Sau bữa cơm trưa, nhóm nam tử nhanh chóng rời đi quay về với công việc của mình. Nông dân đều là những người thật thà, được ăn đồ tốt thì hiển nhiên cũng phải cật lực làm thật tốt bổn sự của mình, nếu không sẽ thật áy náy trong lòng.

Cố Thanh Sơn liền liếc mắt về phía nàng dâu Tiểu Xuyên đang vùi đầu chuyên chú ăn, trước mặt của nàng ta là một cái chén đầy thịt, laị quay qua phía bên cạnh là cái chén không chỉ có vài khối thịt của Ninh Hinh

Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút không hài lòng, hắn vốn dĩ yêu thương nàng dâu nhỏ của mình như vậy, quyết không thể để cho những kẻ ngoại nhân kia (là con mẹ TIểu Xuyên) chiếm được nửa điểm tiện nghi.

Lúc đó Doãn tứ thẩm cùng với Tiểu Hà phụ trách làm bánh bao, đến cách vách nhà mẹ chồng Tô Bà đang dọn dẹp lại phòng bếp nên không có mặt ở đây. Xem ra thì chỉ có Tiểu Xuyên cùng với Ninh Hinh là phụ trách nấu cơm, mà Ninh Hinh lại phải nhặt, rửa và thái rau, mà Tiểu Xuyên thì lại đang nhóm lửa nấu thịt.

Cố Thanh Sơn làm bộ như vô tình hỏi “Ninh Hinh, ta có đưa cho tứ thẩm của nàng 2 con thỏ, nàng mang về cho Ninh Bân ca bổi bổ thân mình, tứ thẩm đã đưa cho nàng chưa?”

Ninh Hinh vội vàng gật đầu “Tử Xuyên tẩu tử đã đưa cho muội rồi, muội đang để ở trong rổ phía bên kia”

Cố Thanh Sơn liền bước qua để nhìn, và không ngoài dự tính, vẫn là ít hơn 2 con hắn đã đưa. Buổi tối hôm qua hắn đã đào ổ thỏ con, 2 con thỏ phải nặng hơn 8 cân, mà ở trong rổ thì chưa được nửa phần, cũng chỉ khoảng 3, 4 cân, còn có một miếng nhỏ chưa đến 2 cân.

Tiểu Xuyên nàng dâu có chút sợ, người nam nhân này không giống với nam nhân nhà mình, vóc người cao lớn lại có bản linh, vẻ mặt giận dữ hiện tại thật khiến làm cho người khác phải sợ hãi. Bất quá, 2 con thỏ kia nàng đã giấu kĩ rồi, đợi đến buổi chiều thì mang lên trấn trên để bản, nếu giờ phút này lấy ra, chẳng phải là vô tình thừa nhận là nàng đã trộm ư.

“Kia 2 cái đôn thịt ở trong đồ ăn, nương ta sợ buổi trưa thịt heo không đủ ăn, nên ta liền đem thịt thỏ bỏ vào chung để nấu. Nga, thịt heo cũng chỉ còn lại một ít, đồ ăn thì vẫn còn đấy, là để dành ngày mai lại nấu lại” Tiểu Xuyên vội vàng giải thích.

Cố Thanh Sơn cũng lừơi muốn nghe, chỉ quay qua dặn Ninh Hinh về sớm một chút, rồi vội vã bước đi, không quên liếc mắt nhìn qua khoảng sân, nhưng không phát hiện ra miếng da thỏ đang được phơi nắng.

Tiểu Xuyên sốt ruột muốn mang thỏ con lên trấn để bán, thấy hắn đi rồi, liền quay qua nói với Ninh Hinh: “Ta có chút việc cần quay về nhà mẹ đẻ, giờ ta tranh thủ đi, buổi tối còn về sớm một chút chuẩn bị làm bột len men để ngày mai chưng bánh bao, ngươi rửa nồi và chén bát rửa qua đi thôi, một lát nương ta có trở về, thì nói thay ta một tiếng”

Ninh Hinh gật đầu đáp ứng, nhanh nhẹn bắt tay vào làm việc. Nàng không cần nhiều nói thêm gì, đầy là việc nhà của Thanh Sơn ca, là vì tân phòng của hắn. không phải là việc của Doãn gia, cho dù Doãn gia có da cáo mượn oai hùm, thì nàng cũng có thể nhẫn nhịn

Tiểu Xuyên đi theo sài phòng lôi ra cái rổ đã cất kĩ của bản thân, dùng tấm vải bông màu xanh bao bọc lại 2 con thỏ nặng trịch, nhìn lướt về phía phòng bếp thấy Ninh Hinh đang rửa nồi, cười xuy một tiếng. Từng là con gái của lý chính, trong nhà cũng từng là đại tiểu thư, hằng ngày cũng không cần phải làm việc nhà, này thì sao chứ, gia cảnh suy sụp, phượng hoàng cũng không bằng gà, xem bộ dáng uỷ khuất của nàng thì trong lòng cảm thấy thoải mái không ít

Cơ hồ là Tiểu Xuyên chạy một mạch lên trấn trên, đem 2 con thỏ tươi mới bày ra trước mặt, da mặt của nàng cũng đủ dày đi, dám thét to, đem 2 con thỏ hoang bày ra đầy tươi ngon Cũng coi như nàng gặp may mắn, Đại thiếu gia của Hạ gia trang nghe được hét thanh lớn liền từ trong tiệm bước ra, nhớ tới thê tử Tử Quyên bởi vì mang bầu mà mấy ngày này ăn không được bao nhiêu, liền xuất tiền ra mua, hỏi nàng bao nhiêu tiền.

Tiểu Xuyên không biết đây là cô gia của Ninh gia, thấy hắn mười phần muốn mua, liền dằn hướng chỗ cao mà nói “Con thỏ thịt bình thường đã là 39 văn 1 cân, của ta đây là thỏ hoang bắt được nên tự nhiên là giá cũng là cao hơn 40 văn 1 cân, này 2 con tổng cộng 16 cân, 8 cân 1 con, thể nào cũng phải lên đến hơn 600 văn tiền, như vậy đi, cho người một ít tiện nghi chỉ cần 500 văn thôi, thấp hơn ta sẽ không bán”

Nàng ta dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn về phía bố trang thiếu gia, nếu hắn ngại giá cao thì có thể hạ xuống 1 chút, dù sao đây cũng là nàng chiếm được tiện nghi nhặt được. Hạ gia có tiền, còn nàng dâu lại là kiếm tiền, Hạ Vũ tự nhiên cũng không cần mấy đồng tiền ấy, cũng lười cùng với một phụ nhân mà đấu võ mồm, sảng khoái đi vào trong tiệm lấy 500 văn tiền cho nàng, đem qua cho tiểu nhị chạy nhanh đem 2 con thỏ đưa về nhà làm thịt, để có cái cho Ninh Quyên ăn buổi tối.

500 văn thế nào! Bán được thật nhiều tiên! Tiểu Xuyên nhanh chóng thu dọn rổ chạy nhanh như bay, sợ người khác sữ đoạt tiền của mình. Từ lúc thành thân đến bây giờ, bà bà vẫn luôn quản gắt gao tiền bạc trong nhà, chỉ trách nam nhân của mình không có tiền đồ, không cấp cho nàng được chút ít tiền dư nào, mỗi lần họp chợ trên trấn, cũng chỉ cho nàng được 3 – 5 đồng tiền tiêu vặt, nghĩ đến mua chút ít đồ ăn vặt cũng khó khăn.

Lần này thì tốt rồi, Cố Thanh Sơn này xây phòng khả năng cũng là mất cả tháng đi, nếu mỗi ngày nghĩ biện pháp ì ạch một điểm, thì trong suốt 1 tháng ấy có phải hay không có thể kiếm được mấy ngàn văn tiền? Trời ạ, thời không dám tưởng, đó hẳn là một đống tiền nha

Mặt trời đỏ ở phía Tây, Cố Thanh Sơn bên kia giờ phút này giống trước khí thể ngất trời, nền đã không sai biệt lắm, tốt lắm, đại gia đã nghĩ hôm nay nhất định sẽ phải đem việc này hoàn thành cho tốt, sáng mai sẽ bắt đầu xây tường. Tuy rằng nhiều người một ngày liền tránh một ngày tiền đồ ăn cùng thit, nhưng ai cũng ngượng ngùng không muốn kéo dài mãi.

Sắc trời dần tối, mọi người sau khi xong việc thì trở về nhà, Cố Thanh Sơn một bên đi quanh nền thu thập, một bên không ngừng nhìn về phía cửa thôn. Dòng sông lẳng lặng chảy xuôi, từng nhà trên ngói đều có khói bếp toả ra, hắn đang chờ đợi cô nương yêu dấu của mình vội vàng đem cơm đến đâu.

Gần đây hắn dường như ngày nào cũng nghĩ đến nàng, hận không thể thấy nàng suốt ngày như vậy mới tốt. Nhưng hắn biết đây là điều không thể, vậy thì ít nhất cũng phải thấy nàng 2 buổi đi, nếu buổi tối mà không thấy nàng thì hắn không thể ngủ được.

Rất xa, một cô nương đem theo một cái rổ đi ra từ cửa thôn, đi thẳng tắp về hướng này. Cố Sơn trong lòng vui vẻ, liền giả vờ không nhìn về phía cửa thôn nữa, chỉ bước nhanh chạy đến bờ sông rửa mặt rửa tay.

Chờ hắn rửa sạch xong thời điểm ngẩng đầu lên thì cô nương kia cũng bước đến gần, vừa thấy một thân hình mạnh mẽ thể sẽ không phải là Ninh Hinh, mà là Tiểu Hà.

Cố Thanh Sơn trong lòng không nghĩ tới có chút thất vọng, thầm trách nhẹ Ninh Hinh: Ninh Hinh, nền đã hoàn thành tốt lắm, nàng không đến nhìn qua một chút sao? Buổi trua thoáng không gặp mặt, nàng vậy mà một chút cũng không nghĩ đến ta?

Hắn bên này uỷ khuất bên bãi sông, lại không nghĩ rằng bên kia Ninh Hinh cũng đang rối rắm không ít. Buổi tối Nương Ninh Hinh chưng rau dại ăn chung với bánh bao, muốn cho Ninh Hạo mang qua cho hắn, nhưng lại không tìm thấy thên tiểu tử kia, lại phải đi hỏi Ninh Hinh có biết hay không hắn đi đâu.

Ninh Hinh đang ở trên giường làm một đôi hài nam nhân, mỗi đường kim đi xuống đều thực chú ý, muốn mối đường may đều được cân xứng kỹ càng, thời điểm trước hắn xuất chinh vội vàng, đôi hài kia cũng phải làm nhanh chóng, đường may thật sự không được hài lòng lắm, chưa thể hiện được bản lĩnh may vá của nàng. Nếu lần này mà lại làm không tốt, thì còn không phải sẽ bị hắn chê cười đến chết sao.

“Ninh Hinh thế nào, con có biết tiểu Hạo đã chạy đi đâu không?” Nương Ninh Hinh đẩy cửa bước vào.

Ninh Hinh thì đang nghĩ đến hắn khi nhìn thấy đôi hài này có phải hay không sẽ khen ngợi tay nghề của nàng tốt, nên khi nương đột nhiên xông vào, nàng sợ tới mức theo bản năng liền đem đôi giày nhét vào dưới dường.

Nương Ninh Hinh sửng sốt, nàng rõ ràng nhìn thấy đó là một đôi gìay vải của nam nhân, mà nàng trước đây chưa từng gặp Ninh Hình trước đây có vật này đi. Nàng (Ninh Hinh) cũng thường xuyên làm giày cho cha cùng đại ca, vậy thì cầng gì phải dấu đi?

Nương Ninh hinh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt trầm xuống. Như thật sự là làm giày cho người nhà, nàng hiển nhiên sẽ không giấu đi. Kia chỉ có thể giải thích đôi giày này là nàng vụng trộm chuẩn bị cho nam nhân khác, sẽ là ai đây, chẳng lẽ là … tên Đổng Thiếu Thành?

Tuy rằng đã cùng Đổng gia lui thân, nhưng là tên Đổng Thiếu Thanh đối với Ninh Hinh kia là không che dấu được sự yêu thích, lúc trước đại gia đều là xem ở trong mắt. Có phải hay không hắn lén tìm gặp Ninh Hinh, dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ ngọt nàng, vụng trộm cùng nàng lui tới,

Nương Ninh Hinh trực giác nghĩ tới cảm thấy khuê nữ sẽ không làm loại sự tình này, nhưng nàng dấu đi đôi giày cũng là sự thật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện