Anh thích không?”
“Đương nhiên.”
Anh nhìn cô, tắt máy hút bụi đi, trực tiếp tiến đến trước mặt cô, nói: “Vậy em đánh đi!”
Cô ngẩn ngơ, tay không nhúc nhích.
“Đánh đi!” Anh càng gần sát, mặt đẹp trong suốt cười đáng giận.
“Anh…..” Anh đáng đánh, nhưng vì sao tay cô chẳng thể cử động? “Xem đi! Em không nỡ mà.” Anh rất đắc ý.
“Tôi không……” Cô quýnh lên, dùng sức đẩy anh ra, cả giận nói: “Anh im lặng đi!”
“Tuân lệnh vợ.” Anh cười ẩn ý, nghe lời lại tiếp tục hút bụi.
Cô mang theo dép lê, ảo não phát hiện ra, cô căn bản không phải đối thủ của anh, bởi vì chỉ nhìn bóng anh quét dọn như thế, cô đã cảm thấy anh rất gợi cảm mê người……
Xem đi, cô điên thật rồi.
Cô mắng mình lần thứ một nghìn lẻ một.
Dọn dẹp một ngày đã xong, như trước, Lục Thời Dư pha ly cà phê cho cô, hai người thảnh thơi uống cà phê trong phòng khách trong lành.
Loại bầu không khí này, rất thoải mái, rất dễ chịu.
Nhưng mà lại làm cho Lâm Ninh rất sợ hãi, sợ cô sẽ nghiện, sợ cô sẽ không xong……
“Đúng rồi, ngày mai bác anh sẽ đến.” Anh đột nhiên báo cho biết.
Cô hoàn hồn sửng sốt, Lục Lan Hương muốn tới ư?
“Bà ta tới làm gì?” Cô nhăn mi, rất không muốn đối mặt với bà cô ích kỷ này.
“Chắc chắn là bảo anh tham gia tiệc chiêu đã các đổng sự ở Đài Loan của công ty khoa học kỹ thuật Toàn Lục tại Mỹ, gần cuối mỗi năm bác anh đều đến đây, mục đích là muốn làm mất mặt anh, năm nay cũng không ngoại lệ.” Anh bỏ quần áo màu trắng vào máy giặt.
Cô khó hiểu hỏi: “Vì sao anh không cho bác anh biết anh đã hết tự kỷ, còn để mặc họ ức hiếp?”
“Muốn ngụy trang, phải lừa gạt người thân gần nhất, cả nhà bác họ đúng lúc có thể trở thành lá chắn của anh, để CIA và người ngoài sẽ không nghi ngờ, chẳng phải ư?” Anh cười lạnh lùng.
Cô rùng mình, Lục Thời Dư có tâm cơ này, khiến cô cảm thấy chán ghét.
“Lại nói, ngoài bà nội, bác là người thân duy nhất của anh, bà ta có xấu, anh cũng không thể hận.” Anh bỗng thương tâm.
Cô nhìn biểu tình cô đơn của anh, sợ hãi và chán ghét ban nãy lại bị thay thế bởi đồng tình.
Cô thật sự không hiểu, vì sao anh luôn có thể điều khiển cảm xúc của cô? Giống như anh nắm điều khiển từ xa trên người cô, làm cô không có tự chủ.
“Hơn nữa, nếu không có bà ta, chúng mình không thể quen nhau.” Anh nhìn cô, ánh mắt tha thiết.
Cái loại ánh mắt này làm trái tim cô đập mạnh, cô cúi đầu tránh đi, cố ý lạnh lùng nói: “Đừng quên, chúng ta quen là do CIA cố ý sắp xếp, tôi cũng có mục đích mới tiếp cận anh……”
“Anh biết.”
Anh đương nhiên biết lần hôn nhân này là kế hoạch của CIA, biết cô dâu anh lấy là đến điều tra anh, càng biết nữ đặc vụ Lâm Ninh này có tiếng nhanh nhẹn dũng mãnh.
Nhưng anh không biết, cô là con bé ngốc dễ mềm lòng, lại là cô ngốc thẳng tính, cô rất thú vị, lại thiện lương, đặc biệt, hơn nữa… còn khiến anh cảm thấy ấm áp.
Cho nên về sau, anh lại chẳng nỡ buông tay, thậm chí không để ý đến phản đối của bọn Toàn Phong, thà để lộ cá tính thật của mình, chỉ vì muốn nói chuyện tình yêu chân chính với cô.
“Đương nhiên.”
Anh nhìn cô, tắt máy hút bụi đi, trực tiếp tiến đến trước mặt cô, nói: “Vậy em đánh đi!”
Cô ngẩn ngơ, tay không nhúc nhích.
“Đánh đi!” Anh càng gần sát, mặt đẹp trong suốt cười đáng giận.
“Anh…..” Anh đáng đánh, nhưng vì sao tay cô chẳng thể cử động? “Xem đi! Em không nỡ mà.” Anh rất đắc ý.
“Tôi không……” Cô quýnh lên, dùng sức đẩy anh ra, cả giận nói: “Anh im lặng đi!”
“Tuân lệnh vợ.” Anh cười ẩn ý, nghe lời lại tiếp tục hút bụi.
Cô mang theo dép lê, ảo não phát hiện ra, cô căn bản không phải đối thủ của anh, bởi vì chỉ nhìn bóng anh quét dọn như thế, cô đã cảm thấy anh rất gợi cảm mê người……
Xem đi, cô điên thật rồi.
Cô mắng mình lần thứ một nghìn lẻ một.
Dọn dẹp một ngày đã xong, như trước, Lục Thời Dư pha ly cà phê cho cô, hai người thảnh thơi uống cà phê trong phòng khách trong lành.
Loại bầu không khí này, rất thoải mái, rất dễ chịu.
Nhưng mà lại làm cho Lâm Ninh rất sợ hãi, sợ cô sẽ nghiện, sợ cô sẽ không xong……
“Đúng rồi, ngày mai bác anh sẽ đến.” Anh đột nhiên báo cho biết.
Cô hoàn hồn sửng sốt, Lục Lan Hương muốn tới ư?
“Bà ta tới làm gì?” Cô nhăn mi, rất không muốn đối mặt với bà cô ích kỷ này.
“Chắc chắn là bảo anh tham gia tiệc chiêu đã các đổng sự ở Đài Loan của công ty khoa học kỹ thuật Toàn Lục tại Mỹ, gần cuối mỗi năm bác anh đều đến đây, mục đích là muốn làm mất mặt anh, năm nay cũng không ngoại lệ.” Anh bỏ quần áo màu trắng vào máy giặt.
Cô khó hiểu hỏi: “Vì sao anh không cho bác anh biết anh đã hết tự kỷ, còn để mặc họ ức hiếp?”
“Muốn ngụy trang, phải lừa gạt người thân gần nhất, cả nhà bác họ đúng lúc có thể trở thành lá chắn của anh, để CIA và người ngoài sẽ không nghi ngờ, chẳng phải ư?” Anh cười lạnh lùng.
Cô rùng mình, Lục Thời Dư có tâm cơ này, khiến cô cảm thấy chán ghét.
“Lại nói, ngoài bà nội, bác là người thân duy nhất của anh, bà ta có xấu, anh cũng không thể hận.” Anh bỗng thương tâm.
Cô nhìn biểu tình cô đơn của anh, sợ hãi và chán ghét ban nãy lại bị thay thế bởi đồng tình.
Cô thật sự không hiểu, vì sao anh luôn có thể điều khiển cảm xúc của cô? Giống như anh nắm điều khiển từ xa trên người cô, làm cô không có tự chủ.
“Hơn nữa, nếu không có bà ta, chúng mình không thể quen nhau.” Anh nhìn cô, ánh mắt tha thiết.
Cái loại ánh mắt này làm trái tim cô đập mạnh, cô cúi đầu tránh đi, cố ý lạnh lùng nói: “Đừng quên, chúng ta quen là do CIA cố ý sắp xếp, tôi cũng có mục đích mới tiếp cận anh……”
“Anh biết.”
Anh đương nhiên biết lần hôn nhân này là kế hoạch của CIA, biết cô dâu anh lấy là đến điều tra anh, càng biết nữ đặc vụ Lâm Ninh này có tiếng nhanh nhẹn dũng mãnh.
Nhưng anh không biết, cô là con bé ngốc dễ mềm lòng, lại là cô ngốc thẳng tính, cô rất thú vị, lại thiện lương, đặc biệt, hơn nữa… còn khiến anh cảm thấy ấm áp.
Cho nên về sau, anh lại chẳng nỡ buông tay, thậm chí không để ý đến phản đối của bọn Toàn Phong, thà để lộ cá tính thật của mình, chỉ vì muốn nói chuyện tình yêu chân chính với cô.
Danh sách chương