sợ bị người ta bắt được chứng cứ phạm tội.

Tựa hồ thoải mái hơn, nàng liền như vậy chậm rãi rũ 2 tay xuống tiếp tục ngủ. Chính là chẳng được bao lâu, trở mình lại bắt đầu quấy nhiễu.

Cố Thanh Sơn thấy mà choáng váng, như thế nào nàng luôn đụng chạm chỗ kia, địa phương khác lại không? Nếu hắn không biết nhân phẩm của Ninh Hinh, chắc hẳn sẽ hoài nghi nàng đây là câu dẫn hắn, nhưng mà Ninh Hinh lại không phải là người như vậy.

Cố Thanh Sơn đem tay của mình đặt dằn phía sau lưng, sợ chúng nó nhất thời xúc đụng mà lại đưa ra. Nhưng hành vi này của nàng quả thật làm người ta buồn bực, hắn không thể không hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra hôm nay, tìm ra một chút nguyên do.

Phải, chính là hai chén canh cá, nhất định là do 2 chén canh cá.

Hắn chợt nhớ đến, lúc còn trong quân ngũ, có một lần bọn họ ở bên sông Hoàng Hà bắt không ít cá, trừ bỏ nướng ăn, còn dùng để hầm canh cá. Có nam nhân kia có thê tử vừa sinh đứa nhỏ, đã nói cho bọn họ biết canh này chủ yếu là dùng để cho bà đẻ uống để hỗ trợ thúc sữa. Lúc chiều tiểu nhị cũng đã nói, đại đầu bếp, mỗi ngày hầm cho vợ uống, đặc biệt bổ thân mình. Có lẽ vợ hắn cũng vừa sinh đứa nhỏ nhưng sữa ít, thế mà tên tiểu nhị kia lại múc ra cho khách nhân.

Nếu nói như vậy, ánh mắt Cố Thanh Sơn len lén nhìn về phía vị trí kia, hắn không biết nếu không sinh đứa nhỏ, nữ nhân có thể hay không cũng bị thúc ra? Nhưng nàng có bị thúc ra thì nơi đó hẳn là cũng không thoải mái đi, nói vậy nơi đó trương lên, nóng như thiêu như đốt đi. (Sao mi không nghĩ lúc xưa mi uống vô cũng có sữa đi CTS… cạn lời)

Chuyện này Cố Thanh Sơn đoán đúng phân nửa thôi, canh cá kia có công hiệu đó quả là không có sai, nhưng canh cá bình thường không có tác dụng quá lớn, nếu như không sinh đứa nhỏ thì nữ nhân cũng không có bất kỳ phản ứng gì. Chính là hai chén canh này không giống với canh cá bình thường, bên trong bỏ thêm dược liệu mạnh. Giờ phút này, Ninh Hinh tựa như được đả thông toàn bộ kinh mạch ở trước ngực, thân thể kêu gào phải phát triển, chỗ đó đã trướng lên. (Cần lắm công thức.. cần công thức chén canh T.T, tác giả mà cho công thức thì toàn thể Lép Lép cô nương sẽ cúi đầu tạ ơn)

Cố Thanh Sơn cảm thấy chuyện này nhất định là hắn có trách nhiệm và cần phụ trách, nếu chỉ uống một chén, phỏng chừng sẽ không bị khổ sở như vậy. Nàng như vậy lăn lộn, địch xác là ngủ không ngon, hắn đau lòng đó.

Bàn tay to yên lặng không tiếng động đưa sang… ân… mềm nhũn, nóng hầm hập, thật là thoải mái. Năm ngón tay nhu nhu, buông ra lại cầm lấy, giúp nàng thoải mái. (ta khinh bỉ, khinh bỉ)

Được một lúc, hắn cảm thấy nhiệt độ càng ngày càng tăng, bất đắc dĩ cởi áo, lại đưa tay sang, giúp nàng nhu…

Sau lại càng thấy nóng, đem quần dài cũng cởi, chỉ còn mỗi tiết khố, lại tiếp tục giúp nàng… (ghiền  nói đại đi, giúp với chả đỡ =.=’)

Cả người toát đầy mồ hôi, đem chăn đều làm ướt, hắn ở trong đêm tối cười khổ, không thể lại cởi nữa, cởi nữa sẽ….

Ngày hôm sau, khi Ninh Hinh dậy, hắn đã đứng bên cửa sổ luyện trung bình tấn, phía sau lưng mồ hôi ướt đẫm. Nàng ngồi dậy, liền phát hiện, dây lưng có chút buông lỏng, hẳn là buổi tối ngủ trở người liền lỏng ra rồi, nàng cũng không nghĩ nhiều, một lần nữa cột lại dây lưng, lại phát hiện quần áo có chút ẩm ướt, là ngâm nước sao? Bất quá không quá nghiêm trọng, còn có thể mặc, nàng sửa sang lại quần áo, xuống giường xếp chăn.

“Thanh Sơn ca, chăn của huynh đâu?”

“A, đang phơi nắng ở dưới lầu, tối qua có chút ẩm” – Hắn đứng dậy dùng khăn lau người, chỉnh trang lại quần áo cho tử tế.

Buổi tối giở trò lưu manh thôi, chứ ban ngày thì phải chú ý hình tượng. (Đồ đạo đức giả -.-“)

Khi hắn xoay người lại, Ninh Hinh phát hiện trong mắt hắn có chút hồng tơ máu nổi lên, tựa hồ là nghỉ ngơi không được tốt. Chính là nhìn hắn tinh thần hưng phấn, mặt mày hớn hở, thần sắn tươi tắn, lại an tâm chút.

Ngày hôm nay, hai người đi dạo các chùa chiền, ăn vặt một số thứ tại địa phương, vái lạy thần y Biển Thước. Đối diện Dược vương miếu là đền thờ Tống Tử nương nương, Ninh Hinh quỳ gối phía trước mà quỳ lạy ba cái vì ca ca mà cầu phúc, Cố Thanh Sơn liền đi theo phía sau nàng, miệng lẩm nhẩm nho nhỏ: cầu Tống Tử nương nương phù hộ nữ nhân phía trước, nhiều con nhiều phúc, thân thiết với trượng phu thật nhiều. Đương nhiên, trượng phu của nàng nhất định phải là ta…

Một ngày thoải mái đã trôi qua, ngày thứ hai liền đón lão đầu nhi  khởi hành trở về, nhi tử của lão thần tiền ôm hộp đồ nghề nặng nề, lão đại phu thì tự phóng lên xe ngồi, dặn dò Cố Thanh Sơn nhất định phải chiếu cố tốt cho lão đại phu.

Lần đầu, lão đầu nhi được đi xa nhà nên rất là khoái chí, không có cố ý làm khó gì, tới buổi chiều ngồi xe mệt mỏi, liền không để Cố Thanh Sơn được yên tấm lưng. Ninh Hinh đau lòng hắn(Cố Thanh Sơn) vất vả, liền cố gắng nghĩ cách cho lão đầu nhi không ngồi phía đầu xe nữa, đi ngang qua một cái trấn, còn cố ý mua cho hắn (lão đầu nhi) không ít đồ ăn vặt.

“Lão thần tiên, ta nghĩ muốn nghe một chút chuyện xưa của thần y Biển Thước” – Ninh Hinh thử cách gợi chuyện để đánh lạc hướng.

“Ai nha, ngươi là cái cô nương xinh xắn vẫn là có chí học hỏi, đến đây, ta kể cho ngươi chuyện xưa nào” – Một chiên này thật đúng là tốt, lão đầu nhi ngồi trở lại trong xe, Cố Thanh Sơn vội vàng quất roi cho ngựa đi nhanh chút.

“Từ xưa nha, có một tên ngốc tên là Thái Hoàn Công, hắn vừa mới bắt đầu bị bệnh nhẹ, Biển Thước đã nói là chữa bệnh cho hắn. Hắn cũng không đồng ý, cứng đầu nói là mình không có bệnh, sau bệnh nhẹ thành bệnh nặng, không ai có thể cứu sống hắn, hắn sẽ chết” – Lão đầu nhi lời ít mà ý nhiều.

Ninh Hinh cười khúc khích:

“Lão thần tiền, ngài giảng giải cũng quá đơn giản đi, có thể hay không chi tiết chút”

“Ngươi thích nghe chi tiết có phải không? Tốt, tốt, ta sẽ kể cho ngươi nghe thật là tường tận. Có một ngày, Biển Thước làm nghề y dạo qua trên đường, đi ngang qua một thôn trang, lúc này nghe trong thôn truyền ra từng trận tiếng khóc nức nở, Biển Thước nghe thoáng qua mọi người nói chuyện với nhau thì biết người chết là vợ của một người, vừa kết hôn được một năm. Hắn vừa định đi tiếp, lại nghe tiếng khóc càng lúc càng gần, có mấy người trung niên nâng quan tài hướng hắn mà đi đến. Biển Thước nhìn theo, không khỏi chấn động, vài cái người trung niên nâng là một cái quan tài đơn sơ, hắn nhìn thấy có vài giọt máu đen từ trong quan tài lặng lẽ chảy ra phía ngoài. Biển Thước đi ra phía trước nhìn vết máu, vội vàng gọi nhóm người buông quan tài xuống, cũng bảo các vị phu nhân phía sau ngừng khóc.

Mọi người đánh giá vị lang trung trước mặt, trong lòng rất kinh ngạc. Biển Thước mở miệng nói: “Có câu là người chết thì nhập quan, các ngươi như thế nào lại lưu hành cái hành động mang người sống bỏ vào quan tài?”

Mọi người ngạc nhiên nhìn Biển Thước, tiếp theo liền nhanh chóng khúc khích cười, bọn họ hoài nghi vị lang trung trước mắt là chỉ là một kẻ điên giả trang.

Mọi người vừa muốn nâng quan tài lên tiếp tục đi về phía trước, Biển Thước vội vàng nói:

“Các vị nhanh buông xuống, nếu tôi không đoán sai thì trong quan tài là một người phụ nữ mang thai, phụ nữ có thai bởi vì khó sinh trong thời gian dài mà chuyển sang hôn mê, cái này là ngất.”

Mọi ngươi fnghe vị lang trung này nói có bài bản hẳn hoi, ngẫm nghĩ cũng đúng nên liền buông quan tài xuống, Biển Thước đích thân phân phó, bán tín bán nghi mở quan tài ra. Biển Thước lấy ra bao châm, ở nhân trung của người phụ nữ bấm bấm, day day một hồi, sau đó ở nhân trung huyệt hạ châm, chỉ thấy vị phụ nhân kia thân mình rung động nhẹ, ánh mắt chậm rãi mở ra. Biển Thước lại trị liệu trong chốc lát, phụ nhân thế nhưng ngồi dậy. Mọi người vội vàng đem tiểu phụ nhân nâng khỏi quan tài, thời gian một lát, một cái hài tử nam cứ vậy oa oa khóc rống.

Nhất châm cứu nhất mệnh, mọi người cùng nhau khen ngợi. Trượng phu của phụ nhân kia nhất định nói là phải đem Biển Thước về nhà y chè chén một phen, còn xuất ra chút ngân lượng tạ ơn Biển Thước, Biển Thước cười nói: gặp người chết phải cứu đó là cái đạo đức của người làm nghề y, thôi thôi, ta còn muốn tiếp tục lên đường.”

Ninh Hinh hai tròng mắt mở lớn, phát ra từ đáy lòng sự sùng bái lấp lánh qua đôi mắt, y thuật tốt như vậy còn không có đòi tiền.

“Lão thần tiên, ta xem như hiểu được mọi người vì cái gì đều nói Biển Thước là thần y, ngài lại cho ta một câu chuyện nữa đi”.

Tổ tiên nhà mình được ca ngợi, lão đầu nhi thật phần đắc ý, lại tiếp tục kể cho nàng một số chuyện xưa tích cũ, sắc trời dần chuyển sang đen đặc. Cố Thanh Sơn cười cười nói:

“Đã tới thị trấn An Tân rồi, chúng ta tới khách điếm tìm chỗ ngủ thôi”.

Lão đầu nhi bỗng nhiên đem mắt trừng nảy lửa, thổi bay chỏm râu trước miệng nói:

“Hai người các ngươi là tuổi trẻ ranh mãnh, có phải hay không kéo bè kết cánh để tính kế ta? Hừ… thử chờ xem ta báo thù như thế nào.”

Tiểu Đăng: lại có một số suy ngẫm:

Không được tin thằng quỷ nào hết, làm chuyện xấu mà như nó giải cứu thế giới vậy đó.
Ta không nhớ mấy chương trước có thống nhất gọi cái lão thần y là gì nữa, nên ta gọi là “lão đầu nhi” đi. Ai nhớ mấy chương trước gọi là gì cmt nhắc với.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện