Biết Quân có ý tốt nhưng Diệp khéo léo từ chối, nếu cô nhận lời ngay chẳng phải anh ấy sẽ đánh giá cô là người dễ dãi rồi lợi dụng người khác à? Không chỉ có vậy, Dũng bây giờ lại đang ở gần cô, anh ấy ghen như thế, nếu đồng ý để Quân về đón thì coi như sự ghen tuông của Dũng là có cơ sở. Cô sẽ bị đánh giá là người đứng núi này trông núi nọ, đa tình ong bướm,... chỉ nghĩ thôi cũng đủ mệt mỏi rồi.

Nói đại khái mấy câu qua loa rồi tắt máy, Diệp hiểu được Quân cũng đang có ý với mình, cách anh ấy hỏi han và quan tâm như vậy... chỉ có kẻ ngốc mới không nhìn ra. Nhưng đó là miệng Quân nói ra, cô vẫn giữ đúng chừng mực, không có gì phải hổ thẹn cả. Ngước mắt nhìn sang Dũng, thấy vẻ mặt anh đăm chiêu Diệp ngán ngẩm, tình cảm hai người càng ngày càng rạn nứt. Những cảm xúc hồi hộp yêu đương ngày trước đi đâu mất, bây giờ chỉ toàn giận hờn, ghen tuông bóng gió chẳng đâu vào đâu cả.

Em với anh Quân thực sự không có gì? Dũng chậm rãi hỏi từng chữ một, tâm trạng như muốn đánh nhau nhưng hận không biết phải đánh nhau với ai cả. Hỏi Diệp như vậy là bởi nội dung cuộc trò chuyện quá đỗi mờ ám, một người bạn bình thường mà lại quan tâm nhau kiểu ấy, chủ động muốn đón đưa nhau đường xa, sợ đối phương mệt mỏi, đó là kiểu quan tâm của bạn bè bình thường sao? Diệp nghĩ anh là kẻ ngốc hay gì chứ?

Anh cũng nghe em nói rồi đó, em chỉ coi anh ấy là bạn, ngoài ra không có gì khác. Nếu em mờ ám thì sao dám nói chuyện trước mặt anh thế này được?

Em không thích sao không chặn số anh ấy đi, đừng nghe nữa?

Dũng ghen tuông đến mức vô lý, anh đặt ra những yêu cầu quá đáng chẳng giống ai nhưng chung quy lại vẫn là vì anh yêu Diệp và sợ đánh mất cô ấy vào tay Quân.

Tại sao em phải làm thế? Em và anh đúng là yêu nhau thật nhưng ai cũng vậy, ai cũng có bạn bè, anh đừng áp đặt em một cách ngớ ngẩn như vậy. Em không thích anh kiểm soát rồi ghen tuông mù quáng như thế. Em cũng là người bình thường, nói đúng hơn là em chưa có chồng, anh có quyền tán tỉnh em không lẽ người khác không có quyền đó? Điều anh nên quan tâm chính là em tôn trọng anh, vì yêu anh nên em giữ khoảng cách với người ta.... Nhiêu đó thôi anh cũng không cảm nhận được sao?

Diệp nói một hơi dài, cô giận thật sự, bao nhiêu tâm trạng đè nén bấy lâu nay, nay được ngòi nổ ghen tuông của Dũng gợi lên làm cô muốn tranh luận, muốn nói hết nỗi lòng mình ra. Cứ giữ khư khư trong đầu có ngày cũng phát điên lên vì ấm ức mất.

Thấy Diệp nổi giận Dũng trừng mắt ngạc nhiên, hóa ra bao lâu nay anh mải lo ghen tuông nên không hiểu hết được Diệp. Nhưng có lẽ cũng đã muộn, là bởi, lâu nay Dũng chỉ đem đến cho Diệp cảm giác áp lực, ghen tuông và trách móc khiến cô mệt mỏi và chán nản. Chút cảm xúc yêu đương cứ thế mà lẩn trốn đâu mất, thay vào đó, Quân lúc nào cũng ôn tồn, hòa nhã, nhẹ nhàng quan tâm như một lẽ đương nhiên mà không lo được mất.. khiến Diệp thấy vui vẻ hơn.

Không biết Quân có phải là nguyên nhân khiến Diệp muốn kết thúc chuyện tình yêu này với Dũng không, hay là bởi tính khí ghen tuông thất thường của anh làm cô thấy chán. Nhưng không phủ nhận rằng, sâu trong tâm trí ý nghĩ muốn dứt khoát chia tay Dũng đã len lỏi xuất hiện. Tình yêu mà không chịu quan tâm, vun đắp, suốt ngày lo được mất thế này thực sự không làm cho nó lớn thêm được, thậm chí càng ngày càng đẩy hai người ra xa hơn mà thôi.

Mình dừng lại đi, em nghĩ chúng mình cần thời gian để suy nghĩ lại!

Im lặng một hồi Diệp cất lời.

Vì Quân? Vì em thích anh ta hơn anh? Em chán anh rồi? Phải không?

Dũng đưa ra một loạt câu hỏi nghi vấn, vẻ mặt anh cấc lấc như mấy kẻ bặm trợn đầu đường xó chợ, Diệp biết có lẽ vì quá tức giận nên anh mới biểu cảm như vậy nhưng không phủ nhận, Dũng là người rất hay ghen tuông, soi mói những điều nhỏ nhặt. Mà điểm này chính là giống bà Loan, mẹ của Dũng. Bây giờ mới chỉ yêu đương bình thường thôi đã vậy, nếu sau này hai người chính thức về một nhà thì sự soi mói, dèm pha sẽ nhân lên gấp hai gấp ba lần, bởi cả hai mẹ con Dũng đều sở hữu tính cách giống như nhau.

Chẳng vì ai cả, em thấy mệt mỏi nên muốn dừng lại thôi. Anh bỏ cái kiểu áp đặt đấy đi, tình cảm là thứ không miễn cưỡng được, không thích là không thích, không phải vì bất cứ người nào cả. Em chỉ muốn là em thôi, đừng gò ép kiểu đấy nữa.

Dũng không còn là đứa trẻ nữa, so với Diệp thì anh đã trưởng thành và chín chắn hơn rất nhiều, có đủ hiểu biết để nhận thức được tình cảm không phải là thứ dễ dàng níu kéo, nó mong manh vô hình, càng với nó càng bay xa. Anh đã nghĩ nhiều về chuyện này, có điều vì thật lòng thích Diệp nên mới cố gắng níu giữ lại... Thức cả đêm, chạy xe không ngừng nghỉ chỉ vì muốn gặp cô, muốn làm lành nhưng sự việc không như ý muốn, mọi thứ đi chệch đường ray, nghe Diệp nói ra câu ấy Dũng ngậm ngùi.

Nếu em muốn dừng thì chúng mình hãy dừng lại đi!

Nói rồi Dũng quay lưng đi vào phía trong nhà, lạnh lùng đội mũ áo vội vã lên xe rời đi, chiếc xe mô tô thể thao phân khối lớn lao vụt đi, trong chớp mắt chỉ còn lại khói bụi và sự ngạc nhiên của vợ chồng ông Trí bà Hương. Hai người đang quanh quẩn ở dưới nhà nghe tiếng xe máy nổ dồn vội chạy lên xem có việc gì thì thấy con gái đang đứng ngẩn người ở sân, xe máy của Dũng đã đi đâu mất.

Có chuyện gì thế Diệp?

Ông Trí thấy sự không bình thường liền hỏi con gái.

Anh Dũng về rồi ạ!

Lòng Diệp thoáng chút hụt hẫng, chia tay một người đã từng yêu cảm giác thực không dễ chịu gì cả, dù rằng vì tình cảm đã rạn nứt nhưng ít nhiều vẫn khiến trái tim đau đớn. Tuy vậy trước mặt bố mẹ, Diệp gắng gượng làm như mình rất ổn.

Nó vừa mới đến đã vội đi ngay à? Cái thằng... hay thật, đi mà không chào hỏi người lớn một câu!

Ông Trí trách móc bóng gió, Dũng ở xa đến lại là chỗ quen biết, đi hay ở cũng nên tỏ chút thành ý, hành động này của Dũng khiến ông Trí không hài lòng? Nó vừa mới đến đã vội đi ngay, nhẽ chê gia cảnh nghèo hèn hay gì nhỉ? Ông Trí thoáng chốc tự ái, nghèo hèn thì sao chứ, vợ chồng con cái ông đã phải ngửa tay xin xỏ ai cái gì? Rõ cái thằng được nuông chiều quá rồi sinh hư, không coi ai ra gì cả. Ông Trí bực bội trong lòng nhưng không nói ra, chỗ thân tình với ông Hưng nên coi Dũng như con cháu trong nhà, chỉ là, Dũng lần đầu đến chơi mà bày tỏ thành ý như vậy... thật khiến ông thấy khó chịu quá.

Bà Hương thì khác, không bực bội giống như chồng, bà lặng lẽ quan sát biểu hiện của con gái, cảm xúc lúc này của cô có thể che lấp được tầm nhìn của ông Trí chứ với bà Hương thì không thể. Bà cảm nhận được hết, đúc kết mọi việc lại với nhau, bà Hương suy đoán, có lẽ việc Diệp chuyển nơi ở là vì giận nhau với Dũng, và hôm nay, một lần nữa Dũng lại có mặt sau khi Diệp trở về nhà, điều đó chứng tỏ tình cảm của hai đứa rất gắn bó.

Diệp xuống đây mẹ bảo, mẹ có chuyện muốn nói với con!

Bà Hương nói rồi chủ động đi xuống nhà bếp, Diệp không vui vẻ gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo, lúc đi qua chỗ ông Trí đang đứng, Diệp khẽ liếc trộm xem bố có giận dữ gì không. Ông Trí đúng là có giận nhưng vẫn giữ được nét bình thản, đứng nhìn ra phía trước nhà trầm ngâm nghĩ ngợi.

Con định giấu mẹ đến khi nào nữa Diệp?

Khi chỉ còn hai mẹ con với nhau, bà Hương lặng lẽ nhìn con và cất lời.

Con...con có giấu mẹ điều gì đâu ạ?

Diệp lúng túng khi thấy mẹ nói bóng gió.

Có thật không giấu không? Lát nữa mẹ sẽ gọi điện cho bác Loan, nói với bác ấy chuyện thằng Dũng nó về nhà mình!!

Bà Hương đe dọa.

Đừng... đừng, mẹ đừng gọi, mẹ gọi là bác ấy sẽ nghĩ sai về con đấy!

Vừa câu trước chối đây đẩy, câu sau Diệp đã chột dạ sợ hãi.

Con làm sao mà sợ bác ấy nghĩ sai? Thôi không cần vòng vo nữa, mẹ nhìn ra được cả rồi, thằng Dũng không phải bạn bè quen biết gì như con nói cả. Nó là con bác Hưng - Loan, hai đứa thích nhau đúng không?

Mẹ... sao mẹ biết anh Dũng là con bác Hưng?

Diệp cứ ngỡ mẹ chưa biết gì, ai ngờ chuyện gì mẹ cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.

Mẹ đúng là không biết chuyện gì thật, nếu hôm nay bố con không ở nhà thì chắc hai đứa chúng mày bảo nhau nói dối mẹ tiếp cho xem!!!

Mẹ!!!

Diệp bị nói trúng tim đen nên thẹn không nói thêm được câu gì cả, cúi mặt xuống nền nhà, tay quờ quờ vờ nhặt rau.

Đừng vò nát rau của mẹ nữa, mẹ nhặt kỹ lắm rồi! Chuyện con chuyển nơi ở mẹ vẫn chờ đợi để nghe câu trả lời của con, thế nào, hôm nay có nói cho mẹ nghe được không? Bị bác Loan bắt quả tang nên xấu hổ đòi chuyển nơi ở chứ gì?

Bà Hương cứ đinh ninh rằng con gái đã phạm lỗi lầm gì đó nên chột dạ mới chuyển đi nên vội vàng đưa ra kết luận định tội Diệp.

Con làm gì mà xấu hổ? Mẹ cứ nghĩ sai cho con...

Diệp phụng phịu, cô biết, mẹ đã nói ra như vậy là không trách móc gì con gái nữa, thay vì cãi lời mẹ thì cô sẽ nũng nịu để mẹ giơ cao đánh khẽ, dẫu sao chuyện này cũng làm cho bố mẹ phải khó xử với bác Hưng và bác Loan, cả Dũng nữa. Mọi thứ thật tồi tệ!

Hai đứa thích nhau từ bao giờ?

Bà Hương ôn tồn hỏi chuyện.

Chúng con vừa chia tay rồi, anh ấy giận nên mới bỏ về đột ngột như thế đấy ạ!

Diệp có ý muốn giữ kín chuyện nhưng mẹ lại nắm được sơ hở cả rồi, thay vì dằn vặt trong lòng, chi bằng tâm sự cho mẹ nghe.

Vớ vẩn quá! Yêu đương kiểu này rồi cũng chẳng đi đến đâu, hai đứa chúng mày còn trẻ con lắm.

Con xin lỗi mẹ!

Lỗi của con thì to lắm, mẹ vẫn còn ghi nhớ trong đầu đây, quên thế nào được, nhưng thằng Dũng như thế là mẹ không hài lòng tí nào. Đến nhà bạn gái chơi, thậm chí là chỗ giao tình quen biết, dù có bực dọc chuyện yêu đương cỡ nào đi nữa thì chút phép tắc cũng nên giữ lại. Nó sống kiểu bản năng như vậy, vui thì ở mà dở thì nổi khùng như vậy cũng không hay đâu.

Yêu rồi cũng nên biết mà tránh, mà đã chia tay thì phải dứt khoát, không biết tương lai về sau thế nào nhưng kiểu như vậy mà về chung một nhà cũng sẽ không hòa hợp.

Bà Hương ngậm ngùi đánh giá, không biết Diệp hiểu được mấy phần ý tứ của mẹ nhưng bà vẫn cứ nói, con gái độ tuổi này rồi cũng nên va vấp một tí, chẳng may yêu đương trót dại thì cũng phải lập gia đình, không thể vô tư mãi được nữa.

Con nghĩ lần này là dứt khoát mẹ ạ. Con chắc chắn!

Diệp nhìn mẹ với ánh mắt đầy tự tin, bởi sau lời khuyên của mẹ cộng thêm những gì thời gian qua cô cảm nhận được về Dũng, về gia đình anh thì Diệp cũng nghĩ xa về chuyện sau này. Cô không muốn lấn sâu vào chuyện tình cảm với Dũng nữa, những ngày qua với cô như thế là quá đủ.

- --

Về quê có mấy ngày mà biết bao chuyện xảy ra, thực sự Diệp không nghĩ rằng chuyện tình cảm với Dũng lại chấm dứt nhanh như vậy, nhưng thôi, hụt hẫng lúc đầu rồi sẽ quen, cô bây giờ chỉ muốn tập trung học hành mấy chuyện không đâu nên gác sang một bên thì hơn.

Trở lại phòng trọ vào chiều hôm sau, mỗi lần ở quê lên đồ đạc lại lỉnh kỉnh, Quyên ra bến xe đón Diệp phụ bạn mang đồ về phòng. Vừa gặp Quyên đã bô bô kể lể:

Bà vừa về quê có một ngày mà trai đẹp đã đến tìm đấy!

Trai nào thế?

Nghe Quyên kể Diệp ngạc nhiên, trong đầu cứ nghĩ về Dũng, có lẽ anh ấy đến phòng trọ tìm Diệp nhưng không gặp nên mới phi xe về tận nhà để tìm cô.

Còn ai nữa, cái anh gì anh trai cùng cha khác mẹ với thằng Tùng, cái đứa mà bà đang dạy kèm đấy. Eo ơi đẹp trai vãi, bà số hưởng thế không biết...

Quyên vừa nói vừa xếp mấy túi đồ lên chiếc xe đạp mini, ngay lúc ấy có chiếc xe 4 chỗ rì rì tiến đến đậu ngay cạnh. Cửa kính hạ xuống, Quân ở trong xe vui vẻ chào hỏi:

Có đồ đạc gì bỏ lên xe anh đưa về cho!

Cả Quyên cả Diệp đều giật mình, nhất là Quyên, vừa mới nhắc tới Tào Tháo liền có mặt ngay.

Cũng không có gì đâu anh ạ, chúng em đi xe đạp về cũng được.

Diệp từ chối, cô cảm thấy mình hơi quê mùa, ngồi lên xe của anh ấy không hợp, với cả cũng ngại ngại vì trong lòng có chút tình cảm cá nhân.

Em vừa lên đến nơi à? Sao không gọi cho anh?

Quân vẫn nhớ cuộc gọi hôm qua, tin chắc Diệp sẽ trở lại trường vào hôm nay nên căn giờ ra bến xe đón cô.

Anh ơi nhiều đồ lắm anh ạ, chắc xe đạp không mang hết được đâu, anh giúp em mang đồ về trước nhé!

Không đợi Diệp đồng ý Quyên đã nhanh nhảu cướp lời, trai đẹp có ý tốt thì ngại gì chứ nhỉ, không yêu đương nhưng ít ra trò chuyện với nhau một tí cũng thích, mất mát gì đâu. Diệp bất ngờ trước sự chủ động của Quyên, đang từ chối không được, cô bạn lại chưng hửng thế này... thật ngại quá đi!

Không cần đâu anh ạ, có mấy thứ linh tinh em tự mang về bằng xe đạp được mà, thực sự không cần đâu ạ!

Diệp quay sang nói với Quân nhưng bàn tay khẽ nắm lấy tay Quyên cấu nhẹ một cái, ý nhắc nhở bạn đừng nói bậy gì nữa.

Không phải ngại, đằng nào anh cũng tới đây rồi!

Nói đoạn Quân chủ động xuống xe và cho hết những đồ đạc lỉnh kỉnh trên xe đạp bỏ vào xe riêng. Quyên nhanh ý nói:

Vậy anh đưa cái Diệp về nhà giúp em với nhé, em tranh thủ đạp xe thể dục về trước đây!

Này, chờ người ta với!

Quyên bỏ đi bất ngờ khiến Diệp ngượng ngùng, chỉ còn lại hai người với nhau, Quân vẫn giữ nét mặt thân thiện ấy, anh mỉm cười:

Không đồng ý cho anh về quê đón thì thôi, bây giờ anh đưa em về nhà cũng không được à? Anh có phải cọp đâu, sao ăn thịt em được mà cứ lảng tránh anh thế? Lên xe anh đưa em về nhà!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện