Hình Chí Đông!
Quan Thành Quân trở về phòng giám sát ở toà nhà tài chính, trong đầu thầm lẩm bẩm một tiếng.
Điều khiến ông ta cảm thấy kinh ngạc đó là Bộ trưởng Hình lại công bố thông tin của Tư Hình ra.
Mất công toi nguyên cả đêm! Quan Thành Quân lại tiếp tục lẩm bẩm. Ông ta dùng nguyên một đêm để xem lại đoạn ghi hình giám sát ít nhất ba lần mới phán đoán ra được người đàn ông lôi thôi cải trang thành chủ nợ đến đòi tiền ấy chính là Hình Chí Đông. Tất nhiên là căn cứ suy luận vẫn là vì biểu hiện tại hiện trường của Bộ trưởng Hình và Bộ trưởng Lý.
Nhưng cái mà Quan Thành Quân không ngờ tới, đó là chỉ mới qua nửa ngày mà tin tức này đã được truyền ra ngoài từ phía lãnh đạo.
Ít nhất thì không ai biết rằng Tư Hình dường như cùng lúc vào toà nhà tài chính với mình! Quan Thành Quân lại nghĩ.
Thôi bỏ đi, cứ đau đáu mãi những cái này thì có thể làm được gì cơ chứ? Dù sao thì cũng không nằm trong phạm vi chức trách của mình! Quan Thành Quân thầm thở phào.
Tuy đã trịnh trọng cử hành một hội nghị mở rộng, nhưng bất kể là lãnh đạo nào cũng đều không có chỉ lệnh chi tiết gì về vụ án ở toà nhà tài chính. Theo mệnh lệnh nhận được từ Dương Lợi Quốc – Cục trưởng Cục 8 thì Quan Thành Quân vẫn phải ngồi canh ở toà nhà tài chính.
Chỉ duy nhất một mệnh lệnh vô cùng mơ hồ: Chú ý quan sát nhân vật khả nghi, truy xét điều tra thân phận hai bên trong giao dịch tình báo.
Nếu như cơ quan tình báo đã nhận được thông tin là gần đây sẽ có kẻ giao dịch tình báo cơ mật tại ngân hàng, và vụ khu Văn Hoa Uyển từ một phương diện khác cũng đã chứng thực khả năng này, thì phải cho tài liệu tình báo chi tiết hơn mới đúng. Nhưng cho tới giờ phút này thì bất kể ban ngành có liên quan nào trong bộ cũng không cung cấp thông tin gì cho ông ta.
Thêm vào đó là sự xuất hiện của Tư Hình lại càng khiến cho Quan Thành Quân có một suy nghĩ tồi tệ trong đầu.
Tại sao cùng lúc phái ông làm nhiệm vụ lại còn có thêm cả đường dây ngầm Tư Hình nữa? Lẽ nào có lãnh đạo nào đó không tin tưởng ông sao? Thậm chí Quan Thành Quân còn nghi ngờ rằng Tư Hình cố ý tránh né ông. Nếu không thì tại sao khi phát hiện ra nhân vật khả nghi, Tư Hình lại không thông báo cho ông chứ, đã thế lại còn tiến hành theo dõi một mình?
Ông ta vô cùng chắc chắn rằng Tư Hình khi đó biết rõ ông cũng ở toà nhà tài chính, dẫu rằng hai người họ không hề chạm mặt. Chỉ dựa vào thái độ của hai vị Bộ trưởng tiền nhiệm và đương nhiệm, cũng đủ thấy rằng cấp bậc của Tư Hình trong vụ án này cao hơn hẳn ông ta.
Nhưng ông ta nào biết rằng những cái mà Tư Hình biết được còn không nhiều bằng mình.
“Cốc cốc cốc…” Ngoài cửa vọng vào tiếng gõ cửa. Quan Thành Quân hô lên một tiếng, cánh cửa được đẩy vào, người bước vào là Doãn Hồng Yến.
“Có tin tức gì không?” Quan Thành Quân chỉ hơi liếc mắt qua rồi lại di chuyển tầm mắt vào màn hình camera.
Doãn Hồng Yến vô thức giật giật khoé miệng, cô không biết phải nói gì, chỉ đưa một cặp văn kiện tới trước mặt Quan Thành Quân.
Quan Thành mở cặp văn kiện ra, bên trong đó là một bản ghi chép lời khai và vài bức ảnh, ngoài ra còn có một tấm vẽ chân dung.
Ảnh được chụp vô cùng rõ nét nhưng tất cả chỗ hình này đều chỉ thấy tấm lưng của một người.
Quan Thành Quân đặt các bức ảnh sang một bên rồi cầm bản ghi chép lên xem.
Nội dung ghi chép rất nhiều và cũng vô cùng tường tận. Quan Thành Quân đọc lướt qua một lượt rồi chầm chậm chau mày lại.
“Chẳng có giá trị gì cả!” Quan Thành Quân đặt cặp tài liệu xuống rồi thở dài nói.
“Đối thủ rất xảo quyệt!” Doãn Hồng Yến chầm chậm cúi đầu rồi khẽ nói.
Vào lúc sáng sớm, cũng chính là khoảng thời gian mà Quan Thành Quân và Doãn Hồng Yến ở phòng trinh sát kỹ thuật Cục 8 xem đoạn video giám sát thì kỹ sư Tăng bị Mèo Rừng đánh thuốc mê mới tỉnh mộng. Sau khi tỉnh lại thì dĩ nhiên là anh ta chạy tới cơ quan công an báo cảnh sát rồi.
Đáng tiếc là Mèo Rừng đã sắp xếp ổn thoả, mọi cái đã bị cuốn trôi sạch sành sanh. Cái chính là anh ta còn nghĩ lá gan của kỹ sư Tăng quá lớn.
Một tiếng duy nhất có thể tỉnh táo trong ngày thì kỹ sư Tăng ngoài việc ăn cơm ra còn bị Mèo Rừng tẩy não. Tất nhiên là anh ta còn có cách thức bảo đảm khác – Mèo Rừng cho kỹ sư Tăng một khoản tiền, chỗ đó ít nhất cũng nhiều hơn tiền lương ba năm của kỹ sư Tăng.
Tiếc là Mèo Rừng đã đánh giá quá thấp năng lực chịu đựng tâm lý của kỹ sư Tăng.
Bị môt người lạ không quen biết bắt trói, mỗi ngày chỉ có thể tỉnh táo duy nhất một tiếng lại chỉ được ăn có một bữa cơm. Thời gian còn lại căn bản là không biết đối phương làm gì mình, kỹ sư Tăng sợ chết khiếp, anh ta còn tưởng là bị người ta lấy nội tạng chỗ nào rồi. Tiền lương của ba năm sao có thể so sánh được với cái mạng này cơ chứ.
Vậy nên sau khi tỉnh dậy, kỹ sư Tăng không thấy Mèo Rừng đâu liền báo cảnh sát mà không chút do dự.
Không hiểu có phải là do kỹ sư Tăng nhấn mạnh nhiều lần quá hay do nhân tố nào khác mà anh ta lại bị đưa đến bệnh viện chứ không phải thẳng đến cục cảnh sát. Bản ghi chép lời khai cũng là được thực hiện trong phòng bệnh đặc biệt tại bệnh viện.
Tất nhiên Quan Thành Quân cũng là người nắm được thông tin đầu tiên nên đã phái Doãn Hồng Yến tới bệnh viện để tìm hiểu.
Tuy đã sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng nhìn những cái mà Doãn Hồng Yến đem về, Quan Thành Quân vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng.
Cái nhà nghỉ ấy tuy có camera, nhưng khi Mèo Rừng đi khỏi, không hiểu hắn đã dùng cách gì mà tất cả camera trong khoảng thời gian Mèo Rừng và kỹ sư Tăng xuất hiện ở đó đều đã bị tiêu huỷ sạch, hơn nữa còn không cách nào khôi phục lại được. Nhân viên công tác ở các ban ngành có liên quan cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành chọn cách khác. Họ lấy tất cả camera giám sát xung quanh nhà nghỉ mới tìm được vài cảnh nghi ngờ là lưng của Mèo Rừng, đến ngay cả khuôn mặt chính diện sau khi hoá trang cũng chẳng chụp được.
Bức vẽ chân dung theo lời kể của bà chủ nhà nghỉ và kỹ sư Tăng thì Quan Thành Quân còn chẳng thèm xem. Gián điệp đặc công chuyên nghiệp muốn lừa người bình thường bằng cách hoá trang thì quả thực còn dễ hơn cả hít thở. Bức vẽ chân dung này còn chẳng so được với tác dụng của những bức ảnh chụp lưng Mèo Rừng.
Tổng hợp lại các đoạn băng ghi hình trong toà nhà tài chính thì chỉ xác định được một điểm duy nhất, chính là nhân vật khả nghi trong bức ảnh có chiều cao khoảng 1 mét 8. Đến thể hình và cân nặng cũng chẳng cách nào phán đoán nổi.
Quan Thành Quân trầm ngâm một hồi rồi lại cầm bản ghi chép lời khai lên xem.
Dựa theo trí nhớ của kỹ sư Tăng thì anh ta bị Mèo Rừng bắt trói cách đây một tuần. Thời gian mà Mèo Rừng hành án có lẽ là vào buổi tối, bởi tối hôm trước kỹ sư Tăng vẫn lên giường đi ngủ như bình thường, lúc tỉnh lại thì đã ở trong nhà nghỉ rồi. Anh ta bị hôn mê thế nào? Bị bắt trói thế nào? Rồi lại đến nhà nghỉ thế nào? Anh ta hoàn toàn không hề có chút ý thức gì cả.
Tên gián điệp này có chút khác biệt! Quan Thành Quân thầm nghĩ trong lòng.
Quan Thành Quân đã từng tiếp xúc với đủ loại gián điệp đặc công. Dựa theo suy luận của ông ta thì loại hình gián điệp như Mèo Rừng cấp bậc tương đối cao, sức phá hoại cũng rất lớn, là kẻ vô cùng nguy hiểm. Mà loại đặc công hoặc gián điệp này đều có chung một đặc tính đó là: tính chuyên nghiệp cao, kinh nghiệm phong phú, năng lực tổng hợp mạnh, bởi nhiệm vụ hắn làm thuộc dạng cao cấp, mức độ nguy hiểm cũng lớn, nên vô cùng coi trọng sự an nguy của bản thân. Trong nhận thức của Quan Thành Quân thì loại gián điệp này là khó nhằn nhất và cũng là loại thâm độc nhất. Trong tự điển của bọn chúng không bao giờ xuất hiện hai chữ nhân từ.
Bình tĩnh, lạnh lùng, máu lạnh là đặc điểm rõ rệt nhất của chúng. Nếu cần thiết, chúng có thể hy sinh bản thân bất cứ lúc nào, tại bất cứ đâu, huống hồ là tính mạng của người khác. Trong cuộc đời sự nghiệp của Quan Thành Quân, khi phải truy bắt nhân vật như vậy, tỷ lệ có được một xác chết còn cao hơn là tỷ lệ tóm được một người sống.
Quan Thành Quân chuyển hướng suy nghĩ, nếu bản thân ông là gián điệp bắt trói kỹ sư Tăng thì phương án cuối cùng mà ông làm với kỹ sư Tăng không gì hơn là giết người diệt khẩu. Đây cũng là cách thức mà có đến 99% đặc công hay gián điệp sẽ lựa chọn. Bởi bất kể anh có nguỵ trang khéo léo thế nào cũng sẽ có khả năng lộ ra sơ hở, từ đó sẽ bị ban ngành có liên quan tóm cổ. Cái từ “nhỡ đâu” có thể bị người thường bỏ qua, nhưng đối với loại người hành tẩu trong vùng màu xám thì đó rất có khả năng chính là viên đạn chí mạng.
Không những không giết người diệt khẩu mà lại còn để lại một khoản tiền. Quan Thành Quân thật sự không hiểu, tên gián điệp này có ý gì? Lẽ nào hắn muốn bồi thường cho kỹ sư Tăng sao?
Quan Thành Quân trở về phòng giám sát ở toà nhà tài chính, trong đầu thầm lẩm bẩm một tiếng.
Điều khiến ông ta cảm thấy kinh ngạc đó là Bộ trưởng Hình lại công bố thông tin của Tư Hình ra.
Mất công toi nguyên cả đêm! Quan Thành Quân lại tiếp tục lẩm bẩm. Ông ta dùng nguyên một đêm để xem lại đoạn ghi hình giám sát ít nhất ba lần mới phán đoán ra được người đàn ông lôi thôi cải trang thành chủ nợ đến đòi tiền ấy chính là Hình Chí Đông. Tất nhiên là căn cứ suy luận vẫn là vì biểu hiện tại hiện trường của Bộ trưởng Hình và Bộ trưởng Lý.
Nhưng cái mà Quan Thành Quân không ngờ tới, đó là chỉ mới qua nửa ngày mà tin tức này đã được truyền ra ngoài từ phía lãnh đạo.
Ít nhất thì không ai biết rằng Tư Hình dường như cùng lúc vào toà nhà tài chính với mình! Quan Thành Quân lại nghĩ.
Thôi bỏ đi, cứ đau đáu mãi những cái này thì có thể làm được gì cơ chứ? Dù sao thì cũng không nằm trong phạm vi chức trách của mình! Quan Thành Quân thầm thở phào.
Tuy đã trịnh trọng cử hành một hội nghị mở rộng, nhưng bất kể là lãnh đạo nào cũng đều không có chỉ lệnh chi tiết gì về vụ án ở toà nhà tài chính. Theo mệnh lệnh nhận được từ Dương Lợi Quốc – Cục trưởng Cục 8 thì Quan Thành Quân vẫn phải ngồi canh ở toà nhà tài chính.
Chỉ duy nhất một mệnh lệnh vô cùng mơ hồ: Chú ý quan sát nhân vật khả nghi, truy xét điều tra thân phận hai bên trong giao dịch tình báo.
Nếu như cơ quan tình báo đã nhận được thông tin là gần đây sẽ có kẻ giao dịch tình báo cơ mật tại ngân hàng, và vụ khu Văn Hoa Uyển từ một phương diện khác cũng đã chứng thực khả năng này, thì phải cho tài liệu tình báo chi tiết hơn mới đúng. Nhưng cho tới giờ phút này thì bất kể ban ngành có liên quan nào trong bộ cũng không cung cấp thông tin gì cho ông ta.
Thêm vào đó là sự xuất hiện của Tư Hình lại càng khiến cho Quan Thành Quân có một suy nghĩ tồi tệ trong đầu.
Tại sao cùng lúc phái ông làm nhiệm vụ lại còn có thêm cả đường dây ngầm Tư Hình nữa? Lẽ nào có lãnh đạo nào đó không tin tưởng ông sao? Thậm chí Quan Thành Quân còn nghi ngờ rằng Tư Hình cố ý tránh né ông. Nếu không thì tại sao khi phát hiện ra nhân vật khả nghi, Tư Hình lại không thông báo cho ông chứ, đã thế lại còn tiến hành theo dõi một mình?
Ông ta vô cùng chắc chắn rằng Tư Hình khi đó biết rõ ông cũng ở toà nhà tài chính, dẫu rằng hai người họ không hề chạm mặt. Chỉ dựa vào thái độ của hai vị Bộ trưởng tiền nhiệm và đương nhiệm, cũng đủ thấy rằng cấp bậc của Tư Hình trong vụ án này cao hơn hẳn ông ta.
Nhưng ông ta nào biết rằng những cái mà Tư Hình biết được còn không nhiều bằng mình.
“Cốc cốc cốc…” Ngoài cửa vọng vào tiếng gõ cửa. Quan Thành Quân hô lên một tiếng, cánh cửa được đẩy vào, người bước vào là Doãn Hồng Yến.
“Có tin tức gì không?” Quan Thành Quân chỉ hơi liếc mắt qua rồi lại di chuyển tầm mắt vào màn hình camera.
Doãn Hồng Yến vô thức giật giật khoé miệng, cô không biết phải nói gì, chỉ đưa một cặp văn kiện tới trước mặt Quan Thành Quân.
Quan Thành mở cặp văn kiện ra, bên trong đó là một bản ghi chép lời khai và vài bức ảnh, ngoài ra còn có một tấm vẽ chân dung.
Ảnh được chụp vô cùng rõ nét nhưng tất cả chỗ hình này đều chỉ thấy tấm lưng của một người.
Quan Thành Quân đặt các bức ảnh sang một bên rồi cầm bản ghi chép lên xem.
Nội dung ghi chép rất nhiều và cũng vô cùng tường tận. Quan Thành Quân đọc lướt qua một lượt rồi chầm chậm chau mày lại.
“Chẳng có giá trị gì cả!” Quan Thành Quân đặt cặp tài liệu xuống rồi thở dài nói.
“Đối thủ rất xảo quyệt!” Doãn Hồng Yến chầm chậm cúi đầu rồi khẽ nói.
Vào lúc sáng sớm, cũng chính là khoảng thời gian mà Quan Thành Quân và Doãn Hồng Yến ở phòng trinh sát kỹ thuật Cục 8 xem đoạn video giám sát thì kỹ sư Tăng bị Mèo Rừng đánh thuốc mê mới tỉnh mộng. Sau khi tỉnh lại thì dĩ nhiên là anh ta chạy tới cơ quan công an báo cảnh sát rồi.
Đáng tiếc là Mèo Rừng đã sắp xếp ổn thoả, mọi cái đã bị cuốn trôi sạch sành sanh. Cái chính là anh ta còn nghĩ lá gan của kỹ sư Tăng quá lớn.
Một tiếng duy nhất có thể tỉnh táo trong ngày thì kỹ sư Tăng ngoài việc ăn cơm ra còn bị Mèo Rừng tẩy não. Tất nhiên là anh ta còn có cách thức bảo đảm khác – Mèo Rừng cho kỹ sư Tăng một khoản tiền, chỗ đó ít nhất cũng nhiều hơn tiền lương ba năm của kỹ sư Tăng.
Tiếc là Mèo Rừng đã đánh giá quá thấp năng lực chịu đựng tâm lý của kỹ sư Tăng.
Bị môt người lạ không quen biết bắt trói, mỗi ngày chỉ có thể tỉnh táo duy nhất một tiếng lại chỉ được ăn có một bữa cơm. Thời gian còn lại căn bản là không biết đối phương làm gì mình, kỹ sư Tăng sợ chết khiếp, anh ta còn tưởng là bị người ta lấy nội tạng chỗ nào rồi. Tiền lương của ba năm sao có thể so sánh được với cái mạng này cơ chứ.
Vậy nên sau khi tỉnh dậy, kỹ sư Tăng không thấy Mèo Rừng đâu liền báo cảnh sát mà không chút do dự.
Không hiểu có phải là do kỹ sư Tăng nhấn mạnh nhiều lần quá hay do nhân tố nào khác mà anh ta lại bị đưa đến bệnh viện chứ không phải thẳng đến cục cảnh sát. Bản ghi chép lời khai cũng là được thực hiện trong phòng bệnh đặc biệt tại bệnh viện.
Tất nhiên Quan Thành Quân cũng là người nắm được thông tin đầu tiên nên đã phái Doãn Hồng Yến tới bệnh viện để tìm hiểu.
Tuy đã sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng nhìn những cái mà Doãn Hồng Yến đem về, Quan Thành Quân vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng.
Cái nhà nghỉ ấy tuy có camera, nhưng khi Mèo Rừng đi khỏi, không hiểu hắn đã dùng cách gì mà tất cả camera trong khoảng thời gian Mèo Rừng và kỹ sư Tăng xuất hiện ở đó đều đã bị tiêu huỷ sạch, hơn nữa còn không cách nào khôi phục lại được. Nhân viên công tác ở các ban ngành có liên quan cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành chọn cách khác. Họ lấy tất cả camera giám sát xung quanh nhà nghỉ mới tìm được vài cảnh nghi ngờ là lưng của Mèo Rừng, đến ngay cả khuôn mặt chính diện sau khi hoá trang cũng chẳng chụp được.
Bức vẽ chân dung theo lời kể của bà chủ nhà nghỉ và kỹ sư Tăng thì Quan Thành Quân còn chẳng thèm xem. Gián điệp đặc công chuyên nghiệp muốn lừa người bình thường bằng cách hoá trang thì quả thực còn dễ hơn cả hít thở. Bức vẽ chân dung này còn chẳng so được với tác dụng của những bức ảnh chụp lưng Mèo Rừng.
Tổng hợp lại các đoạn băng ghi hình trong toà nhà tài chính thì chỉ xác định được một điểm duy nhất, chính là nhân vật khả nghi trong bức ảnh có chiều cao khoảng 1 mét 8. Đến thể hình và cân nặng cũng chẳng cách nào phán đoán nổi.
Quan Thành Quân trầm ngâm một hồi rồi lại cầm bản ghi chép lời khai lên xem.
Dựa theo trí nhớ của kỹ sư Tăng thì anh ta bị Mèo Rừng bắt trói cách đây một tuần. Thời gian mà Mèo Rừng hành án có lẽ là vào buổi tối, bởi tối hôm trước kỹ sư Tăng vẫn lên giường đi ngủ như bình thường, lúc tỉnh lại thì đã ở trong nhà nghỉ rồi. Anh ta bị hôn mê thế nào? Bị bắt trói thế nào? Rồi lại đến nhà nghỉ thế nào? Anh ta hoàn toàn không hề có chút ý thức gì cả.
Tên gián điệp này có chút khác biệt! Quan Thành Quân thầm nghĩ trong lòng.
Quan Thành Quân đã từng tiếp xúc với đủ loại gián điệp đặc công. Dựa theo suy luận của ông ta thì loại hình gián điệp như Mèo Rừng cấp bậc tương đối cao, sức phá hoại cũng rất lớn, là kẻ vô cùng nguy hiểm. Mà loại đặc công hoặc gián điệp này đều có chung một đặc tính đó là: tính chuyên nghiệp cao, kinh nghiệm phong phú, năng lực tổng hợp mạnh, bởi nhiệm vụ hắn làm thuộc dạng cao cấp, mức độ nguy hiểm cũng lớn, nên vô cùng coi trọng sự an nguy của bản thân. Trong nhận thức của Quan Thành Quân thì loại gián điệp này là khó nhằn nhất và cũng là loại thâm độc nhất. Trong tự điển của bọn chúng không bao giờ xuất hiện hai chữ nhân từ.
Bình tĩnh, lạnh lùng, máu lạnh là đặc điểm rõ rệt nhất của chúng. Nếu cần thiết, chúng có thể hy sinh bản thân bất cứ lúc nào, tại bất cứ đâu, huống hồ là tính mạng của người khác. Trong cuộc đời sự nghiệp của Quan Thành Quân, khi phải truy bắt nhân vật như vậy, tỷ lệ có được một xác chết còn cao hơn là tỷ lệ tóm được một người sống.
Quan Thành Quân chuyển hướng suy nghĩ, nếu bản thân ông là gián điệp bắt trói kỹ sư Tăng thì phương án cuối cùng mà ông làm với kỹ sư Tăng không gì hơn là giết người diệt khẩu. Đây cũng là cách thức mà có đến 99% đặc công hay gián điệp sẽ lựa chọn. Bởi bất kể anh có nguỵ trang khéo léo thế nào cũng sẽ có khả năng lộ ra sơ hở, từ đó sẽ bị ban ngành có liên quan tóm cổ. Cái từ “nhỡ đâu” có thể bị người thường bỏ qua, nhưng đối với loại người hành tẩu trong vùng màu xám thì đó rất có khả năng chính là viên đạn chí mạng.
Không những không giết người diệt khẩu mà lại còn để lại một khoản tiền. Quan Thành Quân thật sự không hiểu, tên gián điệp này có ý gì? Lẽ nào hắn muốn bồi thường cho kỹ sư Tăng sao?
Danh sách chương