Sáu giờ tối, một chiếc máy bay trực thăng EC135 hạ cánh xuống sân bay trong đê chắn sóng, Abu Tariman trên người mặc áo dài Ả Rập truyền thống, đeo kính râm RayBan, tay cầm một chiếc ba-toong ngà voi điêu khắc đại bàng vàng đang chậm rãi bước vào căn biệt thự nguy nga lộng lẫy dưới sự bảo vệ của các chiến sỹ Bedouin khoác súng tiểu liên MP5.

Hans Meyer đích thân lái ô tô, phú thương Do Thái trước đây, tín đồ thần giáo trung thành hiện tại trong xương tủy có bản chất phiêu lưu, trên ghế sau xe là Abu Tigriv ăn vận trang phục Muslim Caucasus, cho dù điều hòa trong xe BMW sang trọng đã mở mức tối đa, Tigriv sống ở vùng giá rét vẫn không ngừng vã mồ hôi, nhưng trong lòng ông ta thì vô cùng bình tĩnh, ý chí của ông ta rất kiên định, mạo hiểm rời khỏi căn nhà gỗ của mình trong rừng bạch dương là vì ông cần phải lắp đặt lại lửa thần mà đức Allah ban phước cho tên lửa của Hans Meyer, cũng là tên lửa liên lục địa của Liên Xô cũ bị ép buộc ngừng sử dụng, đây là sự nghiệp mà ông theo đuổi cả đời.

Rivult ngồi ở ghế lái phụ là vệ sỹ trung thành nhất của Tigriv, cũng chính là chỉ huy chiến địa có tài năng quân sự xuất sắc nhất trong số rất nhiều đội ngũ chiến đấu của Chechnya và Caucasus, đại úy của lực lượng an ninh đặc biệt KGB Liên Xô rất trung thành với lãnh tụ của mình, anh ta kiên định phải đích thân bảo vệ sự an toàn của Tigriv ở Dubai, vì vô số đặc công Âu Mỹ và Nga đều đang hoạt động ở đây, nguy hiểm có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Chừng 10m trước chiếc BMW là xe Jeep Toyota mở đường, 5m phía sau là xe Mercedes màu nâu bảo vệ phía sau, cả đoàn xe chạy với tốc độ 80km trên đại lộ Hagamo, ở một ngã ba, Hans Meyer lái BMW bất ngờ rẽ trái, cắt đuôi xe mở đường và xe Mercedes bảo vệ phía sau, họ chạy lên đường cao tốc nối với đảo Jumeirah, xe bảo vệ phía sau vẫn không ngừng chạy vòng quanh trên đường ở khu vực Dubai, đây là biện pháp đề phòng bị theo dõi mà Rivult dày công sắp xếp.

Chừng 7 rưỡi, BMW dừng ở gara dưới tầng hầm chuyên dụng trong biệt thự của ngài Tariman, khách trên xe từ gara đi thang máy tới tầng ba của tòa biệt thự.

Tigriv bước ra khỏi thang máy mỉm cười dang hai tay, nhiệt tình ôm lấy ngài Tariman, hôn thân mật lên má.

“Quý ngài thông thái trí tuệ, rất vinh hạnh được gặp ngài.” Ngài Tariman tỏ ra rất khách sáo với người khách Caucasus này.

“Quý ngài Sayyid Resi, tôi tới đây để giúp ngài và sự nghiệp của ngài!” Đôi mắt ông lão mắc bệnh đục thủy tinh thể, nhìn hơi mờ không rõ.

Tariman rõ ràng đã bị lời nói của ông lão làm cho không biết phải làm sao, ông vốn không muốn gặp ông lão tới từ Caucasus này, mấy năm qua, họ bị lực lượng an ninh liên bang Nga đánh cho phải trốn chui trốn lủi, không những mất đi căn cứ địa, cũng không có mỏ dầu nhỏ nào để kiếm sống, điều này khiến tình trạng kinh tế tài chính của họ vô cùng tồi tệ, không có tiền, sẽ không có vốn để chiêu binh mãi mã, cũng không có nguồn vũ khí ổn định, Tariman tưởng rằng ông lão tới Dubai chẳng qua là vì muốn xin tiền.

“Tôi không biết ý của ngài là gì?” Tariman vân vê ba-toong trong tay, có chút mất kiên nhẫn.

“Tôi biết các anh có vũ khí bí mật, nhưng các anh không có đường sử dụng, cũng không có dũng khí sử dụng, nhưng tôi có, không, chúng tôi có.” Ông lão thao thao nói.

“Không, không có việc đó, tôi không có vũ khí bí mật nào cả.” Tariman nói.

“Đừng phủ nhận, các anh có đạn hạt nhân, lẽ nào không phải sao?”

Tariman đứng dậy, ông đã cảm thấy rất phẫn nộ, không ngờ lão già này lại biết bí mật này, điều này thật đáng sợ, ký ức của ông đang nhanh chóng tìm kiếm, ông nhất định phải tìm ra nguồn rò rỉ bí mật.

“Bất luận anh làm thế nào biết được thông tin này, câu trả lời của tôi là không có.”

“Các anh không thể sử dụng loại vũ khí này, tôi có, chúng tôi có tên lửa, cũng có đạn đạo, trước đây là đạn đạo, bây giờ là tên lửa, nhưng có thể đổi thành tên lửa!” Lời ông lão rất khó hiểu, nhưng Tariman dừng bước.

“Các anh sao không ở lại thêm mấy ngày, có lẽ sau mấy ngày nữa đức Allah sẽ gợi ý cho tôi!” Tariman mỉm cười nói với người khách.

“Bây giờ, kính thưa quý khách, hãy ở lại tham gia bữa tiệc vui vẻ.” Chủ nhân nhiệt tình tiếp đãi khách quý từ xa tới.

Tigriv tỏ ra mình khá mệt mỏi, không muốn tham gia bất cứ hoạt động nào cả, chỉ hi vọng chủ nhân cung cấp một căn phòng có thể cầu nguyện cho ông, có điều, ông lão hi vọng Hans Meyer trẻ tuổi đại diện mình đi gặp những người khách khác của chủ nhân, có lúc kết giao nhiều bạn bè sẽ có lợi cho sự nghiệp của họ.

Một nhân viên phục vụ người Ấn Độ dẫn ông già tới hoa viên sau tòa nhà chính nghỉ ngơi, Hans thì theo Tariman tới tham gia bữa tiệc nướng dê nguyên con tổ chức bên bể bơi, và các chiến sỹ tới từ Caucasus đang thưởng thức thịt dê, trà sữa trong phòng khách, xem chương trình truyền hình của đài truyền hình Al Jazeera.

Ngài Tariman vô cùng quan tâm tới sự an toàn, ông là người thích công nghệ hiện đại nhưng cũng rất sợ công nghệ hiện đại, mọi người tới biệt thự này làm khách đều không được mang theo điện thoại, nếu như khách cần, chủ nhân sẽ mở hộp hoàn toàn mới, lấy ra một chiếc điện thoại trả trước cho họ sử dụng, nhưng chỉ có thể dùng một lần, cho dù không gọi được, chiếc điện thoại này và thẻ sim cũng sẽ đều được thu lại, sau đó đưa tới lò thiêu ở tầng hầm để tiêu hủy hoàn toàn, còn về bản thân ông, mọi thông tin đều truyền gửi dựa vào mạng lưới truyền tin xây dựng từ thời trung cổ, mọi công nghệ thông tin, Tariman đều không đụng vào.

Một chiến sỹ Caucasus tên là Ijetakin phát hiện ra một chiếc điện thoại Nokia 1100 trong kẽ sofa da thật anh ngồi, đó là đồ dùng còn sót lại mà người khách Chechnya lần trước dùng xong quên không mang đi tiêu hủy, các nhân viên phục vụ khi dọn phòng cũng không phát hiện ra nhân tố không an toàn kẹt trong khe sofa.

Ijetakin bật phím nguồn, phát hiện tín hiệu điện thoại rất tốt, pin cũng còn gần một nửa, anh ta vô cùng vui mừng, vợ mình sắp sinh khi anh rời nhà đi, đây là đứa con thứ hai của họ, anh hi vọng là một bé trai, hiện giờ, người cha trẻ tuổi quyết định gọi một cuộc điện thoại cho nhà chị mình ở Nizhny Tagil, vợ anh ta sống ở đó.

Âm thanh trong tai nghe hơi ồn, hình như là cảm giác đường dây điện thoại rò điện, Ijetakin không quan tâm tới những điều này, chỉ cần gọi điện được là được.

“Là con trai phải không?” Chiến sỹ hỏi rất thẳng thừng.

“Đức Allah phù hộ, là một tiểu chiến sỹ!” Giọng chị gái rất chân thực.

“Cảm ơn đức Allah, cám ơn đức Allah!” Chiến sỹ trẻ tuổi kích động, giọng nói run rẩy.

Một bàn tay lớn giơ ra, giật lấy điện thoại, vứt mạnh xuống đất, chiến sỹ quay đầu lại nhìn, là chỉ huy của họ, đang trừng mắt nhìn anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện