"Mẹ kiếp, hãy đợi đấy!” Mèo Rừng nghiến răng nghiến lợi chửi một câu, sau đó đứng bật dậy, chuẩn bị tới tầng hầm của khu Văn Hoa Uyển gặp người này.
Còn chưa ra khỏi cửa, Mèo Rừng lại có chút không yên tâm, quay đầu lại nhìn kỹ sư Tăng nằm trên giường, khẽ thở dài, quay lại.
“Một ngày không ăn gì, chắc không sao đâu nhỉ!” Mèo Rừng tìm lý do cho mình. Hàng ngày anh ta chỉ cho kỹ sư Tăng ăn một bữa vào lúc buổi trưa. Đợi kỹ sư Tăng ăn xong, Mèo Rừng tiếp tục tiêm cho kỹ sư Tăng một liều thuốc mê, để anh ta ngủ suốt 24 giờ.
Mèo Rừng nhìn khắp căn phòng một lượt, nghiến răng, bắt đầu dọn dẹp các vết tích để lại.
Thân phận của kỹ sư Tăng bại lộ, nơi này cũng không thể tiếp tục giữ lại, nhưng trước khi đi, nhất định phải cắt đuôi sạch sẽ.
Vải vóc các loại đều phải thay đổi hết, những đồ dùng từng sử dụng đều vứt bỏ. Cả nhà vệ sinh cũng được anh ta đánh rửa sạch sẽ. Nửa giờ đồng hồ sau, Mèo Rừng thở phào một hơi, sau đó lại kiểm tra phòng một lượt, chắc chắn không có điểm nào sơ suất mới ra khỏi cửa.
“Chị ơi, trả phòng trước trưa mai, tiền thừa chị trả lại cho bạn em là được, đây là thẻ phòng và tiền đặt cọc!” Mèo Rừng dặn dò với chị lễ tân, “Bạn của em uống say rồi, mọi người đừng làm phiền cậu ta, sau tám giờ sáng mai hãy gọi cậu ta dậy!”
Thuốc mê có tác dụng 24 tiếng, sau 24 tiếng, tác dụng của thuốc sẽ giảm đi, nhưng nếu như không có tiếng động lớn, người bị tiêm thuốc mê vẫn có thể tiếp tục ngủ một thời gian.
Mèo Rừng đi ra khỏi khách sạn, bắt xe, bảo taxi chở mình tới vùng nhộn nhịp, tìm đại một siêu thị kinh doanh đắt khách, Mèo Rừng lập tức đi vào.
Mẹ kiếp, lại bắt ông thay đồ cải trang! Nấp trong nhà vệ sinh của siêu thị, Mèo Rừng lẩm bẩm chửi rủa.
Lần này, anh ta cải trang thành một người trung niên, trông có vẻ giàu có, ăn mặc hợp mốt, người cũng rất tươi tỉnh.
Ngồi lên ghế sau của taxi, Mèo Rừng liền mở camera giám sát lối vào tầng hầm, không tìm được hình ảnh Tư Hình rời đi.
“Mẹ kiếp, hãy đợi đấy!” Mèo Rừng thầm chửi.
Còn một đoạn nữa mới tới khu Văn Hoa Uyển, Mèo Rừng bước xuống taxi, đi bộ tới điểm đến.
Đây là lần thứ hai anh ta tới khu Văn Hoa Uyển, lần đầu tiên là để bắt cóc kỹ sư Tăng, nhân tiện bố trí đôi chút dưới tầng hầm nhà trọ của kỹ sư Tăng.
Mặc dù đã cải trang, thay đồ, đặc điểm ngoại hình hoàn toàn khác biệt so với lần trước, nhưng anh ta vẫn cố gắng né tránh để lại tung tích gần hiện trường. Nếu như mánh khóe mình để lại cho kỹ sư Tăng không có tác dụng, kỹ sư Tăng rất có thể sẽ báo cảnh sát, nơi này cho dù bị lộ, kĩ thuật phá án của cảnh sát như thế nào anh ta chưa nghĩ tới, nhưng Mèo Rừng biết, sự lợi hại của cơ quan an ninh chuyên nghiệp không phải người thường có thể tưởng tượng được.
Khi sắp tới khu nhà, Mèo Rừng tìm một nơi kín đáo, lấy điện thoại của kỹ sư Tăng ra, sau khi mở máy liền gọi 110.
“Xin chào, đây là trung tâm báo cảnh sát 110…”
“Giết người rồi!” Mèo Rừng bịt ống nói trầm giọng kêu lên.
“Ở vị trí nào?” Nhân viên cảnh sát nhận điện thoại hỏi nhanh một câu.
“Khu Văn Hoa Uyển, căn XX số XX tòa nhà XX, tội phạm giết người đã vào tầng hầm…” Mèo Rừng nói nhỏ.
“Hãy cung cấp tên và chỗ ở của anh…” Cảnh sát nhận điện thoại lại nói.
“Tới lúc này rồi anh còn có thời gian lo việc đó sao?” Mèo Rừng giả vờ bực bội nói, “Tôi là Tăng Chí Dũng, sống ở khu vực này, các anh nhanh lên một chút, nếu tới chậm sẽ chết thêm mấy người nữa mất, tội phạm giết người có súng…”
Vừa nghe nói có súng, nhân viên cảnh sát nghe điện lập tức lo lắng, vội vàng báo lại tình hình vụ án với đội cảnh sát hình sự của khu Văn Hoa Uyển. Vụ án giết người có liên quan tới súng đã vượt quá phạm vi xử lý của đồn công an rồi.
“Xem ông không xử đẹp mày!”
Mèo Rừng vừa nhìn điện thoại vừa chậm rãi đi về phía trước. Trong camera giám sát của lối đi tầng hầm không hề phát hiện có hình ảnh Tư Hình rời đi, thiết bị giám sát cũng không bị ai động vào.
Vừa tới cổng khu nhà, điện thoại trong túi liền đổ chuông. Mặc dù là số lạ nhưng Mèo Rừng vẫn nghe máy.
“Tôi là đội trưởng đội hình sự khu xx, vừa rồi là anh báo án phải không?’ Trong điện thoại là giọng của một người đàn ông, nghe có vẻ đang ngồi trong xe, tiếng còi báo động vô cùng chói tai.
“Ái chà, anh trai, các anh lại còn bật còi báo động nữa đấy!” Mèo Rừng kêu lên một cách khoa trương trong điện thoại, “Tên tiểu tử đó lúc này vẫn còn đang ẩn nấp dưới tầng hầm, tưởng rằng hắn giết người, không ai biết đấy!”
“Chẳng phải anh nói rằng hắn có súng sao?’ Cảnh sát hình sự trong điện thoại sững người, lại hỏi gấp một câu.
“Anh trai, mặc dù hắn có súng nhưng hắn dùng dao giết người!” Mèo Rừng gầm lên nói.
“Vậy sao anh lại phát hiện ra hắn giết người?” Cảnh sát hình sự trong điện thoại lại hỏi.
“Tôi chuẩn bị tới tầng hầm lấy đồ, vừa rẽ xuống thì phát hiện thằng nhãi đó ấn một người xuống đất, cầm dao đâm mạnh, lưng để lộ ra có giắt một khẩu súng, sau đó kéo người bị giết vào một gian dưới hầm, hắn không nhìn thấy tôi…” Mèo Rừng nói rất sinh động.
“Anh không báo án giả đấy chứ!” Cảnh sát hình sự có chút ngờ vực hỏi.
“Trời ơi, anh trai, tôi làm gì có gan đó chứ, điện thoại dùng tên thật, tôi báo án giả để các anh bắt vào tù sao?” Mèo Rừng vội nói.
“Gửi vị trí cụ thể cho tôi, bao gồm cả tầng hầm căn nhà nào?” Cảnh sát hình sự nói.
“Tôi gửi luôn đây!” Mèo Rừng nói sau đó lại gào lên bổ sung một câu: “Anh trai, nhất định đừng bật còi báo động, tầng hầm cũng có mấy hộ gia đình sinh sống đấy!” Ý của Mèo Rừng là để đề phòng tội phạm giết người chó cùng đường dứt dậu, bắt người khác làm con tin.
“Không cần anh phải dạy!” Trong điện thoại là tiếng hậm hực lạnh lùng.
Nghe thấy tiếng tắt điện thoại, Mèo Rừng cười một cái quái dị, gửi thông tin vị trí cụ thể vào điện thoại của cảnh sát hình sự, sau đó liền tháo điện thoại, lấy sim bẻ làm đôi, vất vào thùng rác ven đường cùng điện thoại.
Mèo Rừng cúi đầu tiếp tục ngẫm nghĩ, xem xét trong tầng hầm của khu Văn Hoa Uyển liệu có còn thứ gì chưa dọn dẹp sạch sẽ hay không.
“Thiết bị cảm ứng để lại cho mày vậy! Để mày càng nói càng không rõ ràng!” Mèo Rừng thầm nghĩ, anh ta nghi ngờ gã đàn ông đi vào tầng hầm này là gián điệp, mục tiêu rất có thể chính là bố già. Bộ thiết bị cảm ứng này để lại cho hắn ta là rất thích hợp, nói không chừng mình cũng có thể đổ vạ cho gã ta tội bắt cóc kỹ sư Tăng của.
Nhưng thiết bị giám sát thì phải phá hủy, nếu không người của cơ quan an ninh sẽ nghi ngờ có người giám sát ở gần đây, sẽ khiến mình càng thêm nguy hiểm.
Mèo Rừng lấy ra một thiết bị điều khiển từ xa to bằng bao diêm, ấn nhẹ lên trên, camera ở lối đi tầng hầm “bụp” một tiếng, bốc khói trắng, điều khiển từ xa cũng bị anh ta vứt vào bãi cỏ ven đường.
Làm xong hết mọi việc, Mèo Rừng liền chắp tay sau lưng, giống như vừa mới đi dạo trở về nhà, nghênh ngang bước vào một tòa nhà ở đối diện khu Văn Hoa Uyển.
“Sao thế này, sao không liên lạc được?” Tưởng Hàm ngồi trong phòng làm việc, liên tục gọi vào số điện thoại của Tư Hình, trên màn hình điện thoại hiển thị bản đồ mặt phẳng của khu vực Văn Hoa Uyển, một điểm đỏ không ngừng nhấp nháy, sau khi nhấp nháy vài lần lại bất ngờ biến mất.
“Anh Tư làm cái quái gì thế? Để người ta định vị, tìm được người rồi, lại không liên hệ được anh ta.” Tưởng Hàm ngắt điện thoại, lầu bầu trách móc.
Mèo Rừng dùng điện thoại của kỹ sư Tăng, lúc trước sau khi Tư Hình bảo Tưởng Hàm định vị xong, Tưởng Hàm không hề xóa số điện thoại này ra khỏi hệ thống định vị, vì thế Mèo Rừng vừa mở máy, hệ thống mà Tưởng Hàm cài đặt liền phát âm thanh cảnh báo, đáng tiếc lúc này Tư Hình đang ở dưới tầng hầm cẩn thận tìm kiếm vết tích mà Mèo Rừng có khả năng để lại, thiết bị tín hiệu dân dụng không nhận được tín hiệu.
Tưởng Hàm gọi vào số điện thoại mà Tư Hình vừa gọi cho anh ta. Trên người Tư Hình đúng là có mang theo thiết bị liên lạc đặc biệt giống như điện thoại vệ tinh, nhưng Tưởng Hàm không biết số của thiết bị liên lạc đặc biệt đó. Tư Hình cũng không định nói số điện thoại này cho Tưởng Hàm, vì bây giờ ông ta không dám tin tưởng ai cả, bao gồm cả chiến hữu và đồng nghiệp trước đây.
Ai cũng nói thỏ khôn có ba hang ổ, Mèo Rừng sau khi tới Kinh Thành, trong kế hoạch chuẩn bị có tới cả mười hang ổ. Lúc này, trong tòa nhà đối diện với khu Văn Hoa Uyển, Mèo Rừng đang đứng trong phòng trên tầng cao nhất, dùng ống nhòm, quan sát cửa vào tầng hầm ở đối diện.
Còn chưa ra khỏi cửa, Mèo Rừng lại có chút không yên tâm, quay đầu lại nhìn kỹ sư Tăng nằm trên giường, khẽ thở dài, quay lại.
“Một ngày không ăn gì, chắc không sao đâu nhỉ!” Mèo Rừng tìm lý do cho mình. Hàng ngày anh ta chỉ cho kỹ sư Tăng ăn một bữa vào lúc buổi trưa. Đợi kỹ sư Tăng ăn xong, Mèo Rừng tiếp tục tiêm cho kỹ sư Tăng một liều thuốc mê, để anh ta ngủ suốt 24 giờ.
Mèo Rừng nhìn khắp căn phòng một lượt, nghiến răng, bắt đầu dọn dẹp các vết tích để lại.
Thân phận của kỹ sư Tăng bại lộ, nơi này cũng không thể tiếp tục giữ lại, nhưng trước khi đi, nhất định phải cắt đuôi sạch sẽ.
Vải vóc các loại đều phải thay đổi hết, những đồ dùng từng sử dụng đều vứt bỏ. Cả nhà vệ sinh cũng được anh ta đánh rửa sạch sẽ. Nửa giờ đồng hồ sau, Mèo Rừng thở phào một hơi, sau đó lại kiểm tra phòng một lượt, chắc chắn không có điểm nào sơ suất mới ra khỏi cửa.
“Chị ơi, trả phòng trước trưa mai, tiền thừa chị trả lại cho bạn em là được, đây là thẻ phòng và tiền đặt cọc!” Mèo Rừng dặn dò với chị lễ tân, “Bạn của em uống say rồi, mọi người đừng làm phiền cậu ta, sau tám giờ sáng mai hãy gọi cậu ta dậy!”
Thuốc mê có tác dụng 24 tiếng, sau 24 tiếng, tác dụng của thuốc sẽ giảm đi, nhưng nếu như không có tiếng động lớn, người bị tiêm thuốc mê vẫn có thể tiếp tục ngủ một thời gian.
Mèo Rừng đi ra khỏi khách sạn, bắt xe, bảo taxi chở mình tới vùng nhộn nhịp, tìm đại một siêu thị kinh doanh đắt khách, Mèo Rừng lập tức đi vào.
Mẹ kiếp, lại bắt ông thay đồ cải trang! Nấp trong nhà vệ sinh của siêu thị, Mèo Rừng lẩm bẩm chửi rủa.
Lần này, anh ta cải trang thành một người trung niên, trông có vẻ giàu có, ăn mặc hợp mốt, người cũng rất tươi tỉnh.
Ngồi lên ghế sau của taxi, Mèo Rừng liền mở camera giám sát lối vào tầng hầm, không tìm được hình ảnh Tư Hình rời đi.
“Mẹ kiếp, hãy đợi đấy!” Mèo Rừng thầm chửi.
Còn một đoạn nữa mới tới khu Văn Hoa Uyển, Mèo Rừng bước xuống taxi, đi bộ tới điểm đến.
Đây là lần thứ hai anh ta tới khu Văn Hoa Uyển, lần đầu tiên là để bắt cóc kỹ sư Tăng, nhân tiện bố trí đôi chút dưới tầng hầm nhà trọ của kỹ sư Tăng.
Mặc dù đã cải trang, thay đồ, đặc điểm ngoại hình hoàn toàn khác biệt so với lần trước, nhưng anh ta vẫn cố gắng né tránh để lại tung tích gần hiện trường. Nếu như mánh khóe mình để lại cho kỹ sư Tăng không có tác dụng, kỹ sư Tăng rất có thể sẽ báo cảnh sát, nơi này cho dù bị lộ, kĩ thuật phá án của cảnh sát như thế nào anh ta chưa nghĩ tới, nhưng Mèo Rừng biết, sự lợi hại của cơ quan an ninh chuyên nghiệp không phải người thường có thể tưởng tượng được.
Khi sắp tới khu nhà, Mèo Rừng tìm một nơi kín đáo, lấy điện thoại của kỹ sư Tăng ra, sau khi mở máy liền gọi 110.
“Xin chào, đây là trung tâm báo cảnh sát 110…”
“Giết người rồi!” Mèo Rừng bịt ống nói trầm giọng kêu lên.
“Ở vị trí nào?” Nhân viên cảnh sát nhận điện thoại hỏi nhanh một câu.
“Khu Văn Hoa Uyển, căn XX số XX tòa nhà XX, tội phạm giết người đã vào tầng hầm…” Mèo Rừng nói nhỏ.
“Hãy cung cấp tên và chỗ ở của anh…” Cảnh sát nhận điện thoại lại nói.
“Tới lúc này rồi anh còn có thời gian lo việc đó sao?” Mèo Rừng giả vờ bực bội nói, “Tôi là Tăng Chí Dũng, sống ở khu vực này, các anh nhanh lên một chút, nếu tới chậm sẽ chết thêm mấy người nữa mất, tội phạm giết người có súng…”
Vừa nghe nói có súng, nhân viên cảnh sát nghe điện lập tức lo lắng, vội vàng báo lại tình hình vụ án với đội cảnh sát hình sự của khu Văn Hoa Uyển. Vụ án giết người có liên quan tới súng đã vượt quá phạm vi xử lý của đồn công an rồi.
“Xem ông không xử đẹp mày!”
Mèo Rừng vừa nhìn điện thoại vừa chậm rãi đi về phía trước. Trong camera giám sát của lối đi tầng hầm không hề phát hiện có hình ảnh Tư Hình rời đi, thiết bị giám sát cũng không bị ai động vào.
Vừa tới cổng khu nhà, điện thoại trong túi liền đổ chuông. Mặc dù là số lạ nhưng Mèo Rừng vẫn nghe máy.
“Tôi là đội trưởng đội hình sự khu xx, vừa rồi là anh báo án phải không?’ Trong điện thoại là giọng của một người đàn ông, nghe có vẻ đang ngồi trong xe, tiếng còi báo động vô cùng chói tai.
“Ái chà, anh trai, các anh lại còn bật còi báo động nữa đấy!” Mèo Rừng kêu lên một cách khoa trương trong điện thoại, “Tên tiểu tử đó lúc này vẫn còn đang ẩn nấp dưới tầng hầm, tưởng rằng hắn giết người, không ai biết đấy!”
“Chẳng phải anh nói rằng hắn có súng sao?’ Cảnh sát hình sự trong điện thoại sững người, lại hỏi gấp một câu.
“Anh trai, mặc dù hắn có súng nhưng hắn dùng dao giết người!” Mèo Rừng gầm lên nói.
“Vậy sao anh lại phát hiện ra hắn giết người?” Cảnh sát hình sự trong điện thoại lại hỏi.
“Tôi chuẩn bị tới tầng hầm lấy đồ, vừa rẽ xuống thì phát hiện thằng nhãi đó ấn một người xuống đất, cầm dao đâm mạnh, lưng để lộ ra có giắt một khẩu súng, sau đó kéo người bị giết vào một gian dưới hầm, hắn không nhìn thấy tôi…” Mèo Rừng nói rất sinh động.
“Anh không báo án giả đấy chứ!” Cảnh sát hình sự có chút ngờ vực hỏi.
“Trời ơi, anh trai, tôi làm gì có gan đó chứ, điện thoại dùng tên thật, tôi báo án giả để các anh bắt vào tù sao?” Mèo Rừng vội nói.
“Gửi vị trí cụ thể cho tôi, bao gồm cả tầng hầm căn nhà nào?” Cảnh sát hình sự nói.
“Tôi gửi luôn đây!” Mèo Rừng nói sau đó lại gào lên bổ sung một câu: “Anh trai, nhất định đừng bật còi báo động, tầng hầm cũng có mấy hộ gia đình sinh sống đấy!” Ý của Mèo Rừng là để đề phòng tội phạm giết người chó cùng đường dứt dậu, bắt người khác làm con tin.
“Không cần anh phải dạy!” Trong điện thoại là tiếng hậm hực lạnh lùng.
Nghe thấy tiếng tắt điện thoại, Mèo Rừng cười một cái quái dị, gửi thông tin vị trí cụ thể vào điện thoại của cảnh sát hình sự, sau đó liền tháo điện thoại, lấy sim bẻ làm đôi, vất vào thùng rác ven đường cùng điện thoại.
Mèo Rừng cúi đầu tiếp tục ngẫm nghĩ, xem xét trong tầng hầm của khu Văn Hoa Uyển liệu có còn thứ gì chưa dọn dẹp sạch sẽ hay không.
“Thiết bị cảm ứng để lại cho mày vậy! Để mày càng nói càng không rõ ràng!” Mèo Rừng thầm nghĩ, anh ta nghi ngờ gã đàn ông đi vào tầng hầm này là gián điệp, mục tiêu rất có thể chính là bố già. Bộ thiết bị cảm ứng này để lại cho hắn ta là rất thích hợp, nói không chừng mình cũng có thể đổ vạ cho gã ta tội bắt cóc kỹ sư Tăng của.
Nhưng thiết bị giám sát thì phải phá hủy, nếu không người của cơ quan an ninh sẽ nghi ngờ có người giám sát ở gần đây, sẽ khiến mình càng thêm nguy hiểm.
Mèo Rừng lấy ra một thiết bị điều khiển từ xa to bằng bao diêm, ấn nhẹ lên trên, camera ở lối đi tầng hầm “bụp” một tiếng, bốc khói trắng, điều khiển từ xa cũng bị anh ta vứt vào bãi cỏ ven đường.
Làm xong hết mọi việc, Mèo Rừng liền chắp tay sau lưng, giống như vừa mới đi dạo trở về nhà, nghênh ngang bước vào một tòa nhà ở đối diện khu Văn Hoa Uyển.
“Sao thế này, sao không liên lạc được?” Tưởng Hàm ngồi trong phòng làm việc, liên tục gọi vào số điện thoại của Tư Hình, trên màn hình điện thoại hiển thị bản đồ mặt phẳng của khu vực Văn Hoa Uyển, một điểm đỏ không ngừng nhấp nháy, sau khi nhấp nháy vài lần lại bất ngờ biến mất.
“Anh Tư làm cái quái gì thế? Để người ta định vị, tìm được người rồi, lại không liên hệ được anh ta.” Tưởng Hàm ngắt điện thoại, lầu bầu trách móc.
Mèo Rừng dùng điện thoại của kỹ sư Tăng, lúc trước sau khi Tư Hình bảo Tưởng Hàm định vị xong, Tưởng Hàm không hề xóa số điện thoại này ra khỏi hệ thống định vị, vì thế Mèo Rừng vừa mở máy, hệ thống mà Tưởng Hàm cài đặt liền phát âm thanh cảnh báo, đáng tiếc lúc này Tư Hình đang ở dưới tầng hầm cẩn thận tìm kiếm vết tích mà Mèo Rừng có khả năng để lại, thiết bị tín hiệu dân dụng không nhận được tín hiệu.
Tưởng Hàm gọi vào số điện thoại mà Tư Hình vừa gọi cho anh ta. Trên người Tư Hình đúng là có mang theo thiết bị liên lạc đặc biệt giống như điện thoại vệ tinh, nhưng Tưởng Hàm không biết số của thiết bị liên lạc đặc biệt đó. Tư Hình cũng không định nói số điện thoại này cho Tưởng Hàm, vì bây giờ ông ta không dám tin tưởng ai cả, bao gồm cả chiến hữu và đồng nghiệp trước đây.
Ai cũng nói thỏ khôn có ba hang ổ, Mèo Rừng sau khi tới Kinh Thành, trong kế hoạch chuẩn bị có tới cả mười hang ổ. Lúc này, trong tòa nhà đối diện với khu Văn Hoa Uyển, Mèo Rừng đang đứng trong phòng trên tầng cao nhất, dùng ống nhòm, quan sát cửa vào tầng hầm ở đối diện.
Danh sách chương