Lâm Trung Minh bỏ thanh trượt vào súng lục cơ một cách thuần thục, nhẹ nhàng kéo về phía sau, tiện tay mở luôn chốt an toàn.
Bao súng và cò súng đặt riêng rẽ, đó là một mẹo nhỏ khi còn trẻ ông học được ở trong đội du kích phía bắc khi ở một rừng rậm Campuchia trên đường mòn Hồ Chí Minh, đối với kẻ địch hoặc người đi đường tò mò mà nói, bao súng chỉ là vật bỏ đi, còn đối với người giấu súng, đây lại là vũ khí đặc biệt của họ.
Trí tuệ của nhân dân là vô địch.
Ông tiếp tục bò lên trên theo dốc đứng, rừng cây phía trước rất rậm rạp, tầm nhìn cũng khá hẹp, ông bước đi rất nhỏ, cố gắng không phát ra âm thanh.
Rừng cây phía bên tay trái có chút lạ về hình thái, một ít cỏ đã bị dẫm cong, số lượng rất ít, không chú ý thì căn bản không phát hiện ra.
Nhưng, ngoài những bước cỏ bị dẫm cong này, hình thái chung của chúng vẫn rất hoàn chỉnh, không nhìn ra có vết tích bị kinh động, vậy có nghĩa là có người cố ý tạo hiện trường để cẩn thận loại bỏ dấu vết.
Bất kì loài động vật nào cũng không làm được điều này, du khách và nông dân nơi này cũng sẽ không nhẫn nại đến thế.
Những người cầm súng kia ở nơi không xa phía bên tay trái.
Ông nín thở, cầm súng trong lòng bàn tay, nòng súng và ống ngắm theo sát tầm mắt của mình, nhìn về phía trước, chuẩn bị bóp cò bất cứ lúc nào.
Hai người mặc quần áo đi săn, tay cầm súng săn Magnum đang nằm sấp núp trong bụi cỏ, khoảng cách giữa hai người là năm mét, hai mắt chằm chằm ống ngắm, kéo ra từ nòng súng dài, hai cây súng săn trong khoảng cách 150m hình thành một góc độ phân tán đối với khu vực trùng điệp hoàn mỹ này.
Nơi đó là một cánh cửa lớn làm từ gỗ thông, cửa ngôi nhà an toàn của Lâm Trung Minh.
Lâm Trung Minh hiện giờ rơi vào tình hình nguy cấp, ông có thể nhân lúc hai tên đi săn chưa phát hiện ra tung tích của mình, lặng lẽ chuồn đi từ phía bên này, quay về con suối nhỏ, ông cho là ngoài hai tên săn này, còn một tên sát thủ khác đang tiến đến ngôi nhà an toàn từ một hướng khác, thế nên bơi qua dòng suối cũng không phải một lựa chọn hay.
Ông có thể vượt qua núi nhỏ phía sau lưng, và đi vào những ngọn đồi thoai thoải của Balkan, chỉ cần một ngày nửa đêm, ông có thể đến Albania.
Vấn đề duy nhất là ông không có trang bị để qua đêm ở trên núi, không có bếp lò để sưởi ấm, không có dây leo núi, tùy tiện đi vào, kết cục duy nhất là bỏ mạng.
Ông nhẹ nhàng thở ra hơi thở dồn nén trong phổi, đưa búa đập trên súng trở lại vị trí cũ, nhét vào thắt lưng, hai tay rẽ cỏ dại và bụi cây ra một cách cẩn thận, từng chút từng chút một rút lui về phía đối diện.
Từ sườn núi xuống, ông đi theo con đường cũ về phía sở trấn công. Bọn đi săn tưởng là đã tìm thấy hang ổ của con mồi, lúc này đang chuẩn bị thu lưới bắt mồi, trở về theo đường cũ, có lẽ là một lựa chọn có triển vọng hơn.
Gần sở trấn công rất yên tĩnh, lúc này, tất cả mọi người đang bận việc của mình, chỉ có vài nông dân đang bán sữa chua và ô mai tự làm. Trong mấy cửa hàng trên trấn, các học sinh đang tụ tập lại với nhau, đang vui vẻ bàn về trận bóng đá ngày hôm qua.
Khi ông đến, dừng xe máy ở bãi đỗ xe phía sau sở trấn công, Lâm Trung Minh chuẩn bị lợi dụng công cụ này một lần.
Ông chỉnh đốn quần áo, mở cánh cửa hông tầng một của tầng nhỏ ở sở trấn công, cánh cửa này thường ngày dùng để vận chuyển đồ vật tạp nham, trước giờ chưa hề khóa, từ ngày đầu tiên đến đây, ông đã thăm dò một cách cẩn thận tất cả những kiến trúc có thể lợi dụng.
Nắm rõ tình hình xung quanh, hoạch định tuyến đường rút lui có thể sử dụng, chuẩn bị xong mới có thể gọi là ngôi nhà an toàn.
Có rất ít người trong sở trấn công. Lâm Trung Minh vào không gây bất kì sự chú ý nào, ông không trực tiếp đi từ cửa sau vào bãi đỗ xe, nhỡ đâu có người mai phục ở đó, nơi rộng rãi này sẽ chính là pháp trường của ông.
Lâm Trung Minh đi dọc theo cầu thang lên đến tầng hai, ở bên ngoài cửa hông phía bên kia có một cầu thang phòng cháy làm bằng sắt. Ông bình tĩnh đi về phía cánh cửa phòng cháy có ghi chữ “Chỗ thoát hiểm” màu đỏ. Đúng lúc ông chuẩn bị mở cửa, khóe mắt ông nhìn thấy một chiếc iphone đang sạc pin chỗ ổ cắm. Đó là một chiếc điện thoại mới, ốp điện thoại màu hồng phấn chứng tỏ đây là đồ của con gái, ông nghĩ tới cô gái mập quản lí phòng y tế của sở trấn công, có lẽ là của cô ta.
Lâm Trung Minh bước lên phía trước, chỉ rút nguyên chiếc di động ra, lại lôi 400 Euro ra, đặt ở phía dưới chiếc sạc.
Ông mở cửa phòng cháy ra, cúi nửa người xuống, dồn lực xuống chân, cầu thang sắt không hề bị đung đưa, không phát ra bất kì âm thanh nào.
Xem ra, nó có thể chịu được trọng lượng cơ thể mình.
Quan sát bãi đỗ xe từ trên cao, xe vẫn đỗ ở chỗ cũ, vẫn giữ nguyên hiện trạng như ban đầu.
Lâm Trung Minh thấy nhẹ nhõm trong lòng, con mồi cuối cùng cũng thoát khỏi lòng bàn tay của kẻ đi săn rồi.
Ông bước nhanh hơn, cầu thang phát ra tiếng cọt kẹt, còn ngã rẽ cuối cùng, cách mặt đất chừng mười mét, đột nhiên có một gã đàn ông to con mặt đầy râu ria tay cầm súng, đang nện từng bước lên cầu thang.
Đây nhất định là sát thủ canh giữ vị trí bãi đỗ xe, gã nghe thấy âm thanh phát ra từ cầu thang sắt nên đến kiểm tra tình hình.
Lâm Trung Minh quàng tay ra, từ hông rút ra khẩu súng lục Karlov. Chính vào lúc này, ông cảm thấy mình bị mất vật chống đỡ trọng tâm, đôi chân của ông đột nhiên bị gã đàn ông đó ôm chặt.
Khẩu súng lục rơi xuống mặt đất qua kẽ hở của cầu thang.
“Con mẹ nó chứ!” Lâm Trung Minh chửi thẳng một câu.
Đôi tay gã kia tiếp tục dùng sức, muốn khiến đối phương ngã ra và kéo xuống. Sức của gã vô cùng mạnh, đôi chân Lâm Trung Minh dùng hết sức lực cũng không thể nào thoát ra được.
Ông lật người, hai tay ôm chắc lấy tay vịn trên chiếc cầu thang bên cạnh, eo dồn sức, cả người giống như quả bóng, tông vào phần mông của đối thủ.
Một trận xoay chuyển trời đất, Lâm Trung Minh và đối thủ cùng lăn từ trên cầu thang lăn xuống.
Ông cảm thấy mình đã dùng hết sức bình sinh, liều mạng thở hồng hộc, phần bị ôm chặt ở đôi chân cảm thấy được buông thoải mái.
Lâm Trung Minh không kịp nghĩ nhiều, khuỷu tay ông chống xuống đất, bò dậy một cách khó khăn.
Ông thấy tên sát thủ to con đang nằm ở một bên, đôi mắt nhìn chằm chằm mình, gã đang bị chuột rút, phía sau gáy máu chảy ra ròng ròng, cú lăn lúc nãy làm cho gáy gã va phải khối đá cứng rồi.
Lâm Trung Minh không kịp vui mừng vì vận may của mình, ông vội nhặt khẩu súng của mình lên, chạy khập khiễng đến chỗ chiếc xe máy, đề xe khởi động động cơ, không kịp để ý quan sát tình hình phía sau, nhanh như chớp lao vào trong thành phố.
Willis Weber đang soi gương tự kẻ lông mày, chiếc di động trên bàn trang điểm vang lên bài hát nhạc chuông, ông ta đặt bút kẻ mày xuống, cầm điện thoại lên nhìn vào màn hình, là một số điện thoại lạ chưa lưu tên.
“Alo, tôi là Galli.” Weber nói tên nghệ danh của mình.
“Willis, tôi là Cao Sơn.”
“Cái gì?” Trong điện thoại phát ra một mớ âm thanh hỗn độn, còn có cả tiếng nổ, tiếng súng lẫn lộn.
“Anh Lâm.”
Willis cuối cùng cũng đã nghe rõ.
“Trời ơi, anh đang ở đâu vậy?”
“Đừng lo, tôi ở rạp chiếu phim, là âm thanh trong rạp chiếu phim.”
“Anh có biết tòa nhà lao động ở trên đường Lance không, tôi ở một gian chung cư phòng 402 tầng 4, rất bí mật, anh đến đó, khóa rất dễ xử lí, không cần chìa.”
Willis không hỏi thêm nhiều, ông ta biết Lâm Trung Minh phải trốn trong rạp chiếu phim gọi điện thoại, chứng tỏ ông ấy đã gặp rắc rối lớn rồi.
Bao súng và cò súng đặt riêng rẽ, đó là một mẹo nhỏ khi còn trẻ ông học được ở trong đội du kích phía bắc khi ở một rừng rậm Campuchia trên đường mòn Hồ Chí Minh, đối với kẻ địch hoặc người đi đường tò mò mà nói, bao súng chỉ là vật bỏ đi, còn đối với người giấu súng, đây lại là vũ khí đặc biệt của họ.
Trí tuệ của nhân dân là vô địch.
Ông tiếp tục bò lên trên theo dốc đứng, rừng cây phía trước rất rậm rạp, tầm nhìn cũng khá hẹp, ông bước đi rất nhỏ, cố gắng không phát ra âm thanh.
Rừng cây phía bên tay trái có chút lạ về hình thái, một ít cỏ đã bị dẫm cong, số lượng rất ít, không chú ý thì căn bản không phát hiện ra.
Nhưng, ngoài những bước cỏ bị dẫm cong này, hình thái chung của chúng vẫn rất hoàn chỉnh, không nhìn ra có vết tích bị kinh động, vậy có nghĩa là có người cố ý tạo hiện trường để cẩn thận loại bỏ dấu vết.
Bất kì loài động vật nào cũng không làm được điều này, du khách và nông dân nơi này cũng sẽ không nhẫn nại đến thế.
Những người cầm súng kia ở nơi không xa phía bên tay trái.
Ông nín thở, cầm súng trong lòng bàn tay, nòng súng và ống ngắm theo sát tầm mắt của mình, nhìn về phía trước, chuẩn bị bóp cò bất cứ lúc nào.
Hai người mặc quần áo đi săn, tay cầm súng săn Magnum đang nằm sấp núp trong bụi cỏ, khoảng cách giữa hai người là năm mét, hai mắt chằm chằm ống ngắm, kéo ra từ nòng súng dài, hai cây súng săn trong khoảng cách 150m hình thành một góc độ phân tán đối với khu vực trùng điệp hoàn mỹ này.
Nơi đó là một cánh cửa lớn làm từ gỗ thông, cửa ngôi nhà an toàn của Lâm Trung Minh.
Lâm Trung Minh hiện giờ rơi vào tình hình nguy cấp, ông có thể nhân lúc hai tên đi săn chưa phát hiện ra tung tích của mình, lặng lẽ chuồn đi từ phía bên này, quay về con suối nhỏ, ông cho là ngoài hai tên săn này, còn một tên sát thủ khác đang tiến đến ngôi nhà an toàn từ một hướng khác, thế nên bơi qua dòng suối cũng không phải một lựa chọn hay.
Ông có thể vượt qua núi nhỏ phía sau lưng, và đi vào những ngọn đồi thoai thoải của Balkan, chỉ cần một ngày nửa đêm, ông có thể đến Albania.
Vấn đề duy nhất là ông không có trang bị để qua đêm ở trên núi, không có bếp lò để sưởi ấm, không có dây leo núi, tùy tiện đi vào, kết cục duy nhất là bỏ mạng.
Ông nhẹ nhàng thở ra hơi thở dồn nén trong phổi, đưa búa đập trên súng trở lại vị trí cũ, nhét vào thắt lưng, hai tay rẽ cỏ dại và bụi cây ra một cách cẩn thận, từng chút từng chút một rút lui về phía đối diện.
Từ sườn núi xuống, ông đi theo con đường cũ về phía sở trấn công. Bọn đi săn tưởng là đã tìm thấy hang ổ của con mồi, lúc này đang chuẩn bị thu lưới bắt mồi, trở về theo đường cũ, có lẽ là một lựa chọn có triển vọng hơn.
Gần sở trấn công rất yên tĩnh, lúc này, tất cả mọi người đang bận việc của mình, chỉ có vài nông dân đang bán sữa chua và ô mai tự làm. Trong mấy cửa hàng trên trấn, các học sinh đang tụ tập lại với nhau, đang vui vẻ bàn về trận bóng đá ngày hôm qua.
Khi ông đến, dừng xe máy ở bãi đỗ xe phía sau sở trấn công, Lâm Trung Minh chuẩn bị lợi dụng công cụ này một lần.
Ông chỉnh đốn quần áo, mở cánh cửa hông tầng một của tầng nhỏ ở sở trấn công, cánh cửa này thường ngày dùng để vận chuyển đồ vật tạp nham, trước giờ chưa hề khóa, từ ngày đầu tiên đến đây, ông đã thăm dò một cách cẩn thận tất cả những kiến trúc có thể lợi dụng.
Nắm rõ tình hình xung quanh, hoạch định tuyến đường rút lui có thể sử dụng, chuẩn bị xong mới có thể gọi là ngôi nhà an toàn.
Có rất ít người trong sở trấn công. Lâm Trung Minh vào không gây bất kì sự chú ý nào, ông không trực tiếp đi từ cửa sau vào bãi đỗ xe, nhỡ đâu có người mai phục ở đó, nơi rộng rãi này sẽ chính là pháp trường của ông.
Lâm Trung Minh đi dọc theo cầu thang lên đến tầng hai, ở bên ngoài cửa hông phía bên kia có một cầu thang phòng cháy làm bằng sắt. Ông bình tĩnh đi về phía cánh cửa phòng cháy có ghi chữ “Chỗ thoát hiểm” màu đỏ. Đúng lúc ông chuẩn bị mở cửa, khóe mắt ông nhìn thấy một chiếc iphone đang sạc pin chỗ ổ cắm. Đó là một chiếc điện thoại mới, ốp điện thoại màu hồng phấn chứng tỏ đây là đồ của con gái, ông nghĩ tới cô gái mập quản lí phòng y tế của sở trấn công, có lẽ là của cô ta.
Lâm Trung Minh bước lên phía trước, chỉ rút nguyên chiếc di động ra, lại lôi 400 Euro ra, đặt ở phía dưới chiếc sạc.
Ông mở cửa phòng cháy ra, cúi nửa người xuống, dồn lực xuống chân, cầu thang sắt không hề bị đung đưa, không phát ra bất kì âm thanh nào.
Xem ra, nó có thể chịu được trọng lượng cơ thể mình.
Quan sát bãi đỗ xe từ trên cao, xe vẫn đỗ ở chỗ cũ, vẫn giữ nguyên hiện trạng như ban đầu.
Lâm Trung Minh thấy nhẹ nhõm trong lòng, con mồi cuối cùng cũng thoát khỏi lòng bàn tay của kẻ đi săn rồi.
Ông bước nhanh hơn, cầu thang phát ra tiếng cọt kẹt, còn ngã rẽ cuối cùng, cách mặt đất chừng mười mét, đột nhiên có một gã đàn ông to con mặt đầy râu ria tay cầm súng, đang nện từng bước lên cầu thang.
Đây nhất định là sát thủ canh giữ vị trí bãi đỗ xe, gã nghe thấy âm thanh phát ra từ cầu thang sắt nên đến kiểm tra tình hình.
Lâm Trung Minh quàng tay ra, từ hông rút ra khẩu súng lục Karlov. Chính vào lúc này, ông cảm thấy mình bị mất vật chống đỡ trọng tâm, đôi chân của ông đột nhiên bị gã đàn ông đó ôm chặt.
Khẩu súng lục rơi xuống mặt đất qua kẽ hở của cầu thang.
“Con mẹ nó chứ!” Lâm Trung Minh chửi thẳng một câu.
Đôi tay gã kia tiếp tục dùng sức, muốn khiến đối phương ngã ra và kéo xuống. Sức của gã vô cùng mạnh, đôi chân Lâm Trung Minh dùng hết sức lực cũng không thể nào thoát ra được.
Ông lật người, hai tay ôm chắc lấy tay vịn trên chiếc cầu thang bên cạnh, eo dồn sức, cả người giống như quả bóng, tông vào phần mông của đối thủ.
Một trận xoay chuyển trời đất, Lâm Trung Minh và đối thủ cùng lăn từ trên cầu thang lăn xuống.
Ông cảm thấy mình đã dùng hết sức bình sinh, liều mạng thở hồng hộc, phần bị ôm chặt ở đôi chân cảm thấy được buông thoải mái.
Lâm Trung Minh không kịp nghĩ nhiều, khuỷu tay ông chống xuống đất, bò dậy một cách khó khăn.
Ông thấy tên sát thủ to con đang nằm ở một bên, đôi mắt nhìn chằm chằm mình, gã đang bị chuột rút, phía sau gáy máu chảy ra ròng ròng, cú lăn lúc nãy làm cho gáy gã va phải khối đá cứng rồi.
Lâm Trung Minh không kịp vui mừng vì vận may của mình, ông vội nhặt khẩu súng của mình lên, chạy khập khiễng đến chỗ chiếc xe máy, đề xe khởi động động cơ, không kịp để ý quan sát tình hình phía sau, nhanh như chớp lao vào trong thành phố.
Willis Weber đang soi gương tự kẻ lông mày, chiếc di động trên bàn trang điểm vang lên bài hát nhạc chuông, ông ta đặt bút kẻ mày xuống, cầm điện thoại lên nhìn vào màn hình, là một số điện thoại lạ chưa lưu tên.
“Alo, tôi là Galli.” Weber nói tên nghệ danh của mình.
“Willis, tôi là Cao Sơn.”
“Cái gì?” Trong điện thoại phát ra một mớ âm thanh hỗn độn, còn có cả tiếng nổ, tiếng súng lẫn lộn.
“Anh Lâm.”
Willis cuối cùng cũng đã nghe rõ.
“Trời ơi, anh đang ở đâu vậy?”
“Đừng lo, tôi ở rạp chiếu phim, là âm thanh trong rạp chiếu phim.”
“Anh có biết tòa nhà lao động ở trên đường Lance không, tôi ở một gian chung cư phòng 402 tầng 4, rất bí mật, anh đến đó, khóa rất dễ xử lí, không cần chìa.”
Willis không hỏi thêm nhiều, ông ta biết Lâm Trung Minh phải trốn trong rạp chiếu phim gọi điện thoại, chứng tỏ ông ấy đã gặp rắc rối lớn rồi.
Danh sách chương