Mèo Rừng đứng ở cửa của khu nhà, nhìn hết đội cảnh sát này tới đội cảnh sát khác tiến vào khu Văn Hoa Uyển, bất giác há hốc miệng.
Cho dù phát hiện ra phần tử khủng bố, cùng lắm cũng chỉ là trận thế rầm rộ thế này thôi. Mèo Rừng nghĩ thầm, tên khốn này lẽ nào thực sự là phần tử khủng bố? “Này, đứng ngây người ra đó làm gì? Chán sống rồi sao, bên trong có bom thật đấy!” Cảnh sát phụ trách sơ tán quần chúng chỉ vào Mèo Rừng vẫn còn đang ngẩn người đứng ở cửa khu nhà nói.
“Ờ, đi liền đây!” Mèo Rừng đáp một tiếng, cúi đầu đi theo đám đông đang di dời.
Vì không biết số lượng và uy lực của bom nên theo kiến nghị của chuyên gia tháo gỡ bom mìn, cảnh sát phụ trách sơ tán bên ngoài lấy khu Văn Hoa Uyển làm trung tâm, yêu cầu người trong phạm vi bán kính một kilomet phải di tản.
Quan Thành Quân dẫn theo tổ đặc nhiệm đột kích tới hiện trường, mặc dù đây là nhiệm vụ đặc biệt có cảnh sát giao thông mở đường nhưng vẫn phải dùng tới nửa giờ đồng hồ.
“Sở trưởng Quan!” Quan Thành Quân đang phân phối nhiệm vụ thì nghe thấy có người gọi mình. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Bộ trưởng Hình và một ông lão đang bước xuống từ chiếc xe dừng ở cửa khu nhà.
“Chào lãnh đạo!” Hiện trường có rất nhiều cảnh sát, theo quy định, Quan Thành Quân không gọi tên chức vụ của Bộ trưởng Hình, chỉ gọi mơ hồ một tiếng lãnh đạo, sao đó cúi chào.
Mắt nhìn ra phía sau lưng Bộ trưởng Hình, Quan Thành Quân kinh ngạc há hốc miệng, bàn tay chuẩn bị buông xuống lại giơ lên gần tai, nghiêm túc nói: “Chào ngài lãnh đạo!”
Bộ trưởng Hình tới hiện trường đã khiến Quan Thành Quân vô cùng ngạc nhiên rồi, ông không ngờ tới ngài lãnh đạo đã nghỉ hưu cũng tới. Không biết rốt cuộc bên trong là nhân vật gì, sao lại kinh động tới lãnh đạo cao nhất của mình thế này, hơn nữa lại còn là hai vị.
Ngài lãnh đạo khẽ gật đầu, Bộ trưởng Hình xua tay nói: “Tình hình bên trong sao rồi?”
“Tôi cũng mới tới, vẫn chưa kịp tìm hiểu!” Quan Thành Quân nói thực lòng, Bộ trưởng Hình gật đầu, tỏ ra hiểu ý. Họ cũng mới tới bằng lối đi được mở đường đặc biệt, hơn nữa cự ly còn gần hơn Quan Thành Quân, Quan Thành Quân có thể tới trước họ chứng tỏ cũng đã tận lực.
Quan Thành Quân không biết nguyên nhân cụ thể khiến hai vị lãnh đạo tới đây nhưng rõ ràng không hợp với lẽ thường. Vì thế Quan Thành Quân không yên tâm liền lên tiếng hỏi: “Hai vị lãnh đạo, nơi này thực sự không an toàn…”
“Có gì không an toàn chứ?” Bộ trưởng Hình ngắt lời Quan Thành Quân, chỉ vào cảnh sát trong khu chung cư nói: “Cùng là cảnh sát, họ là cảnh sát, cậu cũng vậy, hai người chúng tôi cũng vậy! Bảo vệ an ninh quốc gia, bảo vệ tài sản và tính mạng của quần chúng vốn dĩ chính là chức trách của chúng ta!”
“Nhưng…”
Quan Thành Quân vừa định nói gì thì liền bị Bộ trưởng Hình ngắt lời: “Không nhưng gì cả, không thể chỉ vì chút nguy hiểm, chúng tôi liền lùi bước. Vậy thì các cậu phải làm thế nào, họ phải làm thế nào?” Bộ trưởng Hình chỉ về phía các cách sát trong khu chung cư nói.
“Nhiệm vụ bây giờ của cậu là dùng tốc độ nhanh nhất, biện pháp an toàn nhất để xử lý vụ án, giảm tổn thất tới mức tối thiểu, chứ không phải nói nhiều với tôi ở đây!” Sắc mặt Bộ trưởng Hình đã có chút tức giận, nhìn Quan Thành Quân nói.
“Vâng!” Quan Thành Quân đứng thẳng ưỡn ngực đáp một tiếng, sau đó lại hỏi Bộ trưởng Hình và ông lão: “Hai vị lãnh đạo có chỉ thị cụ thể gì không?”
“Bây giờ cậu là người chỉ huy cấp cao nhất, cậu toàn quyền phụ trách!” Quan Thành Quân phụ trách Sở đặc nhiệm Cục 8 nhiều năm, kinh nghiệm vô cùng phong phú, bất luận là Bộ trưởng Hình hay ông lão đều biết rõ, để Quan Thành Quân toàn quyền xử lý là biện pháp tốt nhất.
Quan Thành Quân lại cúi chào, quay đầu nói với cảnh sát ở hiện trường: “Người phụ trách cao nhất của phòng cảnh sát địa phương ở hiện trường là ai?”
“Báo cáo lãnh đạo, tôi là Lưu Tuấn, trưởng đồn cảnh sát phố Long Tuyền. Xin hỏi, anh có chỉ thị gì không?” Trưởng đồn Lưu đợi ở bên cạnh liền hỏi.
“Nói rõ tình hình ở hiện trường cho tôi biết!” Quan Thành Quân nghiêm túc nói.
“Căn cứ theo tình hình người báo án lúc đầu cung cấp và thông tin điều tra hiện trường có được, phần tử phạm tội hiện đang ẩn náu trong một căn phòng dưới tầng hầm. Phần tử phạm tội có súng và có bom số lượng và uy lực không rõ. Đội trưởng đội hình sự chi cục khu Bắc và đội trọng án đang cầm cự với phần tử phạm tội, chuyên gia tháo gỡ bom mìn và chuyên gia đàm phán sẽ tới ngay…”
“Đợi lát, cậu vừa nói phần tử phạm tội ở đâu?” Ông lão trong lòng giật mình, thất thanh hỏi.
“Phần tử phạm tội ở dưới tầng hầm, hiện tại được biết là chỉ có một người!” Trưởng đồn Lưu thành thực trả lời.
“Một người, ở dưới tầng hầm?” Bộ trưởng Hình và ông lão trong lòng đều nảy sinh nghi hoặc giống nhau, hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức đều nghi ngờ tới điểm kỳ lạ trong việc này.
“Bên ngoài tầng hầm không hề phát hiện ra phần tử phạm tội nào khác?” Ông lão vẫn không từ bỏ ý định, lại hỏi một câu.
“Không có!” Trưởng đồn Lưu lắc đầu, “Đội trưởng đội hình sự tới hiện trường đầu tiên, khi họ tới, phần tử phạm tội đã ẩn náu dưới tầng hầm rồi.
Ông lão và Bộ trưởng Hình đưa mắt nhìn nhau, lập tức có dự cảm chẳng lành.
“Gọi người phụ trách của đội hình sự tới đây cho tôi!” Bộ trưởng Hình sa sầm sắc mặt, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vâng!” Trưởng đồn Lưu đáp một tiếng, mau chóng lấy bộ đàm ra gọi.
“Hai vị lãnh đạo, bây giờ chúng tôi sẽ tiếp quản hiện trường có được không?” Quan Thành Quân hỏi.
“Đợi chút!” Bộ trưởng Hình xua tay, sắc mặt vô cùng khó coi, ông lão đứng bên cạnh cũng tương tự.
Chưa tới một phút, Trương Hằng chạy từ tầng hầm ra.
Bộ trưởng Hình nhìn Trương Hằng suốt mười mấy giây, Trương Hằng cảm thấy có chút thấp thỏm bất an. Mặc dù anh ta chưa từng gặp Bộ trưởng Hình bao giờ, cũng không biết lãnh đạo này có chức vụ gì, nhưng anh ta không phải kẻ ngốc, biết rằng người đang nhìn mình chắc chắn chức vụ không thấp. Bây giờ anh ta đang ngờ vực, không biết có phải vì mình xử lý hiện trường không thỏa đáng, nên sắc mặt của vị lãnh đạo này mới khó coi vậy không.
“Phần tử phạm tội có mấy người?” Bộ trưởng Hình lạnh lùng nói.
“Một người!” Trương Hằng trả lời có chút bất an.
“Ở vị trí nào?” Bộ trưởng Hình lại hỏi.
“Trong một phòng dưới tầng hầm!” Trương Hằng đáp.
“Dẫn chúng tôi đi.” Bộ trưởng Hình nói tiếp.
Bây giờ chỉ có ông và ông lão biết, hôm nay có thể đã xảy ra một vụ hiểu lầm cực lớn. Người bị cảnh sát chặn dưới tầng hầm là Tư Hình, cảnh sát tưởng Tư Hình là tội phạm giết người, lại còn mang theo súng và bom. Tư Hình lại tưởng rằng những kẻ bao vây bên ngoài tầng hầm là gián điệp và đặc công của nước ngoài. Còn hiểu nhầm trong vụ việc này tại sao lại xảy ra, chỉ gặp được Tư Hình rồi mới biết được. Vì thế việc cần làm lúc này là xác định xem người bị chặn bên dưới tầng hầm có phải Tư Hình hay không.
“Không được!” Quan Thành Quân đứng bên cạnh quả quyết nói. Mặc dù Quan Thành Quân không biết tại sao hai vị lãnh đạo này phải gặp phần tử phạm tội, nhưng bất luận là chức trách hay là quy định, ông tuyệt đối không cho phép Bộ trưởng Hình và ông lão tiếp cận phần tử phạm tội có mang theo bom này. Nếu như hai người họ xảy ra bất trắc ở đây, không chỉ là vấn đề ông có trách nhiệm hay không, mà còn dẫn tới các vấn đề chính trị nghiêm trọng. Thử nghĩ mà xem, nếu như lãnh đạo cấp cao nhất phụ trách an ninh bị gián điệp và đặc công nước ngoài sát hại giữa muôn trùng vòng bảo vệ của cơ quan an ninh, giữa Kinh Thành được đề phòng nghiêm ngặt nhất, đây sẽ là một câu chuyện hết sức nực cười, tuyệt đối không được phép xảy ra trong bất cứ tình huống nào.
“Được rồi, để Triệu Khắc Hùng đi!” Ông lão nói với Bộ trưởng Hình. Ông lão và Bộ trưởng Hình tới hiện trường trong trường hợp này đã vi phạm quy định của ban ngành an ninh. Nếu như mình là Quan Thành Quân, tuyệt đối cũng sẽ không phục tùng mệnh lệnh này.
Bộ trưởng Hình tuy rất phẫn nộ nhưng vẫn giữ được một chút lý trí, biết rằng cách ông lão nói đã là biện pháp tốt nhất. Ông liền xua tay, trợ lý Triệu Khắc Hùng đứng cách đó không xa liền bước tới.
Ông lão thì thầm một câu bên tai Triệu Khắc Hùng, Triệu Khắc Hùng gật đầu, sau đó đi theo Trương Hằng xuống tầng hầm.
Quan Thành Quân trong lòng rất thắc mắc, nhưng ông không ngốc tới mức đi hỏi nguyên nhân hai vị lãnh đạo, nếu như lãnh đạo muốn để ông biết, chắc chắn sẽ nói cho ông nghe.
Cho dù phát hiện ra phần tử khủng bố, cùng lắm cũng chỉ là trận thế rầm rộ thế này thôi. Mèo Rừng nghĩ thầm, tên khốn này lẽ nào thực sự là phần tử khủng bố? “Này, đứng ngây người ra đó làm gì? Chán sống rồi sao, bên trong có bom thật đấy!” Cảnh sát phụ trách sơ tán quần chúng chỉ vào Mèo Rừng vẫn còn đang ngẩn người đứng ở cửa khu nhà nói.
“Ờ, đi liền đây!” Mèo Rừng đáp một tiếng, cúi đầu đi theo đám đông đang di dời.
Vì không biết số lượng và uy lực của bom nên theo kiến nghị của chuyên gia tháo gỡ bom mìn, cảnh sát phụ trách sơ tán bên ngoài lấy khu Văn Hoa Uyển làm trung tâm, yêu cầu người trong phạm vi bán kính một kilomet phải di tản.
Quan Thành Quân dẫn theo tổ đặc nhiệm đột kích tới hiện trường, mặc dù đây là nhiệm vụ đặc biệt có cảnh sát giao thông mở đường nhưng vẫn phải dùng tới nửa giờ đồng hồ.
“Sở trưởng Quan!” Quan Thành Quân đang phân phối nhiệm vụ thì nghe thấy có người gọi mình. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Bộ trưởng Hình và một ông lão đang bước xuống từ chiếc xe dừng ở cửa khu nhà.
“Chào lãnh đạo!” Hiện trường có rất nhiều cảnh sát, theo quy định, Quan Thành Quân không gọi tên chức vụ của Bộ trưởng Hình, chỉ gọi mơ hồ một tiếng lãnh đạo, sao đó cúi chào.
Mắt nhìn ra phía sau lưng Bộ trưởng Hình, Quan Thành Quân kinh ngạc há hốc miệng, bàn tay chuẩn bị buông xuống lại giơ lên gần tai, nghiêm túc nói: “Chào ngài lãnh đạo!”
Bộ trưởng Hình tới hiện trường đã khiến Quan Thành Quân vô cùng ngạc nhiên rồi, ông không ngờ tới ngài lãnh đạo đã nghỉ hưu cũng tới. Không biết rốt cuộc bên trong là nhân vật gì, sao lại kinh động tới lãnh đạo cao nhất của mình thế này, hơn nữa lại còn là hai vị.
Ngài lãnh đạo khẽ gật đầu, Bộ trưởng Hình xua tay nói: “Tình hình bên trong sao rồi?”
“Tôi cũng mới tới, vẫn chưa kịp tìm hiểu!” Quan Thành Quân nói thực lòng, Bộ trưởng Hình gật đầu, tỏ ra hiểu ý. Họ cũng mới tới bằng lối đi được mở đường đặc biệt, hơn nữa cự ly còn gần hơn Quan Thành Quân, Quan Thành Quân có thể tới trước họ chứng tỏ cũng đã tận lực.
Quan Thành Quân không biết nguyên nhân cụ thể khiến hai vị lãnh đạo tới đây nhưng rõ ràng không hợp với lẽ thường. Vì thế Quan Thành Quân không yên tâm liền lên tiếng hỏi: “Hai vị lãnh đạo, nơi này thực sự không an toàn…”
“Có gì không an toàn chứ?” Bộ trưởng Hình ngắt lời Quan Thành Quân, chỉ vào cảnh sát trong khu chung cư nói: “Cùng là cảnh sát, họ là cảnh sát, cậu cũng vậy, hai người chúng tôi cũng vậy! Bảo vệ an ninh quốc gia, bảo vệ tài sản và tính mạng của quần chúng vốn dĩ chính là chức trách của chúng ta!”
“Nhưng…”
Quan Thành Quân vừa định nói gì thì liền bị Bộ trưởng Hình ngắt lời: “Không nhưng gì cả, không thể chỉ vì chút nguy hiểm, chúng tôi liền lùi bước. Vậy thì các cậu phải làm thế nào, họ phải làm thế nào?” Bộ trưởng Hình chỉ về phía các cách sát trong khu chung cư nói.
“Nhiệm vụ bây giờ của cậu là dùng tốc độ nhanh nhất, biện pháp an toàn nhất để xử lý vụ án, giảm tổn thất tới mức tối thiểu, chứ không phải nói nhiều với tôi ở đây!” Sắc mặt Bộ trưởng Hình đã có chút tức giận, nhìn Quan Thành Quân nói.
“Vâng!” Quan Thành Quân đứng thẳng ưỡn ngực đáp một tiếng, sau đó lại hỏi Bộ trưởng Hình và ông lão: “Hai vị lãnh đạo có chỉ thị cụ thể gì không?”
“Bây giờ cậu là người chỉ huy cấp cao nhất, cậu toàn quyền phụ trách!” Quan Thành Quân phụ trách Sở đặc nhiệm Cục 8 nhiều năm, kinh nghiệm vô cùng phong phú, bất luận là Bộ trưởng Hình hay ông lão đều biết rõ, để Quan Thành Quân toàn quyền xử lý là biện pháp tốt nhất.
Quan Thành Quân lại cúi chào, quay đầu nói với cảnh sát ở hiện trường: “Người phụ trách cao nhất của phòng cảnh sát địa phương ở hiện trường là ai?”
“Báo cáo lãnh đạo, tôi là Lưu Tuấn, trưởng đồn cảnh sát phố Long Tuyền. Xin hỏi, anh có chỉ thị gì không?” Trưởng đồn Lưu đợi ở bên cạnh liền hỏi.
“Nói rõ tình hình ở hiện trường cho tôi biết!” Quan Thành Quân nghiêm túc nói.
“Căn cứ theo tình hình người báo án lúc đầu cung cấp và thông tin điều tra hiện trường có được, phần tử phạm tội hiện đang ẩn náu trong một căn phòng dưới tầng hầm. Phần tử phạm tội có súng và có bom số lượng và uy lực không rõ. Đội trưởng đội hình sự chi cục khu Bắc và đội trọng án đang cầm cự với phần tử phạm tội, chuyên gia tháo gỡ bom mìn và chuyên gia đàm phán sẽ tới ngay…”
“Đợi lát, cậu vừa nói phần tử phạm tội ở đâu?” Ông lão trong lòng giật mình, thất thanh hỏi.
“Phần tử phạm tội ở dưới tầng hầm, hiện tại được biết là chỉ có một người!” Trưởng đồn Lưu thành thực trả lời.
“Một người, ở dưới tầng hầm?” Bộ trưởng Hình và ông lão trong lòng đều nảy sinh nghi hoặc giống nhau, hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức đều nghi ngờ tới điểm kỳ lạ trong việc này.
“Bên ngoài tầng hầm không hề phát hiện ra phần tử phạm tội nào khác?” Ông lão vẫn không từ bỏ ý định, lại hỏi một câu.
“Không có!” Trưởng đồn Lưu lắc đầu, “Đội trưởng đội hình sự tới hiện trường đầu tiên, khi họ tới, phần tử phạm tội đã ẩn náu dưới tầng hầm rồi.
Ông lão và Bộ trưởng Hình đưa mắt nhìn nhau, lập tức có dự cảm chẳng lành.
“Gọi người phụ trách của đội hình sự tới đây cho tôi!” Bộ trưởng Hình sa sầm sắc mặt, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vâng!” Trưởng đồn Lưu đáp một tiếng, mau chóng lấy bộ đàm ra gọi.
“Hai vị lãnh đạo, bây giờ chúng tôi sẽ tiếp quản hiện trường có được không?” Quan Thành Quân hỏi.
“Đợi chút!” Bộ trưởng Hình xua tay, sắc mặt vô cùng khó coi, ông lão đứng bên cạnh cũng tương tự.
Chưa tới một phút, Trương Hằng chạy từ tầng hầm ra.
Bộ trưởng Hình nhìn Trương Hằng suốt mười mấy giây, Trương Hằng cảm thấy có chút thấp thỏm bất an. Mặc dù anh ta chưa từng gặp Bộ trưởng Hình bao giờ, cũng không biết lãnh đạo này có chức vụ gì, nhưng anh ta không phải kẻ ngốc, biết rằng người đang nhìn mình chắc chắn chức vụ không thấp. Bây giờ anh ta đang ngờ vực, không biết có phải vì mình xử lý hiện trường không thỏa đáng, nên sắc mặt của vị lãnh đạo này mới khó coi vậy không.
“Phần tử phạm tội có mấy người?” Bộ trưởng Hình lạnh lùng nói.
“Một người!” Trương Hằng trả lời có chút bất an.
“Ở vị trí nào?” Bộ trưởng Hình lại hỏi.
“Trong một phòng dưới tầng hầm!” Trương Hằng đáp.
“Dẫn chúng tôi đi.” Bộ trưởng Hình nói tiếp.
Bây giờ chỉ có ông và ông lão biết, hôm nay có thể đã xảy ra một vụ hiểu lầm cực lớn. Người bị cảnh sát chặn dưới tầng hầm là Tư Hình, cảnh sát tưởng Tư Hình là tội phạm giết người, lại còn mang theo súng và bom. Tư Hình lại tưởng rằng những kẻ bao vây bên ngoài tầng hầm là gián điệp và đặc công của nước ngoài. Còn hiểu nhầm trong vụ việc này tại sao lại xảy ra, chỉ gặp được Tư Hình rồi mới biết được. Vì thế việc cần làm lúc này là xác định xem người bị chặn bên dưới tầng hầm có phải Tư Hình hay không.
“Không được!” Quan Thành Quân đứng bên cạnh quả quyết nói. Mặc dù Quan Thành Quân không biết tại sao hai vị lãnh đạo này phải gặp phần tử phạm tội, nhưng bất luận là chức trách hay là quy định, ông tuyệt đối không cho phép Bộ trưởng Hình và ông lão tiếp cận phần tử phạm tội có mang theo bom này. Nếu như hai người họ xảy ra bất trắc ở đây, không chỉ là vấn đề ông có trách nhiệm hay không, mà còn dẫn tới các vấn đề chính trị nghiêm trọng. Thử nghĩ mà xem, nếu như lãnh đạo cấp cao nhất phụ trách an ninh bị gián điệp và đặc công nước ngoài sát hại giữa muôn trùng vòng bảo vệ của cơ quan an ninh, giữa Kinh Thành được đề phòng nghiêm ngặt nhất, đây sẽ là một câu chuyện hết sức nực cười, tuyệt đối không được phép xảy ra trong bất cứ tình huống nào.
“Được rồi, để Triệu Khắc Hùng đi!” Ông lão nói với Bộ trưởng Hình. Ông lão và Bộ trưởng Hình tới hiện trường trong trường hợp này đã vi phạm quy định của ban ngành an ninh. Nếu như mình là Quan Thành Quân, tuyệt đối cũng sẽ không phục tùng mệnh lệnh này.
Bộ trưởng Hình tuy rất phẫn nộ nhưng vẫn giữ được một chút lý trí, biết rằng cách ông lão nói đã là biện pháp tốt nhất. Ông liền xua tay, trợ lý Triệu Khắc Hùng đứng cách đó không xa liền bước tới.
Ông lão thì thầm một câu bên tai Triệu Khắc Hùng, Triệu Khắc Hùng gật đầu, sau đó đi theo Trương Hằng xuống tầng hầm.
Quan Thành Quân trong lòng rất thắc mắc, nhưng ông không ngốc tới mức đi hỏi nguyên nhân hai vị lãnh đạo, nếu như lãnh đạo muốn để ông biết, chắc chắn sẽ nói cho ông nghe.
Danh sách chương