Người tự kỷ chỉ sống trong thế giới của mình, hành vi của anh như vậy rất bình thường, nếu anh mà quan tâm làm bữa sáng cho cô, vấn đề đấy mới gọi là khủng khiếp đó! Vì thế, khuôn mặt cô lại tươi cười, lại gần dọn bàn ăn giúp anh.
“Ăn no chưa? Bát để em rửa……”
Nhưng mà anh tự dọn chén bát của mình rất nhanh, rửa bằng bồn nước, lại bỏ vào máy sấy, rồi dùng cái khăn trắng như khăn mặt để lau bàn, cuối cùng, còn không quên lau dọn sàn nhà sạch sẽ.
Lâm Ninh há hốc mồm, người mắc chứng tự kỷ lại có năng lực tự lo liệu cuộc sống ư? Cơ bản là anh chẳng cần có người chăm sóc ý!
Rửa xong, Lục Thời Dư chẳng nhìn cô, lại quay về phòng, giam mình lại lần nữa.
Từ lúc ra ngoài cho đến khi về phòng, anh cũng không mở miệng nói đến một chữ.
Mà cô, ngày đầu tiên của cuộc sống vợ chồng, đã phá vỡ hình ảnh một cô vợ lý tưởng mất rồi.
Lâm Ninh đứng ngây ra ở nhà bếp, bỗng giật mình nhận ra nhiệm vụ này còn gian nan hơn cô tưởng rất nhiều, bởi vì Lục Thời Dư tự bao kín mình lại đến không còn kẽ hở, ngay cả đến gần anh cũng thật khó khăn, càng không nói đến việc tìm ra bí mật của anh.
“Phiền toái! Thật phiền toái……”
Cô rầu rĩ lẩm bẩm, đầu và bụng vì hạ đường huyết nhất thời mệt mỏi, quyết định ra ngoài mua một suất ăn sáng lấp đầy dạ dày trước rồi lập kế hoạch tác chiến lâu dài sau.
Cô phải nghĩ thật kỹ, chọc kiểu gì mới có thể hạ gục được tưởng đồng vách sắt Lục Thời Dư.
Lâm Ninh dần nhận ra, tất cả những gì lúc trước cô được huấn luyện để trở thành một cô vợ tài sắc vẹn toàn đều không dùng được.
Vì mọi chuyện trong nhà đã có một tay Lục Thời Dư xử lý.
Hơn nữa cái gì anh cũng biết.
Anh không ra khỏi cửa, nhưng lại có người thường xuyên đưa rau dưa, bánh, sữa tươi đến, anh hay dùng những thứ này để nấu ba bữa cơm.
Khụ, phải nói là ba bữa cơm của anh nhỉ, cô nào có phần.
Đến hẹn lại lên, đến giờ là anh dọn phòng, đúng ba giờ chiều hàng ngày, anh lại dùng máy hút bụi, dùng khăn lau nhà dọn cả nhà một lượt, mỗi ngày đều như thế.
Chính anh tự giặt quần áo, phơi quần áo, rút quần áo, gấp quần áo, không chỉ sắp xếp, mà còn chia ra theo chất liệu, sau khi giặt sạch phơi khô, hầu như bộ quần áo nào anh cũng là một lượt, áo sơ mi quần dài thì treo trong tủ quần áo, mà áo phông và quần lót thì được gấp phẳng lì hình lăng giác rõ ràng, giống như hàng vừa mới bày bán trong cửa hàng vậy.
Nhưng cũng như thế, anh sẽ không giặt quần áo của cô, cũng không dọn phòng của cô, anh gạt cô ra ngoài cuộc sống của anh, không nhìn cô, không quan tâm đến cô, không nói chuyện với cô.
Nhưng cũng không phải là anh cố ý hay có ác ý gì, thậm chí anh còn thường lướt sát qua người cô ở phòng khách hoặc ở nhà bếp, như là anh còn có bản lãnh làm cô không tồn tại, loại cảm giác này; Nói chiến tranh lạnh, không bằng nói là… Coi thường.
Thẳng tanh mà nói, loại cảm giác này rất là khó chịu.
Lâm Ninh chưa bao giờ biết bị biến thành không khí lại khiến con người ta tức giận như thế, hết lần này đến lần khác cô lại không thể mắng anh, lại càng không thể đánh anh ta bẹp xẹp lẹp một trận, điều này khiến cô thật buồn bực.
Lục Thời Dư phân chia ranh giới rất rõ ràng, tuy cô sống chung một nhà với anh, lại mãi mãi không chạm được vào thế giới của anh, cho dù giờ cô đang ngồi an nhàn trên ghế sopha theo dõi anh dọn phòng khách, khoảng cách giữa cô và anh lại xa vời vợi như là nam cực và bắc cực vậy!
“Thời Dư, ngày nào anh cũng dọn như thế mà không mệt à?” Cô ôm hai đầu gối, nhìn anh chòng chọc, thử bắt chuyện với anh lần thứ một nghìn.
Lục Thời Dư vẫn chẳng đáp lại giống như lần chín trăm chín chín trước, anh chỉ chuyên tâm dọn hộc tủ ở trên vách tường.
“Hừ, xem ra anh chẳng mệt đâu nhỉ, em nghĩ, dọn dẹp là sở thích của anh chăng?”