Lâm Ninh nghe thấy có người đang nói chuyện.
“Mụ đàn bà này, so với tôi tưởng còn hung tợn hơn nhiều, cô ta đạp người cũng dùng lực rất mạnh……”
“Nữ đặc vụ cục tình báo trung ương cũng không phải hàng giả, cô gái này từng được huấn luyện, nhìn tư thế cô ta đánh người kia, ác ghê…”
“Chắc cô ta giỏi đóng kịch lắm! Bề ngoài thoạt nhìn như kiều thê Nhật Bản dịu hiền……”
Ba người đàn ông, thảo luận về cô, nghe giọng này, hẳn là ba người đánh nhau với cô ở bãi đỗ xe.
Ý thức của cô từ từ tỉnh lại, đầu óc cũng bắt đầu vận động.
Sau đó, cô phát hiện mắt cô bị che kín, hai tay bị trói tay ra sau lưng, hai chân cũng bị trói chặt, đặt nghiêng trên đệm êm.
Xem ra cô bị bọn này bắt về.
Vậy, Lục Thời Dư đâu? Anh ở đâu? Có an toàn không? Nghĩ đến Lục Thời Dư, ngực của cô liền đập nhanh hơn.
Bệnh tự kỷ của anh, có bị dọa không?
“Ai bảo cô ta đóng kịch? Kỹ xảo của cô ta kém xa!”
Lại có một giọng nam xa lạ vang lên.
Tiếng nói rất độc đáo, trầm thấp thong thả mà lười nhác, giống nhạc nhẹ trong đêm tối, có thể dễ dàng lay động lòng người, chẳng qua, hiện tại trong giọng nói này mang theo đùa cợt rõ rệt.
Cô kinh ngạc suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ ra ba người kia chắc là đồng lõa của kẻ này……
Ừ? Hoặc là anh chính là người đánh lén cô từ sau?
Đáng giận, đánh lén cô lại phê bình cô, khốn kiếp!
Cô mắng trong lòng, nhưng vẫn im lặng như cũ, tiếp tục giả vờ hôn mê nghe lén.
“Cô ta diễn kém sao? Nhưng tôi thấy biểu hiện của cô ta rất giống bà chủ gia đình mà.”
Siêu thị?
Lâm Ninh rất ảo não, những người này quả nhiên vẫn luôn theo dõi cô và Lục Thời Dư, vì sao cô không sớm cảnh giác một chút?
“Đúng thế! Rất giống phụ nữ Nhật Bản mua hàng giảm giá trong TV, hoàn toàn nhanh ác chuẩn.”
“Các cậu không hiểu, đó mới là bản tính của cô ta.” Giọng nói kia lại vang lên.
Người này nói chuyện nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng lại rất có uy thế, theo trực giác Lâm Ninh nhận định người này chắc chắn là thủ lĩnh của bốn người.
“Bản tính?”
“Đúng vậy! Rất xúc động, không có tính nhẫn nại, thiếu sức khỏe, lại thiếu kiên nhẫn, cô ta căn bản không thích hợp làm đặc vụ.” Giọng kia lại nói.
Nói cô không thích hợp làm đặc vụ? Tên khốn kiếp này tự cho mình là đúng à? Dựa vào cái gì mà kết luận thay cô?
Trong lòng cô tức giận, hô hấp bắt đầu nôn nóng.
“Không thích hợp? Cô có thành tích rất ưu tú khi thực tập ở CIA, hình như đều là A+.” Tên còn lại lại nói.
Cô cả kinh trong lòng, những người này chẳng những thăm dò thân phận của cô, ngay cả thành tích của cô đều tra ra được?
Bọn họ rốt cuộc là loại người nào?
“Thành tích và tốt xấu của một người không liên quan, có vài người xuất sắc, nhưng lại thiếu não, chỉ đọc sách, không biết linh động, ra xã hội thì toi đời.” Giọng kia mỉa mai.
Cô nín thở, cảm thấy…… Cảm thấy như là anh ta cố ý nói cho cô nghe.
Chẳng lẽ, anh ta đã phát hiện cô tỉnh rồi?
Quả nhiên, tiếp theo, giọng nói kia bỗng kề sát vào cô : “Cô nói xem có phải không? Lục phu nhân.”
Cô hoảng sợ, né tránh theo bản năng.
“Hả? Thì ra cô ta đã tỉnh!” Ba người khác hô nhỏ.
“Cho nên tôi nói cô ta hành động kém, ngay cả giả vờ ngủ cũng không xong.” Giọng nói lười nhác xấu xa dán bên tai cô thổi hơi.
Cô kinh sợ, lắc đầu mắng to: “Tránh ra!”
“Oa! Thật mạnh mẽ, coi chừng cô ta cắn cậu.” Một người khác cười nói.
“A…… Tôi thích bị cô ấy cắn.” Giọng lười nhác nói xong, còn đùa giỡn ấn lên vai trái của cô, không cho cô né tránh.
“A……” Vai trái cô đau đớn thét lớn một tiếng, trách mắng: “Đừng chạm vào tôi!”
“Em bị thương?” Giọng người nọ trầm xuống, ngừng một giây, mới hỏi: “Ai đánh hả?”
Còn dám hỏi? Không phải là mấy tên khốn nạn các người à?
Cô mắng trong lòng.
Nhưng anh ta hiển nhiên không phải hỏi cô. Mà là hỏi ba người kia.