Cô có nghe không?” Lục Lan Hương cao giọng.

“Vâng, tôi biết rồi”. Lập tức trả lời. “Vậy có cần chuẩn bị quà cho bà nội không ạ?”

“Không cần! Mẹ ta hơi ngốc, bà không quan tâm vấn đề này đâu. Chuyện cô nên làm, là nhận được sự tín nhiệm của Thời Dư, sau đó tìm cách lấy con dấu của nó, rõ chưa?” Lục Lan Hương hạ giọng nói.

“Tôi hiểu rồi.”

Kết thúc cuộc trò chuyện với Lục Lan Hương, cô trốn vào trong phòng, lập tức lấy di động ra liên lạc với trưởng phòng.

“Lâm Ninh, thế nào rồi? Điều tra có tiến triển gì không?”

“Không có, cho đến giờ, Lục Thời Dư thế nào cũng chỉ giống một tên tự kỷ lại quái thai, hơn nữa rất khó gần anh ta.” Cô hừ nhẹ.

“Cho nên cô chưa lẻn vào máy tính của anh ta à?”

“Ngay cả phòng anh ta tôi còn chẳng thể vào được, anh ta hầu như không bước ra khỏi nhà nữa kìa.”

“Thật không? Vậy càng khả nghi…..” Trưởng phòng trầm ngâm.

“Nhưng trước mắt có một cơ hội hiếm có khó tìm, ngày kia là sinh nhật bà nội Lục, Lục gia muốn làm tiệc sinh nhật, bác anh ta gọi dặn tôi phải đi cùng anh ta.”

“Ừ, cũng được, vậy để tôi phái người đến điều tra. Đi bao lâu?”

“Bảy giờ tối đến mười giờ.”

“Tốt lắm, trước mười giờ đừng về nhà, tôi sẽ bảo Tấn Duy cử vài chuyên gia máy tính đến.”

“Kha Tấn Duy? Anh ấy về nước rồi ư?” Lòng cô căng thẳng.

Kha Tấn Duy là học trưởng trên cô bốn khóa, hai người có một đoạn tình cảm mờ ám, nhưng về sau cũng không tiến thêm được bước nào, cứ như vậy đến bây giờ.

Tình yêu của cô rốt cuộc có bắt đầu hay kết thúc không, cô cũng không biết, cứ treo lửng lơ như vậy, để đến giờ vừa nghe thấy tên Kha Tấn Duy thì lại mất tự nhiên.

“Đúng vậy! Hôm qua anh ta về Đài Loan, nghe tin cô kết hôn, vẻ mặt rất chi là kỳ quái!” Trưởng phòng cố tình nói.

Cô có điểm không vui. Chuyện của cô và Kha Tấn Duy đều đặt trong mắt mọi người, bởi vậy thường không có việc gì là lại trêu chọc họ.

“Ai lo vẻ mặt của anh ta chứ? Tôi đang làm nhiệm vụ, nói anh ta hành động gọn gàng một chút, đừng có làm vướng chân tôi, làm hỏng chuyện của tôi.” Cô thầm mắng một tiếng, lập tức tắt máy, nhưng người lại xuất thần.

Hai mươi tám năm qua, thật ra cô cũng chẳng yêu đương gì, khi học ở trường thì vùi đầu vào sách vở, sau khi du học ở Mỹ về, may mắn thi đỗ vào bộ đặc vụ phương đông CIA, chuyên tâm vào công việc, cô không có thời gian gặp bạn trai, cũng không có lòng nghĩ về vấn đề này, cho đến khi gặp Kha Tấn Duy…..

Ban đầu Kha Tấn Duy làm ở ngành bảo mật máy tính của CIA, là thủ lĩnh của “Zeus” Hoắc Thiên Hành và “Phương hoàng” Đoàn Uy, sau lại bị điều đến bộ đặc vụ phương Đông, giúp khu vực Châu Á xử lý mạng lưới thu thập tình báo.

Người đẹp trai cao to như Kha Tấn Duy rất bắt mắt, khiến người ta không thể phớt lờ, vì học cùng trường đại học nên cô và anh có quen biết, vì thế hai người lại hay ở cạnh nhau, gần như thành một đôi…

Nhưng sau này lại không thế nữa, về phần nguyên nhân là gì, cô mãi mãi cũng không biết.

Có lẽ hai người đều đang đợi đối phương bước thêm một bước nữa, nhưng ai cũng không muốn tiến trước tiên, vì thế cứ đứng ở đó, vào không được, cũng không lui được, tổn thất này, làm mọi chuyện trở nên không tốt.

Cũng bởi vì thế nào cũng không tốt, khi bị mọi người nhốn nháo trêu chọc cô lại tức giận.

Quan hệ của cô và Kha Tấn Duy giống như một câu không có dấu chấm, một cuốn tiểu thuyết còn đang viết dở, đừng nói người khác xem không hiể, chính cô cũng chả hiểu.

Cho nên, ngày mai tuyệt đối sau mười giờ cô mới về, cô không muốn đối mặt với anh, lại thấy khó xử.

Nếu câu chuyện không thể nào tiếp tục, thì hãy ném nó đi thôi! Giờ người đàn ông cô nên quan tâm chỉ có chồng cô Lục Thời Dư, những thứ khác đều không quan trọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện