Quân đứng đó hồi lâu, trong đầu đặt ra vô số câu hỏi nhưng không có lời giải, và rồi anh lại nghĩ, chuyện tình cảm đúng là không có lý do thật, đơn giản vì họ thích thế mà thôi. Anh còn phải đến công ty, chuyện này để sau hãy nói, tự mình tò mò chi bằng để hai người họ tự nói ra. Nghĩ vậy Quân tắt đèn và lặng lẽ ra khỏi phòng, cảm giác bất ngờ và hoang mang vẫn chưa nguôi đi.

Tùng đang ngủ ngon tự nhiên thấy có gì đó cọ cọ vào mũi khiến cậu muốn hắt xì, cánh tay trái thì mỏi nhừ như có ai đó nằm đè lên. Khẽ mở mắt, trời đã sáng từ khi nào, thấy mình đang nằm trong căn phòng lạ lạ, Tùng ngơ ngác nghĩ thầm "sao mình lại ở đây nhỉ, đây là nhà anh Quân mà?". Tỉnh dậy sau cơn say rượu nên Tùng quên mất tiệc liên hoan đêm qua, ngay cả về đây bằng cách nào cậu cũng không nhớ nổi. Khẽ cựa mình cho đỡ mỏi nhưng không được, cánh tay bị ai đó nằm đè lên tê cứng không nhúc nhích. Tùng nhìn xuống dưới thì giật mình, một cái đầu toàn tóc đang nằm núp mặt vào ngực mình ngủ ngon lành, bờ vai trần trắng nõn bị hở ra do chăn đắp chưa kĩ.

Chuyện gì thế này? Tại sao mình lại ôm ấp người lạ thế này? Tùng hoang mang thật sự, không hiểu nổi cái quái quỷ gì đang diễn ra nữa, muốn dùng sức nhưng không được, toàn thân mỏi nhừ, đầu vẫn còn quay cuồng vì rượu và cả đói bụng nữa.

Dậy... dậy đi!

Cổ họng khàn đặc, Tùng khẽ gọi người bên cạnh dậy để cậu được thoải mái hơn, người ngợm nhức mỏi không tả được.

Ứ đâu! Đang ngủ ngon.

Quyên nũng nịu, cô mệt nhoài nên vẫn chưa muốn thức giấc.

Không dậy thì nằm sang chỗ khác, đè lên tay tôi tê cứng rồi đây này!

Tùng chau mày khó chịu, nhưng mà cái gì thế nhỉ, giọng nói vừa nãy sao quen thuộc vậy? Không thể nào? Tại sao chứ? Tại sao cô ấy lại ngủ cùng với mình? Tùng mở to mắt khi phát hiện ra điều không bình thường, tại sao Quyên lại ngủ cùng giường với mình? Cô ấy còn không mặc quần áo nữa? Chuyện quái quỷ gì đây???

Cố dùng hết sức, Tùng rút cánh tay mỏi nhừ ra khỏi Quyên, bị đánh động nên cô cũng mở mắt ra nhìn, nhất thời bốn mắt nhìn nhau rồi hét lớn:

Aaaaaaa!!!

Aaaaaaaa!!....

Thấy Quyên hét lên, Tùng giật mình cũng hét lên, cả hai không mặc gì cứ giằng co nhau cái chăn để cuộn tròn người lại, mắt chữ O miệng chữ A khi thấy cảnh tượng hết sức vô lý này.

Cậu đã làm gì tôi?

Quyên trố mắt nhìn Tùng.

Cái này tôi phải hỏi cô mới đúng, tại sao cô lại ở đây?

Tùng lắp bắp, cậu thực sự không nhớ được chuyện gì cả, lật lật chăn lên nhìn xuống dưới thấy cậu nhỏ ỉu xìu nằm nghiêng người đi ngủ, khẽ liếc mắt sang bên Quyên, cô ấy cũng không mặc gì. Chết tiệt, không lẽ đêm qua hai người thực sự đã đi quá giới hạn sao???

Tôi... tôi...

Quyên cũng như Tùng, cô chẳng nhớ tí gì về chuyện đêm qua cả, nhìn căn phòng lạ lẫm, quần áo thì không mặc... Quyên hoang mang thật sự!!

Tiếng hét của hai người khá lớn khiến Diệp ở lầu hai cũng giật mình thức giấc, đêm qua mây mưa với Quân xong cô mệt rã rời, nhắm mắt ngủ liền mạch tới giờ mới tỉnh, trên người cũng không mặc đồ gì cả. Diệp vội vàng ra khỏi chăn, nhanh chóng mặc đồ và đi xuống nhà xem có chuyện gì. Có lẽ Quân đã đến công ty rồi, nhìn đồng hồ đã 9h30 sáng, cửa phòng Quyên thì mở mà bên trong không có người.

Quyên dậy sớm thế nhỉ?

Diệp tự nhủ, cô lại bước sang bên hướng phòng Tùng, khi nãy nghe tiếng hét cả nam cả nữ có khi nào hai người họ lại chảnh chọe nhau không nhỉ? Thật là, hai người này ở đâu cũng sinh sự được là sao??

Cánh cửa phòng vừa "cạch" một tiếng Quyên và Tùng lại được phen giật mình hét ầm lên. Diệp bị tiếng hét ấy suýt làm cho vỡ tim ra ngoài, đồng thời khoảnh khắc ấy cũng khiến Diệp trố mắt ngạc nhiên. Là bởi Quyên và Tùng đang năm trên giường, hai người họ đều không mặc quần áo, dưới nền nhà đồ lót của Quyên vứt mỗi nơi mỗi cái, quần áo của Tùng cũng lộn xộn không kém. Chuyện gì thế này? Diệp ngỡ ngàng không khác gì Quân lúc sáng sớm.

Hai người??

Tại sao hai người??

Diệp ấp úng không biết nên hỏi thế nào.

Diệp... tớ cũng không biết tại sao nữa? Tớ thực sự không biết gì cả...

Quyên nhìn Diệp với ánh mắt như mình bị oan.

Diệp nhớ lại, chính xác là tối qua cô dìu Quyên vào căn phòng phía bên trái sao bây giờ cô ấy lại ở đây được nhỉ? Làm sao để tin lời Quyên được đây? Tùng cũng bối rối, cậu luôn miệng nói thích Diệp thế mà bây giờ lại làm chuyện đó với Quyên, thật chẳng ra làm sao cả. Lúc ấy chỉ biết thộn mặt ra, là đàn ông ít nhất cũng nên có trách nhiệm với hành vi của mình, và trong hoàn cảnh này, dù không rõ lí do nhưng hai người cùng nhau làm chuyện đó thì lỗi cũng là ở Tùng. Cậu thầm nghĩ và tự mình ăn năn.

Tối qua hai người say tới mức không biết trời đất là gì, cả cậu nữa, con gái mà uống nhiều thế? Chính tay tớ đưa cậu về phòng bên kia, sao giờ cậu lại ở đây?

Diệp hỏi như tra khảo Quyên.

Tớ thật sự không biết tại sao luôn, thề đấy Diệp ạ. Cậu phải tin tớ, tớ không nhớ gì cả, cũng không biết vì sao mình lại có mặt ở đây!

Quyên rưng rưng khóc, cô không ngờ mình lại say xỉn tới mức đổ đốn thế này. Nhìn biểu hiện lúc này của Quyên bỗng nhiên Tùng thấy có lỗi quá, ngày thường cứ đấu khẩu với nhau cậu thấy rất khó chịu với cô ấy... nhưng bây giờ lại thấy Quyên đáng thương thật sự, cánh tay khẽ cử động, nói thực cậu muốn vòng tay sang ôm Quyên một cái để an ủi biết bao. Nhưng trước mặt là Diệp nên Tùng không dám, cứ thấy bản thân hèn hèn thế nào ấy, mới 18 19 tuổi đầu đã làm chuyện bậy bạ này rồi. Thật không biết để đâu cho hết xấu hổ!

Tớ cũng muốn tin cậu nhưng thực tế là làm thế nào cậu lại có mặt ở đây?

... mà thôi bỏ đi, hai người mặc đồ vào đi đã.

Diệp còn nhiều điều băn khoăn nhưng không thể để hai người họ cứ ngồi ôm chăn như thế được, cô bỏ ra ngoài và đóng cửa lại. Quyên gạt nước mắt rồi lặng lẽ bước xuống giường nhặt quần áo lên mặc vào người. Vừa tiếc nuối lần đầu tiên của người con gái, vừa hối hận vì bản thân đã uống quá say mà không làm chủ được hành vi của mình. Ra nông nỗi này một phần cũng là tại cô!

Tôi xin lỗi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô!

Tùng dè dặt nói lời xin lỗi.

Tôi không cần cậu chịu trách nhiệm, trong chuyện này tôi cũng có lỗi mà.

Quyên không dám nhìn đối diện Tùng, chút cảm mến cậu ấy tối qua bay đâu mất, lúc này cô không hận hay ghét Tùng, chỉ thấy mình thật hư hỏng mà thôi, một phần xấu hổ với người con trai kém 2 tuổi trước mặt nữa. Không ngờ mình đã lên giường với phi công trong tình huống oái oăm thế này. 

Diệp trở về phòng định lấy điện thoại gọi cho Quân thì vừa hay anh gọi tới, cô tức tốc bấm nghe máy ngay.

Anh ơi xảy ra chuyện rồi anh ạ!

Anh biết cả rồi!

Quân bình thản đáp làm Diệp ngạc nhiên, cô còn chưa nói là có chuyện gì mà anh đã biết. Không lẽ anh cũng đã chứng kiến cảnh tượng ấy rồi sao?

Em còn chưa nói gì mà?

Ừm. Anh biết.

Buổi sáng khi đến công ty, trở lại làm việc sau một tuần đi xa mọi thứ khá lộn xộn, Quân chẳng có tâm trí gì làm việc, những việc vặt đều giao cho cấp dưới làm, rảnh tay anh mở camera quan sát trong nhà mình lên để xem, rốt cục đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Trong phòng thì không thấy gì nhưng hành lang và các ngóc ngách đều có đèn sáng nên nhận diện được khá rõ. Trong bóng tối, Quyên say khướt lả lướt đi tìm nước uống... không may vào nhầm phòng Tùng nên mới xảy ra cơ sự không mong muốn.

Tùng là nam nhân đương độ tuổi ham muốn mạnh mẽ, Quân hiểu rõ điều này vì anh cũng là đàn ông, đã từng trải qua giai đoạn như vậy nên thông cảm được cho em trai. Chưa kể tối qua hai người họ uống nhiều rượu nữa, phụ nữ thì anh không rõ nhưng riêng đàn ông, một khi có hơi men trong người mà ở gần phụ nữ thì... chắc chắn không thể nào kìm chế được. Chuyện phát sinh đêm qua là lẽ dĩ nhiên, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mọi thứ cũng không có gì đáng lo ngại cả, bởi Quyên đã trưởng thành, Tùng tuy ít tuổi hơn nhưng cũng đã lớn, đủ nhận thức để hiểu về những gì mình đã và đang làm.

Anh gửi vào hộp thư của em đoạn video quay lại cảnh Quyên say rượu và vào nhầm phòng em trai anh rồi đấy.

Im lặng một lát Quân tiếp lời.

Quyên vào nhầm phòng là sao anh?

Diệp ngơ ngác hỏi lại.

Không phải em đang định nói chuyện về Tùng và Quyên, đêm qua hai người họ ngủ chung với nhau à?

Đúng... đúng... mà sao anh biết ạ?

Thì em mở hộp thư ra xem sẽ biết câu trả lời. Anh rất tiếc, Tùng đã làm chuyện đó với cô bạn của em, nếu hai người họ phản ứng gay gắt em nhớ gọi ngay cho anh nhé!

Diệp tắt máy, cô mở hộp thư ra xem có 2 đoạn video Quân gửi tới từ lúc 8h sáng, trong bóng sáng mờ mờ, Quyên đi như một bóng ma lần mò vào phòng bếp uống nước rồi lại đi về phòng, dáng vẻ ấy đích thị là không làm chủ được hành vi của mình nữa rồi. Loay hoay thế nào lại đẩy cửa phòng Tùng và đi vào, kết quả thì như cô đã thấy. Diệp ngồi bần thần tại chỗ, vẫn không thể tin nổi chuyện diễn ra đêm qua là thật. Tin nhắn của Quân lại tới.

Anh gọi đồ ăn sáng cho ba người rồi đó, shipper treo trước cổng nhà, có lẽ cũng gần 1h đồng hồ rồi, em ra cửa lấy vào giúp anh nhé!

Đừng để bụng đói, anh thương.

Quân cứ nhẹ nhàng quan tâm thế này khiến Diệp ấm lòng quá, có chuyện gì đi nữa thì cũng phải ăn trước đã, mải nghĩ chuyện của Tùng và Quyên mà cô quên mất việc ăn sáng.

Cả ba người ngồi vào bàn ăn, mỗi người một tâm trạng lặng lẽ cúi mặt xuống ăn, đoạn video Quân gửi đến Quyên phát đi phát lại không dưới 100 lần, vừa xem cô vừa nhăn nhó và cười khổ bởi sự nhầm lẫn tai hại của mình. Nhìn kìa, xem cái dáng say rượu có giống con dở hơi không, chán thật sự. Nếu cô không say, không đi nhầm phòng thì làm sao Tùng có cơ hội làm chuyện tày trời đó được? Tất cả cũng là tại mình mà thôi!!!

Tùng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, vẫn biết chuyện đêm qua là không nhỏ nhưng trước mặt hai người con gái, một người cậu đem lòng yêu mến, một người thì cùng cậu giao hoan... Tùng không biết phải xử trí thế nào cả, có lẽ sau chuyện này cậu phải bỏ cuộc thôi, mặt mũi nào mà dám tán tỉnh Diệp được nữa? Lúc trước mặt dày nói thích Diệp dù biết cô và Quân là một đôi, bây giờ thì chịu, ngủ với cô bạn thân của Diệp rồi còn mở miệng nói thích cô nữa thì để đâu cho hết nhục.

Bữa sáng đồng thời cũng là bữa trưa, Tùng ăn xong thì bỏ ra phòng khách ngồi, Diệp tranh thủ ngồi kế bên Quyên thủ thỉ:

Vào kiểm tra ga giường xem... có máu không?

Máu gì?

Quyên ngơ ngác.

Máu lần đầu ấy... cái đồ hâm này nữa, máu tri.nh ý, con gái mà làm lần đầu phải có máu chứ.

Sao cậu biết?

Diệp chột dạ trước câu hỏi của Quyên, cô và Quân mới phát sinh quan hệ cách đây mấy ngày, có lẽ đêm qua lúc Quyên và Tùng gần gũi nhau thì ở lầu hai Quân và Diệp cũng thế. Diệp bối rối:

Thì chuyện đấy ai chẳng biết, cậu có còn là trẻ con nữa không? 21 tuổi đầu rồi chút kiến thức về giới tính và sinh sản cũng không nắm rõ nữa à.

Tớ cũng không để ý nữa, để tớ vào xem sao.

Quyên mặt xị ra như tội phạm bị bức cung, quay trở lại căn phòng đêm qua cô đã hư hỏng mà trái tim đập thình thịch. Mọi thứ vẫn xáo trộn như lúc cô vừa thức giấc, chăn gối mỗi nơi mỗi cái, ga trải giường tối màu nên Quyên phải mở toang rèm cửa sổ ra, sợ không rõ cô bật hết công tắc đèn lên. Lật từng cái gối, lật tung chăn ra, Quyên tìm kiếm dấu vết để lại trên ga giường, hai mắt căng lên hồi hộp khó tả. Không lẽ lần đầu mình không có máu sao?

Loay hoay mãi Quyên thấy một chấm nhỏ như ngón chân cái màu đậm hơn ga giường đã khô, dính két lại tạo thành hình thù loang lổ. Là nó sao? Cái màng mỏng manh của người con gái đây sao? Quyên run run nghĩ lại, thật sự cô không nhớ được gì cả. Đi ra ngoài phòng khách, Diệp vẫn ngồi ở đó chờ đợi, khi nãy định đi theo Quyên nhưng cô ấy không cho, Quyên ngại nên vào một mình.

Thế nào rồi? Có không?

Diệp tò mò. Quyên gật gật.

Tại sao tớ lại hư hỏng thế hả Diệp, tớ không còn là con gái nữa rồi, tớ là đàn bà rồi Diệp ơi... huhu... huhu...

Quyên khóc nấc lên nhưng không dám khóc to vì xấu hổ, sợ Tùng nghe thấy, chẳng hiểu cái tính đanh đá ngày thường bay đâu mất, trước mặt Diệp bây giờ là một cô gái nhút nhát, sợ hãi và mất phương hướng thật sự. Tự nhiên Diệp thấy mình giống chuyên gia tư vấn tình cảm dễ sợ, cô không hề có ý cười nhạo bạn mà ngược lại còn cảm thông và có chút thương bạn nữa. Nếu không phải Diệp rủ Quyên đi cùng cho vui thì đâu có kết cục như hôm nay, xem ra lỗi cũng là tại mình rồi. Diệp thầm nghĩ.

- --

Một tháng sau.

Quyên, làm gì trong đấy mà lâu thế? Sáng giờ mày ôm nhà vệ sinh suốt không muốn cho ai vào nữa à?

Giọng anh Tuấn giục rối rít vì muốn đi vệ sinh, dậy muộn không kịp giờ đi làm nên Tuấn cáu lên.

Em làm gì kệ em? Dưới nhà còn wc sao anh không xuống ấy mà đi?

Nhà hai tầng lại xây theo kiểu ngày xưa nên các phòng không có WC khép kín, hai anh em Quyên ở lầu hai chung một WC, sáng ngày ra luôn cãi nhau vì tội chờ đợi.

Bạn tao đang dưới đó, mày không nhanh lên được à?

Sao anh suốt ngày dẫn bạn về nhà ăn nhậu thế nhở, từ lần sau dẫn về thì các anh tự nấu nướng dọn dẹp lấy nhé, em không làm đâu.

Mày im cái mồm đi, cứ bô bô vậy bạn tao nghe thấy nó lại tự ái. Sắp xong chưa?

Em còn lâu mới xong!

Quyên loay hoay bóc hộp que thử ra rồi đọc hướng dẫn, lòng nóng như lửa vì sợ que hiện hai vạch mà ông anh trai cứ đứng bên ngoài cằn nhằn. Thật khó chịu hết sức.

Khiếp mày ị lâu thế? Tí nữa đến lượt tao thì thối um lên à? Nhanh nhanh lên sắp không nhịn được rồi đây này.

Sao anh không xuống tầng 1 mà tranh giành với bạn anh, đôi co với em làm gì? Em nói rồi đấy, bát đĩa tối qua anh bày ra thì tự đi mà rửa, giờ không rửa được thì đi làm về rửa nhé. Em không làm đâu.

Con điên, tháng này thích cắt tiền tiêu vặt không?

Em đang được nghỉ hè cần gì tiêu vặt, anh đừng có sai vặt em nữa.

Thôi bà ạ, làm đi mai có bạn trai dắt về đây anh mày hầu từ A đến Z, yên tâm không bắt mày nhặt một cọng hành.

Mà vẫn chưa xong à, đéo gì ị lắm thế?

Thôi chết rồi... chết thật rồi!!!

Quyên ở trong wc lẩm bẩm, Tuấn nghe xong liền lo lắng:

Mày làm sao đấy Quyên, Quyên ơi, làm sao đấy?

Quyên lặng người không đáp lời anh trai mà thực lòng cô còn tâm trí gì để đáp nữa, hai vạch đỏ thẫm trên cái que bé xíu kia khiến cô rụng rời, mấy nay ăn gì cũng thấy không hợp, đã vậy còn hay nôn khan nữa. Lo lắng về trường hợp xấu nhất, Quyên mua que về thử, họ nói thử vào buổi sáng ngay khi ngủ dậy mới cho kết quả chính xác. Cô thật sự mang thai với Tùng sao???
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện