.
Quý Phi Yên vừa đóng cửa lại thì nghe thấy tiếng dụng cụ thông tin thông báo có tin nhắn, là của Tần Trạm. Trong lòng Quý Phi Yên run lên, mở tin nhắn ra, không có bất kỳ sự quan tâm, an ủi hay nghi hoặc dư thừa, chỉ có một câu ước định thời gian cùng địa điểm gặp mặt. Trong tin nhắn mặc dù dùng từ ngữ trưng cầu ý kiến, nhưng Quý Phi Yên biết, nàng không thể cự tuyệt Tần Trạm.
Năm năm trước, Quý Phi Yên theo học ở học viện âm nhạc, đồng thời bí mật hoàn thành khóa huấn luyện, trở thành người làm công tác tình báo. Lần đầu nhận nhiệm vụ, người hướng dẫn của nàng chính là Tần Trạm. Chuyện đó ngay cả tổ trưởng sau này của Quý Phi Yên cũng không hề biết, hắn có thể biết chỉ là những bản ghi chép về nhiệm vụ của nàng, dù sao trong mỗi tổ chức đều có những bí mật riêng, mà cấp bậc của tổ trưởng không đủ cao để có được tư liệu của toàn ngành.
Thời gian kia, vẻ mỹ lệ của Quý Phi Yên bắt đầu nở rộ, bên cạnh có không ít người theo đuổi, tuy tính cách của nàng ôn hòa, nhưng thấy nhiều người theo đuổi mình như thế, Quý Phi Yên sinh ra lòng hư vinh mà ngay cả nàng cũng không nhận ra. Cho nên, khi nàng gặp Tần Trạm mới phát hiện, một nam nhân đối với vẻ đẹp của nàng bất vi sở động, ngược lại trong lần gặp mặt đầu tiên đã khiến nàng tâm động không thôi.
Tiếp đó, bởi vì Tần Trạm đối với mỹ mạo của nàng không chút động dung làm cho nàng nổi lên lòng hiếu kỳ. Cùng nhau thực hiện nhiệm vụ, năng lực, trí tuệ, phong độ, tâm cơ cùng khả năng ứng biến của Tần Trạm hoàn toàn thu phục trái tim nàng. Nàng thậm chí không hề để ý đến sự rụt rè của phái nữ mà thổ lộ với Tần Trạm ngay khi làm nhiệm vụ. Tần Trạm cự tuyệt, nàng vẫn không chịu buông tay, cho đến một lần kia, nhân vật hai người phải sắm vai là một đôi tình lữ, sự phi thường chủ động của nàng cùng với nhiệm vụ khiến Tần Trạm không thể không tiếp nhận sự nhiệt tình của nàng.
Lúc sau, không biết vì nguyên nhân gì, Tần Trạm nói có thể thử cùng nàng ở chung một chút. Nàng khi ấy đã sắp mất hết tự tin, vì câu nói này mà vui sướng đến bật khóc. Toàn bộ nhiệm vụ liền giả diễn thực làm. Đó là khoảng thời gian vô cùng ngọt ngào, mỗi khi nhớ đến đều khiến nàng lộ ra nụ cười hạnh phúc. Thế nhưng, cuối cùng nàng vẫn không thể nào có được trái tim Tần Trạm, Tần Trạm sau cùng cũng chỉ nói với nàng thực xin lỗi, hắn không thể yêu nàng. Nàng hỏi vì sao, Tần Trạm cũng chỉ đối nàng nói thật có lỗi. Nàng không phải là người quấn quýt say mê, đối phương đã không thể yêu, chính mình cần gì phải đau khổ dây dưa, làm cho cả hai đều thống khổ, cho nên nàng cùng Tần Trạm kết thúc đoạn cảm tình này.
Sau khi chia tay, có lẽ vì quá yêu Tần Trạm, một phần tính cách cùng thói quen của nàng cũng có xu hướng giống y, hơn nữa, đã trải qua tình yêu, những người quen gặp lại nàng đều nói nàng đẹp hơn trước. Đẹp sao? Thế nhưng tại sao nàng vẫn không thể lưu được trái tim một người nam nhân? Về sau, người theo đuổi nàng càng nhiều, chính là, đã gặp được Tần Trạm rồi, ai còn có thể động tâm với nam nhân khác, thậm chí thường theo bản năng đem đối phương so sánh với Tần Trạm, mà kết quả, Tần Trạm luôn hoàn toàn chiến thắng. Năm năm trôi qua, tình yêu của nàng đối với Tần Trạm không những không phai nhạt, ngược lại bởi vì đủ loại so sánh cùng tưởng niệm khiến cho tình yêu càng lúc càng sâu đậm.
Nàng biết thân phận của Tần Trạm không hề đơn giản, nếu không, với tuổi của hắn làm sao có được địa vị cao như vậy, chính là, nàng không thể tưởng tượng được, Tần Trạm lại cùng Văn Nhân gia, Tống gia có quan hệ. Nàng hối hận vì đã tiếp nhận nhiệm vụ này rồi, cho dù xa cách năm năm, cho dù tất cả đều là giả dối, chính là khi lấy thân phận là vị hôn thê của người khác nhìn thấy người nam nhân mà mình yêu, chột dạ, sợ hãi sớm làm nàng mất đi sự bình tĩnh thường có.
Tần Trạm, là số kiếp của nàng. Gặp được Tần Trạm tuy rằng khiến nàng bối rối, nhưng nàng đã sớm không còn là thiếu nữ mới vào đời như năm năm trước, sau khi hết kích động vì gặp lại Tần Trạm, nàng cũng nhớ đến những lời của Tống lão phu nhân hôm nay, Tần Trạm rất chiếu cố Văn Nhân Luật sao?
Thông qua hệ thống bí mật, lấy được tư liệu của Tần Trạm từ tổ trưởng, bởi vì Tần Trạm cũng là người có liên quan đến Văn Nhân Luật nên tư liệu cơ bản của hắn vẫn phải có, mà thân phận của Tần Trạm khá đặc thù nên rất nhiều chuyện bí mật của hắn tổ trưởng vẫn không đủ tư cách biết đến, bất quá, với Quý Phi Yên, những tư liệu trên tay cũng xem như đủ rồi.
Tần Trạm là người của Tần gia, gia tộc có địa vị ngang với Văn Nhân gia và Tống gia. Quý Phi Yên lúc này mới hiểu được, sự cao quý bao hàm trong nét khiêm tốn đến từ đâu, thậm chí nàng còn liên tưởng đến vì sao Tần Trạm từ chối nàng, một thế gia công tử như vậy làm sao có thể cùng một nữ nhân không có thân phận, địa vị như nàng thiên trường địa cửu, cổ tích Cô bé Lọ Lem vốn đâu phải là chuyện dễ dàng.
Tiếp tục xem đến phần chính của tư liệu, thời gian Tần Trạm nhận thức Văn Nhân Luật, Thái Tử đảng ở kinh đô chia thành hai nhóm, phân biệt lấy Tân Trạm cùng Văn Nhân Luật làm thủ lĩnh, sự bao dung cùng chiếu cố của Tần Trạm đối với Văn Nhân Luật các loại.
Sau khi xem xong, Quý Phi Yên xoa bóp mi tâm (hay ấn đường, là điểm giữa hai đầu lông mày), với tính cách của Tần Trạm, việc bao dung người khác cũng không khiến nàng kỳ quái, nguyên nhân trong đó là gì, có thể là xem mặt mũi của Văn Nhân Lẫm, cũng có thể là do tình nghĩa từ bé đến lớn với Văn Nhân Luật, những điều này đều hợp với tính cách của Tần Trạm.
Tần Trạm biết thân phận của nàng, đồng thời cũng biết nàng sẽ không vô duyên vô cớ có tình cảm với Văn Nhân Luật, trong suốt năm năm, Tần Trạm chưa từng hẹn nàng mà lúc này lại chủ động đưa ra lời mời, hẳn là đã phát hiện ra ý đồ của nàng.
Tần Trạm sẽ hiểu cho nàng. Ngã xuống giường, Quý Phi Yên nghĩ như vậy.
Ngày hôm sau, một nữ nhân vừa hôm qua đã xác định thân phận là vị hôn thê của Văn Nhân Luật lại vì một nam nhân khác mà ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy.
Ở kinh đô, có rất nhiều hội sở xây dựng cho những buổi hội họp bí mật hay cần giấu kín, trên danh nghĩa, Tần Trạm cũng sở hữu một nơi như vậy, không hề tối tăm dơ bẩn như những địa phương khác, hội sở của Tần Trạm được hoan nghênh nhất ở kinh đô này, rất yên tĩnh là một lý do, mà một nguyên nhân khác chính là bối cảnh đằng sau đủ mạnh.
Mà ngay cả Văn Nhân Luật, tuy thực chán ghét Tần Trạm cũng rất thích nơi này, không khí trong lành cùng cảnh vật tự nhiên, hắn làm sao có thể không thích, mà khi hắn đến đây, cũng không mang theo bất cứ kẻ nào, chỉ một mình lẳng lặng hưởng thụ.
Sau khi Tần Trạm biết Văn Nhân Luật thích nơi này, thậm chí vì một mình Văn Nhân Luật tạo ra một địa phương xinh đẹp nhất thuộc về riêng hắn. Đối với lễ vật này của Tần Trạm, Văn Nhân Luật không hề cự tuyệt, bởi vì hắn thích lễ vật kia, cộng thêm suy nghĩ có chiếm không tiện nghi của tên gia khỏa Tần Trạm này, hắn cũng không thấy hổ thẹn.
Quý Phi Yên hiện giờ cũng là một nhân vật nổi tiếng, điều kiện gia đình nguyên bản cũng không phải tệ, nếu không làm sao có thể chu cấp cho nàng học dương cầm, trước đây, đầu tư cho nghệ thuật là vô cùng tốn kém. Mấy năm nay vào nam ra bắc, Quý Phi Yên cũng đã chứng kiến không ít, nhưng là làm người trong nước, nàng không thể tưởng tượng được ở mảnh đất kinh đô này lại có một nơi lịch sự tao nhã đến như vậy, thanh sơn lục thủy(non xanh nước biếc), hoàn toàn lánh xa trần thế ồn ào náo động.
Đi theo người phục vụ, Quý Phi Yên thấy được Tần Trạm, tối hôm qua gặp nhau trong thoáng chốc cũng không thể khiến Quý Phi Yên giữ được bình tĩnh lúc này.
“Đã lâu không gặp, Phi Yên.” Sau khi người phục vụ lui xuống, Tần Trạm đứng lên, chào Quý Phi Yên.
Quý Phi Yên hít sâu một hơi, làm cho chính mình bình tĩnh, lộ ra nụ cười dịu dàng, “Đã lâu không gặp, Trạm.” Cách xưng hô thực thân thiết, chứa đựng cả hồi ức về một đoạn thời gian thân mật của bọn họ.
Tần Trạm kéo ghế ra cho Quý Phi Yên, thái độ thân sĩ mười phần, Quý Phi Yên duyên dáng ngồi xuống, ánh mắt của Tần Trạm vẫn không hề dao động.
Sau khi Quý Phi Yên đã yên vị, Tần Trạm cũng đi về chỗ của mình, đối diện với Quý Phi Yên.
“Muốn uống gì?” Tần Trạm hỏi.
“Ngươi biết ta thích uống gì mà?” Trên mặt Quý Phi Yên bất động thanh sắc, kỳ thật trong lòng nàng đang thử hắn, ngươi vẫn còn nhớ, đúng hay không?
“Nhiều năm như thế, khẩu vị của ngươi vẫn không đổi a.” Tần Trạm cười nói.
Hắn còn nhớ rõ. Quý Phi Yên không thể phủ nhận được niềm vui sướng đang tràn ngập trong lòng nàng.
Tần Trạm gõ lên menu ảo (*), phát đi yêu cầu về thức uống.
“Ta không phải là người dễ dàng thay đổi.” Yêu thích là thế, tình cảm cũng là như thế. Trong lời nói của Quý Phi Yên bộc lộ ra tình cảm của nàng đối với Tần Trạm không hề thay đổi.
Đây là cuộc nói chuyện chỉ thuộc về hai người, khoa học kỹ thuật hiện đại cũng cam đoan nội dung cuộc nói chuyện của họ sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, thế nhưng, có một số tồn tại không thể dùng khoa học để xem xét.
—
(*) menu ảo: virtual menu, loại menu này đã được 1 số quán bar hay nhà hàng trên thế giới (ở Việt Nam hình như chưa có~). Khách sẽ chọn các món ăn và thức uống thông qua một màn hình cảm ứng trên mặt bàn với menu tương tác. Sau khi chọn xong, yêu cầu đó sẽ được gửi thẳng xuống cho nhà bếp hoặc quầy bar. Nhờ đó khách hàng có thể thấy được hình ảnh, lời giới thiệu hay quảng cáo về món ăn trước khi chọn, không cần đến người phục vụ, hoặc xem một số hình ảnh về bên ngoài, bên trong nhà hàng, nhà ăn, nhà bếp, …
—
Tại Hợp chủng quốc xa xôi, Balberith không có việc gì, nhàn nhã thưởng thức lễ đính hôn của Luật, kỳ thật, hắn muốn quan sát Tần Trạm, muốn biết xem vì lễ đính hôn của Luật, Tần Trạm sẽ lộ ra biểu tình như thế nào, cho nên rảnh rỗi, tiếp tục thực hiện hành vi rình xem không chút đạo đức kia, không nghĩ tới sẽ chứng kiến một màn như vậy. Người đem lòng yêu Luật – Tần Trạm cùng vị hôn thê của Luật.
Ân, cuộc đối thoại của hai người này có vấn đề nha. Balberith sờ sờ cằm, đột nhiên cười âm hiểm. Việc này nếu Luật đột nhiên xen vào sẽ vô cùng thú vị không phải sao? Cho nên a, Balberith liền gọi người đến, chuẩn bị cùng nhau thưởng thức.
“Ngươi tốt nhất là có chuyện thật sự trọng yếu.” Một thoáng sau, Luật đã xuất hiện, vẻ mặt khó chịu nhìn Balberith.
“Luật, ngươi xem.” Balberith chỉ vào hình ảnh trên tay mình, như thể hiến vật quý, nói với Luật.
Tần Trạm cùng vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn? Hai người bọn họ làm sao ở chung một chỗ?
Là một nơi chú trọng hoàn cảnh riêng tư, cùng với sự thuận tiện của khoa học kỹ thuật hiện đại, người phục vụ không cần phải tự mình đem những thứ được yêu cầu đến trước mặt hai người, tạo ra khả năng tiết lộ chuyện tư mật. Những thứ được Tần Trạm gọi cho cả hai, sau một thanh âm nhu hòa thông báo, hiện ra ở phía sau một cửa sổ được tạo hình tinh mỹ cạnh bàn ăn.
Bích hoa (wallflower, quế trúc hoa, một loài hoa có mùi hương nồng nàn cùng hình dạng tao nhã) trên vách tường bắt đầu di động, biến thành cánh tay người máy, lấy những thứ phía sau cửa thủy tinh ra, đặt trên bàn, sau đó lại biến trở về thành bích hoa trang trí ở vách tường.
Tần Trạm không nghĩ tiếp tục dừng lại ở đoạn tình cảm Quý Phi Yên đối với hắn, dù sao cũng là chính hắn cô phụ nữ nhân này, điều nàng muốn hắn không thể cấp được, sau khi hỏi vài câu quan tâm đến công tác của Quý Phi Yên, Tần Trạm đi vào chính đề, “Phi Yên, ta liền trực tiếp hỏi, ngươi vì sao lại tiếp cận Luật?” Câu hỏi của Tần Trạm, Luật cũng nghe được.
“Hừ.” Luật ở phương xa hừ lạnh một tiếng, càng thêm khinh thường Tần Trạm, chỉ nghe vài câu đối thoại vừa rồi của họ, Luật làm sao có thể không biết hai người này nhận thức, quan hệ của hai người này từng như thế nào còn phải đoán hay sao?
Trong lòng Luật không thoải mái, không phải vì ghen tị, mà bởi vì người Quý Phi Yên thích là Tần Trạm, kẻ hắn chán ghét, kẻ hắn không xem vừa mắt.
“Nữ nhân không có ánh mắt.” Đây là đánh giá của hắn đối với nữ nhân thích Tần Trạm.
Ánh mắt Balberith cất giấu sự chờ mong.
“Trạm, ngươi đừng nói với ta ngươi không biết bên người Văn Nhân Luật xảy ra những chuyện gì?” Nếu đối phương không muốn nói, nàng cũng liền đi thẳng vào vấn đề.
Một người ở gần Văn Nhân Luật, như thế nào cũng là một trợ lực.
“Có thể dừng việc điều tra của các ngươi không?” Tần Trạm chăm chú nhìn Quý Phi Yên.
END 10.
Quý Phi Yên vừa đóng cửa lại thì nghe thấy tiếng dụng cụ thông tin thông báo có tin nhắn, là của Tần Trạm. Trong lòng Quý Phi Yên run lên, mở tin nhắn ra, không có bất kỳ sự quan tâm, an ủi hay nghi hoặc dư thừa, chỉ có một câu ước định thời gian cùng địa điểm gặp mặt. Trong tin nhắn mặc dù dùng từ ngữ trưng cầu ý kiến, nhưng Quý Phi Yên biết, nàng không thể cự tuyệt Tần Trạm.
Năm năm trước, Quý Phi Yên theo học ở học viện âm nhạc, đồng thời bí mật hoàn thành khóa huấn luyện, trở thành người làm công tác tình báo. Lần đầu nhận nhiệm vụ, người hướng dẫn của nàng chính là Tần Trạm. Chuyện đó ngay cả tổ trưởng sau này của Quý Phi Yên cũng không hề biết, hắn có thể biết chỉ là những bản ghi chép về nhiệm vụ của nàng, dù sao trong mỗi tổ chức đều có những bí mật riêng, mà cấp bậc của tổ trưởng không đủ cao để có được tư liệu của toàn ngành.
Thời gian kia, vẻ mỹ lệ của Quý Phi Yên bắt đầu nở rộ, bên cạnh có không ít người theo đuổi, tuy tính cách của nàng ôn hòa, nhưng thấy nhiều người theo đuổi mình như thế, Quý Phi Yên sinh ra lòng hư vinh mà ngay cả nàng cũng không nhận ra. Cho nên, khi nàng gặp Tần Trạm mới phát hiện, một nam nhân đối với vẻ đẹp của nàng bất vi sở động, ngược lại trong lần gặp mặt đầu tiên đã khiến nàng tâm động không thôi.
Tiếp đó, bởi vì Tần Trạm đối với mỹ mạo của nàng không chút động dung làm cho nàng nổi lên lòng hiếu kỳ. Cùng nhau thực hiện nhiệm vụ, năng lực, trí tuệ, phong độ, tâm cơ cùng khả năng ứng biến của Tần Trạm hoàn toàn thu phục trái tim nàng. Nàng thậm chí không hề để ý đến sự rụt rè của phái nữ mà thổ lộ với Tần Trạm ngay khi làm nhiệm vụ. Tần Trạm cự tuyệt, nàng vẫn không chịu buông tay, cho đến một lần kia, nhân vật hai người phải sắm vai là một đôi tình lữ, sự phi thường chủ động của nàng cùng với nhiệm vụ khiến Tần Trạm không thể không tiếp nhận sự nhiệt tình của nàng.
Lúc sau, không biết vì nguyên nhân gì, Tần Trạm nói có thể thử cùng nàng ở chung một chút. Nàng khi ấy đã sắp mất hết tự tin, vì câu nói này mà vui sướng đến bật khóc. Toàn bộ nhiệm vụ liền giả diễn thực làm. Đó là khoảng thời gian vô cùng ngọt ngào, mỗi khi nhớ đến đều khiến nàng lộ ra nụ cười hạnh phúc. Thế nhưng, cuối cùng nàng vẫn không thể nào có được trái tim Tần Trạm, Tần Trạm sau cùng cũng chỉ nói với nàng thực xin lỗi, hắn không thể yêu nàng. Nàng hỏi vì sao, Tần Trạm cũng chỉ đối nàng nói thật có lỗi. Nàng không phải là người quấn quýt say mê, đối phương đã không thể yêu, chính mình cần gì phải đau khổ dây dưa, làm cho cả hai đều thống khổ, cho nên nàng cùng Tần Trạm kết thúc đoạn cảm tình này.
Sau khi chia tay, có lẽ vì quá yêu Tần Trạm, một phần tính cách cùng thói quen của nàng cũng có xu hướng giống y, hơn nữa, đã trải qua tình yêu, những người quen gặp lại nàng đều nói nàng đẹp hơn trước. Đẹp sao? Thế nhưng tại sao nàng vẫn không thể lưu được trái tim một người nam nhân? Về sau, người theo đuổi nàng càng nhiều, chính là, đã gặp được Tần Trạm rồi, ai còn có thể động tâm với nam nhân khác, thậm chí thường theo bản năng đem đối phương so sánh với Tần Trạm, mà kết quả, Tần Trạm luôn hoàn toàn chiến thắng. Năm năm trôi qua, tình yêu của nàng đối với Tần Trạm không những không phai nhạt, ngược lại bởi vì đủ loại so sánh cùng tưởng niệm khiến cho tình yêu càng lúc càng sâu đậm.
Nàng biết thân phận của Tần Trạm không hề đơn giản, nếu không, với tuổi của hắn làm sao có được địa vị cao như vậy, chính là, nàng không thể tưởng tượng được, Tần Trạm lại cùng Văn Nhân gia, Tống gia có quan hệ. Nàng hối hận vì đã tiếp nhận nhiệm vụ này rồi, cho dù xa cách năm năm, cho dù tất cả đều là giả dối, chính là khi lấy thân phận là vị hôn thê của người khác nhìn thấy người nam nhân mà mình yêu, chột dạ, sợ hãi sớm làm nàng mất đi sự bình tĩnh thường có.
Tần Trạm, là số kiếp của nàng. Gặp được Tần Trạm tuy rằng khiến nàng bối rối, nhưng nàng đã sớm không còn là thiếu nữ mới vào đời như năm năm trước, sau khi hết kích động vì gặp lại Tần Trạm, nàng cũng nhớ đến những lời của Tống lão phu nhân hôm nay, Tần Trạm rất chiếu cố Văn Nhân Luật sao?
Thông qua hệ thống bí mật, lấy được tư liệu của Tần Trạm từ tổ trưởng, bởi vì Tần Trạm cũng là người có liên quan đến Văn Nhân Luật nên tư liệu cơ bản của hắn vẫn phải có, mà thân phận của Tần Trạm khá đặc thù nên rất nhiều chuyện bí mật của hắn tổ trưởng vẫn không đủ tư cách biết đến, bất quá, với Quý Phi Yên, những tư liệu trên tay cũng xem như đủ rồi.
Tần Trạm là người của Tần gia, gia tộc có địa vị ngang với Văn Nhân gia và Tống gia. Quý Phi Yên lúc này mới hiểu được, sự cao quý bao hàm trong nét khiêm tốn đến từ đâu, thậm chí nàng còn liên tưởng đến vì sao Tần Trạm từ chối nàng, một thế gia công tử như vậy làm sao có thể cùng một nữ nhân không có thân phận, địa vị như nàng thiên trường địa cửu, cổ tích Cô bé Lọ Lem vốn đâu phải là chuyện dễ dàng.
Tiếp tục xem đến phần chính của tư liệu, thời gian Tần Trạm nhận thức Văn Nhân Luật, Thái Tử đảng ở kinh đô chia thành hai nhóm, phân biệt lấy Tân Trạm cùng Văn Nhân Luật làm thủ lĩnh, sự bao dung cùng chiếu cố của Tần Trạm đối với Văn Nhân Luật các loại.
Sau khi xem xong, Quý Phi Yên xoa bóp mi tâm (hay ấn đường, là điểm giữa hai đầu lông mày), với tính cách của Tần Trạm, việc bao dung người khác cũng không khiến nàng kỳ quái, nguyên nhân trong đó là gì, có thể là xem mặt mũi của Văn Nhân Lẫm, cũng có thể là do tình nghĩa từ bé đến lớn với Văn Nhân Luật, những điều này đều hợp với tính cách của Tần Trạm.
Tần Trạm biết thân phận của nàng, đồng thời cũng biết nàng sẽ không vô duyên vô cớ có tình cảm với Văn Nhân Luật, trong suốt năm năm, Tần Trạm chưa từng hẹn nàng mà lúc này lại chủ động đưa ra lời mời, hẳn là đã phát hiện ra ý đồ của nàng.
Tần Trạm sẽ hiểu cho nàng. Ngã xuống giường, Quý Phi Yên nghĩ như vậy.
Ngày hôm sau, một nữ nhân vừa hôm qua đã xác định thân phận là vị hôn thê của Văn Nhân Luật lại vì một nam nhân khác mà ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy.
Ở kinh đô, có rất nhiều hội sở xây dựng cho những buổi hội họp bí mật hay cần giấu kín, trên danh nghĩa, Tần Trạm cũng sở hữu một nơi như vậy, không hề tối tăm dơ bẩn như những địa phương khác, hội sở của Tần Trạm được hoan nghênh nhất ở kinh đô này, rất yên tĩnh là một lý do, mà một nguyên nhân khác chính là bối cảnh đằng sau đủ mạnh.
Mà ngay cả Văn Nhân Luật, tuy thực chán ghét Tần Trạm cũng rất thích nơi này, không khí trong lành cùng cảnh vật tự nhiên, hắn làm sao có thể không thích, mà khi hắn đến đây, cũng không mang theo bất cứ kẻ nào, chỉ một mình lẳng lặng hưởng thụ.
Sau khi Tần Trạm biết Văn Nhân Luật thích nơi này, thậm chí vì một mình Văn Nhân Luật tạo ra một địa phương xinh đẹp nhất thuộc về riêng hắn. Đối với lễ vật này của Tần Trạm, Văn Nhân Luật không hề cự tuyệt, bởi vì hắn thích lễ vật kia, cộng thêm suy nghĩ có chiếm không tiện nghi của tên gia khỏa Tần Trạm này, hắn cũng không thấy hổ thẹn.
Quý Phi Yên hiện giờ cũng là một nhân vật nổi tiếng, điều kiện gia đình nguyên bản cũng không phải tệ, nếu không làm sao có thể chu cấp cho nàng học dương cầm, trước đây, đầu tư cho nghệ thuật là vô cùng tốn kém. Mấy năm nay vào nam ra bắc, Quý Phi Yên cũng đã chứng kiến không ít, nhưng là làm người trong nước, nàng không thể tưởng tượng được ở mảnh đất kinh đô này lại có một nơi lịch sự tao nhã đến như vậy, thanh sơn lục thủy(non xanh nước biếc), hoàn toàn lánh xa trần thế ồn ào náo động.
Đi theo người phục vụ, Quý Phi Yên thấy được Tần Trạm, tối hôm qua gặp nhau trong thoáng chốc cũng không thể khiến Quý Phi Yên giữ được bình tĩnh lúc này.
“Đã lâu không gặp, Phi Yên.” Sau khi người phục vụ lui xuống, Tần Trạm đứng lên, chào Quý Phi Yên.
Quý Phi Yên hít sâu một hơi, làm cho chính mình bình tĩnh, lộ ra nụ cười dịu dàng, “Đã lâu không gặp, Trạm.” Cách xưng hô thực thân thiết, chứa đựng cả hồi ức về một đoạn thời gian thân mật của bọn họ.
Tần Trạm kéo ghế ra cho Quý Phi Yên, thái độ thân sĩ mười phần, Quý Phi Yên duyên dáng ngồi xuống, ánh mắt của Tần Trạm vẫn không hề dao động.
Sau khi Quý Phi Yên đã yên vị, Tần Trạm cũng đi về chỗ của mình, đối diện với Quý Phi Yên.
“Muốn uống gì?” Tần Trạm hỏi.
“Ngươi biết ta thích uống gì mà?” Trên mặt Quý Phi Yên bất động thanh sắc, kỳ thật trong lòng nàng đang thử hắn, ngươi vẫn còn nhớ, đúng hay không?
“Nhiều năm như thế, khẩu vị của ngươi vẫn không đổi a.” Tần Trạm cười nói.
Hắn còn nhớ rõ. Quý Phi Yên không thể phủ nhận được niềm vui sướng đang tràn ngập trong lòng nàng.
Tần Trạm gõ lên menu ảo (*), phát đi yêu cầu về thức uống.
“Ta không phải là người dễ dàng thay đổi.” Yêu thích là thế, tình cảm cũng là như thế. Trong lời nói của Quý Phi Yên bộc lộ ra tình cảm của nàng đối với Tần Trạm không hề thay đổi.
Đây là cuộc nói chuyện chỉ thuộc về hai người, khoa học kỹ thuật hiện đại cũng cam đoan nội dung cuộc nói chuyện của họ sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, thế nhưng, có một số tồn tại không thể dùng khoa học để xem xét.
—
(*) menu ảo: virtual menu, loại menu này đã được 1 số quán bar hay nhà hàng trên thế giới (ở Việt Nam hình như chưa có~). Khách sẽ chọn các món ăn và thức uống thông qua một màn hình cảm ứng trên mặt bàn với menu tương tác. Sau khi chọn xong, yêu cầu đó sẽ được gửi thẳng xuống cho nhà bếp hoặc quầy bar. Nhờ đó khách hàng có thể thấy được hình ảnh, lời giới thiệu hay quảng cáo về món ăn trước khi chọn, không cần đến người phục vụ, hoặc xem một số hình ảnh về bên ngoài, bên trong nhà hàng, nhà ăn, nhà bếp, …
—
Tại Hợp chủng quốc xa xôi, Balberith không có việc gì, nhàn nhã thưởng thức lễ đính hôn của Luật, kỳ thật, hắn muốn quan sát Tần Trạm, muốn biết xem vì lễ đính hôn của Luật, Tần Trạm sẽ lộ ra biểu tình như thế nào, cho nên rảnh rỗi, tiếp tục thực hiện hành vi rình xem không chút đạo đức kia, không nghĩ tới sẽ chứng kiến một màn như vậy. Người đem lòng yêu Luật – Tần Trạm cùng vị hôn thê của Luật.
Ân, cuộc đối thoại của hai người này có vấn đề nha. Balberith sờ sờ cằm, đột nhiên cười âm hiểm. Việc này nếu Luật đột nhiên xen vào sẽ vô cùng thú vị không phải sao? Cho nên a, Balberith liền gọi người đến, chuẩn bị cùng nhau thưởng thức.
“Ngươi tốt nhất là có chuyện thật sự trọng yếu.” Một thoáng sau, Luật đã xuất hiện, vẻ mặt khó chịu nhìn Balberith.
“Luật, ngươi xem.” Balberith chỉ vào hình ảnh trên tay mình, như thể hiến vật quý, nói với Luật.
Tần Trạm cùng vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn? Hai người bọn họ làm sao ở chung một chỗ?
Là một nơi chú trọng hoàn cảnh riêng tư, cùng với sự thuận tiện của khoa học kỹ thuật hiện đại, người phục vụ không cần phải tự mình đem những thứ được yêu cầu đến trước mặt hai người, tạo ra khả năng tiết lộ chuyện tư mật. Những thứ được Tần Trạm gọi cho cả hai, sau một thanh âm nhu hòa thông báo, hiện ra ở phía sau một cửa sổ được tạo hình tinh mỹ cạnh bàn ăn.
Bích hoa (wallflower, quế trúc hoa, một loài hoa có mùi hương nồng nàn cùng hình dạng tao nhã) trên vách tường bắt đầu di động, biến thành cánh tay người máy, lấy những thứ phía sau cửa thủy tinh ra, đặt trên bàn, sau đó lại biến trở về thành bích hoa trang trí ở vách tường.
Tần Trạm không nghĩ tiếp tục dừng lại ở đoạn tình cảm Quý Phi Yên đối với hắn, dù sao cũng là chính hắn cô phụ nữ nhân này, điều nàng muốn hắn không thể cấp được, sau khi hỏi vài câu quan tâm đến công tác của Quý Phi Yên, Tần Trạm đi vào chính đề, “Phi Yên, ta liền trực tiếp hỏi, ngươi vì sao lại tiếp cận Luật?” Câu hỏi của Tần Trạm, Luật cũng nghe được.
“Hừ.” Luật ở phương xa hừ lạnh một tiếng, càng thêm khinh thường Tần Trạm, chỉ nghe vài câu đối thoại vừa rồi của họ, Luật làm sao có thể không biết hai người này nhận thức, quan hệ của hai người này từng như thế nào còn phải đoán hay sao?
Trong lòng Luật không thoải mái, không phải vì ghen tị, mà bởi vì người Quý Phi Yên thích là Tần Trạm, kẻ hắn chán ghét, kẻ hắn không xem vừa mắt.
“Nữ nhân không có ánh mắt.” Đây là đánh giá của hắn đối với nữ nhân thích Tần Trạm.
Ánh mắt Balberith cất giấu sự chờ mong.
“Trạm, ngươi đừng nói với ta ngươi không biết bên người Văn Nhân Luật xảy ra những chuyện gì?” Nếu đối phương không muốn nói, nàng cũng liền đi thẳng vào vấn đề.
Một người ở gần Văn Nhân Luật, như thế nào cũng là một trợ lực.
“Có thể dừng việc điều tra của các ngươi không?” Tần Trạm chăm chú nhìn Quý Phi Yên.
END 10.
Danh sách chương