Lý Tứ Hải không chớp mắt, ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông mặc áo khoác tựa như muốn nhìn ra cái gì đó vậy. Tuy người đàn ông mặc áo khoác ấy kinh hãi tột độ nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn vô cùng lãnh đạm, tựa như cái tên mà anh ta nghe được chẳng chút gì liên quan tới mình. Đáng tiếc là khi anh ta bỗng nhiên nghe thấy ba chữ Lâm Ngữ Đường thì đồng tử đột nhiên co lại. Cái chi tiết nhỏ nhặt tưởng như không thể phát giác ra này vẫn không thể thoát khỏi con mắt sắc bén như chim ưng của Lý Tứ Hải.
“Lâm Ngữ Đường là ai?” Người đàn ông mặc áo khoác dường như vô thức hỏi lại. Bình thường nhìn vào thì thấy anh ta hỏi câu này chẳng có gì là lạ, đây là một phản ứng thông thường của một người bình thường.
“Cậu năm!” Lý Tứ Hải lại nói một câu nhẹ bẫng.
Trong lòng người đàn ông mặc áo khoác tựa như gặp phải ma vậy, vô số những suy nghĩ cuộn trào dâng lên trong đầu anh ta. Cái chính là thực sự anh ta không hiểu được tại sao Bộ trưởng Lý Tứ Hải ngồi ở trước mặt mình đây lại biết Lâm Ngữ Đường, và lại còn biết Lâm Ngữ Đường xếp hàng thứ năm? Người đàn ông mặc áo khoác nhìn Lý Tứ Hải, anh ta chớp chớp mắt, miệng há há ra như định nói gì đó nhưng chẳng thốt nên lời. Anh ta tựa như là muốn nói mà lại thôi, lại tựa như muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, biểu cảm của anh ta lúc này trông vô cùng khó xử.
Kỳ thực đây là lần đầu tiên người đàn ông mặc áo khoác không kịp phản ứng lại. Khi anh ta nghe thấy Lý Tứ Hải nói ra hai chữ cậu năm thì đầu óc anh ta đã trở nên trống rỗng tựa như một cái máy tính bỗng nhiên tắt nguồn vậy, không còn bất kỳ phản ứng nào nữa. Bộ dạng kinh hãi tột độ lúc này của anh ta hoàn toàn không phải vì anh ta không có sự khôn ngoan, trái lại, bình thường bất kể gặp biến cố lớn đến mấy thì anh ta cũng chưa từng biến đổi sắc mặt, vẫn luôn giữ vững phong độ vững chãi như núi Thái Sơn.
Nguyên nhân khiến anh ta cảm thấy kinh hãi tới mức có biểu hiện khác hẳn ngày thường thực chất là bởi dường như Lý Tứ Hải đã công phá tới điểm sâu nhất được che giấu trong tim anh ta, cũng chính là bí mật được khoá kín trong lòng, mặc dù đây chỉ là một phần rất nhỏ trong đó.
Lý Tứ Hải vẫn cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo khoác mà vẫn không có được đáp án mà ông muốn có. Bởi người đàn ông mặc áo khoác hoàn toàn không lộ ra bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt. Bộ dạng anh ta lúc này rất giống với người nghe thấy một bí mật mà mình không hiểu rõ. Lý Tứ Hải không có thuật đọc suy nghĩ, tất nhiên ông không thể hiểu được nỗi khiếp đảm trong tim người đàn ông mặc áo khoác này lớn tới mức nào.
“Hắn là gián điệp dưới trướng của Kim Bằng sao?” Trầm mặc vài phút, người đàn ông mặc áo khoác dường như không chịu nổi sự yên tĩnh đến lạ thường lúc này ở trong hầm, anh liền mở miệng hỏi.
Tuy cái này vẫn không phải là cái mà anh ta có quyền hạn được biết, nhưng ở trong tình cảnh này anh ta thực sự không biết mình nên nói gì nữa. Lồng ngực anh dường như đang ẩn chứa một cơn bão tố, nếu cứ tiếp tục như vậy thì người đàn ông mặc áo khoác sợ mình sẽ lộ ra sơ hở.
Nếu từ một phương diện khác mà nói thì người đàn ông mặc áo khoác hỏi như vậy chẳng có gì là lạ. Dù gì thì cũng là Bộ trưởng Lý Tứ Hải thông qua cách thức ngầm đích thân mời anh ta tới đây, hơn nữa thì câu đầu tiên khi gặp mặt lại còn có liên quan tới Kim Bằng. Điều này cho thấy rằng mục đích cuối cùng mà Bộ trưởng Lý Tứ Hải gọi anh ta tới đây thực chất vẫn có liên quan tới Kim Bằng. Kể cả anh ta có hỏi một vài câu có liên quan tới Kim Bằng thì cũng chẳng được coi là vượt quá giới hạn.
“Cậu không quen cậu ta sao?” Lý Tứ Hải hỏi một câu bâng quơ.
“Sao cơ?” Người đàn ông mặc áo khoác lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, vô thức hỏi lại.
“Sao tôi có thể quen được cái người tên là Lâm Ngữ Đường này cơ chứ?” Người đàn ông mặc áo khoác hỏi lại một câu dường như là cảm thấy rất khó hiểu.
“Không quen cũng chẳng sao!” Lý Tứ Hải nói nhẹ bẫng. “Người này là một trong những tin tình báo mà hiện nay chúng ta nắm được, là nhân vật duy nhất có quan hệ thân thiết với Kim Bằng!”
“Vậy thân phận của người đó là…” Người đàn ông mặc áo khoác vô thức hỏi.
“Vẫn chưa rõ.” Lý Tứ Hải bình tĩnh nói: “Nói đúng hơn là vẫn chưa điều tra ra được!”
“Vậy ý của ngài là?” Người đàn ông mặc áo khoác lại hỏi.
“Trong cả cái nội bộ cơ quan an ninh này chỉ có cậu là người duy nhất từng tiếp xúc với tổ chức của Kim Bằng. Vậy nên tôi mới muốn cậu tới đây để xác nhận xem đã từng gặp người này hay chưa?” Lý Tứ Hải nói. Sau đó ông ta lại nhấc điện thoại vệ tinh của mình lên, mở ra một đoạn clip rồi đưa cho anh ta.
“Thực ra ngài cũng biết đấy, tôi chưa hề gặp chính con người Kim Bằng, tôi chỉ từng liên hệ vài lần với thủ hạ của ông ta mà thôi. Nếu trong clip không có người này thì có lẽ là tôi cũng không giúp được gì.” Khi nhận lấy điện thoại vệ tinh, người đàn ông nói với Lý Tứ Hải.
“Không sao, cậu cứ xem clip trước đi. Nếu không có liên quan gì tới người mà cậu tiếp xúc thì cậu có thể dùng kiến thức chuyên môn của mình phán đoán xem liệu có thể tìm ra đặc điểm của kẻ trong clip hay không.”
Người đàn ông mặc áo khoác gật đầu rồi cầm điện thoại vệ tinh lên xem.
Clip trong điện thoại có hai đoạn. Một đoạn là cảnh tượng tại khu văn phòng trên phố ở thị trấn Bạch Tháp khu ngoại ô, Mèo Rừng mặc áo khoác bước vào trong văn phòng rồi lại đi khỏi đó sau vài phút.
Đoạn clip còn lại là ở ngân hàng trên tầng 12 của toà nhà tài chính, Mèo Rừng cải trang thành kỹ sư Tăng, đeo một túi đồ nghề xuất hiện trong camera.
Hai đoạn clip này không dài, tổng cộp cũng chỉ khoảng mười phút. Nhưng người đàn ông mặc áo khoác xem đi xem lại ít nhất tới ba lần. Sau khi xem xong, anh ta dựa nửa người vào ghế sô pha, nhắm mắt lại tựa như đang nhớ lại chuyện gì đó.
“Có lẽ là cùng một người!” Khoảng năm sáu phút sau, người đàn ông mặc áo khoác mở mắt ra, anh ta ngồi thẳng dậy nói với Lý Tứ Hải.
“Cậu nói xem nào!” Lý Tứ Hải vô cùng hứng thú hỏi.
“Tuy tướng mạo không giống nhau, chiều cao và thể hình cũng có sự khác biệt, và cả tư thế đi lại với hành vi động tác thường nhật cũng khác, nhưng có thể nhìn ra một số điểm chung từ một số chi tiết nhỏ.” Người đàn ông mặc áo khoác làm thao tác trên clip khiến cho màn hình chia thành hai rồi điều chỉnh đồng bộ lại.
“Ngài hãy chú ý quan sát động tác của cả hai người trong clip!” Người đàn ông mặc áo khoác chỉ vào màn hình của điện thoại vệ tinh rồi bắt đầu tua chậm ống kính nói: “Đây là phạm vi quay của camera giám sát khi cả người hắn lọt vào trong, hai người đàn ông này đều có một động tác nghiêng mặt trong camera. Tựa như hắn ta nhìn thấy bên cạnh có vật gì đó thu hút sự chú ý của mình vậy, động tác rất tự nhiên.”
“Điều này tránh khỏi việc bị camera quay được chính diện!” Lý Tứ Hải có chút khẳng định nói.
“Đúng vậy!” Người đàn ông mặc áo khoác gật gật đầu: “Đây cũng là điểm duy nhất có thể liên hệ giữa hai đoạn clip, nhưng tôi có thể khẳng định rằng hai người này chính là một.”
“Tại sao?” Bộ trưởng Lý Tứ Hải hỏi.
“Bởi vì quá chuyên nghiệp!” Người đàn ông mặc áo khoác nói: “Chính bởi quá chuyên nghiệp nên động tác của hắn ta giống như dùng thước kẻ đo ni vậy, không thiếu phân nào. Nó giống như là khi tên sát thủ lợi hại nhất trong tiểu thuyết kiếm hiệp giết người luôn chỉ cần một phát chí mạng nhưng lần nào khoảng cách của vết thương cũng gần như không chút xê dịch!”
“Vậy mục đích thực sự của hắn ta là gì?” Lý Tứ Hải lại hỏi: “Rất rõ ràng, kỹ thuật cải trang của kẻ này rất cao, từ clip thì căn bản là không nhìn ra được khuôn mặt thật sự của hắn. Thậm chí ngay cả việc hắn có cải trang hay không cũng không nhìn ra được.”
“Thực ra hắn vẫn sợ bị người khác bóc trần!” Người đàn ông giải thích: “Camera rõ nét có thể soi đến tận lỗ chân lông trên mặt người ta. Tất nhiên là loại camera này chỉ có ở trong một vài lĩnh vực chuyên nghiệp bởi điều kiện ứng dụng của nó vô cùng hà khắc, môi trường chỉ hơi kém một chút thôi là không nhìn được nữa rồi chứ đừng nói là trong hoàn cảnh bình thường.”
“Lâm Ngữ Đường là ai?” Người đàn ông mặc áo khoác dường như vô thức hỏi lại. Bình thường nhìn vào thì thấy anh ta hỏi câu này chẳng có gì là lạ, đây là một phản ứng thông thường của một người bình thường.
“Cậu năm!” Lý Tứ Hải lại nói một câu nhẹ bẫng.
Trong lòng người đàn ông mặc áo khoác tựa như gặp phải ma vậy, vô số những suy nghĩ cuộn trào dâng lên trong đầu anh ta. Cái chính là thực sự anh ta không hiểu được tại sao Bộ trưởng Lý Tứ Hải ngồi ở trước mặt mình đây lại biết Lâm Ngữ Đường, và lại còn biết Lâm Ngữ Đường xếp hàng thứ năm? Người đàn ông mặc áo khoác nhìn Lý Tứ Hải, anh ta chớp chớp mắt, miệng há há ra như định nói gì đó nhưng chẳng thốt nên lời. Anh ta tựa như là muốn nói mà lại thôi, lại tựa như muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, biểu cảm của anh ta lúc này trông vô cùng khó xử.
Kỳ thực đây là lần đầu tiên người đàn ông mặc áo khoác không kịp phản ứng lại. Khi anh ta nghe thấy Lý Tứ Hải nói ra hai chữ cậu năm thì đầu óc anh ta đã trở nên trống rỗng tựa như một cái máy tính bỗng nhiên tắt nguồn vậy, không còn bất kỳ phản ứng nào nữa. Bộ dạng kinh hãi tột độ lúc này của anh ta hoàn toàn không phải vì anh ta không có sự khôn ngoan, trái lại, bình thường bất kể gặp biến cố lớn đến mấy thì anh ta cũng chưa từng biến đổi sắc mặt, vẫn luôn giữ vững phong độ vững chãi như núi Thái Sơn.
Nguyên nhân khiến anh ta cảm thấy kinh hãi tới mức có biểu hiện khác hẳn ngày thường thực chất là bởi dường như Lý Tứ Hải đã công phá tới điểm sâu nhất được che giấu trong tim anh ta, cũng chính là bí mật được khoá kín trong lòng, mặc dù đây chỉ là một phần rất nhỏ trong đó.
Lý Tứ Hải vẫn cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo khoác mà vẫn không có được đáp án mà ông muốn có. Bởi người đàn ông mặc áo khoác hoàn toàn không lộ ra bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt. Bộ dạng anh ta lúc này rất giống với người nghe thấy một bí mật mà mình không hiểu rõ. Lý Tứ Hải không có thuật đọc suy nghĩ, tất nhiên ông không thể hiểu được nỗi khiếp đảm trong tim người đàn ông mặc áo khoác này lớn tới mức nào.
“Hắn là gián điệp dưới trướng của Kim Bằng sao?” Trầm mặc vài phút, người đàn ông mặc áo khoác dường như không chịu nổi sự yên tĩnh đến lạ thường lúc này ở trong hầm, anh liền mở miệng hỏi.
Tuy cái này vẫn không phải là cái mà anh ta có quyền hạn được biết, nhưng ở trong tình cảnh này anh ta thực sự không biết mình nên nói gì nữa. Lồng ngực anh dường như đang ẩn chứa một cơn bão tố, nếu cứ tiếp tục như vậy thì người đàn ông mặc áo khoác sợ mình sẽ lộ ra sơ hở.
Nếu từ một phương diện khác mà nói thì người đàn ông mặc áo khoác hỏi như vậy chẳng có gì là lạ. Dù gì thì cũng là Bộ trưởng Lý Tứ Hải thông qua cách thức ngầm đích thân mời anh ta tới đây, hơn nữa thì câu đầu tiên khi gặp mặt lại còn có liên quan tới Kim Bằng. Điều này cho thấy rằng mục đích cuối cùng mà Bộ trưởng Lý Tứ Hải gọi anh ta tới đây thực chất vẫn có liên quan tới Kim Bằng. Kể cả anh ta có hỏi một vài câu có liên quan tới Kim Bằng thì cũng chẳng được coi là vượt quá giới hạn.
“Cậu không quen cậu ta sao?” Lý Tứ Hải hỏi một câu bâng quơ.
“Sao cơ?” Người đàn ông mặc áo khoác lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, vô thức hỏi lại.
“Sao tôi có thể quen được cái người tên là Lâm Ngữ Đường này cơ chứ?” Người đàn ông mặc áo khoác hỏi lại một câu dường như là cảm thấy rất khó hiểu.
“Không quen cũng chẳng sao!” Lý Tứ Hải nói nhẹ bẫng. “Người này là một trong những tin tình báo mà hiện nay chúng ta nắm được, là nhân vật duy nhất có quan hệ thân thiết với Kim Bằng!”
“Vậy thân phận của người đó là…” Người đàn ông mặc áo khoác vô thức hỏi.
“Vẫn chưa rõ.” Lý Tứ Hải bình tĩnh nói: “Nói đúng hơn là vẫn chưa điều tra ra được!”
“Vậy ý của ngài là?” Người đàn ông mặc áo khoác lại hỏi.
“Trong cả cái nội bộ cơ quan an ninh này chỉ có cậu là người duy nhất từng tiếp xúc với tổ chức của Kim Bằng. Vậy nên tôi mới muốn cậu tới đây để xác nhận xem đã từng gặp người này hay chưa?” Lý Tứ Hải nói. Sau đó ông ta lại nhấc điện thoại vệ tinh của mình lên, mở ra một đoạn clip rồi đưa cho anh ta.
“Thực ra ngài cũng biết đấy, tôi chưa hề gặp chính con người Kim Bằng, tôi chỉ từng liên hệ vài lần với thủ hạ của ông ta mà thôi. Nếu trong clip không có người này thì có lẽ là tôi cũng không giúp được gì.” Khi nhận lấy điện thoại vệ tinh, người đàn ông nói với Lý Tứ Hải.
“Không sao, cậu cứ xem clip trước đi. Nếu không có liên quan gì tới người mà cậu tiếp xúc thì cậu có thể dùng kiến thức chuyên môn của mình phán đoán xem liệu có thể tìm ra đặc điểm của kẻ trong clip hay không.”
Người đàn ông mặc áo khoác gật đầu rồi cầm điện thoại vệ tinh lên xem.
Clip trong điện thoại có hai đoạn. Một đoạn là cảnh tượng tại khu văn phòng trên phố ở thị trấn Bạch Tháp khu ngoại ô, Mèo Rừng mặc áo khoác bước vào trong văn phòng rồi lại đi khỏi đó sau vài phút.
Đoạn clip còn lại là ở ngân hàng trên tầng 12 của toà nhà tài chính, Mèo Rừng cải trang thành kỹ sư Tăng, đeo một túi đồ nghề xuất hiện trong camera.
Hai đoạn clip này không dài, tổng cộp cũng chỉ khoảng mười phút. Nhưng người đàn ông mặc áo khoác xem đi xem lại ít nhất tới ba lần. Sau khi xem xong, anh ta dựa nửa người vào ghế sô pha, nhắm mắt lại tựa như đang nhớ lại chuyện gì đó.
“Có lẽ là cùng một người!” Khoảng năm sáu phút sau, người đàn ông mặc áo khoác mở mắt ra, anh ta ngồi thẳng dậy nói với Lý Tứ Hải.
“Cậu nói xem nào!” Lý Tứ Hải vô cùng hứng thú hỏi.
“Tuy tướng mạo không giống nhau, chiều cao và thể hình cũng có sự khác biệt, và cả tư thế đi lại với hành vi động tác thường nhật cũng khác, nhưng có thể nhìn ra một số điểm chung từ một số chi tiết nhỏ.” Người đàn ông mặc áo khoác làm thao tác trên clip khiến cho màn hình chia thành hai rồi điều chỉnh đồng bộ lại.
“Ngài hãy chú ý quan sát động tác của cả hai người trong clip!” Người đàn ông mặc áo khoác chỉ vào màn hình của điện thoại vệ tinh rồi bắt đầu tua chậm ống kính nói: “Đây là phạm vi quay của camera giám sát khi cả người hắn lọt vào trong, hai người đàn ông này đều có một động tác nghiêng mặt trong camera. Tựa như hắn ta nhìn thấy bên cạnh có vật gì đó thu hút sự chú ý của mình vậy, động tác rất tự nhiên.”
“Điều này tránh khỏi việc bị camera quay được chính diện!” Lý Tứ Hải có chút khẳng định nói.
“Đúng vậy!” Người đàn ông mặc áo khoác gật gật đầu: “Đây cũng là điểm duy nhất có thể liên hệ giữa hai đoạn clip, nhưng tôi có thể khẳng định rằng hai người này chính là một.”
“Tại sao?” Bộ trưởng Lý Tứ Hải hỏi.
“Bởi vì quá chuyên nghiệp!” Người đàn ông mặc áo khoác nói: “Chính bởi quá chuyên nghiệp nên động tác của hắn ta giống như dùng thước kẻ đo ni vậy, không thiếu phân nào. Nó giống như là khi tên sát thủ lợi hại nhất trong tiểu thuyết kiếm hiệp giết người luôn chỉ cần một phát chí mạng nhưng lần nào khoảng cách của vết thương cũng gần như không chút xê dịch!”
“Vậy mục đích thực sự của hắn ta là gì?” Lý Tứ Hải lại hỏi: “Rất rõ ràng, kỹ thuật cải trang của kẻ này rất cao, từ clip thì căn bản là không nhìn ra được khuôn mặt thật sự của hắn. Thậm chí ngay cả việc hắn có cải trang hay không cũng không nhìn ra được.”
“Thực ra hắn vẫn sợ bị người khác bóc trần!” Người đàn ông giải thích: “Camera rõ nét có thể soi đến tận lỗ chân lông trên mặt người ta. Tất nhiên là loại camera này chỉ có ở trong một vài lĩnh vực chuyên nghiệp bởi điều kiện ứng dụng của nó vô cùng hà khắc, môi trường chỉ hơi kém một chút thôi là không nhìn được nữa rồi chứ đừng nói là trong hoàn cảnh bình thường.”
Danh sách chương