Edit by: Đại Cô Nương (dihoacungblog.wordpress.com]

P.s: Ta bệnh sm, sủa ngày đêm, buồn quá nên lên đây kím các nàng làm bạn đây hiu hiu

Ninh Hinh nương mày vặn chặt gắt gao, ở trong phòng đi qua đi lại, trong vô thức thở dài một hơi.

Ninh Hinh cha ngồi bên ghế tựa theo sự phân phó của lão thần tiên nghiền dược liệu, biết nàng (mẹ NH á) đang lo lắng điều gì, liền khuyên nhủ – “Nàng ngồi xuống một lát đi, hắn là người có trách nhiệm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”

“Thiếp có thể ngồi sao? Người làm nương này… Aiz!” – Ninh Hinh nương lại thở dài, đừng ở cửa phòng nhìn ra ngoài nhìn quanh.

Mùa mưa đã đến, giống trước ngày càng lợi hại, sau khi ăn xong thì Ninh Hinh liền đi ra ngoài, dù mọi người có cản như thế nào cũng không được, còn nói cái gì – Thanh Sơn ca người này chính là cần mình, ngày hôm qua còn chưa có ăn qua điểm tâm, mấy ngày nay cũng làm việc thật mệt, trong lòng chính là sốt ruột, làm việc cả ngày nhưng không được ăn nó, như vậy sẽ bị bệnh thì sao?

Nha đầu kia nội tâm thành thật, mưa lớn như vậy mà còn chạy đưa cơm tới cho nam nhân, truyền ra ngoài còn không biết sẽ bị nói thành gì? Trước đó vài ngày nàng còn vụng trộm làm cho hắn đôi hài, mấy ngày này chính là bộ dáng mất hồn mất viá, đến hôm nay chính là mạo hiểm chạy ra ngoài kiếm hắn.

Khuê nữ này cái gì cũng tốt, nhưng chính là đã bị đánh mất tâm nha! Cố Thanh Sơn dù là một tiểu tử không sai biệt lắm, mà còn với gia đình mình là ân trọng như núi, nhưng mà người ta cũng chưa có tỏ vẻ xác minh gì cả. Hoàn cảnh gia đình mình hiện tại lại không giống trước, người bình thường còn muốn ghét bỏ, chỉ sợ là do nha đầu nhà mình là đơn phương tình nguyện, kết quả chính là bị thương tâm, tấm chân tình cả một đời cũng không tể nói dứt là dứt ra được.

“Tiểu Hạo, con đi đón tỉ tỉ người, ngày mưa đường trơn khó đi, đừng để nàng bị té ở trên đường đi” – Ninh Hinh nương thực sự ngại ngùng cũng không thể tự mình đi qua, chỉ có thể kêu tiểu hài tử đi qua xem thử,

Ninh Bân đang nói chuyện cùng lão thần tiên, gặp nương ở nhà tâm tình không vững, liền nhỏ giọng khuyên nhủ – “Nương, đừng để Tiểu Hạo đi, lát nữa khẳng định Sơn sẽ đưa nàng trở lại”

Đang nói phía ngoài cổng lấp ló cái ô, Cố Thanh Sơn ngổi xổm xuống quỳ gối đem Ninh Hinh từ trên lưng phóng xuống mặt đất, theo trong tay tiếp nhận ô của chính mình – “Nàng về phòng của mình trước đi” – Cố Thanh Sơn nhỏ giọng nói.

“Ân, huynh thật sự muốn nói sao?” – Ninh Hinh đỏ mặt thấp giọng hỏi qua.

“Hỏi trước để biết được ý tứ của trưởng bối như thế nào, rồi sẽ chính thức đi qua thưa hỏi sẽ tốt hơn, nàng đừng sợ, nếu như mọi người có hỏi, nàng đều cứ đổ hết lên người ta thôi” – cổng dù không cao nhưng cũng có vách tường chống đỡ, hẳn là mọi người trong nhà không thể nhìn thấy, Cố Thanh Sơn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng tiếp thêm dũng khí.

“Muội vào trước đây” – Ninh Hinh lắc lắc thoát ra bàn tay của hắn, không tha liếc hắn một cái.

“Hảo” – Cố Thanh Sơn cười ôn nhu.

Thời điểm Ninh Hinh nương thấy qua đầu ô, chỉ biết khuê nữ mình đã trở lại. Trong lòng thoáng kiên định hơn một chút, ngồi ở bàn bát tiên chờ nàng tiến vào, nào ngờ nàng lại đứng ở trước cổng lặng lẽ đứng đó mà nói nhỏ, này nha đầu ngốc nha, Ninh Hinh nương nổi khí đứng lên.

Mới vừa đi đến cửa, chỉ thấy Ninh Hinh cầm theo ô đi vào, viền váy đều là khô, không bị ướt nhẹo. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, không dám ngẩng đầu lên chỉ cuối đầu, thấp giọng chào một tiếng nương liền bước nhanh về phía phòng mình.

Theo sát sau, Cố Thanh Sơn cũng nhanh chóng đi vào, đôi giày đều là bùn lầy, ống quần đều là bị ướt.

Ninh Hinh nương không ngốc, nhìn qua liền biết hắn là cõng nàng trở về, trong lòng càng thêm nổi nóng hơn.

“Đại nương” – Cố Thanh Sơn vào đến cửa thu ô, cung kính kêu một tiếng.

“Nga, Thanh Sơn đến” – Ninh Hinh nương tận lực giữ bản thân bình thản cùng hắn nói chuyện, vẻ mặt lo lắng đều không che giấu được.

Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua biểu cảm của nàng, liền phát hiện ra kế hoạch ngày hôm nay của mình chính là đúng. Cha mẹ Ninh Hinh như vậy đều là đau lòng nàng, thế nào có thể đứng trơ mắt nhìn khuê nữ đem tâm cho người khác mà không nóng nảy, cũng nên cho bọn họ một cái lễ.

Đi vào buồng trong, gặp Ninh Bân hai mắt sáng ngời nhìn qua, tuy là hốc mắt còn có chút lõm xuống nhưng ánh mắt lại thập phần sáng ngời.

“Ninh Bân ca đã tốt hơn nhiều đi, xem sắc mặt không sai lắm” Cố Thanh Sơn đứng ở ngoài cửa, không có giống ngày thường ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi.

Ninh Bân cười – “Tốt hơn nhiều rồi, hiện tại đã không còn bị hôn mê, đầu óc cũng rõ ràng hơn, có thể khống chế được bản thân. Trừ bỏ xương cốt cần tĩnh dưỡng 2 tháng, cái khác đều tốt lắm không sai biệt. Lão thần tiên tính toán 2 ngày nữa sẽ trở lại, hẳn ngừơi trong nhà cũng nhớ thương ngài. Lại nói tiếp ta còn muốn đa tạ ngươi, ngươi chính là ân nhân của ta”

“Ninh Bân ca, ngươi chính là quá khách khí rồi, ta bất quá chỉ nhấc tay chi lao đều là lão thần tiên có bản lĩnh, chính là khó gặp thần y nha.”  Cố Thanh Sơn cười nói.

Lão thần tiên cười ha ha “Tiểu tử ngươi hôm nay sao miệng lại ngọt như vậy, có phải hay không lại có việc muốn ta hỗ trợ nha”

Ninh Hinh cha đứng dậy đi lại – “Thanh Sơn thế nào sao còn đứng, mau qua ngồi xúông đi”

Cố Thanh Sơn tự nhiên không dám ngồi xuống, hôm nay hắn chính là đến đến với thân phận con rễ nha, sao có thể không cung kính đây.

“Ninh bá, đại nương, hôm nay con là có chút chuyện muốn hỏi một chút ý tứ của 2 người. Con muốn… con muốn được thú Ninh Hinh làm thê tử ạ, không biết 2 người có đồng ý hay không, như là đồng ý, con xin mời qua bà mối, mang theo sính lễ, chính thức cầu hôn”

Hắn thanh âm có chút kích động, có chút khẩn trương, nhưng là thanh âm vang dội, mọi người trong phòng đều là nghe rõ, thậm chí cách 2 gian phòng cửa phòng khép hờ Ninh Hinh cũng có thể nghe rõ.

Mọi người nhất thời sững sờ, trong phòng thập phần yên tĩnh, tựa hồ có thể nghe được rõ nhịp tim đập thình thịch của Cố Thanh Sơn. Bỗng nhiên, một trận khoan khoái đánh vỡ sự bình tĩnh, Ninh Hạo dẫn đầu phản ứng đi lại – “Haha, Thanh Sơn ca, huynh là muốn kết hôn với tỷ của đệ sao? Kia thật là quá tốt nha, về sau huynh là anh rể của đệ, đề đều chưa có nghĩ đến một ngày huynh là anh rể, hiện tại có thể nghĩ đến, thật sự là quá tốt đi.”

Trước có được một cậu em vợ đứng về phía mình, Cố Thanh Sơn mỉm cười, nâng tay sờ đầu Ninh Hao,

Ninh Hinh cha cũng cười, nhìn thoáng qua Ninh Hinh nương nói – “Thanh Sơn, ngươi là một hài tử tốt, chúng ta chính là nhìn ngươi lớn lên, đều là có tình nghĩa, có bản lĩnh, ngươi là nguyện ý làm cô gia nhà chúng ta, chúng ta tự nhiên là cầu còn không được…”

Lão gia tử còn nói chưa dứt lời, chỉ thấy tức phụ nhà mình hướng tới hắn nháy mắt, rõ ràng là không nhường hắn nói tiếp. Ninh Hinh cha không rõ chân tướng, xấu hổ chỉ há miệng, đi đến bên ấm trà “Nga, kia cái gì, trước ta sẽ cho ngươi dâng trà, ngươi trước ngồi xuống đi, đừng đứng”

Cố Thanh Sơn vừa thấy liền hiểu Ninh Hinh nương còn có nghi ngờ, xoay người nhìn về phía nàng – “Đại nương, con là thật lòng nghiêm túc, con là thật tình chân ý thích Ninh Hinh, ngài còn thấy con có chỗ nào không tốt, con nhất định sẽ sửa đổi”

Ninh Hinh nương nãy giờ vẫn chưa thực buông lỏng hàng mi, thở dại nói – “Thanh Sơn, thế nào, con cũng không phải là ngoại nhân, chúng ta có thể thẳng thắn nói với nhau. Nhà chúng ta hiện tại tình huống như vậy, chính là không xứng với ngươi. Tuy rằng Ninh Bân ca thân mình còn có thể tốt hơn, nhưng chung quy vẫn là không thể giống được như trước kia. Trong nhà còn có Ninh Hạo cũng là không cưới vợ, nửa tên đầy tớ, Ninh Bân nàng dâu… cũng đi tồi. Trước kia Ninh Hinh cũng là đinh hôn qua với Đổng gia, bọn hắn cũng tìm các buộc chúng ta từ hôn sao? Đại nương biết, con là một hảo hài từ, tuyệt không giống người của Đổng gia, nhưng là…”

Ninh Hinh nương nhắc đến Đổng gia liền sợ, trong mặt rơi lệ – “Ta hiện tại cũng chỉ nghĩ gả Ninh Hinh gả cho một nam nhân bình thường, trải qua một cuộc sống đơn giản, miễn cho bị người nhà họ ghét bỏ, bị người trong thôn nói nhảm. Con thế nào cũng đều tốt, là một người tốt, có tiền đồ, có bản lĩnh, cái thập nhị căn phòng lớn như vậy khiến khi mười dặm quanh thôn ai nấy cũng đều hâm mộ không thôi. Ta tài thực không dám gả Ninh Hinh cho con, người có hiểu cho đại nương không”

Ninh Hinh không có đem cửa phòng đóng lại, lỗ tai dán tại cửa ván, cố ý nghe động tĩnh phía ngoài cửa. Nghe được những lời nói này của nương, trong lòng liền có chút mất mát

Cố Thanh Sơn nghe nàng rưng rưng nói hết, không phải là bộ dáng đùa bỡn, là thật không tính toán đồng ý cửa hôn sự này, lập tức liền sốt ruột, vỗ ngực mình cam đoan – “Đại nương, ngài yên tâm, con cam đoan sẽ đối xử thật tốt với Ninh Hinh, con thề, nếu con làm chuyện gì có lỗi với Ninh Hinh, con sẽ chết không được tử tế”

Ninh Hinh nắm tay thành quyền, gắt gao đưa lên miệng cắn.

“Ai nha, đừng như vậy, con nói cái gì vậy chứ” – Ninh Hinh cha vội vàng đứng ở người hoà giải

“Thanh Sơn, con là thật lòng thích Ninh Hinh, còn là vì Ninh Hinh… Ninh Hinh đối tốt với con, mới miễn cưỡng…” Ninh Hinh nương là thật sự lo lắng, cô nương gia nhà mình nếu mà đồng ý với người quá nhanh, hắn hiện tại đáp ứng rồi, về sau cũng sẽ tránh không được ghét bỏ.

Không đợi Cố Thanh Sơn trả lời, lão thần tiên bên cạnh vỗ đùi, lớn tiếng nói – “Đúng, việc này ta cũng không đáp ứng, không thể gả tiểu Ninh cho hắn”

Cố Thanh Sơn tự nhận là đối với lão không tệ, vạn vạn lần cũng không nghĩ đến lão sẽ nói lời phản đối, nhất thời sững sờ – “Vì sao?”

Từ phía sau ván cửa, Ninh Hinh cũng sững sờ, chỉ biết ngây ngốc nghiêng tai lắng nghe.

Lão thần tiên rung đùi đắc ý, dương dương tự đắc nói – “Vì sao? Aiz ta và các ngươi nóim các ngươi là không biết nha, theo Mạo Châu đến nơi này một đường, tiếu Cố nha… rất bất công. Thời điểm gọi mói ăn, phàm là những món Ninh Hinh thích, hắn đều gọi đến, Tiểu Hinh thích uống canh, hắn rõ ràng sẽ không uống, đều để dành cho Tiểu Hinh uống. Còn buổi tối lúc ngủ, hắn một điểm không hề quan tâm đến an nguy của lão nhân ta, thời điểm tên tiểu nhị bất kính với Tiêu Ninh, hăn liền quang chân chạy đi, thiếu chút nữa đem lão già ta đi theo nương tử quá cố đâu. Các người nói, ta lão nhân gia là từ đường xa bị mời tới lại bị bỏ qua một bên như vậy, há không thể giận sao?”

Cố Thanh Sơn chớp chớp mắt, không biết nên nói cái gì, Ninh Hinh nương ngạc nhiên trợn tròn ánh mắt, quả thực không thể tin được những gì mình đang nghe, tiếp tục hỏi – “Lão nhân gia, ngài là nói từ khi đó … Thanh Sơn là đối với Ninh Hinh phá lệ chiếu cố?”

Lão thần tiên chậc lưỡi, khó xử nói – “Ai nói không phải đâu? Ta nói với 2 người các ngươi chứ, trăm ngàn lần không thể đem Tiểu Ninh gả cho hắn nha…” Lão nhân gia bán cái cái nút, uống ngụm trà nói tiếp – “Thế nào cũng đều tốt, chính là hắn đối với tiểu Ninh rất sủng, Này nữ oa, không thể được nuông chiều, vốn Tiểu Ninh là một đứa trẻ biết chuyện, nếu gả cho hắn… khẳng định bị hắn làm hư”

Cố Thanh Sơn mím môi, nhịn không được khoé môi mỉm cười, xoa xoay tay nói – “Không có, con cho dù có sủng nàng, cũng sẽ luôn đúng mực. Ninh Hinh lại là người hiểu chuyện, sẽ không bị làm hư”

Ninh Hinh nương quán thủ, nhìn nơi này một ít, nhìn nơi kia một ít, thực sự không biết nói thể nào chó đúng.

Ninh Bân luôn luôn trầm mặt cũng mỉm cười, đột nhiên mở miệng – “Nương, ta biết Thanh Sơn liền 3 năm trước chính là đã thích A Hinh, A Hinh là gả cho hắn sẽ không chịu uỷ khuất”

Ninh Hinh nương bị chính những lời nói từ thân nhi tử của mình cả kinh không biết thế nào, chỉ thấy trong viện xuất hiện một thân ảnh người cầm ô đi đến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện