Một người đàn ông vốn ngồi trên ghế lập tức nằm sấp trên thảm, hai tay chống xuống đất, bò nhanh về phía phòng ngủ, vừa bò vừa dùng tiếng Nhật hét lớn điều gì đó, cánh cửa gỗ phòng ngủ rất nặng nề, hiệu quả cách âm rất tốt bị đóng từ bên trong, người đàn ông nằm trên thảm dựa vào cửa phòng ngủ ngồi dậy, trong tay lộ ra một khẩu súng lục Sig Sauer 229, hắn giơ súng, liều mình bắn trả về phía súng trường, hành động điên cuồng này khiến tốc độ của Dao Cạo Ounier và đồng bọn chậm lại mấy giây, cái giá phải trả là người và đầu đều bị đạn xuyên giáp tốc độ cao do Romania sản xuất bắn ba lỗ. Lỗ đạn trên ngực vô cùng đáng sợ, đạn gặp phải sự ngăn cản của tấm chống đạn Kevlar, nếu như là đầu đạn súng trường 7.62mm nó sẽ dừng bước, nhưng đối với đạn xuyên giáp, tăng cường lực cản của tấm chống đạn sẽ càng khiến đầu đạn xoay sớm, thế là trên người hình thành một lỗ nhỏ bắn vào, lỗ bay ra là một lỗ máu đáng sợ to bằng cốc bia cỡ lớn.

Ounier đá người đàn ông dựa vào cửa phòng ngủ sang một bên, nghiêng người huých mạnh, phát giác sau cửa có chướng ngại vật đồ gia dụng.

Hắn xua tay, đồng bọn phía sau lập tức bước lên, một quả lựu đạn F-1 đã được giật chốt, treo trên chốt cửa mạ vàng.

Ounier và đồng bọn lùi nhanh vài bước, nằm xuống phía sau sô pha lớn, Ounier bắn hơn mười phát đạn về phía cửa một cách tùy ý.

“Bùm”, lựu đạn giảm bớt thuốc nổ nổ tung, cánh cửa phòng ngủ nặng nề đổ rầm ra sau.

Dao Cạo Ounier đổi băng đạn 100 viên thứ hai, đồng bọn của hắn cũng đã hoàn thành động tác này, đám sát thủ chuyên nghiệp từng trải qua hàng trăm trận chiến của Quân Cứu Thế, kẻ nào kẻ nấy cũng đều mang theo 4 băng đạn 100 viên, cộng thêm băng đạn trên súng, mỗi người mang 500 viên đạn, số lượng này nhiều hơn rất nhiều so với binh sỹ chiến dịch lớn do Liên Xô quy định.

Hiện giờ đã không có chướng ngại vật nào ngăn cản đòn cuối cùng của họ, các sát thủ cầm súng trường, bước trên đoạn đường 10m cuối cùng.

“Rào”, cánh cửa kính sát đất đã rạn nứt trên ban công hoàn toàn vỡ vụn, một bóng người màu đen gần như treo trên dây thừng bên ngoài, lắc lư trước sau hướng về phía phòng 506, Ounier sững người, quá trình này không quá 0.5 giây, đồng bọn bên cạnh hắn đã chuyển nòng súng, “tạch, tạch, tạch”, lưỡi lửa phun ra một hồi.

“Tạch, tạch, tạch”, tiếng súng tiểu liên Skorpion cũng vang lên, bóng người treo bên ngoài, tay trái cầm súng, bắn từng phát một.

Sát thủ đầu trúng đạn ngã rầm xuống đất, áo chống đạn hạng nặng trên người không thể bảo vệ phần đầu, sáu viên đạn súng lục Makarov 9mm toàn bộ bắn trúng đầu đội mũ trượt tuyết.

Mã Bưu đang hoàn thành dồn sức cuối cùng, thêm một lần đung đưa nữa, anh sẽ có thể vào phòng 506.

Dao Cạo Ounier kêu lên như tiếng sói hú, hắn chĩa súng về phía Mã Bưu, cự ly gần thế này, Mã Bưu chỉ dựa vào thừng leo núi dường như không có cách nào né tránh.

Nắm chặt súng tiểu liên Skorpion chuẩn bị bắn lần nữa, ai bắn đạt trước, người đó sẽ có hy vọng sống sót.

Skorpion không bắn ra đạn 9mm trong dự tính, một vỏ đạn do cò súng không về đúng vị trí, không kịp thời lùi lại, súng của anh bị kẹt.

Mã Bưu nhìn thấy nụ cười của Ounier, đó là nụ cười Tử Thần tới từ địa ngục, anh chỉ còn biết đón lấy cái chết tới từ định mệnh.

Cơ thể tráng kiện của Ounier như thể bất ngờ bị điện giật, ưỡn mạnh về phía trước, là Vu Minh Na, không biết từ lúc nào, cô đã lẻn vào phòng, dường như dựa vào bản năng, cô không ngừng bóp cò về phía cơ thể cao lớn của Ounier, cho tới khi hoàn toàn hết đạn, vỏ băng đạn giật mạnh về phía sau.

Đạn phần lớn bắn trúng mục tiêu, mặc dù không bắn xuyên qua lớp sứ tăng cường nặng dày của áo chống đạn, nhưng lực xung kích mạnh cũng đánh gãy hai chiếc xương sườn, hiện giờ hắn nửa quỳ trên thảm.

Mã Bưu đung đưa lần cuối cùng, tay phải của anh rút súng lục Glock 17 ra khỏi bao, “tạch, tạch, tạch” liên tục bóp cò, ba viên đạn 9mm bắn xuyên qua mũ trượt tuyết màu đen mỏng, bắn nát vụn đầu của tử thần chuyên nghiệp thành một quả dưa vỡ.

“Mau vào đi!” Mã Bưu đẩy mạnh Vu Minh Na vào phòng ngủ đã không còn vật cản, mình thì cầm lấy súng trường của Ounier, nằm sấp xuống đất, đầu súng chỉ về phía cửa vào của phòng.

Phòng ngủ bừa bộn, các loại vật liệu trang trí trộn lẫn với mảnh vụn đồ gia dụng rơi trên sàn nhà, một người đàn ông cầm súng lục, dường như dựa vào bên bồn rửa tay trong nhà vệ sinh.

“Đừng nổ súng, tôi tới giúp đỡ anh.” Dùng tiếng Nhật tiêu chuẩn.

Không có tiếng trả lời, Vu Minh Na bước lên trước, nhìn thấy máu bên dưới cơ thể người đàn ông đang lan rộng, cô giơ tay sờ, phát hiện bụng bê bết một vùng, nhưng vẫn có hơi ấm, dường như người Nhật Bản này vẫn đang còn thở.

Đột nhiên người đàn ông trên mặt đất túm lấy tay Vu Minh Na, dùng hết sức lực để nói.

“Cẩn thận, cẩn thận trên trời, máy bay chở khách, máy bay chở khách, đạn hạt nhân, hạt nhân, nổ tung các người.”

“Anh nói gì?”

“Đạn hạt nhân, máy bay chở khách, máy bay chở khách, nổ tung.” Giọng người đàn ông mỗi lúc một nhỏ, cuối cùng hoàn toàn không thành tiếng.

Vu Minh Na sờ động mạch trên cổ, anh ta chết rồi.

“Đi mau!” Không biết từ khi nào, Mã Bưu đã tới kéo Vu Minh Na, anh nhìn thấy người đàn ông trong vũng máu, lắc đầu, vừa rồi lăn từ trên nóc nhà xuống dùng lực quá mạnh, phần eo hơi cứng lại.

Mã Bưu đi trước, Vu Minh Na đi sau, lùi về hành lang phòng khách, tiếng súng đã dừng lại, Tiểu Vương dựa vào tường, máu không ngừng chảy ra từ miệng, hai kẻ sát thủ Quân Cứu Thế ngã cách xa 2m.

Mã Bưu nắm chặt tay Tiểu Vương lắc mạnh, Tiểu Vương lắc đầu với anh.

“Đi mau!” Mã Bưu đẩy đẩy Vu Minh Na, mình đi sau yểm hộ, Tiểu Vương trúng mấy phát đạn, mặc dù hiện giờ vẫn chưa chết, nhưng tuyệt đối không còn đường lui, chỉ có thể bỏ anh ta ở lại, cảnh sát Pháp sẽ cứu anh ta, mặc dù anh ta đã không thể cầm cự trên hai phút.

“A”, Vu Minh Na kêu lên một tiếng, một người đội mũ trượt tuyết bất ngờ bật dậy khỏi mặt đất, dùng súng lục dí vào đầu Vu Minh Na, một quả lựu đại đã giật chốt an toàn cầm trên tay trái, chỉ cần nới lỏng kíp lửa, không tới ba giây sẽ phát nổ.

“Dẫn tao đi!” Tiếng Pháp đậm nét khẩu âm phát ra từ miệng của gã này.

Mã Bưu nghe xong muốn bật cười, gã này tưởng anh là nhân viên hành động của Pháp.

“Được, được!” Mã Bưu vừa nói vừa lùi ra sau.

Sát thủ Quân Cứu Thế bắt Vu Minh Na từng bước từng bước ép sát, Mã Bưu liếc mắt nhìn thấy một điểm sáng thấp thoáng, đột nhiên, anh cúi đầu, né tránh cửa sổ.

Đầu của sát thủ Cứu Thế Quân giống như một quả dưa chín bị đá đập mạnh, oặt cổ ngã xuống thảm.

Đạn chính xác cao 7N11 của súng trường SVD của Đại Vương đã bắn trúng mục tiêu.

Mã Bưu lập tức kéo Vu Minh Na, dùng cơ thể che chắn cho cô nhào về phía cầu thang thoát hiểm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện