Edit by Đại Cô Nương

“Buông nàng ra”

Cố Thanh Sơn quát lên một tiếng kèm theo đó là quay mạnh côn gỗ trên tay đánh tới bả vai của tên gia đinh. Một côn này đánh ra, khiến tay hắn như muốn đứt lìa ra, hắn đau đớn ngồi trên mặt đất ôm tay mà kêu khóc. Thấy vậy tên còn lại theo bản năng đẩy Ninh Hinh lên phía trước làm lá chắn cho bản thân ngồi xổm xuống đất. Lúc này Ninh Hinh theo phản xạ cắn thật mạnh lên bàn tay của hắn. Cắn thật sâu, tên kia chỉ còn biết hít vào từng ngụm khí lạnh. Cố Thanh Sơn duỗi cánh tay dài to lớn của mình kéo Ninh Hinh về phía sau lưng mình. Trên tay còn lại vẫn không quên vung lên cây côn gỗ đánh mạnh vào chỗ đau của tên gia đinh.

Bên này vừa nằm sấp xuống, tên bên kia đã lồm cồm bò đứng dậy, đầu đàn là một tên có râu cá trê liền nói “Không nghĩ tới người làm nông vậy mà cũng có ít công phu, vừa rồi là chúng ta khinh địch, tiểu tử ngươi phóng ngựa lại đây, chúng ta thử xem đến cùng là ai lợi hại hơn”

Người này nói dối mà không một chút đỏ mặt, không phải là thật sự muốn tỷ thí, dẫn theo một đám người ra vẻ muốn xông lên phía trước trên tay là gậy gộc hướng đến Ninh Hinh đánh. Cố Thanh Sơn lo lắng Ninh Hinh sẽ bị thương, dùng chính bản thân mình bảo vệ cho Ninh Hinh hướng về phía bọn gia đinh đang lao tới, trên tay vẫn không quên vung mạnh cây côn. Nhưng là đối phương vừa đông vừa hỗn tạp, hắn vừa phải phân tâm bảo vệ Ninh Hinh nên rất nhanh bị chịu một gậy vào lưng. Hắn thét lên một tiếng, răng cắn chặt môi, khoé môi vì vậy mà bị chaỷ một ít máu.

“Thanh Sơn ca…” Ninh Hinh sợ tới mức khóc lớn “Muội đều nói, huynh không cần cưới muội, muội không muốn liên luỵ tới huynh vậy mà huynh cứ không chịu nghe…” [Đại tỷ: Moẹ bà đi đánh nhau, bàn chiến sự mà có mấy con bánh bèo là ta cứ muốn tăng xông -_-]

Cố Thanh Sơn đưa tay lên lau khoé miệng, thản nhiên liếc nhìn vết máu dính trên mu bàn tay lại nhìn về tình hình của bọn địch nhân, nói với Ninh Hinh: “Ninh Hinh, muội đi vào trong phòng, ít nhất là vào cửa để huynh có thể chuyên tâm đối phó với bọn chúng. Đại nương, Tiểu Hạo tử, mọi người cũng đi vào luôn đi”

Ninh Bận không chịu rời đi bị Ninh Hinh nương cùng Ninh tam thẩm mạnh mẻ kéo vào bên trong phòng. Ninh Hạo chung quy cũng chỉ là tiểu hài tử, sớm muộn đã bị bọn chúng đánh cho nghiêng ngả, liền cũng đoạt đi qua. Hắn hiểu rằng hiện tại bản thân có ở lại cũng chỉ là vướng bận là liên luỵ đến Cố Thanh Sơn, vì vậy liền tiến vào trong bậc thềm ngồi xuống,

Đổng Thiếu Thành ngơ ngác nhìn vào đống hoãn loạn trước mắt, chỉ vào Triệu Hổ nói “Quân tử động khẩu không động thủ, ngươi…. Các ngươi còn hay không vương pháp? Ta sẽ viết đơn kiện gởi đến Huyện thái gia tố cáo ngươi, ngươi còn không mau cho người rút đi”

Triệu Hổ ngã cổ cười to, không chút khách khí ngồi ở cửa hang hầm muối dưa “Đổng lão nhị, ca của ngươi đã sớm sợ tới mức mỗi ngày hận không thể liếm giày của ta, ngươi còn có thể kiên cường đến độ nào đây? Đừng ra vẻ làm gì, sợ thì nhận đi”

Cố Thanh Sơn lạnh lùng liếc qua tên Đổng Thiếu Thành một cái “Ngươi cũng tránh ra đi, nếu không ngươi có bị thương cũng đừng có trách ta”

“Ta không tránh, ta phải bảo vệ Ninh Hinh” Đổng Thiếu Thành hô lên một tiếng, tiến lên hai bước đoạt lấy một thanh gậy gỗ của tên gia đinh, lại không nghĩ tới chưa đoạt được đã bị người ta đánh cho một gậy ở chân ngã nhào xuống đất, hắn đau đớn quỳ ôm lấy chân.

Cố Thanh Sơn lại không nói thêm lời nào, tuy chưa từng học qua cách sử dụng côn nhưng đối với phương pháp sử dụng lại vô cùng thuần thục, liền quyết định sử dụng côn, ở trong sân tha hồ mà điều khiển vung lên,

Ninh Hinh cả trái tim như muốn nhảy ra ngoài, hai con mắt nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Sơn, sợ hắn sẽ bị thương. Nàng bàn tay đều nắm thật chặt thành nắm đấm, móng tay đều đang bấm vào da thịt hạ quyết tâm nếu Thanh Sơn ca bị bọn chúng đánh trúng bản thân sẽ liền xông lên bảo vệ cho hắn, thà rằng bị người đánh chết nàng cũng không oán trách chỉ cần hắn còn sống là được.

Nhưng nàng là không hề nghĩ tới, Thanh Sơn ca thật sự là có bản sự bao nhiêu tốt, mười mấy người cùng xông lên nhưng không có một ai có thể thực sự đánh lên được người hắn, trong nháy mắt tất cả đều bị nằm la liệt trên mặt đấy, một đám người đều bị đánh cho bầm dặp chỉ có thể ôm đầu, ôm chân kêu rên liên tục. Cố Thanh Sơn mang theo gậy gỗ tiến về hướng Triệu Hổ đang ngồi ở trên cửa hầm dưa muối, chính hắn (Triệu Hổ) còn chưa hoàn hồn nhìn vào thực tế đang xảy ra, sợ tới mức đem đầu giấu sau hai chân. Lại còn không chịu nhận thua, tay cầm quải trượng chỉ vào mũi của Cố Thanh Sơn la lên

“Ngươi… người không được tiến tới đây, bằng không ta sẽ không khách khí. Ngươi dám đụng đến một sợi lông trên người ta, ta gọi ngươi…”

Không đợi hắn nói hết lời, Cố Thanh Sơn đã dùng côn đánh vào cánh tay phải của hắn, Triệu Hổ kêu thảm lên một tiếng, cùng dưa muối té nhào trên mặt đất, bị không ít dưa muối phủ lên người. Không thể đánh chết người, mà cũng không thể ra tay quá nặng để lại dấu vết trên người của hắn, Cố Thanh Sơn đưa chân lên đá một cái thật nặng vào chỗ chân đang bị thương của hắn, Triệu Hổ đau như muốn thổ huyết.

“Hảo hán, hảo hán tha mạng…” Triệu Hổ giờ đây hắn đã biết đã đụng trúng người không thể đụng, rõ ràng biết được chỗ ra tay mà không thể để lại dấu vết, nhưng đây lại là chỗ yếu nhất của người ta. Hắn vội trở mình miệng không quên khẩn cầu bỏ qua.

“Ngươi hiện tại biết cầu xin tha thứ? Thời điểm ngươi đánh Ninh Bân ca thế nào cũng không nghĩ đến việc tha cho hắn đi?” Triệu Hổ tận lực dùng hai tay ôm lấy ngực, Cố Thanh Sơn cũng không hướng tới chỗ kia mà hạ chân, lần nay nhắm ngay đũng quần hắn đá cho một cước. Triệu Hổ bị một cước này, đau đến không thể nói thành lời, hai tay ôm chặt lấy hạ vị cuộn tròn thân mình lại, nhe răn trợn mắt, không tiếng động kêu rên.

Nhìn hắn đau đớn đến như vậy, tất cả đám gia đinh lúc nãy đang nằm la liệt trên mặt đất cũng theo bản năng mà che đi đủng quần, bị ai hạ tẩu cũng không quan hệ, mất đi rồi thì oai phong nam nhân cũng đi luôn

“Mang theo nô tài của ngươi mau cút” Cố Thanh Sơn lạnh lùng quát

“Hảo… ta lăn… lăn” Triệu Hổ gian nan đứng lên, được hai tên gia đinh đỡ lên bước ra ngoài, Mới đi được vài bước, chỉ thấy từ ngoài cửa có hai người đang tiến vào, ánh mắt sáng ngời, miệng rộng ra vẻ uỷ khuất mà khóc lớn hô ta “Tam cữu a, người thật sự là liệu việc như thần, biết cháu trai bị uỷ khuất, mau… người mau đên hộ bộ đến đem bắt lấy cái tên du côn này, hắn tuỳ tiện đánh người, hắn còn dám hạ thủ với cháu”

Ninh Hinh sợ tới mức chạy nhanh ra phía trước vài bước, thấy rõ ràng là Huyện thừa đại nhận, bỗng chốc liền hốt hoảng, chạy nhanh lên đẩy Cố Thanh Sơn “Thanh Sơn ca, huynh mau chạy ngay đi, chạy nhanh a…”

Xem vị hôn thê của mình gấp đến độ muốn khóc tới nơi, Cố Thanh Sơn trong lòng đều là cảm thấy ấm áp, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng nhẹ giọng an ủi “Đừng sợ, sư phụ của huynh đến, có gì mà đáng sợ cơ chứ”

“ha ha, tiểu tử ngươi còn nhớ ngươi có sư phụ sao? Đi lâu như vậy mà chẳng có lấy một phong thư, Đàm đại nhận cũng thật mong ngóng chữ viết cuả ngươi đi” Người đi bên bên cạnh Huyện thừa đại nhân lúc này bỗng cười lớn nói

Triệu Hổ bừng tỉnh mộng, đẩy tên gia đinh bên cạnh ra, khập khễnh bước lại chỗ Huyện thừa hỏi: “Tam cửu, là ai vậy?”

Huyện thừa không kiên nhẫn liếc nhìn cháu trai một cái, hắn đang là người dẫn đường có chút khó xử “Chân thế nào què”

“Nga” Triệu Hổ lúc này đang chăm chú nhìn vào vị kia mặc trang phục đầy quý khí liền giả bộ trung thực bộ dáng mà nói: “Là bị người ta đánh què, là dùng bi thép bắn. Cháu đã hỏi thăm qua, có tên hiệu là Thiết Châu Cường là một người rất am hiểu về loại vũ khí này, cháu nghĩ nhất định là người Ninh gia đã thuê người đến đánh cháu. Còn có tên tiểu tử này, cũng là Ninh gia tìm đến để giúp đỡ”

Cố Thanh Sơn là cười mà không nói, dùng ánh mắt an ủi Ninh Hinh nhường nàng không cần quá mức kinh sợ.

“Hảo, thật sự là lấy một cái cớ hoàn hảo. Thật bất tài, bỉ nhân đúng là trên giang hồ có chút danh tiếng được mọi người gọi là Thiết Châu Cường, bất quá đã thật là lâu rồi tại hạ cũng không có lăn lộn trên giang hồ nữa, nay đã là Hình bộ quan sai ta khinh thường cái loại sự tình như vậy. Chậc chậc lại nói người đánh người ta nhìn thấy là cũng có công phu rất tốt, nếy là ta khi đã quyết định phế ai đó, nhất định phải làm cho xương đầu gối bị vỡ vụn, ngươi còn có thể đứng được nơi này sao? Đến đây để ta thử cho ngươi một phát xem thế nào đi”

Vừa dứt lời hắn liền lấy cung tên ra như thật sự muốn đánh, Triệu Hổ sợ đến mức mặt mày xám ngắt liền quỳ xuống cầu xin tha thứ.

“Phí đại ca, sao người tới đây?” Lúc này Cố Thanh Sơn mới có cơ hội được chào đón, mặt đầy hớn hở.

Ai biết Phí Cường lại không thèm để ý gì đến hắn, mà ngược lại chạy đến trước mặt Ninh Hinh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn ngắm Ninh Hinh “Ai u, đây chính là Ninh Hinh muội tử đây, quả nhiên chỉ cần nhìn một chút là có thể nhận ra”

Ninh Hinh sửng sốt: “Ngươi làm sao mà có thể biết tên ta”

Phí Cường cười lớn ha ha mà nói “Ta thế nào mà có thể không biết đây? Tên ngốc Cố Thanh Sơn này vì muốn được học công phu mà mỗi ngày nửa đêm liền rời giường luyện công, rửa chén giặt quần áo hắn đều làm không phải vì muốn trở về cưới Ninh Hinh muội tử sao. Lúc hắn bị thương, thần thức hôn mê, ai hắn cũng không chịu nhận, chỉ liên mồm kêu tên muội, muội nói ta có thể không nhớ được sao.”

Ninh Hinh vừa nghe dứt lời mặt cũng đỏ lên, quay đầu nhìn về phía của Cố Thanh Sơn, ánh mắt chứa đầy lệ đều là cảm động cùng hạnh phúc.

“Đừng nói những lời vô dụng, nói đi, huynh đến tìm ta là có chuyện gì sao?” Cố Thanh Sơn cười nói.

“Từ sau khi ngươi trở về, Đàm đại nhân vô cùng nhớ người, liền sợ người ta chờ không được đã vội vã kết hôn cùng Ninh Hinh muội tử mà làm những việc ngốc nghếch. Còn có, nhờ có phúc của người, Đàm đại nhân đã cùng với Lý tiểu thư đính thân ngày hai mươi tháng năm sẽ thành thân, cố ý để ta đến đây đưa cho ngươi cái thiệp mời” Phí Cường vừa nói tay đã nhanh chóng lấy tấm thiếp mời màu vàng từ trong gói đồ ra, vui rạo rực đưa cho Cố Thanh Sơn.

“Đại ca sắp thành thân, thật quá tốt, còn nhanh hơn đệ đó. Chúng ta hôm nay vừa mới thương lượng xong, đem hôn kỳ định ở tháng bảy. Như vậy vừa khéo, đệ đi kinh thành dự hôn lễ của đại ca xong trở về có thể chuẩn bị cho hôn lễ của chính mình, đến lúc đó, các huynh nhất định phải tới nha” Cố Thanh Sơn thật thà cười nói

Phí Cường quay đầu nhìn lại thì thấy huyện thừa cùng Triệu Hổ đang ngạc nhiên há hốc miệng, cất cao giọng nói “Tôn đại nhân về trước đi, đa tạ đã dẫn đường cho ta, bản quan tuy là người của Hình bộ, nhưng hôm nay cũng không phải là đến để thẩm án, huynh đệ Thanh Sơn của ta đã đánh cháu ngoại trai của ngươi, chuyện này vì sao xảy ra về sau ta sẽ tra rõ”

“Vâng Vâng, không dám quấy rầy đại nhân, chúng ta đi trước. Đại nhân cũng là đang ở trong huyện của ta, nếu cần sai khiến tiểu nhân ngài trăm ngàn lần đừng khách khí, cứ việc mở miệng”  Huyện thừa đã sợ từ sớm, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng lôi kéo cháu ngoại trai đi.

Bọn họ vừa đi, Đổng Thiếu Thành cũng tự biết bản thân không thể ở lại thêm, nâng lên bộ mặt tái nhợt quay đầu nhìn qua Ninh Hinh, yên lặng thở dài cuối đầu bước đi.

Phí Cường vì là trước mặt nhiều người nên phải tỏ ra thật kiểu cách nhà quan, giờ phút này bọn họ đều đã đi hết chỉ còn người trong nhà, liền thể hiện bộ dáng sinh động của bản thân, nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Hinh cười xấu xa

“Vừa rồi ta đã có ghé qua cái tân phòng, quả nhiên khí phái a, bất quá nói đi cũng phải nói lại, muội tử xinh đẹp như vậy, nếu là ta, ta cũng phải phải xây cái toà nhà thiệt lớn a. Đi thôi, đừng ở nhà mẹ vợ ngươi nói chuyện mãi, còn không mời ta đến nhà của vợ chồng son ngồi một chút sao?”

Ninh Hinh lúc này mặt đỏ đến lợi hại chỉ im lặng không nói chuyện, còn chưa có thành thân đâu, kia là tân phòng của hắn làm gì có liên quan tới nàng đây. Cố Thanh Sơn đến đứng chắn ở trước mặt Ninh Hinh, đẩy hắn đi “Chúng ta tự đi đi, để Ninh Hinh ở nhà thôi, nàng hôm nay là bị doạ không ít, để nàng nghỉ ngơi một chút”

“Như vậy không được, ta là từ xa đến, thế nào cũng phải để đệ muội nấu cho ta một bữa ăn tẩy gió chứ, cùng nhau đi thôi” Phí Cường vừa nới vừa cầm trụ cánh tay của Ninh Hinh, lôi kéo nàng đi tân phòng.

“Huynh đừng lôi kéo, ta mang nàng đi còn không được sao?” Cố Thanh Sơn một phén kéo tay của Phí Cường ra, đem Ninh Hinh kéo lại bảo vệ ở sau người.

Tác giả có lời: Lại đến một tên Phí Cường không biết xấu hổ, khẳng định sẽ daỵ hư Thanh Sơn. Ninh Hinh hãy cẩn thận =))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện